Tôi Có Muốn Bẻ Cong Cậu Đâu

Chương 47: Bạch mã vương tử không thể tin được



Hà Nại uống rượu một chút thì cảm thấy bụng trống rỗng, đầu óc nóng lợi hại, cho nên cậu từ chối không uống nữa. Mà những người khác cũng cảm thấy Hà Nại khó chịu, đành buông tha cho cậu, Hà Nại liền chui rút trong góc, cũng không nói gì cũng không chúc rượu, mà liều mạng ăn... giống như dân Châu Phi chạy nạn được ăn một bữa ngon.

Sau đó, Hà Nại nghe bọn họ nói ăn uống xong, vẫn còn muốn đi nhảy làm tăng hai, vội vã cùng một vài trưởng phòng cáo từ. Tuy có thể cảm giác được Hà Nại đang rất vội về nhà nhưng lại không muốn tha cho cậu dễ dàng như vậy. Thế nên lôi kéo cậu ực mạnh vài ly, cuối cùng Hà Nại choáng váng hoa mắt, vừa gấp vừa giận nên đám người kia mới tạm bỏ qua cho cậu.

Hà Nại lúc trước khi chưa nhìn rõ sự đời cũng đã từng cùng những tên cắc ké uống rượu, nhưng có lẽ vì bọn họ nghèo, nên chỉ uống bia, không giống ở đây, vừa ngồi lên bàn thì nhìn thấy toàn rượu vang trắng. Tửu lượng của Hà Nại rất kém, uống bia đã say ngất nằm ngủ ngoài lề đường một đêm, còn rượu vang trắng này chỉ mới uống một ngụm đã khó chịu, uống được vài ly cổ họng đã nóng như lửa đốt, thậm chí là ù tai đau đầu.

Vừa vặn Từ Mỹ Sa cũng cảm thấy mình uống hơi nhiều, lập tức nói muốn tiễn cậu, thực tế là muốn ra ngoài hít thở. Hà Nại lảo đảo theo sát cô ta, ra khỏi phòng ăn riêng, Từ Mỹ Sa không thèm để ý đến Hà Nại nữa, đi tới chỗ rẽ, Từ Mỹ Sa chỉ cho Hà Nại đường đi còn mình thì đi một ngã khác.

Lúc này, cửa phòng ăn bên cạnh đột nhiên mở ra, người kia ôm hai cái áo khoác cùng một túi xách, không chú ý tới Từ Mỹ Sa đang đi đến, một cước vừa vặn đạp vào ngón út của cô ta.

Từ Mỹ Sa mang giày cao gót lộ ngón chân, người này không nhiều không ít đạp thêm một cái nữa vào ngón út cô ta, Từ Mỹ Sa đau tới mức thét lên, dùng sức đẩy người kia ra, bản thân cũng bị đẩy ra sau một tí, cuống quít muốn ôm lấy Hà Nại để giữ thăng bằng.

Kết quả, Hà Nại say rượu ngây ngốc không có phản ứng, ngơ ngác bị Từ Mỹ Sa đẩy một cái, lảo đảo lui ra sau, trơ mắt nhìn Từ Mỹ Sa nặng nề ngã đập mặt xuống đất.

Còn cái người bị Từ Mỹ Sa đẩy ra, cũng hơi bất ngờ mà đứng không vững, liền ngã ra sau, may là ngã vào lồng ngực rắn chắc nên mới không bị té xuống.

Nhưng mà Từ Mỹ Sa ăn đau, hơn nữa bởi váy quá ngắn, khẳng định là bị nhìn thấy hết. Từ Mỹ Sa giận tím mặt, chưa thấy kịp nhìn rõ là ai, vừa bò dậy vừa chửi ầm lên.

Người kia vốn định xin lỗi, vừa nghe thấy giọng nói này, nhất thời đem cái lời xin lỗi kia quăng đi, mà quay qua nói với người phía sau: "Hanny à, em còn nghĩ mình đã đạp phải cái đống bẩn thỉu gì, ai ngờ là chị của em a."

"Từ Hâm!!" Từ Mỹ Sa vừa nhìn thấy là Từ Hâm, bị hắn nói mấy câu khó nghe, có chút lúng túng. Bất quá Từ Mỹ Sa nhìn thế nào cũng không vừa mắt Từ Hâm, tràn đầy chán ghét mà đánh giá hắn, "Mày ở chỗ này làm gì?"

"Làm gì?" Từ Hâm đứng vững, hơi nghiêng người, kiêu ngạo hung hăng, không kém Từ Mỹ Sa chút nào, "Đương nhiên là ăn cơm, chẵng lẽ chỗ này là chỗ không đàng hoàng sao, chỉ có chị mới được đến à?"

"Mày!" Từ Mỹ Sa vừa nghe, hết lửa giận liền nổi lên: "Mày còn coi tao là chị sao?!"

"Vậy chị à, chị vẫn coi mình là chị của tôi sao? Lúc hại tôi, sao chị không tự nhận là chị của tôi đi, chị à?" Từ Hâm đảo mắt một vòng, "Chị đem bao nhiêu việc làm xấu xa của mình đổ lên đầu tôi, chị với cái bà mẹ tiểu tam của chị thiệt giống nhau a!"

Từ Mỹ Sa quăng một cái tát lên mặt Từ Hâm, Từ Hâm không phòng bị liền bị dính, "Ba" âm thanh thanh thúy vang lên, trên mặt Từ Hâm ẩn ẩn hiện hiện năm dấu tay màu hồng: "Mày im miệng cho tao! Mày không nghĩ tới mày cũng do mẹ tao nuôi lớn hay sao! Lời vong ân phụ nghĩa như vậy mà cũng nói ra được?!"

Từ Hâm giận tới mức đem đồ đang cầm trong tay quăng đi, trả lại một bạt tai thật mạnh, dù gì cũng là sức lực của một thằng con trai, một cái tát, tát đến nỗi mặt của Từ Mỹ Sa lệch sang một bên, nghiêng ngã ngồi bẹp xuống đất, "Nếu mẹ tôi không bị các người hại chết, tôi cần xem sắc mặt của các người sống qua ngày sao?!"

"Mày, mày đánh tao!! Mày dám đánh tao!! Từ Hâm mày chờ đó!" Từ Mỹ Sa bụm mặt, ngồi dưới đất khóc rống lên.

"Tôi đánh đó thì sao?! Định về nhà tố cáo à, đi theo mẹ chị mà tố cáo kìa! Chúng tôi cái peep a chờ. Lần sau nếu để tôi nhìn thấy chị, cẩn thận tôi đánh cho hai mươi ngày khỏi chui ra khỏi nhà." Đánh xong mắng mỏ thì không nói, còn Từ Hâm thì lại giống như nhựa đường đánh xong còn dọa, điều này làm cho tất cả mọi người đều sợ hãi.

Đặc biệt là Hà Nại, tuy rất hiếm khi thấy Từ Mỹ Sa và Từ Hâm xuất hiện cùng lúc, nhưng mà lần trước nhìn Từ Mỹ Sa đi cùng Từ Hâm, còn làm Hà Nại tưởng tình cảm chị em của bọn họ rất tốt...

Bây giờ mới biết là có nội tình khác a. Hà Nại hiện tại đã hoàn toàn tỉnh táo, mà nhân viên phục vụ cũng chạy tới. Hà Nại vừa định tiến lên dìu Từ Mỹ Sa đứng dậy, Từ Hâm đi tới kéo Hà Nại lại, ngăn cản cậu, vừa khiêu khích Từ Mỹ Sa: "Khóc đi khóc đi, khóc chết luôn đi! Hà Nại, chúng ta đi."

Hà Nại nhìn Từ Hâm rồi lại nhìn Từ Mỹ Sa, luôn có cảm giác mình đã nghe phải chuyện không nên nghe, Từ Hâm kéo cậu ra ngoài, Hà Nại có chút chật vật. Chợt thấy từ trong phòng ăn của Từ Hâm có một nam nhân đang bước ra, nam nhân này đặc biệt quen mắt, nam nhân kia nháy mắt vài cái với Hà Nại, Hà Nại lúc này mới nhớ ra người này là Tô Học!

Tô Học phất phất tay với cậu, bảo cậu cứ đi cùng Từ Hâm đi, Hà Nại sững sờ gật gật đầu, chạy theo Từ Hâm ra khỏi cái chỗ thị phi này. Từ Mỹ Sa cẩn thận như vậy, lỡ như cô ta mất hứng đuổi việc mình thì sao đây...

Nhân viên phục vụ đi tới muốn đỡ Từ Mỹ Sa đứng lên, ai ngờ lại bị Từ Mỹ Sa mắng xối xả. Từ Mỹ Sa giở tính tiểu thư, bị Từ Hâm đánh một cái cả khuôn mặt đều đau, lỗ tai ong ong, hoa mắt chóng mặt, cảm thấy mình bị ủy khuất nặng nề, Từ Mỹ Sa cũng không lo trước tiên phải đứng dậy, theo bản năng ngồi dưới đất khóc ầm.

Nhưng mà nãy giờ cũng chẳng có ai nhảy ra giúp cô ta hả giận, cái tên Hà Nại vô dụng kia còn cùng Từ Hâm đi mất!! Đáng giận nhất là cô ta không có biên pháp chống lại Từ Hâm. Từ Mỹ Sa gây xích mích làm cho Từ Chấn Thiên cắt đứt quan hệ với Từ Hâm, trong công ty cổ phần của Từ Hâm cũng bị đóng băng, đổi thành tên của Từ Chấn Thiên, Từ Hâm từ đó không thèm về nhà, cũng không thèm cùng người trong nhà qua lại, bây giờ ngay cả ông trời cũng không trị được hắn. Từ Mỹ Sa nghĩ cái tát này không lẽ phải nhịn sao? Từ Mỹ Sa càng nghĩ càng uất ức, càng khóc càng hăng hái.

Lúc này một âm thanh đầy từ tính vang lên: "Tiểu thư, lớp trang điểm bị trôi sẽ hù người ta lắm nha."

Giọng nói vô cùng dễ nghe, câu hồn người khác. Như một dòng suối chảy từ tai vào tim, ở trong lòng vuốt vuốt, va chạm khiến người ta động lòng, nội dung câu nói không còn quan trọng nữa.

Từ Mỹ Sa tựa như bị giọng nói này đầu độc, ngẩng đầu lên, trước mặt là một nam nhân tuấn lãng, khóe mắt hơi nhếch lên, đào hoa khêu gợi, bên môinhợt nhạt nở nụ cười, y duỗi tay trước mặt Từ Mỹ Sa, động tác tiêu sái phi phàm, nhất định là một công tử có tiền mới có khí chất như vậy.

"Tiểu thư, đỡ lấy tay tôi." Tô Học hơi khom người, đưa tay phải ra.

Từ Mỹ Sa đờ đẫn nhìn nam nhân trước mắt, giọng nói kia làm cô ta động tâm, y nói cái gì cũng nghe theo, đưa tay ra cố gắng thật ưa nhã đặt lên tay y. Nam nhân khẽ gật đầu, kéo Từ Mỹ Sa một cái.

Từ Mỹ Sa cảm giác phảng phất như mộng ảo, như cơn gió nhẹ nhàng xẹt qua bên tai, nam nhân này là vương tử sao?

Tô Học không biết chỗ nào lấy ra khăn tay, nhẹ nhàng lau đi nước mắt của Từ Mỹ Sa, vừa cười vừa nói: "Đừng khóc, lòng tôi đau."

"Chàng là vương tử của em sao?" Từ Mỹ Sa không nhịn được chu môi, nũng nịu hỏi.

Khóe miệng Tô Học giật một cái, nỗ lực áp chế cơn kích động muốn cười to, những vẫn giả vờ nho nhã nói: "Cô nói thế nào thì là thế đi." (Sao anh lại đi thả thính thế này, thím này bị dính thính anh rồi đấy =)))

"Em..." Từ Mỹ Sa hơi dựa tới trước một chút, lo lắng muốn nói cái gì đó.

Tô Học vội vã buông cô ta ra lùi về sau, che giấu ruột gan đang run lấy bẩy, nỗ lực duy trì nụ cười: "Tiểu thư, tôi xem mặt cô tiều tụy như vậy, vết thương trên mặt có thể sẽ bị nhiễm trùng. Nhớ phải đi bệnh viện, tôi sẽ bảo em gái tôi xem giúp cô một chút."

Tô Học nói xong, còn gật đầu đảm bảo, Từ Mỹ Sa cũng gật gật đầu.

Tô Học lúc này mới đi đến nhặt đồ của y và Từ Hâm lên, chạy nhanh một đường.

Từ Mỹ Sa vẫn còn đắm chìm trong mộng ảo, mọi người xung quanh nhìn cảnh này bị dọa kinh ngạc! Cái không khí phiến tình này là cái gì đây, đúng là lợi hại mà!!

Trong đó một nhân viên phục vụ khó xử nhìn chằm chằm Từ Mỹ Sa Từ Mỹ Sa, còn Từ Mỹ Sa thì cẩn thận cầm lấy ‘khăn mùi xoa của vương tử’ đưa cho mình, nhân viên phục vụ nhìn cô ta coi nó là bảo bối, do dự có nên đi tới lấy lại cái khăn lau bàn hay không...(=))))))) héo queo lời với anh Học)

Từ Hâm mắng Từ Mỹ Sa cả nửa ngày, mới phát hiện Tô Học còn chưa đi ra, vừa định gọi lại gọi y thì thấy mặt y cao hứng đi ra, nhất thời cảm thấy cả người đầy oan ức: "Em bị người đàn bà kia đánh một cái, vậy mà anh còn cười trên nổi đau của em nữa!"

Tô Học vừa định đem trò đùa mà y bỡn cợt với Từ Mỹ Sa kể cho Từ Hâm và Hà Nại nghe, để bọn họ vui vẻ một chút. Không nghĩ tới Từ Hâm vừa đi ra liền thấy Từ Hâm khóc ầm lên, y đi đến ôm lấy Từ Hâm, ôn nhu nói: "Ngoan, lớp trang điểm trôi đi hết, sẽ rất dọa người đó."

"Cút, mắng ai đó?!" Từ Hâm đẩy Tô Học ra, dám nói hắn trang điểm sẽ hù chết người! Hơn nữa hắn vốn không có trang điểm  a! Tô Học đang nói hắn xấu!!

Tô Học cười rộ lên, lấy tay lau đi nước mắt trên mặt Từ Hâm, "Tôi nói, em và cô ta đúng là người một nhà, mắng xong lại khóc. Bất quá, em thông minh hơn cô ta nhiều. Tôi mắng cô ta xấu xí, cô ta còn có thể cao hứng."

"Cút..." Từ Hâm đột nhiên nhớ tới còn có Hà Nại bên cạnh, lấy tay áo quẹt lung tung trên mặt, quay đầu lại ngượng ngùng cười với Hà Nại.

Hà Nại mặt đầy ước ao, Tô Học cùng Từ Hâm hiên ngang ở trên đường lớn làm ra những chuyện to gan, không cần quan tâm đến ánh mắt của người khác. Thật tốt a...

Tô Học ôm lấy Từ Hâm, vỗ mạnh lưng Hà Nại: "Đi thôi, mắc công Từ Mỹ Sa lại mò đến đây, cô ta đang ‘trồng cây si’ tôi đấy. Tôn Hối trực ca đêm, không biết có về kịp không nữa, đúng lúc để bọn tôi đưa cậu về đi?"

"Cảm ơn." Hà Nại bận bịu cảm ơn, cùng Tô Học và Từ Hâm đi đến bãi đổ xe.

Trên đường, Tô Học nghĩ lại phản ứng của Từ Mỹ Sa, không nhịn được cười hắc hắc. Y vốn nghĩ trào phúng vài câu thì cô ta sẽ gây thù, ai ngờ cô ta lại trồng cây si y, y khom người, mặt cô ta suýt chút nữa dán sát vào mặt y. Tô Học nhìn mặt Từ Mỹ Sa sưng phồng, bỗng nhiên ý xấu nôi lên, muốn giúp Từ Hâm xả hết giận, vì vậy quyết định đề cử cô ta đi tìm "Tô Tuyết" trị bệnh.

"Ha ha ha... Các người nghĩ có đúng không, Từ Mỹ Sa đúng là có bệnh mà, tôi muốn giới thiệu cô ta đi chữa mặt, sẵn tiện chữa luôn não." Tô Học vừa cười vừa nói, "Các người biết cô ta nói gì với tôi không? Ha ha ha, cô ta nói: "Chàng là vương tử của em sao~~~?", phốc... Ha ha ha ha..."

Nói đến đây, Tô Học liền cười như điên, lúc đó cả da đầu y đều tê rần.

Từ Hâm nghe đến đây thì không hề xả giận được chút nào, còn có chút ghen, hắn không muốn nghe một chút gì tới Từ Mỹ Sa. Dưới cái nhìn của Từ Hâm, chính là Tô Học trước mặt Từ Mỹ Sa ăn nói khép nép nhẹ nhàng, hơn nữa còn giúp cô ta xem bệnh, trong lòng khó chịu cực kì.

Từ Hâm quay đầu vừa vặn nhìn thấy Hà Nại đang ngủ, nghiêm mặt nói với Tô Học: "Nhỏ giọng dùm một chút, Hà Nại đang ngủ."

Tô Học dừng lại, mới phát hiện Từ Hâm liên tục quay đầu nhìn Hà Nại, có phải hắn còn...

Trước khi Tô Học và Hà Nại quen biết, chẳng phải Từ Hâm thích Hà Nại, đến bệnh viện dây dưa với Hà Nại hay sao? Tô Học bắt đầu ghen. Đưa Hà Nại đến trước cao ốc, nói còn phải đưa Từ Hâm về, liền đạp một cước đi ngay.

Nhưng thực tế Tô Học chạy đến bãi đậu xe, ấn khóa cửa xe, quay qua mất hứng nói với Từ Hâm: "Hà Nại và Tôn Hối đã cùng một chỗ, em đừng mù quáng dính líu vào nữa."

Từ Hâm ban nãy cũng phát hiện ra Tô Học có cái gì đó mất hứng, nhưng bây giờ vừa nghe, oan ức hét: "Những người khác có chuyện gì anh cũng đều để ý, chuyện của bọn họ anh đều đem đặt lên hàng đầu, có bao giờ anh nghĩ đến tôi không! Ai ai anh cũng thích, có mình tôi là anh không thích thôi đúng không?!"

"A?" Tô Học há hốc mồm, sao Từ Hâm lại phản ứng kịch liệt như vậy chứ.

"Đối với người phụ nữ kia thì ôn nhu, đối với tôi thì sai đi sai lại, tôi không phải là osin của anh!" Từ Hâm càng nói càng tức, hất tay Tô Học đang vươn tới, "Tôi làm cơm không ngon anh ghét bỏ tôi, tôi không xinh đẹp anh cũng ghét bỏ, tôi gọi anh như thế nào anh cũng ghét bỏ. Tôi đau như thế nào anh có biết không? Anh cmn ghét bỏ tôi!! Tôi cũng ghét bỏ anh!!"

Tô Học nghe được một nửa thì biết Từ Hâm đang ăn giấm chua, hơn nữa khuôn mặt tức giận cũng biến thành hồng hồng, bộ dạng ghen tuông này thật khả ái a. Nghe được đến câu cuối thì cười khẽ lắc đầu, Từ Hâm cũng thật là, giận đến nổi chạm mạch rồi.

Tô Học tháo dây an toàn ra, áp đến trước mặt Từ Hâm, nắm lấy cằm hắn, ám muội nói: "Em ghét bỏ tôi? Thực sự ghét bỏ tôi?"

"Mau..." Từ Hâm chưa kịp nói từ ‘cút’ thì miệng đã bị chặn lại, tay cũng bị tóm lấy, cả người không thể động đậy.

Tô Học! Đại gia anh!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.