Tôi Có Muốn Bẻ Cong Cậu Đâu

Chương 49: Yêu so với được yêu còn hạnh phúc hơn



Sáng sớm Tôn Hối chạy về nhà như bay, Hà Nại vẫn chưa rời giường, Tôn Hối về nhà không thèm tắm rửa sạch sẽ, mà chỉ cởi bỏ áo blouse đã vọt lên giường ôm lấy Hà Nại.

Tôn Hối cách một lớp chăn ôm lấy Hà Nại, dù sao anh cũng mới từ bệnh viện chạy về, có trời mới biết trên người anh có dính vi khuẩn hay không. Bởi vì sợ đánh thức Hà Nại, Tôn Hối chỉ dám nhẹ nhàng ôm cậu. Chỉ cần như vậy, Tôn Hối đã cảm thấy phi thường thỏa mãn.

Ôm ôm, hai mí mắt Tôn Hối bắt đầu đánh nhau. Ôm Hà Nại một hồi, anh cảm thấy trên người chắc chắn có dính vi khuẩn từ bệnh viện, nên quyết định tắm rồi mới ngủ. Mới vừa đứng dậy, Hà Nại bỗng nhiên giật giật rồi cười khúc khích. Tôn Hối xoay người, Hà Nại vẫn chưa tỉnh, miệng hơi nhếch, không biết mơ tới chuyện gì vui vẻ...



"Từ Mỹ Sa..." Hà Nại lẩm bẩm nói, xong lại ‘hắc hắc’ cười rộ lên.

Tôn Hối bỗng dưng cảm thấy tim mình như bị gõ mấy cái, chấn động đến mức cả người đều hoảng hốt, trong đầu lại vang lên tiếng ‘ong ong’ thật lớn. Tại sao lại như vậy? Hà Nại mơ thấy Từ Mỹ Sa nên mới cười ngọt ngào như vậy sao... Lẽ nào bọn họ thực sự quay lại đường cũ?

Chả trách Hà Nại đột nhiên được coi trọng, công việc thuận buồn xuôi gió, chả trách Hà Nại tăng ca ngày càng nhiều, chả trách Hà Nại không cần anh đưa đón nữa...

Đúng nha, Hà Nại trước đó dù sao cũng là thẳng, hơn nữa từ trước em ấy vốn thích Từ Mỹ Sa. Còn mình thì thừa dịp người phụ nữa ngu đần kia không nhận ra, đem Hà Nại cướp tới tay, nhưng bây giờ mình lại sơ sấy, lại đánh mất Hà Nại sao...

Tôn Hối chợt phát hiện hai mắt mình bắt đầu ướt át, cả người như mất đi tri giác, trái tim phảng phất như bị một tầng khói xám che lại, một lần nữa mất hết cảm giác, trống rỗng mơ hồ, không cảm giác nơi đó có còn đập nữa hay không.

Hồi trước khi biết Phương Luân là thẳng nam, anh kì thực cũng không quá khó chịu, cũng không nghĩ sẽ cùng y kết giao; sau đó Phương Luân nói đã thích cô bé kia, muốn nhờ anh hỗ trợ, anh đã hoàn toàn buông xuống, bọn họ chỉ là bạn bè, thực sự chỉ là bạn bè.

Nhưng khi gặp được Hà Nại, cảm giác không hề giống nhau. Hà Nại là thẳng, anh lại muốn đem Hà Nại bẻ cong, nếu như bây giờ Hà Nại trở lại thành thẳng, anh phát hiện mình không thể buông xuống, kì thực là không có khả năng buông xuống.

Tôn Hối lúc trước vẫn luôn nghĩ, nam cùng nam sẽ không thể cùng nhau đi đến cuối đời, cho dù có cũng chỉ là số ít; tình yêu ngắn ngủi như thế, nếu có thể thì ở cùng nhau, nếu không thể thì buông tay, hà tất phải để hai bên đều đau khổ.

Nam và nữ có thể kết hôn, sau đó sinh con, như vậy cho dù không còn yêu nhau nữa, quan hệ của hai người cũng vì chữ ‘tình thân’ mà được duy trì. Nhưng mà nam và nam lại không có gì để giữ lại, một khi trong mối quan hệ chỉ còn tình cảm đơn phương từ một phía, sẽ biến thành thống khổ cho cả hai, không bằng chia tay để đối phương được giải thoát.

Tôn Hối từ trước tới giờ chưa từng chấp nhất những việc này, cũng không phải anh muốn chơi đùa hết cả đời, mà chì vì anh chưa phát hiện ra thứ gì để mình chấp nhất.

Đã sống mấy mươi năm, mấy mươi năm ngắn ngủi, kiểu sinh hoạt nào làm anh cảm thấy hạnh phúc vui vẻ thì anh sẽ sinh hoạt như thế. Nhiều khi Tôn Hối quá lo lắng, nếu sau này cuộc sống quá khổ cực sẽ không tìm được hạnh phúc. Cho nên khi đó, Tôn Hối lựa chọn cách tốt nhất chính là rời khỏi cái thành phố này, anh không chút lưu luyến bỏ đi tất cả; đợi đến khi có được chút danh tiếng ở thành phố mới, anh lại cảm thấy không có được kiểu sinh hoạt như mình mong muốn, vậy nên Tôn Hối quyết định trở về đây làm lại từ đầu, cũng không nghĩ sẽ đi khỏi đây.

Thẳng đến khi sau này gặp được Hà Nại, Hà Nại là người rất cố chấp, là loại ‘Té chỗ nào thì đứng lên tại chỗ đó’. Nếu là Tôn Hối, té một lần, anh sẽ tìm đường khác để đi, nhớ kỹ sai lầm đó sau này sẽ trốn tránh. Nhưng Hà Nại thì khác, cậu té xuống chỗ nào thì nhất quyết muốn đứng lên tại chỗ đó, cho dù có sưng mặt sưng mũi cũng phải đứng dậy cho bằng được, cho dù có bước vào con đường đen tối, cũng tuyệt đối không quay đầu lại.

Dần dần Tôn Hối bỗng dưng phát hiện mình bắt đầu cố chấp, hơn nữa chỉ đối với Hà Nại. Anh muốn đem cậu giữ lại bên người, không muốn thả cậu đi. Vừa nhìn thấy nụ cười vui vẻ của Hà Nại mà đã lâu rồi anh vẫn chưa được nhìn thấy. Đối với anh, nụ cười đó tuyệt đến mức nói không ra lời, tựa như khoan dung hết thảy. Tôn Hối cảm thấy, Hà Nại càng ngày càng trở nên yên lặng, thậm chí là có chút đau khổ. Kỳ thực, nếu Hà Nại trở về thành thẳng, vậy tương lai của anh sẽ ra sao đây...

Lúc Hà Nại mở mắt ra, vừa ngồi dậy liền nhìn thấy áo của Tôn Hối trên ghế sô pha. Hà Nại Một trận vui mừng, từ trên giường nhảy xuống. Dép lê cũng không mang chạy đến phòng khách, trong phòng tắm tí tách truyền tới tiếng nước chảy, Tôn Hối thực sự đã trở về.

Hà Nại dựa vào cửa phòng tắm, trong lòng dâng lên loại cảm giác hưng phấn. Tôn Hối đã trở về, bọn họ nhiều ngày rồi vẫn chưa gặp mặt, lát nữa Tôn Hối đi ra nên nói gì đây...

Hà Nại ở ngoài cửa xoắn xuýt một hồi, bên trong tiếng nước ngừng chảy đã hơn nữa ngày, nhưng mà Tôn Hối vẫn chưa đi ra. Hà Nại bắt đầu lo lắng, Tôn Hối không phải là té bất tỉnh ở trong đó rồi đấy chứ? Hà Nại lo lắng định mở cửa, đột nhiên cửa mở ra, Hà Nại vồ hụt nhào tới trước, may là Tôn Hối đỡ lấy vai cậu.

Tim Hà Nại nhảy dựng lên, Tôn Hối còn chưa kịp mặc quần áo, Hà Nại không chớp mắt nhìn chằm chằm khuôn ngược rắn chắc còn đọng nước của anh.

Tôn Hối đỡ lấy Hà Nại, có chút quái dị nói: "Em... Đã dậy rồi, muốn tắm sao? Anh tắm xong rồi, em tắm đi, tắm đi, ha ha ha ha..."

Hà Nại ngẩng đầu nhìn Tôn Hối, có chút sửng sốt: "Ừm..."

Sau đó Hà Nại hiểu sao mình lại bị đẩy vào bồn tắm, Tôn Hối còn đặc biệt giúp cậu đóng cửa lại, Tôn Hối ngày hôm nay hình như có gì đó không đúng.

Hà Nại rất nhanh đã tắm xong, Tôn Hối ngồi ở trước bàn ăn ngẩn người. Tôn Hối rất ít khi ngẩn người, lúc bình thường cho dù chỉ có chút ít thời gian cũng lợi dụng cho hết. Nhưng mà bây giờ, hai mắt vô thần nhìn chàm chằm cái ghế trống ở phía đối diện.

"Tôn Hối?" Hà Nại thử kêu một tiếng, đi tới bên cạnh Tôn Hối.

Tôn Hối giống như phục hồi lại tinh thần, nhìn thấy Hà Nại đứng bên cạnh, lập tức duỗi tay ôm lấy eo Hà Nại, một đường hôn xuống.

Điều làm cho Hà Nại bất ngờ chính là, nụ hôn này so với lúc trước rất khác, rất ôn nhu, tỉ mỉ như mưa phùn mùa xuân, tuy chỉ nhẹ nhàng phớt qua, nhưng lại giống như mưa xuân vuốt ve lòng Hà Nại, trong miệng còn cảm thấy có vị ngọt khó tả.

Tôn Hối hôn Hà Nại xong, áp sát nhìn kĩ lông mày, chóp mũi của cậu, trong lòng dấy lên kiên định. Chỉ có duy nhất  Hà Nại, anh tuyết đối sẽ không nhường cho bất kì ai, ai cũng không được!

"Ăn sáng đi." Tôn Hối thả Hà Nại ra, một bên lại hỏi: "Sáng nay em có muốn đi đâu không?"

"Chỗ nào cũng không muốn đi " Hà Nại đau lòng nhìn khóe mắt Tôn Hối đỏ bừng, Tôn Hối thức suốt một đêm, mệt mỏi như vậy, cậu làm sao nhẫn tâm, "Ngày hôm qua anh trực ca đêm, hôm nay ngủ sớm một chút đi."

"Không sao, buổi chiều em có ca không? Tới lúc đó anh nghỉ bù cũng được, hôm nay anh tiếp tục trực ca đêm, nên có thể ngủ tới khi em trở về, cùng nhau ăn tối." Tôn Hối cao hứng nói, "Anh thấy sủi cảo trong tủ lạnh gần hết rồi, lát nữa đi mua một ít đi?"

Hà Nại lại không nghĩ như thế, khuyên can đủ đường mới có thể thuyết phục Tôn Hối ở nhà nghỉ ngơi. Mấy ngày liền chịu mệt mỏi, xem như ca đêm này cũng đáng giá, Tôn Hối thật sự là mệt muốn hỏng rồi; sao có thể cứng rắn chống đỡ được nữa, dáng vẻ mệt mỏi ủ rủ không thế che giấu. Kéo rèm cửa lại, Tôn Hối ngã lên giường, kéo chăn, rất nhanh đã ngủ say.

Chờ Hà Nại dọn dẹp xong, giúp Tôn Hối kéo rèm cửa lại, đắp kín mền. Nhìn Tôn Hối ngủ, trong lòng Hà Nại bỗng dưng có cảm giác hạnh phúc chậm rãi tràn ra, thì ra chăm sóc người khác cũng có thể hạnh phúc như vậy.

Hà Nại từ trước không được người khác chăm sóc, đến khi được Tôn Hối quan tâm chăm sóc, cậu mới cảm thấy được hạnh phúc. Nhưng bây giờ Hà Nại chợt phát hiện, giúp Tôn Hối đắp chăn thôi cũng làm cho đáy lòng cậu cảm thấy ngọt ngào, so với bất kì lúc nào còn thỏa mãn hơn. Thì ra chăm sóc người mình yêu còn hạnh phúc hơn được người mình yêu chăm sóc...

Yêu một người so với được một người yêu còn dễ dàng tìm thấy hạnh phúc hơn

Trái tim như một bình chứa ấm áp, bao nhiêu tình cảm yêu thương nóng bóng từ bên trong tràn ra, mà tình yêu từ bên ngoài đi vào lại không ấm áp được như vậy.

Hà Nại nhìn Tôn Hối, bắt đầu hiện lên một tia khổ sở, cậu yêu Tôn Hối đến nỗi tất cả đều vì anh mà làm, còn Tôn Hối thì trong lòng còn có người khác, không thể giao tất cả cho cậu. Hà Nại cũng leo lên giường, vén chăn chui vào. Cậu mở tay Tôn Hối ra, co rúc vào lồng ngực của anh. Để cảm thấy hi vọng không quá mức xa vời...

Tôn Hối mơ mơ màng màng ngủ say, không mở mắt lên nổi, nhưng lại cảm giác được hơi thở của Hà Nại phả vào mặt, anh vui vẻ ôm lấy Hà Nại, Hà Nại, Hà Nại... Hà Nại của anh...

Hà Nại bị Tôn Hối ôm lấy có hơi giật mình, nhưng vì không muốn đánh thức Tôn Hối nên không dám lộn xộn, dựa cánh tay của anh nhắm mắt lại. Cơn buồn ngủ dần dần kéo tới, Hà Nại ngủ đến nỗi suýt chút nữa trễ giờ, cũng may là cậu tỉnh lại kịp. Hà Nại nhẹ nhàng bước xuống giường, tiểu tâm dực dực không dám đánh thức Tôn Hối. Bất quá Hà Nại cũng không kịp ăn trưa đã nhanh chóng mặc quần áo chạy ra khỏi cửa.

Còn chưa đi xa, Tô Học đột nhiên từ đằng sau đuổi tới, "Hà Nại! Đến công ty sao? Tôi đưa cậu đi."

"Không cần, tôi đi tàu điện ngầm là được rồi, rất tiện." Hà Nại bận bịu từ chối nói, "Hôm qua cảm ơn anh đã đưa tôi về."

"Cám ơn cái gì, đi thôi, đi thôi, hôm nay tôi cũng ra ngoài, tiện đường tiễn cậu một đoạn." Tô Học nói, ánh mắt lại cảnh giác nhìn xung quanh, y không nói gì đã kéo Hà Nại đến bãi đỗ xe. Không phải Tôn Hối bảo mọi chuyện đã kết thúc rồi sao? Sao lại có người theo dõi Hà Nại...

Tô Học cau mày, tâm sự nặng nề, vừa nãy y nhìn thấy một tên đội mũ lưỡi trai cúi gầm mặt đi theo Hà Nại, hơn nữa lúc y đi ra, đầu con hẻm bên kia có bóng người rụt lại.

Hà Nại chỉ nghĩ là do Tô Học nhiệt tình giúp đỡ, luôn miệng nói cảm ơn, trong lòng suy nghĩ muốn cùng Tôn Hối thương lượng một chút, xem có nên tặng gì đó cho Tô Học để cảm ơn hay không.

Đưa Hà Nại đến cửa công ty, xác nhận xung quanh không còn kẻ nào khả nghi mới nói với cậu: "Buổi chiều cậu phải chờ Tôn Hôi tới đón đó, đừng trở về một mình."

"Ừ." Tuy Hà Nại cảm thấy có chút kì quái, nhưng vì bị trễ giờ nên Hà Nại không dám nói nhiều, nhanh chóng đáp ứng sau đó vội vàng nói cảm ơn rồi chạy xuống xe, một mạch chạyy thẳng đến phòng bảo vệ.

Mà Tô Học đang định đi thì giống như phát hiện ra cái gì đó, quay đầu xe sang một hướng khác.

Đáng tiếc là, mặc dù Hà Nại không đánh thức Tôn Hối, nhưng Tôn Hối cũng không ngủ được lâu, Hà Nại vừa đi, chuông cửa bỗng vang lên liên tục, kèm theo tiếng gõ cửa liên tiếp, làm cho Tôn Hối có chết cũng phải sống lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.