Tô Triết Ngạn không để tâm đến chuyện vừa rồi, robot thích đàn ông không liên quan gì đến hắn.
Robot có vẻ không thích con búp bê nam O mà hắn mua lần trước.
Thế thì mua búp bê nam A, luôn có một con có thể thỏa mãn thẩm mỹ của robot.
Hắn vừa thu thập vật tư vừa thuận miệng hỏi: "Mi thích Alpha hay Omega?"
Sở Thời Từ đột nhiên bừng tỉnh từ trong ảo tưởng, ý thức được đây là một cơ hội để kiếm điểm, "Tôi thích Beta."
Tô Triết Ngạn không tỏ vẻ gì, yên lặng tặng thêm một chút giá trị sức sống.
Bộ dáng trong sáng vô tư của hắn khiến Sở Thời Từ khẽ thở dài.
Hệ thống chạy tới góp vui, hỏi cậu với giọng điệu hóng hớt,【Cậu thở dài cái gì, có phải thích hắn rồi không?】
"Người và robot khác biệt, hắn lại là nam chính vô CP, ta thích hắn làm gì."
【Mặt cậu vừa nhăn như cái bánh bao chiều mà còn làm bộ làm tịch với tôi.】
"Khi ta còn sống, phần mềm video ngắn theo dõi một đống tài khoản của mấy anh đẹp trai.
Mỗi lần bọn họ đăng video chất lượng cao, ta đều phấn khích đến mức giãy đành đạch.
Tâm tư của con người rất phức tạp, ta đỏ mặt không có nghĩa là ta yêu hắn, có thể là vì ta u mê vẻ đẹp của hắn thôi."
【Ờ.】
"Tính ra thì ta đã gọi một anh trong sách là chồng đó.
Là một nhân vật trong game BL, phiên bản hán hoá* của Nhật.
Anh ấy rất tuấn tú, các số liệu cũng rất bự......"
*Hán hóa hay còn gọi là Trung Quốc hóa hoặc Hoa hóa dùng để chỉ quá trình tiếp thu, chuyển đổi của các nền văn hóa của các dân tộc khác sang nền văn hóa Hán.
【Nín giùm, cảm ơn.】
Hệ thống hoàn toàn không có tâm tư tám chuyện, Sở Thời Từ bắt đầu giúp sờ thi thể.
Tô Triết Ngạn nhặt chiếc mũ bảo hộ bị rơi xuống, con robot dạo tới dạo lui trước mặt hắn.
Hắn duỗi chân ra trước, con robot đụng vào đôi ủng quân đội của hắn, xoa đầu ngước lên nhìn hắn.
Tô Triết Ngạn không có phản ứng gì, Sở Thời Từ hiểu được đây là hắn cố ý trêu chọc mình.
Sau khi học cách sử dụng mũ bảo hộ, Tô Triết Ngạn kéo một xác chết trên mặt đất và nhanh chóng đội chiếc mũ bảo hộ lên đầu nó.
Khi mũ bảo hộ được đội vào, trên mặt thi thể hiện lên một vết lớn, là hình con rắn quấn quanh quả táo.
Sau đầu thi thể cũng xuất hiện một vết thương nhỏ, Tô Triết Ngạn mở đầu nó và đào ra một viên tinh thể từ bên trong.
Sở Thời Từ hít một ngụm khí, Công nghệ Vĩnh Sinh quả nhiên muốn dùng người nhân bản để thay thế nam chính.
Tô Triết Ngạn ngắm nghía viên tinh thể, khóe miệng gợi lên một nụ cười mỉa.
Nếu hắn không vô thức từ chối việc đội mũ bảo hộ, vậy thì hắn đã bị đóng dấu bằng dấu hiệu nhục nhã và bị gắn vào đầu một vật thể không xác định khi còn ở trong thành phố rồi.
Mùi máu trong không khí thu hút quái vật trong vùng hoang dã, sương mù dần hình thành xung quanh.
Tô Triết Ngạn đang chơi với viên tinh thể, Sở Thời Từ bò lên đôi ủng quân đội, định chui vào trong túi của hắn.
Cậu vừa nắm lấy ống quần, ánh mắt vô tình quét qua mặt đất, chợt phát hiện lớp đất trên mặt đất đang chậm rãi chuyển động.
Sở Thời Từ giật giật ống quần, trên đầu truyền đến một giọng nói lạnh lùng, "Bò mệt rồi?"
Một bàn tay trắng nõn vươn tới túm cậu lên không trung.
Sở Thời Từ nằm trong lòng bàn tay hắn ngó xuống, "Anh Ngạn, tại sao mặt đất lại chuyển động vậy?"
Tô Triết Ngạn nhét cậu vào túi, xách chiến lợi phẩm trở về khoang con nhộng, "Lớp đất trên bề mặt đất vẫn luôn di chuyển về phía đông nam."
Khi hắn nói chuyện, cát trong sương mù ngưng tụ thành những cái bóng và bắt đầu ăn những xác chết trên mặt đất.
Những miếng thịt nát vương vãi trên mặt đất cũng lăn từng chút một với lớp đất đang di động.
Lúc trước Sở Thời Từ không có cẩn thận quan sát quá trình quái vật ăn, lúc này có Tô Triết Ngạn ở bên cạnh, cậu dũng cảm vô cùng.
Không chỉ thăm dò xung quanh để xem mà còn lôi kéo nam chính xem chung với mình nữa.
Tô Triết Ngạn dựa vào vách khoang con nhộng, cúi đầu lẳng lặng nhìn con robot.
Sau khi xem đã rồi, Sở Thời Từ quay đầu nhìn hắn, "Anh Ngạn, anh Ngạn, tại sao đất lại di chuyển về phía đông nam?"
"Không biết."
"Chúng thật sự là đất ư, sao giống vật sống thế."
"Không biết."
"Anh Ngạn, những cái bóng đó là gì?"
"Không biết."
Robot trông có vẻ hơi thất vọng, nhưng mỗi câu trả lời của Tô Triết Ngạn đều được suy nghĩ rất kỹ càng, không hề có ý qua loa.
Không có cách nào để phi thuyền của đế quốc lấy đi nguồn tài nguyên trên ngôi sao hoang vu.
Nếu không, thiết bị sẽ bị lỗi và hệ thống sẽ bị rối loạn.
Thiếu hàng mẫu, không thể nghiên cứu.
Khoa học không thể giải thích tất cả mọi thứ về ngôi sao hoang vu, ngoại trừ những con quái vật chỉ biết giết chóc thì nơi này chẳng có sinh vật sống nào khác cả.
Nền văn minh không thể bước tiếp, sự sống không thể sinh sôi nảy nở, cuối cùng nó trở thành một nhà tù tự nhiên cho những tên tử tù bị đày ải.
Tô Triết Ngạn chọc chọc vào đầu robot, nghĩ xem có nên giải thích hay không.
May mắn thay, năng lượng của món đồ chơi nhỏ luôn tràn đầy, không hề cảm thấy hắn lạnh lùng chút nào.
Sở Thời Từ thăm dò nhìn về phía đông nam, "Anh Ngạn, anh không tò mò ở hướng đó có gì sao?"
Tô Triết Ngạn muốn trả lời rằng không tò mò, nhưng lời nói đến bên miệng lại nuốt trở vào, biến thành một tiếng hừ nhẹ không rõ ý nghĩa.
Nam chính ít biểu cảm, nhưng Sở Thời Từ vẫn nhận ra một sự thay đổi rất nhỏ.
Cậu nói với hệ thống: "Giá trị sức sống đạt đến 51 điểm, anh Ngạn càng dễ nói chuyện hơn trước.
Mi nói xem, nếu tăng tới 100 điểm thì có khi nào cốt truyện sẽ chuyển từ vô CP thành truyện đam mỹ không?
【Không phải cậu nói rằng cậu không thích hắn à?】
"Lỡ như đến lúc đó thích lại thì sao, lòng người phức tạp lắm.
0 nhỏ không có 1 làm điểm dựa sẽ luôn mơ tưởng về tình yêu mò."
【Bớt đĩ lại, cút.】
......
Bọn họ chỉ ngủ trong khoang con nhộng một đêm, và khi sương mù tan đi, Tô Triết Ngạn đứng dậy bắt đầu thu dọn hành lý.
Không giống như mọi khi, lần này hắn chuẩn bị rất nhiều thứ.
Nhìn dáng vẻ của hắn hình như là định rời khỏi đây hoàn toàn.
Sở Thời Từ bị hắn đánh thức, mơ mơ màng màng hỏi: "Anh Ngạn, chúng ta không thể ở lại khoang con nhộng nữa sao?"
Tô Triết Ngạn ừ.
"Tại sao? Vì chuyện ngày hôm qua hả?"
"Tả Đình không trở về, Công nghệ Vĩnh Sinh nhất định sẽ phái người đến điều tra.
Tối hôm qua sương mù lớn, bọn họ không dám tùy tiện xông vào vùng hoang dã.
Muộn nhất là 9 giờ sẽ đến nơi, chúng ta phải rời đi ngay."
Sở Thời Từ theo bản năng hỏi lại: "Nghiên cứu viên không phải đã trở lại đế quốc rồi sao, Công nghệ Vĩnh Sinh hiện tại hẳn là đang bận rộn ứng đối với sự thẩm vấn của đế quốc."
Tô Triết Ngạn hơi dừng lại, "Ngày hôm qua ta không suy nghĩ cẩn thận, hôm nay mới ý thức được.
Trong các sản phẩm của Công nghệ Vĩnh Sinh, chỉ có tín hiệu của mi là có thể truyền ra ngoài từ ngôi sao hoang vu.
Đầu não sẽ phái người đem mi về để nghiên cứu, ta không muốn mạo hiểm."
Hắn không nói điều gì lừa tình nhưng Sở Thời Từ lại có chút cảm động, cậu kéo ngón tay trước mặt, "Anh Ngạn, anh thích tôi dữ vậy sao?"
Tô Triết Ngạn cuối cùng cũng nhận ra có gì đó không đúng, hắn hơi kinh ngạc nhìn Sở Thời Từ, im lặng hồi lâu mới mở miệng nói: "Đừng hiểu lầm, ta đối với mi chỉ có tình chủ......!tình người duyên robot thôi.
Hơn nữa, dáng vẻ này của mi rất khó để làm người khác sinh ra ý tưởng không an phận."
Sở Thời Từ xua xua tay, "Anh yên tâm, ta đối với anh cũng không có loại ý tưởng đó.
Tuy rằng có chuyện người và robot yêu nhau, nhưng tôi chỉ lớn bằng bàn tay thôi.
Tốt xấu gì cũng phải đợi tôi có được hình hài của riêng mình mới suy xét đến những chuyện yêu đương đó được."
Tô Triết Ngạn hài lòng thu hồi ánh mắt, Sở Thời Từ chạy tới chạy lui thu dọn hành lý.
Bẩu không khí trong khoang con nhộng rất hài hòa, một người một robot ở chung rất vui vẻ, chỉ có hệ thống là mất hứng.
Bình thường Sở Thời Từ luôn nói lời cợt nhả với nó trong đầu, câu nào câu nấy cũng kêu anh Ngạn ngọt xớt, nó còn tưởng rằng thật sự sẽ có kẹo ăn.
Kết quả, sáng tinh mơ bò dậy hóng chuyện lại hóng được như này? Sau này nó sẽ không bao giờ tin lời đàn ông nói nữa.
Trước khi đi, Sở Thời Từ hỏi hắn có thể mang khoang con nhộng đi không.
Cậu lưu luyến chạm vào nơi bọn họ đã từng ở, "Hay là bắt mấy tên Alpha làm cu li giúp anh chuyển nhà đi?"
Tô Triết Ngạn kéo chiếc xe đẩy tay tự chế, "Khoang con nhộng không giống hình dạng của bao con nhộng.
Dưới đáy có một chỗ nhô ra đâm thẳng vào lòng đất."
Hắn dừng lại và nói một cách bình tĩnh: "Không đem theo được đâu, đừng nghĩ lung tung nữa."
Sở Thời Từ ngồi trên vai Tô Triết Ngạn, nhìn khoang con nhộng càng ngày càng xa, cuối cùng biến mất khỏi tầm mắt.
Ngày đến với thế giới này không dài, khoang con nhộng cũng nhỏ hẹp và chật chội, nhưng ở nơi đó cậu tìm được cảm giác của gia đình.
Tô Triết Ngạn dường như không quan tâm lắm, Sở Thời Từ cảm thấy khoang con nhộng hẳn là đã nằm trong tim hắn rồi.
Không lâu sau khi họ rời đi, một đội ngũ gồm cả trăm người tiến vào vùng hoang dã và đến chỗ khoang con nhộng.
Người đàn ông dẫn đầu giơ tay, các vệ sĩ súng vác vai, đạn lên nòng bước tới kiểm tra, "Cậu Tả, mục tiêu đã rời đi rồi."
Người đàn ông tháo mặt nạ bảo hộ, để lộ khuôn mặt của Tả Đình.
Chỉ là trên mặt cậu ta có in một hình rất lớn, một con rắn quấn quanh quả táo.
Cậu ta nhìn cấp dưới, "Sáng nay mẹ nói với ta rằng nhân bản 3 bị bắt đã khai ra bí mật của chi nhánh.
Viện nghiên cứu đã tìm thấy tất cả các nhân bản lãnh đạo của đế quốc đang ẩn nấp trong đêm qua, sau khi thẩm vấn, tất cả chúng đều bị giết chết và hoả thiêu.
Quân đội đế quốc đang được chỉnh đốn lại, nhưng chậm nhất là năm ngày nữa sẽ tới ngôi sao hoang vu."
Có quá nhiều người sinh sống ở đây, xung quanh lại đang dần nổi lên sương mù.
Những con quái vật ẩn trong vùng hoang dã ngo ngoe rục rịch, vài bóng đen lặng lẽ tiến đến gần đám người.
Tả Đình đeo mặt nạ, bực bội nói: "Mẹ hy vọng rằng chúng ta có thể mang bản thể của Tô tướng quân về, cũng như con robot trên người hắn, nghe nói nó có thể liên lạc với các tín hiệu bên ngoài."
Các thuộc hạ liếc nhìn nhau, Tả Đình thở dài, "Ta cũng không hiểu quyết định của mẹ, nhưng bà ấy luôn đúng.
Thời gian không còn nhiều, ở nơi hỏng hóc này, ngay cả hệ thống định vị cũng có lúc hoạt động lúc không."
Khi cậu ta nói chuyện, sương mù trở nên càng dày đặc.
Gió ngày càng mạnh và bụi trên mặt đất đang di chuyển nhanh về phía đông nam với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Vùng hoang dã lúc này nhìn từ xa trông như một dòng sông màu vàng sẫm đang chảy xiết
Cuồng phong cuốn cát bay tứ tung, đánh tới tấp vào người.
Khi đang bước đi, một viên đá dài và sẫm màu đập vào cánh tay của Tả Đình rồi lăn xuống đất.
Cậu ta tùy ý đá nó sang một bên, bỗng nhiên có tiếng rên rỉ sau lưng.
Tả Đình quay đầu lại, một cấp dưới co giật dữ dội.
Máu tươi không ngừng tuôn ra từ người anh ta, cơ thể anh ta tan chảy từng chút một, cuối cùng biến thành một cái bóng và hòa vào đất.
Chỉ có khẩu súng và bộ quần áo rơi xuống đất chứng tỏ rằng đã từng có một người đứng ở đây.
Phản ứng của cả nhóm đều phẳng lặng, như thể đây là chuyện bình thường.
Tả Đình vẫy tay ra hiệu cho cả đội đi tiếp: "Bao vây người nhân bản ở giữa, đừng để đá đen chạm vào bọn họ.
Ngoại trừ những người thành thật, còn lại thì giết đi.
Quy luật tự nhiên cái đách, ngôi sao hoang vu con mẹ nó là nơi quỷ gì vậy không biết."
Tiếng chửi mắng của Omega bị gió ngày càng mạnh lấn át.
Bên trong khoang con nhộng bị vứt bỏ, ánh đèn nhấp nháy vài lần rồi chìm vào bóng tối.
Chủ nhân của nó buộc phải rời đi, không còn ai sửa chữa hệ thống dây điện cũ và lau sạch bụi bẩn cho nó nữa.
Nó trở thành một thứ phế phẩm có thể nhìn thấy ở khắp mọi nơi trong vùng hoang dã, cuối cùng bị cát bụi bao phủ, không còn vẻ đẹp rực rỡ như xưa.
Trong khi đội tìm kiếm của Công nghệ Vĩnh Sinh vẫn đang chống chọi với cơn bão, Tô Triết Ngạn đã giết chết chủ khách sạn muốn cưỡng bức mình và dắt cả nhà vào ở miễn phí trong căn phòng cao cấp.
Khi Tả Đình rơi ngã xuống cát và liều mạng vùng vẫy, Tô Triết Ngạn đang ngâm nước nóng, còn robot đang chèo thuyền trên chiếc hộp gỗ nhỏ.
Vào ban đêm, đội ngũ của Công nghệ Vĩnh Sinh chật vật vào thành phố, đối mặt với những tên Alpha đang dạo chợ đêm, tiếng súng nổ vang trời.
Tô Triết Ngạn vô cảm ngồi bên cửa sổ, Sở Thời Từ ngồi trên đỉnh đầu hắn xem kịch hay.
Kẻ địch gặp rắc rối, cậu vui lắm.
Cậu đang định chia sẻ niềm vui với nam chính thì cúi đầu nhìn và thấy Tô Triết Ngạn đang viết từng nét bút vào nhật ký:【Đáng đánh.】.