Tôi Có Thể Làm Gì Chứ, Tôi Có Phải Con Người Đâu

Chương 46: 46: Thế Giới Thứ Hai




Thành phố Z là một thành phố vừa và nhỏ có an ninh trật tự tốt, xã hội ổn định.
Trong mười năm qua, vụ án giết người lớn nhất là vụ một nam sinh viên bị tài xế taxi cưỡng hiếp và sát hại.
Hiện tại Internet vẫn chưa phổ biến, mặc dù Cục Công an thành phố có trang web chính thức nhưng rất ít người gửi email cho họ.
Khi những người bình thường báo cảnh sát, họ vẫn thích gọi điện trực tiếp hơn.
Đây là lần đầu tiên Cục Công an thành phố nhận được một email dưới dạng file, nội dung tuy dài nhưng được sắp xếp một cách mạch lạc rõ ràng.
Có thể tóm tắt đại khái là: "Có một nhóm tội phạm với hơn 100 thành viên trên mạng, lợi dụng Internet để dụ dỗ các nữ sinh vị thành niên, thực hiện hành vi tấn công tình dục và đe dọa an toàn cá nhân.

Các nạn nhân đều dưới 14 tuổi, băng nhóm tội phạm đã lẩn trốn hơn 3 năm, số lượng nạn nhân không rõ nhưng có thể đã lên tới hàng trăm."
Cảnh sát thành phố Z chưa từng gặp phải vụ án hình sự nào tồi tệ như vậy.
Viên cảnh sát xử lý email không có cách nào đánh giá tính xác thực.
Bên trong còn đề cập đến hai phương pháp lừa đảo, là mổ heo và mổ chim.
Anh ấy chưa từng nghe nói về chúng bao giờ.
Ít nhất một phần ba thông tin báo động ở Thành phố Z hàng năm là báo động giả.

Lực lượng cảnh sát có hạn, và cảnh sát không thể được điều động ngay khi họ nhận được tin nhắn.
Rất khó để điều tra vấn đề được đề cập trong tài liệu, cả Đội Cảnh sát hình sự và bộ phận Internet đều được điều động.

Cũng cần phải điều tra xuyên tỉnh, đây là một chuyên án lớn.
Trước hết, cần xác nhận tính xác thực của email, sau đó mới quyết định có triển khai lực lượng cảnh sát hay không.
Nếu không, đi toi công một chuyến là chuyện nhỏ, lỡ như có vụ án khác, lực lượng cảnh sát không đủ dẫn đến mất sự an toàn cá nhân của những người thực sự cần giúp đỡ thì vấn đề sẽ nghiêm trọng.
Ít nhất cục trưởng đương nhiệm không thể thoái thác tội của mình.
Bộ phận Internet đã kiểm tra nhưng không tìm được địa chỉ cũng như thông tin nhận dạng của người nọ.
Sau khi cảnh sát báo cáo với cấp trên, họ quyết định sử dụng phương pháp đơn giản nhất để tiến hành điều tra thêm.
Tin nhắn đe dọa đã được gửi đi, chỉ chờ phản hồi từ phía bên kia.
Bọn họ chỉ nhắm vào những kẻ báo động giả thôi, nếu đối phương là người nắm rõ tình hình thật sự thì sẽ không vì vậy mà lùi bước.
Mô tả quá trình phạm tội một cách tường tận như thế, hoặc là một hiệp khách độc hành đã luôn theo dõi và điều tra, hoặc là một kẻ phản bội trong băng nhóm tội phạm.
Cả hai đều là những nhân vật mạnh mẽ, vì thế sẽ không bị email dọa chạy.
Vài phút sau, một email được gửi đến.
【Mọi chuyện đều là sự thật, thực tế còn tồi tệ hơn những gì tôi mô tả.

Tôi không biết nạn nhân có những ai, và trong tay tôi cũng không có bất kỳ bằng chứng trực tiếp nào.

Bọn chúng trốn trên mạng, mà tôi thì chỉ có một mình.

Kết bạn với tôi để nói chuyện chi tiết, tôi sẽ giới thiệu một vài nhóm cho các anh.】
Không có chứng cứ, không có danh sách người bị hại, chứng minh nội dung đối phương cung cấp đều là phỏng đoán.
Không muốn cung cấp thông tin chân thật mà lại làm cho mọi thứ trở nên nghiêm trọng như vậy.

Trước giờ chưa từng xảy ra trường hợp tương tự, độ tin cậy của email rất thấp, càng xem càng giống báo động giả.
Sau khi thảo luận, cục trưởng Lý quyết định thận trọng hơn.
Nếu thật sự xảy ra chuyện, ông biết mà mặc kệ, thì cũng không thể thoái thác tội của mình.
Ông muốn một người của Đội Cảnh sát hình sự liên hệ với người gửi email.
Giao lưu qua điện thoại di động sẽ không tốn quá nhiều tinh lực, ông có thể làm quen với đối phương trong khi làm việc khác.
Cố gắng xác định tính xác thực của nội dung email trong vòng ba ngày.
………
Ở thế giới ban đầu, Sở Thời Từ rất quen thuộc với cảnh sát.
Khi còn nhỏ, mỗi lần bị bạo lực gia đình, cậu sẽ bỏ nhà đi và tìm một nơi để ngủ bên vệ đường.
Có người tốt bụng đi ngang qua sẽ giao cậu cho cảnh sát.
Sau khi lớn lên, mỗi khi đám lưu manh đầu đường đánh nhau ẩu đả, cậu luôn là đứa gáy nhất và hung hãn nhất, mái tóc màu vàng của cậu đặc biệt dễ thấy trong đám đông.
Có người tốt bụng đi ngang qua lại giao cậu cho cảnh sát.
Một số cảnh sát già ở khu vực gần đó xem như đã nhìn cậu lớn lên.

Họ biết tình huống nhà cậu như thế nào, cũng thường xuyên phê bình và giáo dục ba mẹ cậu, vòng tới vòng lui phạt tiền vài lần.
Nhưng cái chuyện như bạo lực gia đình này không dễ quản lý, hơn nữa Sở Thời Từ đã có tính khí hung bạo từ nhỏ rồi.
Không có ý thức cầu cứu cảnh sát khi gặp nguy hiểm, bị đánh cũng chẳng ừ hử gì, chỉ trơ ra đấy.
Lăn lộn tạo tên tuổi ở nơi khác, "áo gấm về làng" ngay ngày Trung Thu.

Sở Thời Từ cầm gậy đánh người đã bạo lực gia đình mình một trận.
Cậu còn mang bánh trung thu tự làm biếu cho các cảnh sát già phụ trách khu vực đó nữa, song lại bị họ tịch thu.
Bởi vì lúc còn sống thường xuyên gặp cảnh sát, cho nên đối mặt với cảnh sát ở thế giới này, cậu cũng cảm thấy rất thân thiết.
Tin tức gửi đi không bao lâu, một cảnh sát hình sự kết bạn với cậu.
Mặc dù chỉ có một người, nhưng Sở Thời Từ vẫn rất kích động.
Lôi kéo được một người tương đương với lôi kéo được cả một đội.
Viên cảnh sát hình sự cầm tài khoản chính thức, ảnh đại diện là một cảnh sát hoạt hình, mà tên trên mạng cũng là Đội Cảnh sát hình sự.
Bất kể là trang cá nhân hay thông tin, tất cả đều tràn ngập hai chữ "nghiêm túc".
Đội Cảnh sát hình sự số 3 thành phố Z:【Xin chào đồng chí.】
Sở Thời Từ chép miệng.

Cậu bảo anh ta hãy ngụy trang, chuyển sang tài khoản của một bé gái đáng thương đi, nếu không sẽ không vào nhóm được đâu.
Bên kia nhanh chóng gửi một lời mời kết bạn mới.
【"Mèo Con Bé Cưng" đã gửi một yêu cầu kết bạn.】
Hình đại diện là một con mèo hoạt hình màu hồng, thông tin viết đã 11 tuổi.
Sở Thời Từ không chấp nhận ngay mà lướt trang cá nhân của đối phương trước.
【#Thích ăn bánh dâu tây nhứt! Ngọt quá đi, Mèo Con vẫn muốn ăn nữa!#】
【#Tay chân của chú không thành thật gì cả, ghét nhất! Hừ, chú thúi.#】
【#Bọn con trai trong trường cứ bắt nạt mình, mình sẽ dùng gậy tiên nữ biến họ thành heo.#】
Sở Thời Từ run lập cập.
Cậu sợ, cậu không dám chấp nhận.
Có lẽ do lâu quá vẫn không thấy chấp nhận, tài khoản chính thức trước đó lại gửi đến một tin nhắn.
Đội cảnh sát hình sự số 3 thành phố Z:【Xin chào đồng chí, "Mèo Con Bé Cưng" là tôi.】
Hộp thư chính thức của Cục Công an thành phố cũng gửi một tin nhắn để giúp làm chứng.
【Xin chào đồng chí, "Mèo Con Bé Cưng" là đội viên chúng tôi cử đến.】
Sở Thời Từ:……
Đù mé, sợ nhe.
Cùng lúc đó, trong văn phòng thành phố, một người đàn ông cao 1m8 đang tìm kiếm trên trình duyệt,【#Bé gái nói chuyện như thế nào mới dễ thương.#】
…………
Do đánh nhau với bạn cùng lớp, Minh Triết bị giáo viên khiển trách một trận, còn mời cả phụ huynh đến.
Mãi đến hơn chín giờ tối, cậu bé mới về nhà với bà nội.
Bà nội hỏi cậu bé tại sao lại đánh nhau.
Minh Triết theo bản năng ôm chặt cặp sách, nói một cách lãnh đạm: “Tại bọn nó chạm vào đồ của cháu.”
Cụ bà hiền từ không tức giận, còn nói cậu bé đánh hay lắm, đàn ông con trai thì nên cứng rắn một chút.
Minh Triết mím môi, nở một nụ cười nhạt với bà.
Sau khi trở lại phòng ngủ, Minh Triết lấy Sở Thời Từ ra.
Tượng đất nhỏ ôm máy tính bằng đất nặn, gõ chữ nhanh như bay, thi thoảng còn run một cái.
Minh Triết cầm kính lúp và cúi xuống để xem.
Sở Thời Từ đang trò chuyện với ai đó.
Siêu Nhân Công Chúa Nhỏ:【Đồng chí, đã vào nhóm lớn chưa?】
Mèo Con Bé Cưng:【Ừ, vào nhóm lớn rồi.

Không giống với bạn, đó là một nhóm khác tên là "Vườn sau của nàng tiên nhỏ".

Tôi đã đọc đại khái, về cơ bản nó phù hợp với đặc điểm của nhóm mà bạn mô tả.】
Siêu Nhân Công Chúa Nhỏ:【Còn chưa đến một ngày cơ á? Tôi mất mấy ngày mới vào được đấy.】
Mèo Con Bé Cưng:【Đồng chí Siêu Nhân, điểm bắt đầu của bạn sai rồi.】
Sở Thời Từ đã gửi một dấu chấm hỏi.
Mèo Con Bé Cưng:【Tôi đã đọc các lịch sử trò chuyện mà bạn gửi cho tôi, bạn quá thận trọng khi trả lời các câu hỏi.

Theo như bạn nói thì băng nhóm tội phạm đối diện phạm tội xâm hại tình dục trẻ em và mục tiêu là những đứa trẻ dưới 14 tuổi, thế nên bạn không thể đưa suy nghĩ của người lớn vào.

Trẻ con còn quá nhỏ, chưa hình thành ý thức xấu hổ, khi đối phương nhắc đến cơ quan sinh dục, bạn cứ hùa theo hoặc giả ngu chứ đừng thể hiện những cảm xúc như thẹn thùng hay nghi ngờ.】
Một hồi sau, anh ấy cũng paste, gửi qua một đoạn lịch sử trò chuyện.
Thấy rõ nội dung trên đó, Sở Thời Từ ngửa mặt về sau một cách chiến thuật.
Được lắm anh bạn, lao xe thẳng vào mặt cậu luôn.
Mèo Con Bé Cưng:【Thiết lập của tôi là người cha đột ngột qua đời tại công trường và gia đình đã nhận được một khoản tiền bồi thường.

Mẹ dắt theo tôi, một đứa nhỏ, từ nông thôn lên thành phố.

Vì cách phát âm đặc sệt giọng địa phương của mình mà tôi bị bạn cùng lớp cười nhạo.

Tôi học kém nên giáo viên cũng không thích tôi.

Mẹ tôi làm nhân viên thu ngân trong một siêu thị đến 9 giờ đêm mới về nhà, tôi tự nấu cơm ăn.

Đầu năm nay, mẹ mua cho tôi một chiếc điện thoại di động.

Mẹ không biết cách lên mạng, tôi cũng chỉ mới làm quen với internet.

Điện thoại là vốn liếng để khoe khoang của tôi, tôi có ham muốn thể hiện rất mạnh.】
Mèo Con Bé Cưng:【Vòng tròn bạn bè cực kỳ kém, giáo dục giới tính thiếu trầm trọng và có vấn đề về tâm lý.

Những thay đổi trong hoàn cảnh khiến tôi bất an, và việc bị cô lập, phớt lờ khiến tôi càng khao khát được công nhận và ngưỡng mộ hơn.

Cho dù đó là sự chú ý vặn vẹo cũng làm tôi thoả mãn.

Tôi sẽ không cảm thấy phản cảm với hành vi quấy rối tình dục, càng sẽ không tìm kiếm sự giúp đỡ sau khi bị tấn công tình dục.


Trong nhận thức bệnh hoạn của tôi, không có hai chữ xâm phạm, chỉ cần có thể thu hút sự chú ý của người khác, tôi có thể làm bất cứ điều gì.

Thực hiện hành vi phạm tội với tôi sẽ không có rủi ro, còn kiếm được lợi nhuận cao, là con mồi thích hợp nhất.】
Sở Thời Từ chép chép miệng, đọc lại lịch sử trò chuyện của "Mèo Con Bé Cưng".
Giọng điệu dễ thương ngây thơ, bộc lộ sự không hiểu biết về thế giới và sự hoạt bát của một cô gái nhỏ.
Nhưng những lời nói ra đều là những lời nhạy cảm.
Những từ ngữ tục tĩu do đối tượng trò chuyện dạy, "Mèo Con" sẽ trực tiếp sử dụng chúng.

Mỗi lần anh ấy sử dụng, đối phương đều khen anh ấy thông minh, thế là anh ấy càng dùng càng hăng.
Rất phù hợp với thiết lập nhân vật của anh ấy, bởi vì anh ấy không hiểu gì cả, cho nên cái gì cũng dám nói.
Đáng tiếc đối phương không biết phía bên kia màn hình không phải một đứa trẻ đơn thuần ngu ngốc, mà là một đám đàn ông cao to lực lưỡng mặc đồng phục cảnh sát.
Sở Thời Từ lắc đầu, cậu quả nhiên vẫn quá bảo thủ.
Sau lưng truyền đến tiếng hít thở nhẹ, cậu quay đầu lại, Minh Triết đặt kính lúp xuống, mặt đỏ bừng.
Sở Thời Từ che màn hình lại, “Em đọc hiểu hả? Thẹn thùng ư?”
Minh Triết mím chặt môi, quay đầu đi làm bài tập tiếp.
Sở Thời Từ ngồi xếp bằng trên bàn, chống cằm nhìn cậu bé.
Hèn chi Minh Triết ở trong nhóm lâu như vậy mà chẳng có ma nào nhìn trúng cậu bé, còn cố gắng đá cậu bé đi bằng nhiều cách khác nhau nữa.
Đừng nói là bị tẩy não, chỉ cần có người dám ở trước mặt Minh Triết nói ra một từ tục tĩu, cậu bé sẽ mắng té tát, báo cáo và hủy kết bạn với người đó ngay tại chỗ.
Một loạt các cú đấm kết hợp, không để bất cứ ai sống sót.
Minh Triết biết Sở Thời Từ đang nhìn mình nên không dám quay đầu lại.
Mới nhìn trộm màn hình đã bị lịch sử trò chuyện trên đó làm cho sợ chết khiếp rồi, đến giờ cậu bé vẫn chưa hoàn hồn.
Đợi tâm tình bình tĩnh lại, Minh Triết nhẹ giọng hỏi: “Mèo Con là ai vậy ạ?”
Sở Thời Từ gõ bàn phím, nghĩ bụng cũng không có gì phải giấu giếm cả, bèn dứt khoát nói thật.
“Sau khi đoán được đại khái quy trình của phía bên kia, anh đã gửi email đến Cục thành phố, xem như báo cảnh sát.

Bởi vì anh không có bất kỳ bằng chứng nào nên cảnh sát không tin tưởng anh, vì vậy họ quyết định cử người đến để xác nhận tính xác thực của tài liệu.

Mèo Con là do họ cử đến, là một cảnh sát hình sự.”
Minh Triết hơi quay đầu lại, “Cảnh sát hình sự?”
“Cơ mà đỉnh thật, anh dùng chiêu "Mao Toại tự đề cử mình"* đến mấy lần, từng bước vượt qua xét duyệt của bọn tội phạm.

Còn người ta là trực tiếp xây dựng nhân vật, khiến bọn tội phạm chủ động đến đón anh ấy.

Tham gia nhóm chỉ trong vài giờ, nhảy qua bước xét duyệt, tiến thẳng vào nhóm lớn để sàng lọc lần thứ hai.”
*Tự tin vào khả năng đảm đương trách nhiệm quan trọng mà mạnh dạn tự tiến cử.

Dựa theo tích: khi quân đội nước tần bao vây nước triệu, bình nguyên quân nước triệu phải đi cầu cứu nước sở.

môn đệ mao toại của ông tự đề xuất được đi cùng.

ở đó, may nhờ tài năng của mao toại mà bình nguyên quân mới thu được thành công như ý muốn.

(Hanzii Dict)
Minh Triết trầm mặc hồi lâu, “Xem ra quả nhiên đã có người bị hại rồi.”
Sở Thời Từ sửng sốt.
Lông mi của Minh Triết khẽ rung.
“Nếu đối phương là một băng nhóm tội phạm đã lẩn trốn rất lâu mà không bị phát hiện, chứng tỏ chúng rất thận trọng trong hành động của mình.

Việc sàng lọc con mồi đã đạt đến mức xuất sắc.

Em đã suy nghĩ cả buổi chiều, nếu thật sự là tội phạm lâu năm, vậy thì chúng ắt hẳn đã có kinh nghiệm đầy mình.”
Cậu bé đặt bút xuống, rũ mắt nhìn tượng đất nhỏ, “Em cảm thấy điều này cũng giống như việc học các môn học khác nhau vậy.

Phân loại mục tiêu, kéo các con mồi khác nhau vào các nhóm khác nhau rồi áp dụng các biện pháp đối phó cụ thể.

Do thiết lập của các anh khác nhau nên anh và "Mèo Con" mới vào hai nhóm chat khác nhau.

Đã có nhóm chuyên ứng đối "Mèo Con", vậy chắc hẳn chúng đã tiếp xúc với những người giống như anh ấy.”
Sở Thời Từ hơi há mồm, kinh ngạc nhìn cậu bé.
Hệ thống chọt cậu một cái,【Chết máy rồi hả?】
"Ta báo cáo, có người bật hack."
【Nam chính sảng văn có thể có lực chiến đụng nóc nhà, còn nam chính trong truyện học đường thì không thể có chỉ số thông minh cao hả? Cậu thiên vị người đàn ông của cậu, đây gọi là tiêu chuẩn kép đấy.

Tôi thì khác, tôi thích Minh Triết nhà tôi.


Nhãi con hãy dũng cảm bay đi, ba sẽ luôn ở bên con!】
Có lẽ bởi vì cảm thấy mình không thích hợp xen vào chuyện này, Minh Triết không nói thêm gì nữa, bắt đầu làm bài tập.
Thần sắc cậu bé trông bình tĩnh, nhưng lực hạ bút lại vô cùng nặng nề.

Trang giấy đã bị cậu bé đâm thủng, để lại vết mực đen bên dưới.
Trong phòng rất yên tĩnh, tiếng viết hết sức rõ ràng, trong đó dường như ẩn chứa sự tức giận không thể nhận thấy.
Sự thật có lẽ đúng như Minh Triết đã nói.
Sở Thời Từ sờ ngón tay cậu bé, không biết nên an ủi cậu bé như thế nào.
Viên cảnh sát nãy giờ nói chuyện với cậu đột nhiên gửi một tin nhắn,【Đồng chí Siêu Nhân, có tiện nói chuyện không?】
Siêu Nhân Công Chúa Nhỏ:【Tiện chứ, tiện chứ.】
Mèo Con Bé Cưng:【Bọn chúng kéo tôi vào một nhóm khác, những nhóm trước đó đã đá tôi ra rồi.

Các thành viên của nhóm này đều là nam giới, chúng tẩy não tôi, cố gắng khiến tôi sinh ra ý thức tôn thờ nam giới và tình dục.

Tôi đang tích cực phối hợp với chúng, theo tình hình trước mắt, quả thực có một nhóm tội phạm đứng đằng sau, nhưng vẫn chưa đạt tới mức vụ án hình sự, còn cần xác nhận thêm.】
【Tôi rất hiểu tâm trạng của bạn, Cục thành phố đang điều tra xem liệu các vụ án xâm phạm tình dục trong những năm gần đây có liên quan đến hành vi dụ dỗ trên Internet hay không.

Tôi sẽ trả lời chậm nhất vào chiều mai.】
Anh ấy dừng lại một chút rồi bổ sung:【Tinh thần chống phần tử phạm tội rất đáng khen ngợi, nhưng ưu tiên hàng đầu vẫn là đảm bảo an toàn tính mạng của bản thân.】
Sở Thời Từ nước mắt lưng tròng, đây là lần đầu tiên có cảnh sát khen cậu.
Lúc cậu hát trong nước mắt sau song sắt, những cảnh sát đó đã bóp cánh tay cậu, bảo cậu ngoan ngoãn chút.
Cậu đang do dự xem nên trả lời tỏ vẻ rụt rè một xíu, hay là thân thuộc một xíu.
"Mèo Con" lại đăng mấy trạng thái mới.
【#Phấn khích quá đi, phấn khích quá đi, phấn khích quá đi! Mèo Con vừa kết được một bạn mới! Là một anh trai cực kỳ lợi hại luôn, yeah yeah yeah!!!#】
Sở Thời Từ:……
Không biết là do kiến thức của cậu quá ngắn, hay tại cảnh sát trong thế giới nhỏ này tương đối đặc biệt nữa.
Vừa nghĩ tới trạng thái này là do một đám đàn ông vạm vỡ nghiên cứu ra, cậu liền sợ hãi.
…………
Minh Triết mang tâm sự nên không tài nào ngủ ngon được.
Khi thức dậy vào buổi sáng, thần sắc có chút uể oải.
Siêu nhân nhỏ đang ngủ ngon lành trên chiếc giường bùn của mình, có thể thấy sau khi lấy được liên hệ với cảnh sát, cậu đã hoàn toàn yên tâm.
Minh Triết không có ấn tượng gì đặc biệt với cảnh sát.
Khi gặp khó khăn sẽ nghĩ đến việc báo cảnh sát là do thường nhìn thấy quảng cáo về cảnh sát trên TV mà thôi.
Lần đầu tiên Minh Triết nghĩ đến việc báo cảnh sát là chuyện của Lam Lam.
Cậu bé lo lắng Lam Lam sẽ gặp nguy hiểm, lại nhớ đến quảng cáo trên TV, bèn bảo cô báo cảnh sát để tự cứu mình.
Kết quả, Lam Lam chết, mọi người trong nhóm đều nói rằng báo cảnh sát gây họa.
Minh Triết cảm thấy áy náy, thế nhưng đầu óc vẫn rất minh mẫn.
Cậu bé sắp xếp lại trình tự một cách rõ ràng và cảm thấy rằng vấn đề không nằm ở việc báo cảnh sát.
Những gì đám người đó đã làm không được coi là vi phạm pháp luật, cùng lắm là phê bình giáo dục mà thôi.
Luật pháp là một chiếc ô, nhưng cũng là một sự ràng buộc.

Đó là một ranh giới rõ ràng, trong nhiều trường hợp, không phải cảnh sát không quan tâm đến, mà là có người đang điên cuồng dò xét bên bờ vực vi phạm pháp luật, cuối cùng lọt vào kẽ hở của pháp luật và bắt đầu tùy ý làm xằng làm bậy.
Mất hơn một giờ để di chuyển bằng xe buýt từ nhà đến trường
Minh Triết tựa đầu vào cửa sổ, tay khẽ vuốt ve Sở Thời Từ.
Quần áo bị rách có thể lấy vải vá lại, lỗ thủng trên tường có thể xây lại, vậy lỗ hổng pháp luật có vá được không?
Cậu bé vẫn còn nhỏ, không hiểu nhiều như thế.
Nhưng cậu bé cảm thấy phẫn nộ bởi cái chết của bạn mình.

Lẽ ra cô ấy có thể sống, có lẽ chỉ cần vá lỗ hổng là họ sẽ có thể sống sót.
Khi Sở Thời Từ ngủ dậy, địa điểm đã thay đổi từ chiếc giường bùn ở nhà thành chiếc bàn học nhỏ ở trường.
Bây giờ là giờ ra chơi, lớp học rất ồn ào.
Minh Triết đang nằm chợp mắt trên bàn, mấy nữ sinh bên cạnh nhìn lén cậu bé.
Bên cạnh Sở Thời Từ có đặt một bức thư tình và chocolate, chắc là của một nữ sinh nào đó yêu thầm Minh Triết.
Minh Triết chẳng buồn xem, chọn làm lơ.
Sở Thời Từ chạm vào bức thư tình được chuẩn bị cẩn thận.
Vô ích thôi, trước khi gặp nữ chính, trong mắt nam chính chỉ có học tập thôi.
Trong giờ nghỉ trưa, điện thoại di động của Minh Triết rung lên.
Bác sĩ Trần - bác sĩ tâm lý của Bệnh viện tỉnh số 3 đã gửi một tin nhắn.
【Dạo này sức khỏe của em thế nào rồi? Liệu em có còn khuynh hướng tự tử không? Tôi vốn định gặp em ở thành phố Z vào thứ bảy tới, nhưng cuộc họp trao đổi học thuật ở thành phố z đã bị hoãn lại.

Tôi sẽ đến vào ngày 6 tháng sau, em có tiện ra ngoài để gặp nhau không? Tình hình của em rất nghiêm trọng, tôi muốn nói chuyện trực tiếp với em.】
Minh Triết đang ngủ trưa, Sở Thời Từ không quấy rầy cậu bé.
Cậu mở laptop lên rồi đăng nhập vào phần mềm trò chuyện, phát hiện viên cảnh sát hình sự đã gửi cho cậu mấy tin nhắn.
Mèo Con Bé Cưng:【Bọn chúng bắt đầu giới thiệu cho tôi công việc bán thời gian, nhưng không như những gì bạn nói, chúng yêu cầu tôi làm cún con của chúng.

Trước mắt vẫn chưa có ai rủ tôi đi chơi, chẳng qua về cơ bản tình huống và nội dung email trùng khớp nhau.

Có thể xác định rằng thực sự có các băng nhóm tội phạm dụ dỗ trẻ vị thành niên trên Internet.】
Mèo Con Bé Cưng:【Tổ trọng án đã bắt đầu điều tra, xin hãy giữ im lặng.

Một lần nữa cảm ơn bạn đã cung cấp những thông tin quan trọng và đóng góp cho an sinh xã hội.

Nếu bạn gặp phải sự trả thù của tội phạm, hãy lập tức tìm kiếm sự giúp đỡ từ cảnh sát.】
Sở Thời Từ lau nước mắt.
Cậu, một khách quen của nhà tù, cuối cùng cũng vươn mình rồi.
Mẹ ơi, tương lai của cậu ơi, có cảnh sát khen cậu nè.
Ngay mười giờ sáng, "Mèo Con" đã đăng một trạng thái mới.
【#Thèm ăn bánh kem quá đi, nhưng mẹ không cho mình mua.


Muốn ăn bánh kem dâu tây cơ, Mèo Con buồn quớ, hic.#】
Như thể chưa xảy ra chuyện gì cả, y như nhân cách phân liệt vậy.
.......
Sau khi gửi hai tin nhắn đó, cảnh sát hình sự đã hủy kết bạn với cậu ngay trong đêm đó.
Chẳng bao lâu lại kết bạn lại, xoá sạch lịch sử trò chuyện trá hình.
Ngày nào Sở Thời Từ cũng rình coi trang cá nhân của anh ấy, xem quan lớn vác ảnh đại diện hồng phấn làm nũng, tỏ vẻ đáng yêu.
Bên dưới có thêm một số bình luận và lượt thích, không biết bọn nhỏ từ đâu ra.
Cảnh sát không được phép câu cá để thi hành luật, họ cũng không câu cá.
"Mèo Con" chỉ đến để xác nhận xem có thực sự có một nhóm tội phạm hay không thôi, và hiện đang trong tầm mắt mê hoặc.
Đã một tháng trôi qua kể từ lần trò chuyện cuối cùng.
Bất kể là trên mạng hay trên TV, đều không nhìn thấy tin tức liên quan.
"Lâu đài pha lê của công chúa" vẫn sôi nổi như thường, vô cùng sinh động, chẳng có gì khác thường hết.
Ban đầu Sở Thời Từ còn yên tâm chờ đợi, nhưng đến giờ vẫn không có tin tức gì khiến cậu hơi lo lắng.
Là vì cảnh sát ở thế giới này sợ rút dây động rừng và ẩn nấp quá kín đáo.

Hay là vì chỉ bắt được vài con cá linh tinh nên thu đội về nhà rồi?
Sau giờ học vào thứ sáu, Minh Triết đi một chuyến đến cửa hàng văn phòng phẩm và mua một hộp đất nặn mới.
Khi về đến nhà, cậu bé đặt Sở Thời Từ lên bàn, rứt đầu cậu ra.
Đột nhiên đầu dời chỗ, Sở Thời Từ hoang mang chớp chớp mắt, “Em làm gì vậy?”
Minh Triết đặt sơ đồ giải phẫu cơ thể người lên bàn, mặt với sơ đồ trên đó, bắt đầu nặn nội tạng cho Sở Thời Từ.
Cậu bé bận rộn cho đến nửa đêm, thứ nào cũng nặn được trừ mạch máu.
Trên cái đầu tròn xoe của Sở Thời Từ có thêm một cái miệng có thể khép mở cùng với hàm răng và đầu lưỡi.
Minh Triết lắp ráp cậu lại, dụi dụi đôi mắt đau nhức, giọng nói vẫn lãnh đạm như cũ: “Từ nay về sau anh có thể ăn mọi thứ rồi.”
Cậu bé đưa cho cậu một viên kẹo dẻo, “Thử đi.”
Sở Thời Từ liếm một miếng, đôi mắt lập tức sáng lên.
Cậu nếm được kẹo này!
Nhìn tượng đất nhỏ đang gặm kẹo dẻo, ánh mắt Minh Triết dần dần dịu đi.
Siêu nhân nhỏ đã cứu mạng cậu bé, là người bạn tốt nhất của cậu bé.
Cậu bé còn quá nhỏ để đối mặt nguy hiểm với siêu nhân nhỏ.

Nặn cơ thể là điều duy nhất cậu bé có thể làm.
Minh Triết muốn lớn lên thật nhanh.
Đợi khi cậu bé trưởng thành, cậu bé có thể đứng bên cạnh anh trai mình.
Sở Thời Từ đang gặm kẹo một cách say sưa thì Minh Triết đột nhiên nhận được một cuộc gọi.
Giọng nói của một người đàn ông trung niên phát ra từ micro.
“Minh Triết, tôi là bác sĩ Trần.

Sáng mai tôi sẽ đến thành phố Z.

Buổi chiều em có thời gian không? Tôi muốn mời em ra ngoài gặp mặt.

Đã lâu rồi em không nói chuyện với tôi, tôi rất lo cho em.”
Sở Thời Từ nheo mắt, bay tới nghe trộm.
Minh Triết mím môi, nhẹ giọng nói: “Tôi đã khỏi bệnh rồi.”
“Tôi biết em sợ rằng tôi là người xấu.

Chúng ta có thể gặp nhau ở nơi công cộng, em chọn địa điểm đi.

Tôi không có ác ý, chỉ là muốn giúp em thôi.”
Tượng đất nhỏ ôm viên kẹo bay vòng vòng trước mặt cậu bé.
Minh Triết lẳng lặng nhìn cậu, trầm mặc hồi lâu mới đáp: “Được, cảm ơn bác sĩ.”
…………
Sở Thời Từ phát hiện Minh Triết đã hư rồi, gian tà hơn trước.
Sáng sớm cậu bé đã đi xem xét một vòng gần Cục thành phố, rồi chọn một quán cà phê cách Cục thành phố chưa tới một cây số.
Nơi này tiếp giáp với đường chính, xe cảnh sát ra vào đều sẽ đi qua đây, thỉnh thoảng còn có cảnh sát tới mua đồ nữa.
Ba giờ chiều, một người đàn ông đeo kính gọng vàng bước vào quán cà phê.
Ông ta trông khá bình thường, mặc áo sơ mi cài cúc, đầu hơi hói.
Người đàn ông nhìn xung quanh rồi đi thẳng đến chỗ ngồi của Minh Triết.
Ông ta nở một nụ cười ôn hòa, vươn tay về phía Minh Triết: “Xin chào Minh Triết, tôi là bác sĩ tâm lý của Bệnh viện số 3 tỉnh R, tôi họ Trần.”
Minh Triết do dự một lúc mới đưa tay ra.
Bác sĩ Trần đẩy mắt kính, từ trong túi lấy ra một tờ đơn, “Gần đây chúng ta không thường xuyên trò chuyện, cho nên tôi không thể phán đoán trạng thái tâm lý của em.

Đây là một mẫu trắc nghiệm tâm lý, em cứ điền vào dựa trên ấn tượng đầu tiên của mình là được.”
Minh Triết đặt một chiếc mũ lưỡi trai lên bàn, Sở Thời Từ trốn đằng sau nó.
Cậu bé nhận lấy tờ đơn: “Tại sao chú lại muốn giúp tôi?”
“Đây không phải là đến thành phố Z để trao đổi nên tôi nhân tiện đến gặp em.”
Vài chiếc xe cảnh sát gầm rú chạy qua, giọng nói của bác sĩ Trần bị át đi trong giây lát, trở nên mơ hồ.
Minh Triết theo bản năng quay qua nhìn, xuyên qua cửa sổ xe có thể thấy mỗi chiếc xe cảnh sát đều chật kín những kẻ tình nghi.
Người dân trong khu phố thường xuyên nhìn thấy xe cảnh sát nên chỉ liếc nhìn một cái rồi thôi.
Sở Thời Từ đang dạo trong nhóm lớn lại nhận được một tin nhắn riêng từ "Mèo Con Bé Cưng".
【Kết thúc rồi, con cá lớn đã bị bắt.

Đồng chí có muốn cờ hiệu không? Lãnh đạo nói sẽ có tiền thưởng, đồng chí có muốn nhận không?】
Sở Thời Từ lau nước mắt.
Trước giờ chỉ toàn bị cảnh sát phạt tiền thôi, đây là lần đầu tiên có cảnh sát nói muốn thưởng tiền cậu đó.
Mẹ ở trên trời có khỏe không, con trai mẹ tiến bộ rồi..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.