Cảnh Minh bước ra khỏi phòng tắm, tóc hãy còn tích nước, thân dưới chỉ bọc một cái khăn tắm.
Cảnh Minh ngồi xuống sofa, nhìn con chim bự đang cuộn mình mà thở dài: “Mày không cần phải vậy đâu, toàn bộ cái sofa này là của mày hết.”
Đề Hồ nhìn giọt nước chảy xuôi theo đuôi tóc của Cảnh Minh xuống cơ thể trắng gầy của hắn, còn dừng lại rung rung thoáng chốc trên đầu v*, nhưng cuối cùng vẫn không rơi vào nơi mờ ám được khăn tắm bao bọc.
Cả người Đề Hồ bốc cháy.
Kích, kích thích quá chừng.
Cảnh Minh nhìn lông chim màu trắng của Đề Hồ dần đổi sang màu hồng, gãi gãi ra chiều khó hiểu vô cùng.
Đệch.
Cảnh Minh không khỏi chửi một câu.
Sao xúc cảm của bộ lông chim này lại mềm như tơ như lụa vậy chứ!
“Sao lông mày biết đổi màu được thế?” Cảnh Minh thấy khó hiểu, “Lạ quá…”
Đề Hồ cảm thấy nó muốn chết ngay và luôn.
Nơi được bàn tay Cảnh Minh cầm lấy bắt đầu truyền đến cảm giác khác thường, cứ như đang đốt lửa ở một nơi nào đó, lan ra khắp cả bộ lông.
Đề Hồ cọ cọ lông chim trên người mình vào tay hắn, không dám lưu luyến nữa, bèn lùi sang một bên.
“Tiểu Minh, ngài, ngài đừng sờ nữa, lạ lắm ấy…” Đề Hồ quay mặt sang chỗ khác, “Với cả, tóc không lau khô sẽ rất dễ bị cảm.”
Cảnh Minh lại vuốt thêm vài sợi lông nữa mới buông tay với vẻ chưa được thỏa mãn cho lắm.
“Mày đừng gọi ‘ngài’ nữa được không, nghe cứ như tao già lắm vậy.” Cảnh Minh cầm khăn lau tóc, lên án Đề Hồ.
Đề Hồ luống cuống phủ nhận: “Ngài… Anh không già, anh đẹp trai lắm á.”
Đề Hồ lại đỏ mặt nữa rồi.
10.
Đúng là Cảnh Minh đẹp trai lắm luôn.
Đẹp hơn bất cứ ai mà nó đã từng gặp.
Mà anh còn có một cái đầu nho nhỏ vừa khéo để nuốt chửng, cứ như thể được tạo ra để dành cho cái miệng của nó á, vừa khin khít luôn, đúng là tạo hóa tạo nên mà.
Thật ra chuyến này của Đề Hồ còn có một mục đích khác.
Nó đến để cầu hoan.
Một năm nữa là nó trưởng thành rồi, song vẫn chẳng có đối tượng nào nên bị các chị em trâu bò như ngỗng đuổi ra khỏi nhà.
Rồi còn uy hiếp nó: Không tìm thấy đối tượng nào thì đừng về nữa!
Cho nên Đề Hồ vừa xấu hổ vừa căng thẳng, với cả cũng khá là thấp thỏm và lo lắng.
Nó muốn theo đuổi Cảnh Minh, nhưng lại sợ bị từ chối.
Rốt cuộc làm sao mới theo đuổi được anh ấy đây nhỉ? Đề Hồ định online cầu xin sự giúp đỡ từ một người anh em đã từng nuốt đầu của một con người.
11.
“Tiểu Minh, tui có thể dùng điện thoại của nhà anh không?” Đề Hồ hỏi lí nhí.
Cảnh Minh ngạc nhiên.
Hắn chỉ biết chim thành tinh biết nói tiếng người, chứ không hề nghĩ rằng nó còn biết sử dụng cả sản phẩm công nghệ nữa cơ.
Cứ tưởng nó muốn gọi điện về nhà báo bình an nên Cảnh Minh mở khóa di động ra rồi đưa cho nó, thuận miệng nói thêm một câu: “Không phải mày vẫn chưa trưởng thành đấy chứ?”
Còn phải báo bình an cho nhà nữa cơ.
Ai ngờ Đề Hồ đỏ mặt ngay tắp lự, ấp úng mãi không chịu nói gì.
Cảnh Minh nhìn dáng vẻ của nó là đã biết hắn đoán đúng chóc.
“Mau gọi đi, đừng để người nhà phải lo lắng.” Cảnh Minh nhéo cái chỏm lông trên đầu nó.
Anh ấy dịu dàng quá đi!
Săn sóc quá đi!
Mình yêu anh ấy!
Đề Hồ cầm điện thoại ra ban công với vẻ mặt kích động, để lại một Cảnh Minh không hiểu cái gì đứng sững tại chỗ.
… Gọi điện về nhà mà nôn nóng vậy hả?
Chẳng lẽ là người nhà… Cảnh Minh nhớ đến dáng vẻ cuộn mình nằm trên sofa mới nãy của Đề Hồ, ra chiều suy ngẫm.
12.
“Đêm hôm khuya khoắt không đi ngủ đi, bộ có chuyện gì à?” Ông anh cáu kỉnh của Đề Hồ thốt ra cái giọng bất mãn.
Đề Hồ cầm điện thoại, nghĩ đến chuyện muốn hỏi thì mặt cứ đo đỏ.
Nó ấp a ấp úng mãi mà vẫn chưa nói đến chuyện chính: “Cũng không, không có chuyện gì cả…”
Đề Bảo đã mất kiên nhẫn, nhưng y vẫn khá là cưng chiều thằng em lễ phép này của mình nên không cúp máy ngay: “Có rắm mau thả, ngày mai ông còn phải đi làm!”
Đề Hồ vội vã giải thích: “Không phải đâu, anh Bảo Bảo, em có hơi…”
“Đậu má! Gọi ông kiểu đó lần nữa thì có tin ông đánh mày luôn không!”
Đề Bảo phát cáu.
Y muốn cúp máy luôn.
Song y lại sợ Đề Hồ thật sự có chuyện gì đó, nếu Đề Hồ gặp rắc rối gì ở nơi này thật thì khi về lại chỗ mấy chị em, y sẽ xong đời luôn.
Các cô ấy trâu bò lắm, Đề Bảo sợ chết đi được.
“Anh ơi, cái đầu lần trước anh nuốt á, sau đó thì sao nữa?”
“Gì mà sau đó?” Giọng nói của Đề Bảo truyền qua điện thoại nghe hơi chói tai vì gắt gỏng.
Đề Hồ giơ điện thoại ra xa hơn chút, lại hỏi tiếp: “Thì sau đó hai người như nào á?”
“…”
Lần đầu tiên Đề Bảo bị nghẹn lời.
Y tuyệt đối không muốn nhắc đến nữa.
Y đã bị cái người đó tẩn cho.
Còn bị quắp về nhà nữa cơ.
Đương nhiên, y sẽ chẳng nói những lời này ra rồi, mất hết mặt mũi luôn á!
“Rất tốt, mà sao?” Đề Bảo hỏi.
13.
“Thì em chỉ muốn hỏi là, anh gây dựng mối quan hệ tốt với người nọ như thế nào vậy?” Giọng của Đề Hồ càng lúc càng nhỏ.
Màn hình điện thoại dán lên mặt khiến mặt nó nong nóng.
Đề Bảo nghe lời này của nó thì thấy đại sự không ổn chút nào.
Không phải con chim ngốc này nhìn trúng ai rồi đấy chứ?
Đề Bảo thầm vui mừng quá đỗi, tự nhủ cái con chim ngốc này thông suốt rồi, xem ra đã sắp trưởng thành rồi.
Con ngươi Đề Bảo đảo một vòng rồi đáp: “Anh dạy mày nhé?”
Đề Hồ nghe y nói vậy thì mắt nó sáng ngời, hưng phấn đáp: “Cảm ơn anh Bảo Bảo ạ!”
“…” Cứ kệ nó gọi đi.
Đề Bảo nói với vẻ bí hiểm: “Hồ này, mày đi tìm một nơi không có ai trước đã.”
Đề Hồ bịt điện thoại, liếc xung quanh thấy không có người nào, mà cũng chẳng có con bồ nông nào cả, bèn gật đầu với vẻ mặt nghiêm túc, nhỏ giọng nói: “Không có ai cả đâu anh.”
Trực giác của Đề Hồ cho thấy anh Bảo Bảo của nó sắp tung chiêu lớn.
Tuy nghe cứ như cuộc hội họp của đảng phái ngầm nào đó.
“Chẳng phải tháng sau là mày trưởng thành rồi à?”
Đề Hồ gật đầu, “Dạ.”
Đề Bảo: “Mày muốn nhanh hơn chút hay chậm hơn chút?”
Đề Hồ đỏ mặt, nghĩ đến dáng vẻ Cảnh Minh không mặc đồ ban nãy, bèn ngượng ngùng đáp: “Nhanh hơn chút ạ.”
“Thế thì dễ ợt à, lúc ấy cởi sạch đồ ‘làm’ anh ta là được.”
Đề Hồ nhíu mày, cảm thấy chuyện này không đơn giản gì cả, “Em…”
Đề Bảo cũng hiểu rằng chuyện này có hơi khó với em trai ngốc nghếch và đơn thuần của y.
Nhưng y thấy thú vị kinh khủng.
Rốt cuộc là ai đã khiến thằng em ngốc của y si mê đến nỗi phải tìm đến y nhỉ, ngoài mặt Đề Bảo không nhìn thấu được, nhưng thật ra nội tâm đã hết sức kích động.
Vì tính tình của y không được tốt cho lắm, rất ít người chim lợn với y, cho nên Đề Bảo vẫn luôn không nhạy tin lắm, một hỏi ba không biết.
Thế mà nó lại biết chuyện này trước tiên!
Rốt cuộc thì y sẽ không còn bị xem thường khi đám chị em của y bà tám với nhau nữa rồi!
14.
“Anh sẽ giúp mày.” Đề Bảo bày tỏ ý tốt.
Đề Hồ vội từ chối: “Không cần, không cần đâu ạ, cảm ơn anh Bảo Bảo, nhưng em thật sự không cần đâu anh…”
Đề Bảo bơ nó, tự nói tự đáp: “Được, cứ quyết định vậy nhé. Mày đang ở đâu, mấy ngày nữa anh qua thăm mày.”
Đề Hồ đáp: “Em ở nhà anh ấy á.”
Đề Bảo bật cười, rầu rĩ nói: “Ây dô được đấy, sống chung luôn rồi à.”
“Bây giờ em vẫn chỉ là một con chim thôi.” Đề Hồ mày chau mặt ủ, “Anh biết mà, anh Bảo Bảo.”
“Mày ngủ ở đâu?” Đề Bảo hỏi.
“Sofa ạ.”
“Thế không được.” Đề Bảo mất hứng, “Mày phải ngủ chung một giường với tên đó cơ.”
Đề Hồ thấy khó vô cùng: “Cái này…”
“Nhõng nhẽo rồi bán moe xíu là lên được giường ngay.” Đề Bảo lơ đễnh bảo, “Cái này còn cần anh dạy mày à?”
Đề Hồ nghe một tiếng “Xì xèo”, chắc là Đề Bảo đang châm thuốc lá.
“Đệt!”
Nó chưa kịp đáp thì bên Đề Bảo đã không còn động tĩnh gì nữa cả.
Đề Hồ nghe thấy bên đó có tiếng loạt xoạt khi quần áo ma sát với nhau, láng máng vậy thôi, hình như là đang đánh nhau.
Đề Hồ vội vã hỏi han: “… Anh Bảo Bảo ơi? Anh không sao đấy chứ?”
Một giọng nói xa lạ truyền tới: “Em ấy không sao cả, chỉ là hút thuốc nên tắt giọng, không nói được.”
“À, vâng.” Thấy y không sao nên Đề Hồ yên tâm, “Vậy anh bảo anh ấy nghỉ ngơi cho tốt giúp tôi nhé.”
Đề Hồ mông lung cúp máy, đến cùng vẫn không nghĩ ra tại sao Đề Bảo bỗng không nói gì được nữa.