TÔI CÓ THỂ Ở CHUNG VỚI ANH KHÔNG

Chương 23: Nuốt



Lâu lắm rồi Trình Hề không nghe thấy chữ ‘ngoan’.

Khi còn bé dì Viên dỗ dành cậu uống thuốc cũng sẽ nói như vậy, sau này Trình Lập Quốc cố ý bảo dì Viên bỏ hành động này đi, vì ở trong lòng Trình Lập Quốc, Trình Hề phải thừa kế việc kinh doanh của nhà họ Trình, nên phải trưởng thành, phải nhanh chóng lớn lên.

Không thể cứ dỗ dành như trẻ con mãi vậy được, cho dù lúc đó cậu vốn vẫn chỉ là một đứa trẻ.

Trình Hề cụp mắt xuống, theo bản năng duỗi đầu lưỡi ra liếm viên thuốc trong lòng bàn tay đối phương. Mấy giây sau cậu mới chợt nhận ra, hành động này hình như không đúng lắm.

“……”

Tim chợt đập bình bịch, cậu trực tiếp nuốt luôn viên thuốc xuống, giống như kiểu nếu tiêu hủy dấu vết của viên thuốc là có thể giả vờ như ban nãy chẳng xảy ra chuyện gì cả.

Trong phòng vang lên một tiếng “ực” thật rõ, Đào Thời Diên nhíu mày: “Nuốt rồi?”

Trình Hề: “….Ừm.”

“Uống nước đi,” Đào Thời Diên bưng ly nước lên: “Dễ bị dính thực quản đó.”

“Không sao,” Trình Hề vội vã xua tay: “Em, em thích cảm giác nuốt.”

Nãy giờ cậu vẫn luôn đứng bên bàn, vừa xong động tác hơi mạnh, nên mông bị đụng vào mặt bàn. Cảm giác cấn đau hơi khang khác làm cậu chợt nhớ tới một chuyện quan trọng.

—— Vẫn đang mở livestream mà a a a a a!!!

Nhưng giờ quá trễ rồi, mặc dù màn hình điện thoại bị úp xuống mặt bàn, fans không nhìn thấy gì, nhưng đoạn hội thoại giữa hai người đã truyền vào tai của hơn một triệu fans trong livestream vô cùng rõ ràng rồi.

Đặc biệt là mấy câu kỳ lạ bàn về việc “nuốt” ở sau cùng ấy.

Màn hình bình luận trực tiếp bùng nổ thành một cụm pháo hoa:

[Í, không phải chứ, cục cưng giải thích chút coi, cậu nuốt cái gì thế?]

[Trời! Kích thích quá rồi đó! Tôi đã tưởng tượng ra một đoạn H dài 800 chữ rồi đờ mờ!!]

[Đưa bút cho đại lão lầu trên, vui một mình không bằng mọi người đều vui ]

[Con trai không được nuốt, mẹ không cho con nuốt, nếu phải nuốt thì cũng là tên đàn ông chó má kia nuốt QAQ có phải hắn ép buộc con không?]

Mọi người nói xàm một lát, mới nhớ tới một chuyện đáng nghi ngờ hơn.

[Chắc ý bọn họ là đang uống thuốc dạ dày, mấy người đừng có đen tối rồi nghĩ ai cũng như mình có được không? Vậy thì con trai à, rốt cục thì người đàn ông bảo con nuốt là ai thế? Giọng nói quyến rũ đến mức ông đây không khép chân lại được luôn!]

[‘Ngoan’ này nọ cưng chiều quá đi mà, tui sẽ ship vì ngưỡng mộ ‍️].

[U1S1, thật sự rất giống ảnh đế Đào. A a a đôi này hình như hơi manh làm sao bây giờ? Mị sẽ không nhảy xuống một cái hố lớn nữa đấy chứ!]

[Xin đừng nhắc đến ảnh đế Đào, cưa cưa không thể chịu nổi việc bị mắng chửi đâu. Các Quả Cam, chúng ta đừng cho anti có cơ hội bêu xấu cưa cưa cọ nhiệt, được không?]

[Điên cuồng gật đầu, cưa cưa đang lên, danh tiếng và duyên của người qua đường là quan trọng nhất. Chắc mấy người không nhẫn tâm nhìn ảnh bị dí theo cắn đúng không? Hơn nữa với tính cách của ảnh đế Đào, tuyệt đối không thể nói ra được mấy câu dỗ dành người khác đâu, chúng ta đừng kéo người ta vào, OK?]

[OK! Không phải ảnh đế Đào, tuyệt đối không phải! Cũng không phải là bất cứ nghệ sĩ nam nào trong giới! Cưa cưa rốt cục thì anh và người đó có quan hệ như thế nào vậy, em còn cơ hội theo đuổi anh không huhuhu…]

Đối với Trình Hề mà nói, chuyện này đã không còn nằm trong phạm vi lật xe của livestream nữa, mà là tai nạn của livestream luôn rồi. Cậu thực sự không biết phải đối mặt với fans như thế nào cả, nên cuối cùng lựa chọn trực tiếp tắt điện thoại.

Đào Thời Diên có lòng tốt tới đưa thuốc, nhưng lại vì sơ suất của cậu mà phải chịu tai bay vạ gió, Trình Hề biết ai đúng ai sai, bèn nhắm mắt nói lời xin lỗi: “Xin lỗi anh, em quên mất đang livestream…. nhưng may mà không lộ mặt, mai em sẽ đăng weibo làm sáng tỏ, nói người đưa thuốc là quản lý của em. Trước khi đăng bài làm sáng tỏ sẽ đưa cho anh kiểm tra lại, anh cứ sửa theo ý mình là được.”

Dừng một chút, cậu lại bổ sung: “Công ty em cũng sẽ không dùng chuyện này để sao tác, với lại em flop, không thể lên hotsearch được đâu, chắc sẽ không ảnh hưởng gì lớn đến anh. Anh yên tâm, một loạt vấn đề xảy ra do sơ suất của em, em sẽ hoàn toàn chịu trách nhiệm.”

Nghĩ rất chu đáo, Đào Thời Diên bật cười: “Cậu chịu trách nhiệm như thế nào?”

“… Xóa tag, xóa weibo,” Trình Hề bị anh hỏi nên khựng lại: “… Hoặc là tất cả những thứ ảnh hưởng đến danh dự của anh, em đều có thể tìm cách xóa bỏ.”

“Ừm.” Đào Thời Diên không nói gì, chỉ để thuốc xuống rồi xoay người rời đi.

Nhưng, qua một đêm, Trình Hề mới biết cái gì gọi là ‘tự vả’.

—— Đoạn cut livestream của cậu không chỉ lên hotsearch, mà vị trí còn rất cao!

Giờ đang nằm ở top 5, nhưng trông vẻ vẫn đang có chiều hướng tiếp tục tăng lên!!

Chưa kịp ấn vào bài viết, cú điện thoại của Triệu Tiểu Đào gọi đến đã cắt ngang cậu.

“Trình Nhi, cậu nhìn thấy chưa?”

“Ừm, nhìn thấy rồi,” Trình Hề biết anh ta muốn hỏi gì: “Người đưa thuốc đúng là Đào Thời Diên.”

“… Quan hệ của cậu và anh ta trở nên tốt đẹp như vậy từ bao giờ thế? Tốt đến mức đến đưa thuốc luôn.” Triệu Tiểu Đào chậc một tiếng.

Trình Hề chợt nhớ đến độ ấm trên đỉnh đầu mình tối hôm qua, rồi vô thức gảy gảy sợi tóc: “Quan hệ của em và anh ta không tốt chút nào… đúng rồi, em đang muốn hỏi anh, công ty mua hotsearch cho em à?”

Cậu biết rõ sự nổi tiếng của mình, chưa hot đến mức livestream mà cũng lên được hotsearch, có lẽ là do đằng sau có người khống chế.

“Anh hỏi chị Mai rồi, chị ấy nói không mua, bên Đào Thời Diên thì lại càng không có khả năng, nên anh nghĩ chắc là…”

“Ekip chương trình,” Trình Hề nói tiếp: “Độ hot của trailer lần trước qua rồi, giờ vẫn chưa có trailer mới, nên ekip chương trình muốn có độ hot, muốn người ta thảo luận thì chỉ có thể bắt đầu từ khách mời.”

“Đúng lúc đoạn cut lật xe trong livestream của cậu có liên quan đến Đào Thời Diên. Hơn nữa đoạn đối thoại giữa hai người rất mập mờ, nên càng dễ làm người ta thảo luận.”

….Mập mờ?

Sao Triệu Tiểu Đào lại có thể phun ra loại từ hình dung như thế này được?

Trình Hề cực kỳ cạn lời, thấy cậu không nói gì, Triệu Tiểu Đào lại hỏi: “Trước tiên cậu nói anh biết xem cậu định xử lý thế nào, đẩy chuyện thuốc dạ dày qua cho anh à?”

“Anh đoán đúng rồi đó.”

“Anh hiểu cậu mà, giống như người nông dân hiểu rõ phân người vậy.”

Triệu Tiểu Đào rốt cục cũng tìm được cơ hội vấy bẩn Trình Hề: “Nhưng cậu có nghĩ đến việc cư dân mạng hoàn toàn không tin lời giải thích vừa nhìn đã biết là nói dối này không? Mấy tin tức xấu như cậu hẹn hò, hẹn chịch, kết hôn trước khi vào showbiz sẽ xuất hiện đầy rẫy, chuyện này ảnh hưởng rất lớn đến cậu!”

“Em nghĩ rồi chứ,” Trình Hề lại nói: “Nhưng Đào Thời Diên bị em làm liên lụy, em phải khắc phục hậu quả, anh đừng khuyên em nữa.”

Được thôi, Triệu Tiểu Đào ghé sát vào điện thoại: “Vậy rốt cục cậu và anh ta đã tiến triển đến bước nào rồi, xuất phát từ tâm tư gì mà anh ta lại đến đưa thuốc cho cậu?”

Cậu đâu biết suy nghĩ của Đào Thời Diên chứ….

Trình Hề giả bộ không nghe thấy, cậu thương lượng với Triệu Tiểu Đào rồi quyết định khoảng 0h đêm, lúc lượng người truy cập cao nhất sẽ đăng weibo.

Cùng lúc đó, Kim Khôn – quản lý của Đào Thời Diên cũng gọi điện tới, giọng điệu hơi bất đắc dĩ: “Ông chủ, tớ không có tư cách quản cậu, nhưng tớ phải nhắc nhở cậu một câu, Trình Hề có rất nhiều lịch sử đen, cậu đừng bị khuôn mặt cậu ta lừa, có thể không đáp lại thì cố gắng đừng đáp lại, đỡ phải rước bực vào người.”

“Không cần cậu nhắc nhở,” Đào Thời Diên lạnh lùng nói: “Cúp đây.”

Kim Khôn: “….”

Công việc khó khăn quá QAQ.

Ngoài hai vị quản lý, những khách mời đang tắm giữa biển drama đương nhiên cũng biết người đưa thuốc là ai.

Mỗi ngày sớm chiều ở chung, có ai không nhận ra giọng nói của Đào Thời Diên chứ?

Hứa Lệ Sơ ăn kẹo đến mức không thể dừng lại được: “Á á á á chị ơi em muốn ship chết đi được! Diên Hề sao lại ngọt ngào như vậy, sao lại ship vui như vậy, em có chết cũng chẳng còn gì hối tiếc!”

Thẩm Ý: “Chị nhớ lúc bắt đầu quay《Hành trình》, nguyện vọng của cô là được nhìn thấy hai giai đẹp.”

“Phải,” Hứa Lệ Sơ rầu rĩ nói: “Nhưng giờ nguyện vọng lớn nhất của em đã thành hai giai đẹp ở bên nhau, em ô uế rồi.”

“Không giấu cô nữa, chị cũng ô uế rồi.” Thẩm Ý lắc điện thoại.

Trên đó là giao diện acc clone của cô đang điểm danh trong siêu thoại ‘Diên Hề’.

Hứa Lệ Sơ ôm chặt lấy cô.

Chỉ cần ship cùng một CP, thì chúng ta chính là chị em khác cha khác mẹ!

Ngày thứ tư của trạm thứ hai, ekip chương trình vẫn không cho khách mời yên tĩnh, mà lại tổ chức yến hội mùa thu, yêu cầu phi tử phải nấu cho Hoàng đế ăn.

Nhờ cơ thể bất tiện khi mang thai, Đào Thời Diên không bắt Trình Hề xuống bếp, nên Cam Nhỏ có tài nấu nướng như hố đen bỗng nhiên cảm thấy phiền muộn: Mang thai Long chủng hình như cũng tốt đấy chứ.

Trận so tài này kết thúc bằng chiến thắng của Vương Tử Hàn. Nghe thấy tin tức được thăng cấp, Vương Tử Hàn lập tức chạy đi chia sẻ với Mạnh Bạch.

Mạnh Bạch quay đầu rời đi, vành mắt đen thui sắp cụp xuống tận mũi, trông như kiểu cả đêm qua không ngủ.

Buổi tối, nguyệt hắc phong cao, Trình Hề thay một bộ đồ màu đen, lén lút ra khỏi Tùng Lan Các.

(Nguyệt hắc phong cao [月黑风高]: Vốn là “Đêm trăng mờ giết người, ngày gió cao phóng hoả.” Chỉ hoàn cảnh hiểm ác (thường là buổi tối). Ở đây đơn giản là làm chuyện đen tối vào thời điểm trăng mờ)

Thông qua camera giám sát, đạo diễn Lưu phát hiện ra hành động của cậu, nên lập tức sắp xếp VJ đi cùng. Một lát sau, anh giai VJ đuổi kịp cậu, hỏi: “Trình quý phi, muộn thế này rồi người định đi đâu?”

Trình Hề: “Ta muốn soán vị.”

“….” Anh giai VJ: “So với soán vị, thì hình như sinh con xong rồi bồi dưỡng nó thành thái tử sẽ đơn giản hơn đó.”

“Sao phải dựa vào đứa con?” Trình Hề cười nhạo: “Ai nói phụ nữ không thể dựa vào bản thân mình để vùng lên? Hơn nữa ta không có quyền lập kế hoạch cho cuộc đời của đứa trẻ này, sau này lớn lên nó muốn làm Hoàng đế thì phải tự mình cố gắng, không muốn làm thì thích đi đâu thì đi, cần gì phải ép nó bước trên con đường mà ta đã thiết lập, nó cũng là người có năng lực tự chủ với hành vi của mình mà.”

Anh giai VJ hóng hớt á khẩu không trả lời được, chỉ biết đỏ mặt mà đi theo sau lưng cậu.

Đang đi lại phát hiện ra Trình Hề không đi về phía Dưỡng Tâm Điện.

Mà rẽ qua một biệt uyển hẻo lánh.

VJ nhớ ra đây là nơi Triệu thái phi ở khi còn sống.

“Tiểu Trình Nhi,” VJ tò mò hỏi: “Cậu tới đây làm gì?”

“Điều tra vụ án, cái chết của Triệu thái phi hôm qua quá kỳ lạ, ta cảm thấy không giống do cung nữ làm.”

Nói xong, cậu phát hiện ra cửa biệt uyển không đóng chặt, bèn giơ tay đẩy nhẹ một cái.

Kèm theo tiếng cọt kẹt của cửa gỗ, một đống thứ gì đó nhẹ nhàng bay ra, dính đầy mặt hai người.

“Thứ gì vậy chứ.” Anh giai VJ lẩm bẩm kéo một tờ xuống, hai mắt lập tức trợn tròn, phát ra tiếng hét giống như lợn bị chọc tiết ——

“A a a a cmn ai vứt tiền vàng mã lung tung vậy, lăn ra cho ông đây!!”

Không sai, thứ bay ra chính là tiền vàng mã để cúng lễ. Bước chân của Trình Hề chậm lại trong chốc lát, cậu bước vào, phát hiện ra so với những thứ được trang trí bên trong, thì tiền vàng mã cũng chỉ là trò trẻ con mà thôi.

—— Trong viện tiền vàng mã rải đầy mặt đất, hai bên cửa nhỏ có bốn cái phướn chiêu hồn, đèn lồng màu đỏ lúc sáng lúc tối, không phải để ăn mừng, mà giống hai đốm ma trơi yếu ớt hơn.

Anh giai VJ run tay mở bộ đàm ra: “Đạo diễn Lưu, đổi, đổi người khác tới quay đoạn này đi.”

“Rẹt rẹt rẹt rẹt——” Trả lời anh ta là tiếng dòng điện quỷ dị.

“Đờ mờ a a a a ông đây mặc kệ đó!!”

Trình Hề bị tiếng hét của anh ta làm tê cả da đầu, cậu dứt khoát mặc kệ, đi thẳng qua phướn chiêu hồn vào bên trong.

Bên trong thì chẳng bày trò gì cả, phòng lớn trang trí cực kỳ đơn giản, phòng bếp có mấy đĩa trái cây, căng tràn hơi thở của sự sống.

Nhưng mà tối, cực kỳ tối.

Trình Hề bình tĩnh men theo vách tường, nhưng không tìm thấy công tắc đèn, cũng không tìm được dụng cụ chiếu sáng như nến chẳng hạn.

Chỉ còn lại đèn pin của điện thoại mà thôi.

Phạm vi chiếu sáng của đèn pin điện thoại có hạn, chỉ có thể rọi sáng phía trước khoảng nửa mét, không gian nhỏ hẹp tối om làm cậu nhớ đến căn phòng nhỏ tối thui mà mình từng sống nửa năm khi còn bé, thái dương bỗng chốc đổ một tầng mồ hôi lạnh.

Trình Hề khẽ cắn răng, đi vào phòng ngủ.

Bình thường vật dụng cá nhân đều để ở trong phòng ngủ, cậu lần mò đi tới trước bàn đọc sách, kéo ngăn kéo ra, quả nhiên phát hiện ra mấy cái phong bì.

Mở một cái trong số đó ra, không khác thư tình hiện đại là mấy, giữa những hàng chữ đều tràn đầy tình yêu và nỗi nhớ nhung dành cho tiên đế. Đọc xong, Trình Hề trả lại chỗ cũ, đang định mở cái tiếp theo ra xem.

Điện thoại chợt lóe lên một cái, bỗng nhiên nhìn thấy có một người đứng bên góc trái!

Trên khuôn mặt tái nhợt của người đó bị vẽ một đống son, môi đỏ như máu, vẻ mặt quái dị. Đồng tử của Trình Hề giãn rộng ra, tóc gáy lập tức dựng đứng, cậu không nhịn được mà lùi về sau một bước ——

Sau lưng đụng phải một lồng ngực rộng rãi, tiếp đó đôi mắt cậu được nhẹ nhàng che lại.

“Là người giấy,” Đào Thời Diên nói: “Đừng sợ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.