Xung quanh rất yên tĩnh, yên tĩnh đến mức khiến Trình Hề có thể nghe thấy rõ tiếng tim đập của mình.
“Em, em không sợ.”
Cậu giả vờ bình tĩnh, nhưng vừa mở miệng nói thì phát hiện ra giọng đã khàn, nên đành phải bịa lý do để giải thích: “Buổi tối em ăn mặn quá.”
“Ừm, cậu không sợ,” Đào Thời Diên nói: “Vậy buông tay ra được không?”
Trình Hề cúi đầu, lúc này mới để ý thấy tay phải của mình đang nắm lấy góc áo của người ta. Đào Thời Diên mặc đồ cá nhân tới, vạt áo thun màu đen bị cậu nắm đến mức nhăn nhúm, có lẽ là hành động theo bản năng xuất phát từ sự sợ hãi, nên cậu không có ấn tượng gì.
Trình Hề chợt xuất hiện kích động muốn chết ngay tại chỗ.
Bị hù đến mức nắm chặt lấy quần áo của người ta này nọ, mất mặt quá đi chứ lại.
“….Ờm,” cậu thả tay ra, tìm một cái cớ rất trẻ con: “Không phải em nắm.”
“Ừm, là áo tôi tự chạy đến trong tay cậu.”
Trình Hề lập tức đánh trống lảng: “…Sao anh lại tới đây?”
Đào Thời Diên phun ra bốn chữ: “Bảo vệ Long tử.”
Trình Hề: “….Oh.”
Cmn thà đừng trả lời còn hơn.
“Tìm được manh mối gì sao?” Lúc này cuối cùng Đào Thời Diên cũng nhớ ra chuyện chính.
“Có mấy bức thư.”
Trình Hề quay lại trước bàn đọc sách, lúc nói chuyện mắt nhìn thẳng, chỉ nhìn chằm chằm vào ngăn kéo, cơ thể nghiêng qua một bên: “Ơ… trong này có thêm một cái trâm cài tóc.”
Đào Thời Diên bật cười, anh đi đến góc tường, trực tiếp túm người giấy ném ra khỏi phòng ngủ.
Sau đó nghe thấy bên ngoài: “A a a mẹ ơi ma a a a a! Đây là cái thứ gì vậy… đạo diễn Lưu xin chú hãy đổi người khác quay đoạn này đi tôi chết mất thôi huhuhu…”
Trình Hề mặc niệm cho anh giai VJ ba giây, rồi lại đi tìm một vòng, sợ anh giai VJ sụp đổ nên không dừng lại lâu, mà nhanh chóng rời khỏi biệt uyển cùng Đào Thời Diên.
Dưỡng Tâm Điện và Tùng Lan Các không cùng hướng, đến chỗ rẽ, Trình Hề đang suy nghĩ xem nên cảm ơn để trở về chỗ ở của mình như thế nào, thì người đàn ông bên cạnh đã nghiêng đầu nói với cậu: “Đi theo tôi.”
“Đi đâu?” Trình Hề mờ mịt.
Đào Thời Diên nói: “Thị tẩm.”
Trình Hề im lặng trong chốc lát, trước đó cậu nói đùa muốn soán vị, giờ cậu thực sự rất muốn hành thích vua để soán vị.
Miệng tên hoàng đế chết tiệt này đúng là không thể mọc được ngà voi!
Nhưng dù sao cũng đang ghi hình, người ta là hoàng thượng đã mở lời thì cậu cũng không thể từ chối được, Trình Hề cầm thư và trâm cài tóc, nhắm mắt đi theo Đào Thời Diên.
Xa xa nhìn thấy hai giai đẹp như trong bức tranh phong cảnh, Tiểu Lộc Tử chào hỏi: “Ơ, Trình quý phi, người lại tới thị tẩm đấy à!”
Trình Hề: “…. Tôi và thầy Đào cần trao đổi một số chuyện.”
“Hoàng thượng, nên vũ lộ quân triêm,” Tiểu Lộc Tử hoàn toàn không thèm nghe lời Trình Hề nói, mà đỏ mặt lặp lại lời đạo diễn Lưu nói trong tai nghe: “Không thể chỉ bắt một con dê được, nàng ấy có con rồi mà!”
Quay đầu lại nhìn vành tai ửng hồng của cậu nhóc, Đào Thời Diên cầm tai nghe của Tiểu Lộc Tử: “Lão Lưu, chú cũng biết là tôi đền nổi tiền vi phạm hợp đồng mà.”
Ý là còn nhây nữa thì anh sẽ rút khỏi chương trình.
“Được được,” đạo diễn Lưu cười làm lành: “Tôi không nói nữa, cậu đừng giận nha.”
Không có sự trêu ghẹo của người ngoài, Trình Hề cảm thấy thoải mái hơn nhiều, cậu sải bước vào đại điện của Dưỡng Tâm Điện, Đào Thời Diên dẫn cậu tới ngồi xuống cạnh chiếc bàn nhỏ quen thuộc, trên đó là cái lồng giữ ấm cũng rất quen thuộc.
Đồ ăn đêm nay khá thanh đạm, là cháo và mấy món ăn phụ đơn giản.
Nghe thấy có tiếng người quay về, Trương Tĩnh chạy lại định giúp bọn họ dọn bát đũa, nhưng Đào Thời Diên lại ra hiệu mình tự làm được, sau đó chuyển hướng qua Trình Hề: “Lấy bằng chứng ra đi, vừa ăn cơm vừa phân tích.”
Tim Trình Hề đập bịch bịch: “Anh gọi em đến đây không phải….”
“Không phải gì?”
“Không phải muốn… bắt nạt em à?”
Giống như lần trước, ỷ vào việc bốc thăm được thân phận tốt nên bắt cậu hành lễ, còn bắt cậu hầu hạ ăn cơm.
Đào Thời Diên im lặng, anh thừa nhận tính cách của mình không hiền lành gì, nhưng chưa bao giờ nghĩ tới trong lòng một số bạn nhỏ, hình tượng của mình lại là tên ác bá cố ý gọi người ta tới để bắt nạt.
Anh hỏi ngược lại: “Cậu muốn tôi bắt nạt cậu?”
Trình Hề: “….”
Tôi muốn anh băng hà.
Thấy khuôn mặt nhỏ của cậu nhóc nhanh chóng tiu nghỉu, Đào Thời Diên hài lòng im miệng. Dù sao thì người ta cũng vừa giúp đỡ giải quyết vụ người giấy, nên Trình Hề quyết định tha thứ cho tên hoàng đế chết tiệt một lần, cậu lấy bằng chứng từ trong túi ra.
Mấy bức thư này nhìn chung đều giống nhau, tất cả đều là những câu từ giãi bày yêu thương với tiên đế, không thể suy đoán được gì, chỉ có thể nhìn ra Thái phi rất yêu tiên đế.
Vậy hy vọng duy nhất nằm trên cái trâm cài tóc, Trình Hề xem xét một lát rồi nói: “Chẳng khác gì trâm cài tóc trong phim truyền hình cả… điêu khắc rất tinh xảo, một cái trâm nhỏ như thế này, mà có thể khắc được hoa văn Phượng Hoàng rất hoàn chỉnh.”
Phượng Hoàng… Đào Thời Diên nhíu mày: “Hậu cung ngày xưa có thể tùy ý đeo trang sức có hoa văn Phượng Hoàng ư?”
Mắt Trình Hề sáng lên: “Hình như có mấy triều đại chỉ cho phép Hoàng hậu dùng trang sức có hoa văn Phượng Hoàng.”
Để nghiệm chứng suy nghĩ của hai người, Trình Hề cố ý gọi điện cho Thẩm Ý, Thẩm Ý quan sát phòng mình thật kỹ mấy lần, đúng là không phát hiện ra bất cứ vật gì có hoa văn Phượng hoàng.
“Nói cách khác,” giọng Trình Hề kích động: “Cái trâm cài tóc này không phải là của Triệu thái phi, mà là của Hoàng hậu!”
Vậy thì vấn đề lại tới nữa rồi, vì sao trâm cài tóc của Hoàng hậu lại ở trong phòng Triệu thái phi?
“Em có một suy đoán,” Trình Hề nói: “Đây là bằng chứng mà Triệu thái phi để lại, ám chỉ mình bị Hoàng hậu hại chết, Hoàng hậu thời đó, cũng chính là… Thái hậu bây giờ.”
Tình huống nạn nhân để lại gợi ý tại hiện trường vụ án rất phổ biến, nhưng nếu đúng là như vậy thật, Đào Thời Diên nói: “Thế ý nghĩa của những bức thư này là gì?”
Trình Hề nhớ lại cốt truyện ngày hôm qua: “Em nhớ Tiểu Hồng từng nói, trước khi chết Triệu thái phi đã ở trong trạng thái nửa người điên. Có lẽ bà ấy nhớ nhung tiên đế đến mức tinh thần thất thường, nên đã viết rất nhiều bức thư.”
“Còn một nhân tố nữa, không biết cậu đã cân nhắc chưa,” Đào Thời Diên dừng lại một lát rồi nói tiếp: “Nếu Thái hậu muốn hại Triệu thái phi, thì đã ra tay từ lâu rồi. Giờ tiên đế đã chết, Triệu thái phi chẳng còn chỗ tranh sủng với Thái hậu nữa, càng không uy hiếp được địa vị của bà, vậy động cơ giết người là gì?”
Trình Hề sửng sốt.
Đúng vậy, giờ Thái hậu giết Triệu thái phi chỉ là vẽ vời thêm chuyện. Ekip chương trình tốn rất nhiều thời gian và công sức, nên không thể nào bắt khách mời làm những nhiệm vụ rõ ràng không hợp logic như thế này được.
“Quan trọng nhất là,” Đào Thời Diên nói tiếp: “Nếu như quay về bối cảnh ngày xưa, Thái hậu muốn giết chết một lão thái phi không có con trai, không có con gái, không có chỗ dựa rất đơn giản, cần gì phải phí thời gian bắt cung nữ hạ độc gánh tội thay chứ?”
Mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng cũng phải thừa nhận, đôi khi họ Đào giỏi hơn cậu một tí tị tì ti.
Cuộc sống chẳng dễ dàng gì, Cam Nhỏ thở dài: “Là do em nghĩ quá đơn giản.”
Thấy khách mời bị làm khó, đạo diễn Lưu rốt cục cũng nở mày nở mặt mỉm cười, đồng thời định ngày mai mời biên đạo đã nghĩ ra cốt truyện này đi ăn.
Nhưng ông lại nghe thấy Đào Thời Diên bắt chước theo giọng điệu của Trình Hề: “Tôi có một suy đoán.”
Trong lòng đạo diễn Lưu lộp bộp một tiếng: Cậu đừng đoán được không?
“Cung nữ nhận tội tuổi đã lớn, chắc là đi theo Triệu thái phi lâu lắm rồi, rất khó bị người khác mua chuộc để hại chủ nhân của mình. Hơn nữa giờ NPC xuất hiện trong cốt truyện chỉ có Thái hậu và Triệu thái phi, nếu như không phải do Thái hậu làm, thì có lẽ là Triệu thái phi tự sát.”
“Tự sát…” Trình Hề không hiểu: “Sao bà ấy phải tự sát, sao lại muốn lấy đồ của Thái hậu?”
“Ngày mai đi đến nơi này với tôi.”
Nhìn khuôn mặt nhỏ đầy mê man của cậu nhóc, Đào Thời Diên nhẹ giọng nói: “Chúng ta nghiệm chứng thử xem.”
Không biết vì sao, hai chữ ‘chúng ta’ từ miệng Đào Thời Diên lại làm Trình Hề xuất hiện cảm giác rất vi diệu. Cho dù gia thế, tính cách, hay là sự nghiệp, địa vị, Đào Thời Diên cũng rất khó gần gũi, là một người ở trên cao không thể với tới.
Có thể được anh gọi chung là ‘chúng ta’, hình như là một chuyện rất hiếm.
Trình Hề xoa vành tai, gật đầu.
Thời gian không còn sớm nữa, đúng lúc Trương Tĩnh cũng dọn dẹp xong suối nước nóng, Đào Thời Diên bảo Trình Hề đi ngâm trước.
Hôm qua đau dạ dày, cộng thêm việc ngồi lâu trên mặt đất ẩm ướt, nên đương nhiên cậu rất muốn làm ấm cơ thể, bèn dò xét: “Anh không đi à?”
Đào Thời Diên hỏi ngược lại: “Cậu muốn tôi đi chung với cậu?”
Trình Hề điên cuồng lắc đầu, rồi vội vàng chạy vào suối nước nóng khóa cửa lại.
Đằng sau có người chờ nên cậu không dám ngâm quá lâu, được hơn 20 phút đã mò ra ngoài. Tiếp đó đến lượt Đào Thời Diên, Trình Hề lười biếng nằm nhoài trên bàn, vẻ mặt thành kính đợi người có thuật thôi miên.
Trương Tĩnh nằm nhoài ở bên kia bàn, dùng ngón tay chọt chọt cánh tay cậu: “Cam Nhỏ.”
“Dạ?”
“Chị muốn hỏi chút chuyện, quan hệ của cậu và ông chủ chị tốt như thế, chắc là cậu cũng biết.”
… Ai có quan hệ tốt với anh ta chứ, Trình Hề lặng lẽ phản bác ở trong lòng một câu, rồi qua quýt nói: “Chị hỏi đi, chắc là em không trả lời được đâu.”
Trả lời được hay không không quan trọng, quan trọng là Trương Tĩnh rất tò mò, nên mới gấp như chữa bệnh cấp tính, đến nỗi tìm đến một nghệ sĩ nhỏ flop quen biết ông chủ chưa lâu.
Vẻ mặt của cô cực kỳ thần bí: “Trình Nhi, cậu biết Mèo nhỏ quyến rũ là ai không?”
Trình Hề: “….”
Trình Hề: “Không, không biết.”
“Ờ ờ, vậy cậu….” Trương Tĩnh hạ thấp giọng: “Biết anh bạn nhỏ thể nhiệt là ai không?”
Trình Hề: “….”
Bái bai chị, cáo từ!!!
Không chịu nổi việc tra khảo của Trương Tĩnh, Trình Hề chạy vội về Tùng Lan Các không thèm quay đầu lại.
Thay đồ ngủ xong lên giường, nhìn thấy tin nhắn của Triệu Tiểu Đào, cậu mới nhớ ra chuyện đêm nay phải nhân lúc lượng truy cập cao đăng weibo làm sáng tỏ mọi chuyện.
Hiện tại sắp 0h rồi, chính là lúc lượng truy cập cao nhất.
Dựa theo những gì đã bàn bạc kỹ với Triệu Tiểu Đào, cậu gõ xong caption, rồi gửi cho Đào Thời Diên:
Đào Thời Diên ngớ ra một lát mới hiểu đối phương gửi cho mình cái gì. Anh chỉ liếc qua chứ không đọc kỹ nội dung.
Trong lúc đợi trả lời, Trình Hề lên weibo lượn một vòng, may mà độ hot của livestream đã giảm, có lẽ ngày mai sẽ chẳng còn ai vào xem nữa.
Ấn vào bài đăng, mặc dù có rất nhiều người đoán người còn lại là Đào Thời Diên, nhưng dưới mỗi weibo với những bình luận tương tự, đều có thể nhìn thấy bóng dáng fan của mình phản bác lại anti.
[Từ avatar của cục cưng, có thể nhìn ra cục cưng là fan của Trình Hề cưa cưa, cục cưng đừng nhắc đến thầy Đào ở quảng trường, đỡ bị hắc là cọ nhiệt, chúng ta cùng nhau bảo vệ cưa cưa, được không?]
[ Cảm ơn vì đã quan tâm chàng trai quý giá Trình Tiểu Hề, so với lật xe livestream, dáng vẻ cậu ấy hát còn mê người hơn! Chỉ đường.youtube.257… Idol trời sinh, gia nhập fandom không thiệt thòi!]
[Tôi là fan lâu năm theo Hề cục cưng từ lúc debut cho tới nay, với sự hiểu biết của tôi về cậu ấy, chắc chắn người đưa thuốc là staff, mọi người đừng hiểu lầm 2333]
[Lúc cưa cưa livestream đã nói không thân với ảnh đế, nên người kia không thể nào là thầy Đào được! Chị gái muốn ship CP hư cấu đại bác bắn cũng không tới đến thế luôn à! Nhanh tỉnh táo lại chút đi!!!]
Người qua đường và quần chúng hóng hớt đều ngơ người.
Mấy năm nay lên mạng hóng hớt drama, chỉ từng gặp người bắt lấy cơ hội buộc chặt ra sức hút máu, gặp người dựa vào bán hủ để ké fame, gặp fan CP đi khắp nơi giới thiệu về CP mình cầu xin mọi người lọt hố.
Chứ chưa từng gặp fan nhà nào lại ra sức rũ sạch trách nhiệm, kéo người ta ra khỏi hố như thế này.
Cmn quá khác người.
Fan nào idol nấy, bọn họ đều có cái nhìn mới đối với Trình Hề.
Mà nhìn thấy cảnh tượng này, ‘Thời Quang’ – fandom của Đào Thời Diên cũng rất hài lòng.
Không cần bọn họ ra ngoài war nhau, đối phương đã lên tiếng giải thích trước rồi, trên thế giới đâu có ai flop mà hiểu chuyện như vậy, ngay cả CP Diên Hề cũng hơi được hoan nghênh đấy!
Rõ ràng có thể phát triển thành một cuộc đại chiến gió tanh mưa máu, nhưng không ngờ lại rất ôn hòa, xem xong một vòng, Trình Hề vui mừng thở phào nhẹ nhõm.
Vậy mà lúc này, điện thoại chợt vang lên tiếng ting ting, thông báo của weibo nhảy ra hết cái này đến cái kia, tất cả đều là tin tức tăng thêm fans và được @.
Hôm nay cậu đâu có làm chuyện gì hút fans? Chẳng nhẽ 《Hành trình》lại đăng trailer mới à? Trình Hề vừa nghĩ vừa mở giao diện ‘fan mới’ ra.