TÔI CÓ THỂ Ở CHUNG VỚI ANH KHÔNG

Chương 3: Không Quen



Giọng Đào Thời Diên không lớn, nhưng vừa nghe thấy lời anh nói, đám paparazzi thật sự ngoan ngoãn rời đi.

Bầu không khí khôi phục lại sự trong lành, Trình Hề khựng lại mấy giây, rồi mới hiểu ra câu “Tiếp đón tôi không cần nhiệt tình như vậy” của Đào Thời Diên là có ý gì.

Trong phòng chờ, cậu từng kiêu căng buông lời “Em đón cha em còn không nhiệt tình như vậy”,

Mà ban nãy hình như cậu thật sự… va vào lồng ngực Đào Thời Diên rất ‘nhiệt tình’.

Đệt mợ.

Thù dai ghê.

Mùi thơm của gỗ vẫn vương vấn quanh người, Trình Hề dùng tay ra sức quạt quạt, nhưng không xua tan hết được. Cậu tức giận định miệng phun hương thơm, ai ngờ quay đầu lại thì nhìn thấy Đào Thời Diên đang im lặng nghe nhân viên soát vé nói chuyện, vẻ mặt thờ ơ, giống như kiểu cái người ban nãy muốn “làm cha” không phải là mình vậy.

(Miệng phun hương thơm (口吐芬芳) – chửi thề khiến người nghe cảm thấy bị sỉ nhục hoặc xúc phạm.)

Việc chửi bới đột ngột bị kìm lại, Trình Hề thực sự nghẹn đến tận cổ.

Lúc này Triệu Tiểu Đào cũng kịp phản ứng lại, anh ta thở dài nói: “Cmn đẹp trai vãi! Trước đây anh nghe nói ảnh đế Đào có bối cảnh thâm sâu, bên truyền thông không dám trêu vào anh ta, không ngờ lại là thật!”

Trình Hề trừng Triệu Tiểu Đào, rồi tiếp tục đi về phía cửa lên máy bay: “Tìm vé máy bay cầm sẵn luôn đi, đỡ tốn thời gian.”

“Anh chuẩn bị từ trước rồi… ơ, cậu nóng lắm à?”

Trình Hề: “?”

“Tai cậu hơi đỏ, không chịu được thì cởi áo khoác ra, anh cầm giúp cậu.”

Trình Hề: “…”

Không cần phải thể hiện việc muốn chết một cách tươi mới và tinh tế như thế chứ.

Một luồng không khí âm u kéo tới, Triệu Tiểu Đào cực kỳ nhạy cảm mà kết thúc chủ đề câu chuyện.

Anh ta cố gắng dời đi sự chú ý thông qua việc pha trò: “Cậu nói trông chờ vào Đào Thời Diên giúp cậu thì thà trông chờ bạch mã hoàng tử cứu vớt thế giới, kết quả anh ta lại giúp cậu thật, anh ta là bạch mã hoàng tử, hahahahaha!”

“…”

Hay lắm, Triệu Tiểu Đào, ngày này năm sau sẽ là ngày giỗ của anh.

Kiểm tra vé xong, đi vào khoang máy bay, Đào Thời Diên và Trương Tịnh đã ngồi ở hàng thứ ba của khoang hạng nhất. Trình Hề và Triệu Tiểu Đào ngồi ở hàng đầu tiên, chỉ cách bọn họ một hàng.

Trình Hề không hài lòng với việc này lắm, nhưng máy bay sắp cất cánh rồi, không thể tùy ý đi lại được, nên cậu chỉ có thể ngồi xuống trước, môi mím chặt thành một đường.

Triệu Tiểu Đào giúp cậu điều chỉnh ghế dựa, còn lấy cả gối kê cổ và gối kê eo ra, không dằn được sự tò mò của mình xuống: “Theo cậu thì vì sao cái vị ngồi sau kia lại ra tay?”

“Sao em biết được,” giọng nói Trình Hề rất lười nhác: “Chắc tại đám nhà báo chặn đường đi của anh ta.”

“Anh ta nói là “chúng tôi”, chắc chắn anh ta có ý giúp cậu rồi… nhưng mà có sao nói vậy, vừa rồi anh ta A quá chừng, huhuhu ngầu nhũn cả chân ý.”

Trình Hề không vui nói: “A? A chỗ nào? Em thấy anh ta đang làm màu thì có… hơn nữa nhìn là biết không phải người tốt, anh đổi người khác mà n*ng đi.”

(A trong Alpha, ý là ngầu ngầu các thứ)

Triệu Tiểu Đào là gay, Trình Hề biết.

“Cái này thì cậu nói sai rồi,” Triệu Tiểu Đào dùng tay trái chống quai hàm, cười tươi như hoa giáo dục nghệ sĩ của mình: “Đời người chỉ ngắn ngủi mấy mươi năm, có thể được chịch một lần là lời một lần. Cho dù ảnh đế Đào không phải là người tốt, thì với ngoại hình và dáng người của anh ta, anh đây cũng sẵn sàng hiến thân ngàn vạn lần cho ảnh.”

“Cơ mà…” nói tới đây, anh ta thở dài: “Cơ mà anh ta chắc chắn coi thường loại người vừa mập vừa xấu như anh, với cả hình như anh ta có tình ý rồi.”

“Anh không xấu, mắt và mũi rất đẹp,” Trình Hề tò mò: “Anh ta có tình ý gì cơ?”

“Là cái người ở studio của anh ta đó.”

Thời gian Trình Hề vào giới rất ngắn, vẫn chưa biết đến mấy lời đồn lâu năm. Thấy cậu lộ ra vẻ nghi ngờ, Triệu Tiểu Đào bèn hạ thấp giọng phổ cập giáo dục: “Tất cả tài nguyên của studio Đào Thời Diên đều liên quan đến phương diện điện ảnh và truyền hình, cũng chỉ ký với một ít tiểu sinh tiểu hoa, chỉ có một nam ca sĩ, tên là Mạnh Bạch. Nghe nói nam ca sĩ này sức khỏe không tốt, thời gian nghỉ nhiều hơn thời gian làm việc, giờ đâu có công ty nào nuôi người nhàn rỗi, cậu nghĩ sao.”

Trình Hề chẳng ừ hử gì cả.

“Hơn nữa thường xuyên có người tung tin Đào Thời Diên và Mạnh Bạch có quan hệ kiểu kia, nhưng Đào Thời Diên lại không bao giờ làm sáng tỏ, cậu nghĩ sao.”

Giờ Trung Quốc vẫn chưa cởi mở đến mức có thể bao dung tất cả xu hướng tình dục tự do yêu đương, mặc dù Đào Thời Diên không đi trên con đường lưu lượng, không ăn tiền của fans, nhưng cái mác ‘đồng tính’ cũng là một nhân tố mang tính hạn chế rất lớn đối với diễn viên.

Thậm chí có rất nhiều diễn viên vì vậy mà bị phong sát, mắng chửi, không nhận được hợp đồng quay phim, cuối cùng phải rửa tay chậu vàng, rút khỏi giới giải trí.

Nếu như vẫn không làm sáng tỏ, không chừng cũng có chút quan hệ không trong sáng.

Tiếc là Trình Hề không có hứng thú quan tâm đến cuộc sống riêng tư của người khác, đã ba buổi tối liên tục cậu không ngủ, lại còn bị paparazzi bao vây chặn đường, nên giờ cảm thấy rất mệt mỏi.

Triệu Tiểu Đào nhìn ra, bèn lấy tai nghe cho cậu: “Thử nghe bài hát này xem, cư dân mạng nói hỗ trợ giấc ngủ rất hiệu quả.”

Mấy năm nay Trình Hề đã nghe vô số bài hát, mà chưa thấy bài nào có hiệu quả cả, nên không mong đợi gì mà chỉ nhận tai nghe nhét đại vào trong tai.

Nhưng mà, thần kỳ là, khác với trước kia, nửa tiếng sau, cậu thật sự cảm thấy hơi buồn ngủ.

Trình Hề đè mũ thấp xuống, nhắm mắt lại. Khi ý thức ngày càng lờ mờ, một con dã thú mang tên bóng đêm chợt nhảy ra, kéo cậu vào một không gian chật hẹp.

—— Cửa gỗ, cỏ khô, cửa sổ lớn bằng miệng bát.

—— Tiếng chó sủa, tiếng ve kêu, tiếng côn trùng bò sột soạt.

Trên trán đổ một tầng mồ hôi mỏng, hơi thở gấp gáp, răng càng cắn càng chặt, càng cắn càng chặt…

Cuối cùng, là Triệu Tiểu Đào đánh thức cậu, một lát sau, cậu cúi đầu nhìn đồng hồ, mới ngủ chưa đầy một tiếng.

Lúc xuống máy bay, vì tránh mặt Đào Thời Diên mà nhân lúc đối phương chưa kịp phản ứng lại, Trình Hề đã vội vàng đi đến chỗ tập hợp do biên kịch và đạo diễn đặt trước.

Cái gọi là chỗ tập hợp chính là một khoảng đất trống bên ngoài sân bay, lúc Trình Hề tới, máy quay phim, tấm phản quang, máy thu thanh và các thiết bị khác đã vây quanh thành một vòng lớn, trong vòng tròn có bốn người đang nói chuyện với nhau.

Chương trình mà cậu phải quay có tên là《Hành Trình Đầy Bất Ngờ》, là chương trình thực tế mới do Đông Tranh TV – nền tảng video lớn nhất ở Trung Quốc sản xuất sau ba năm làm việc chăm chỉ.

Quý 1 năm nay bắt đầu quay, bên sản xuất chắc chắn sẽ push để tăng nhiệt độ. Nghe nói đội hình rất mạnh, chắc bốn người này chính là những vị khách mời hùng mạnh rồi.

Ngoại hình của Trình Hề rất gây chú ý, cậu mới xuất hiện, có hai máy quay đã vội vàng chuyển hướng về phía cậu. Đèn tín hiệu sáng lên cho thấy, 《Hành Trình》 đã bắt đầu quay hình.

Chẳng cho một chút thời gian nào để chuẩn bị, đúng là đủ bất ngờ.

Nhìn thấy cậu, cô gái trẻ tuổi trong bốn vị khách mời tròn xoe đôi mắt: “Má ơi, biết sớm thì em đã trang điểm cho đàng hoàng rồi! Chị Ý chị Ý, nhanh giúp em uốn lông mi lên!”

Người phụ nữ được gọi là ‘chị Ý’ khoảng 30 tuổi, cô chế nhạo: “Lệ Sơ, tém tém lại, đừng mê giai, máy quay kìa.”

“Cậu trai đó là Trình Hề à?” Nam khách mời có đôi mắt to thấp giọng nói: “Là người đang treo trên hotsearch ấy.”

Cậu trai cao gầy bên cạnh xác nhận: “Ừ, chắc là cậu ấy.”

Nếu như Trình Hề lên hotsearch vì chuyện tốt, người không quen nói vậy cũng chẳng có gì đáng trách. Nhưng cậu lại lên hotsearch vì scandal…

Sắc mặt Trình Hề hơi sa sầm.

Cậu điều chỉnh lại biểu cảm, trước tiên chào hỏi với Thẩm Ý: “Tiền bối Thẩm, chào chị.”

Thẩm Ý, rời girlgroup Hàn Quốc về nước, phát triển ở trong nước ba năm, giờ đã là cấp bậc đỉnh lưu.

Thẩm Ý gật đầu, Trình Hề lại chuyển hướng qua cô gái ban nãy: “Lệ Sơ, lại gặp nhau rồi, gần đây có chăm chỉ luyện thanh không đấy.”

Hứa Lệ Sơ, tiểu hoa mới, năm ngoái vừa nhận được giải thưởng người mới xuất sắc nhất ở liên hoan phim. Hai người từng song ca với nhau ở một buổi dạ hội nào đó.

“A a a đừng nhắc lại hiện trường tai nạn xe cộ của tôi nữa được không!” Mặt Hứa Lệ Sơ lập tức đỏ lên: “Đặc biệt là cậu, cậu càng không được nhắc!”

Bị giai đẹp nhớ kỹ việc đáng xấu hổ của mình thực sự rất lúng túng!

Hai nam khách mời còn lại vẫn đứng cùng nhau, chắc là có quan hệ cá nhân. Trình Hề trước tiên quay qua bên trái, nói với người đàn ông có đôi mắt to nói cậu treo trên hotsearch.

“Anh là…?”

Nam khách mời mắt to bày ra một nụ cười thân thiện: “Chào cậu, tôi là Mạnh Bạch.”

Mạnh Bạch…. Tên quen ghê, hình như nghe qua ở đâu rồi.

Ngập ngừng mấy giây, Trình Hề mới nhớ ra —— nam ca sĩ có mối quan hệ không trong sáng với Đào Thời Diên mà ban nãy Triệu Tiểu Đào kể không phải tên Mạnh Bạch sao!

Vốn cậu đang tò mò về lý do Đào Thời Diên nhận show thực tế, giờ xem ra, tám phần mười là muốn dẫn dắt Mạnh Bạch rồi.

Để push người của mình mà hạ thấp địa vị bản thân, Trình Hề ở trong lòng ‘chậc’ một tiếng.

Không nhìn ra nha, đúng là một người rất trọng tình cảm.

Nhưng thần tình yêu chẳng liên quan gì đến cậu cả, Trình Hề dừng lại, thân thiện bắt tay với Mạnh Bạch: “Chào anh, tôi là Trình Hề đang treo trên hotsearch.”

Người ở đây đều có thể nghe ra câu nói này đang mỉa mai Mạnh Bạch, mọi người lập tức im bặt, không ngờ cậu lại dám nói như thế trước máy quay phim.

Ý cười của Mạnh Bạch cứng đờ nơi khóe miệng, hắn lập tức tỏ ra thân thiện hơn, giả vờ như không nghe ra điều gì bất thường, chuyện này cứ như thế mà bỏ qua.

Đao quang kiếm ảnh trong lời nói của hai người cũng làm cả ekip đạo diễn trở nên hưng phấn. Đạo diễn Lưu thấp giọng dặn dò trợ lý: “Có điểm hot, bảo với bên biên tập đánh dấu đoạn này lại.”

Trợ lý hiểu ra, lập tức chạy sang bên cạnh gọi điện cho bên biên tập.

Một khách mời khác tên là Vương Tử Hàn, là một diễn viên, đồng hương với Mạnh Bạch, hai người đã quen nhau từ trước rồi.

Chào hỏi nhau xong, Hứa Lệ Sơ mới cố gắng khuấy động bầu không khí: “Trước khi đi em lướt weibo, thấy ảnh sân bay của ảnh đế Đào đó. Cam Nhỏ, tôi nhớ hình như nhà cậu ở Tùng Giang, khách mời cuối cùng của chúng ta không phải là ảnh đế Đào đấy chứ? Nếu như phải, thì tôi có thể gặp idol của mình rồi!”

Ekip chương trình của《Hành Trình》làm công tác bảo mật rất tốt, không thông báo khách mời, ngay cả bản thân khách mời cũng không biết trong hai tháng này mình sẽ quay cùng ai, hôm nay mới nhìn thấy đội hình.

Thẩm Ý mỉm cười nói: “Trong ấn tượng của chị, hình như Thời Diên chưa lên show thực tế bao giờ, giấc mộng của em sợ là khó mà thành hiện thực.”

“Mơ thôi mà, chính là dùng để sụp đổ,” tuổi của Hứa Lệ Sơ và Trình Hề xấp xỉ nhau, nên cô rất thích đùa: “Bé Trình Hề, cậu không hỏi thăm hành trình của anh ấy à, nếu có thời gian thì có thể tới đây làm khách mời.”

Không đợi Trình Hề trả lời, Vương Tử Hàn đã nháy mắt với Hứa Lệ Sơ: “Thật ra em có thể hỏi Tiểu Bạch mà.”

Scandal giữa Đào Thời Diên và Mạnh Bạch đã lưu truyền mấy năm nay, Hứa Lệ Sơ không phải người mới, ít nhiều gì cũng đã nghe qua một chút.

Ban nãy cô không nói, là vì không rõ Mạnh Bạch có kiêng kị hay không.

Giờ thấy chắc là không kiêng kị gì, nếu không Vương Tử Hàn cũng chẳng nói bóng nói gió với cô.

Nghe thấy vậy, Mạnh Bạch chợt khựng lại, hắn ậm ờ: “Hành trình của ông chủ chúng tôi không công khai ra bên ngoài, tôi cũng không biết nữa.”

“Vậy thì phải đặt hết hy vọng lên người Trình Trình thôi.” Hứa Lệ Sơ chắp hai tay trước ngực, nhìn về phía Trình Hề.

“….”

Nói qua nói lại, liên quan rắm gì đến cậu.

Hôm nay hàm lượng ‘Đào Thời Diên’ trong chủ đề trò chuyện đã vượt chỉ tiêu, Trình Hề sắp dị ứng với cái tên này rồi.

Cậu cười lạnh trong lòng một tiếng, bày ra vẻ mặt khiêm tốn mà người mới nên có: “Tôi chỉ trùng hợp cất cánh ở sân bay Tùng Giang thôi, sao có thể may mắn nói chuyện với thầy Đào được, tôi không quen anh ấy.”

Không? Quen?

Đang định chào hỏi đạo diễn Lưu, Đào Thời Diên chợt nghe thấy câu nói này từ trong máy quay.

Mấy tiếng trước, anh vừa giúp cậu trai này dọn dẹp đám paparazzi, không nhận được lời cảm ơn thì thôi, chẳng mấy chốc đã bị phân vào hàng ngũ “không quen” rồi.

Đào Thời Diên nhíu mày.

Anh bạn nhỏ này qua cầu rút ván hay ghê ta.

Tác giả có lời muốn nói:

Đào: Sau này sẽ có lúc em quen thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.