TÔI CÓ THỂ Ở CHUNG VỚI ANH KHÔNG

Chương 5: Cô Dâu Bỏ Trốn



“Hahahahaha!”

Đạo diễn Lưu vừa dứt lời, hiện trường lập tức vỡ òa một tràng cười thật lớn, đặc biệt là tiếng cười của mấy cô gái là to nhất, Hứa Lệ Sơ cười đến mức ho khan.

Trình Hề vốn đang bị bẽ mặt vì thiếu may mắn chọn trúng số 0, nghe thấy tiếng cười này cảm giác hơi bất thường, bèn nghiêng đầu hỏi trợ lý quay phim ở sau lưng: “0 có nghĩa là gì?”

Chị gái quay phim chùi nước mắt: “Thầy Trình, nếu như giờ cậu không biết, thì mãi mãi không biết sẽ tốt hơn.”

Trình Hề không phải là người có tính tò mò, nhưng tự nhiên bị cười như thế cậu lại cảm thấy rất khó hiểu: “Không sao đâu, chị cứ nói đi.”

“Cậu biết tiểu thuyết đam mỹ không? Trong tiểu thuyết có phân chia công thụ, mà 1 và 0 được dùng để ví von công với thụ…”

Được trợ lý quay phim phổ cập kiến thức, mặt Trình Hề tối sầm lại bước lên xe bus nhỏ của tổ chương trình, các ghế trên xe được chia theo nhóm, nhóm A ngồi ở hàng đầu tiên, nhóm B ngồi ở hàng thứ hai, nhóm C ngồi ở hàng thứ ba.

Trình Hề ngồi xuống chỗ cạnh cửa, thấy Đào Thời Diên bước tới, cậu bèn dùng sức lui vào trong, chia ra một đường ‘vĩ tuyến 38’ cực kỳ rõ ràng.

“Bạn cùng bàn” bị chia lãnh thổ bật cười, cũng chẳng muốn đánh giá loại hành vi trẻ con này nữa.

Tuân thủ quan điểm chi tiền mời khách mời tới thì phải tận dụng triệt để mọi thứ, xe chạy chưa được bao lâu, đạo diễn Lưu đã lấy loa lớn của mình ra: “Nhân lúc mọi người nghỉ ngơi, tôi sẽ thông báo nhiệm vụ đầu tiên của trạm dừng chân thứ nhất.”

Thẩm Ý cảm thấy sợ hãi: “Giờ ở Trung Quốc là đêm khuya rồi, chúng ta không tìm chỗ tắm rửa ngủ nghỉ trước đã à?”

“Bên này đang là buổi chiều mà, với cả nhiệm vụ cũng liên quan đến việc nghỉ ngơi của các bạn,” đạo diễn Lưu giơ tay lên: “Xin mời xem TV trên xe bus.”

Mọi người nghe lời ngẩng đầu lên, màn hình TV lóe sáng, một đoạn video được lồng tiếng Anh thuần thục chậm rãi truyền vào trong tai khách mời:

“Ở một thị trấn cổ kính và xa xôi của Castle Combe, có một cặp tình nhân sống với nhau rất hạnh phúc —— Alice và công tước Carl.”

“Thế nhưng sự đời không như mong muốn, cha của Alice đã hứa hôn nàng cho một người giàu có ở trong vùng mà chưa nhận được sự đồng ý của nàng, ngày cưới đã được ấn định vào ngày mai.”

“Hôm nay, Alice muốn gặp nam tước Carl một lần cuối cùng, để nói ra nỗi lòng mà mình chưa kịp nói.”

“Những vị khách từ phương xa tới đây, mong các bạn sẽ tìm được Alice, và nhanh chóng dẫn nàng tới pháo đài của người yêu nàng ấy.”

Mặc dù lồng tiếng Anh, nhưng trên màn hình có phụ đề tiếng Trung, chế tác tinh xảo, âm nhạc được ghép đúng chỗ, Hứa Lệ Sơ và Mạnh Bạch nghe đến rơi nước mắt.

Mạnh Bạch dụi cái mũi đỏ ửng của mình: “Sao ông trời lúc nào cũng muốn cầm gậy đánh uyên ương thế.”

Trình Hề nói: “Nhiệm vụ đầu tiên là tìm NPC?”

Đào Thời Diên: “Có manh mối không?”

“…” Hứa Lệ Sơ lườm bọn họ: “Hai người đừng có công tư phân minh quá như thế được không!”

Không công tư phân minh thì đã chẳng liên quan gì đến nhau rồi, cả đời này đều không. Hứa Lệ Sơ nhìn chằm chằm khuôn mặt của hai giai đẹp, nước mắt chẳng chút khách khí chảy qua khóe miệng.

“Nhóm C phân tích rất đúng, nhiệm vụ của chúng ta là tìm Alice. Nhóm nào tìm được Alice đầu tiên thì mỗi người trong nhóm sẽ được 10 điểm cộng thêm phần thưởng, nhóm thứ hai 7 điểm, nhóm thứ ba 3 điểm,” đạo diễn Lưu nói: “Chúng tôi sẽ đưa ba nhóm khách mời đến những chỗ khác nhau theo thứ tự, đồng thời sẽ cung cấp manh mối đầu tiên cho mọi người.”

Màn hình TV trên xe bus chuyển đổi, biến thành “—”.

Đúng, chính là một đường ngang.

Sáu người nhìn mà đầu óc mơ hồ, chưa kịp nghĩ xem chuyện gì đang xảy ra thì đã bị ekip chương trình quăng bộ đàm cho, rồi tuyệt tình ném xuống xe.

Chỗ Trình Hề và Đào Thời Diên xuống xe là một nông trường bỏ hoang, cỏ xanh cao ngút trời nhuộm bầu trời thành màu xanh lục, ngoài côn trùng, xung quanh không có bất kỳ loài sinh vật nào biết thở, cực kỳ phù hợp với vị trí của nhóm C.

Máy quay đang đặt trước mặt hai người, thoáng thấy đồng đội đang mím môi không tính nói chuyện, Đào Thời Diên bèn hờ hững nói: “Phân tích manh mối đi.”

Trình Hề còn đang ‘nhớ lại’ kiến thức được trợ lý quay phim phổ cập, không có hứng thú làm nhiệm vụ.

Nhưng không thể không làm.

Thứ nhất, ekip chương trình chi tiền mời cậu đến, không phải đến để mặt nặng mày nhẹ, fans cũng chẳng đến xem cậu xị mặt.

Thứ hai, cậu không muốn thua.

Không phải vì đại ngôn, mà chỉ đơn giản là không thích cảm giác bị thua thôi.

Trình Hề hít sâu một hơi, giống như người máy không có linh hồn: “Manh mối là một đường thẳng, có lẽ là liên quan đến vật gì đó hình đường thẳng.”

Đào Thời Diên nhìn xung quanh một vòng: “Đường thẳng thì chỉ có hàng rào phía trước kia thôi.”

“Liệu manh mối tiếp theo có nằm trên hàng rào không nhỉ?”

Hàng rào dài hơn ba mươi mét, Đào Thời Diên nói: “Chia nhau ra tìm, tôi bắt đầu từ bên trái, cậu bắt đầu từ bên phải.”

….. Sắp xếp rõ ràng quá nhờ.

Trình Hề cắm hai tay trong túi quần, cằm chỉ về bên trái: “Không, bên trái là hướng may mắn của tôi, tôi muốn bắt đầu từ bên trái.”

Nói xong, mặc kệ Đào Thời Diên có đồng ý hay không, cậu cũng một mình đi về bên trái.

Đào Thời Diên nhướn mày, lê chân đi về bên phải.

Tiếc là tìm kiếm tỉ mỉ một vòng, cho dù là bên trái hay bên phải, thì cũng chẳng tìm được bất cứ manh mối nào có ích.

Trợ lý quay phim đúng lúc nói chen vào: “Nếu khách mời không tìm được manh mối, thì có thể dùng điểm để xin tổ chương trình giúp đỡ, tổ chương trình sẽ cung cấp chỉ dẫn mới cho hai người.”

Trình Hề ngạc nhiên: “Giờ chúng tôi đã có điểm rồi à?”

“Vẫn chưa, ban đầu điểm của mọi người đều là 0. Nhưng có thể vay điểm, lãi thấp lắm.”

“…. Vay điểm để xin giúp đỡ?” Trình Hề bị tổ chương trình không có lương tâm làm cho tức đến mức bật cười: “Im lặng giùm đi, đừng ngắt mạch suy nghĩ của khách mời.”

Hix, giai đẹp dữ quá đi.

Chị gái quay phim lấy điện thoại ra, gõ chữ trong group: [Xin lỗi đạo diễn Lưu, tôi không thể hoàn thành nhiệm vụ mà chú giao.]

Thật ra manh mối mơ hồ như vậy, chính là để thiết lập trở ngại cho khách mời, làm khách mời phải vay điểm xin giúp đỡ. Bắt đầu từ 0 sẽ chẳng thú vị chút nào cả, bắt đầu từ số âm thì vui biết bao nhiêu chứ.

Đạo diễn Lưu cười nham hiểm: [Không sao, một lúc nữa bọn họ cũng phải chịu khuất phục thôi.]

Giống như để xác minh lời ông nói, ngay sau đó bộ đàm “ding” một tiếng, âm thanh điện tử lạnh lùng phát ra: “Thẩm Ý, Mạnh Bạch nhóm B chọn xin giúp đỡ.”

Trợ lý và người quay phim cùng nhìn nhau mỉm cười.

Chỉ có một đường thẳng mà tìm ra manh mối mới lạ, để xem nhóm C có thể kiên cường đến lúc nào, hứ!

Một giây sau, bọn họ nghe Đào Thời Diên nói: “Thay đổi mạch suy nghĩ, bắt đầu từ góc nhìn mà tổ chương trình ra đề.”

Trình Hề theo bản năng nói tiếp: “Để lôi cuốn, tổ chương trình chắc chắn sẽ thả bom khói, mà cái lằn ngang (—) đó chính là bom khói do họ thả ra.”

Đào Thời Diên: “Chúng ta đã hiểu sai ý của manh mối, ngoài lằn ngang, còn có thể là ——”

“Một trong chữ Hán!” Trình Hề nói.

Không sai, vì màn hình TV trên xe bus rất lớn, nên khi một đường thẳng xuất hiện trên màn hình, từ hiệu quả thị giác sẽ rất dễ ngộ nhận đó là lằn ngang, và bỏ qua việc chữ “一” trong tiếng Hán cũng được viết như vậy.

Vậy “一” có nghĩa là gì nhỉ… Trình Hề trầm ngâm: “Giờ đang ở Anh, một trong tiếng anh là one, câu chuyện liên quan đến one…”

Bộ đàm lại ‘ding’ một tiếng: “Thẩm Ý, Mạnh Bạch đã đi đến nơi có manh mối thứ hai.”

Nếu như lấy được manh mối thứ hai, nhóm B không còn xa nữa sẽ tìm được Alice. Đào Thời Diên đang định dặn Trình Hề không cần phải gấp, mới cụp mắt xuống đã thấy cậu trai duỗi ngón tay trỏ thon dài của mình ra, dường như chê bộ đàm quá ồn ào nên gõ ‘cốc cốc’ hai lần.

“Ding ~ mong khách mời đừng cố phá hủy thiết bị liên lạc!”

Tuổi không lớn, nhưng lại rất nóng nảy.

Đào Thời Diên nói: “Đừng nghĩ phức tạp quá, đoạn video phát trên xe vừa rồi có lẫn hai ngôn ngữ Anh Anh và Anh Mỹ, với khả năng copywriting của ekip chương trình, chắc sẽ không tìm được câu chuyện nào xa xôi đâu.”

Nghe thấy câu này thông qua thiết bị giám sát, đạo diễn Lưu che ngực ấn bộ đàm: “Ding ~ mong khách mời không công kích ekip chương trình về mặt ngôn ngữ.”

Ấn xong, ông chờ Đào Thời Diên trả lời mình.

Nhưng đợi một lúc lâu vẫn không nghe thấy ai nói gì cả. Mở thùng máy ra, trong một đống đèn xanh, chỉ có đèn liên lạc số 2 là màu đen.

Đào Thời Diên trực tiếp rút nguồn điện của bộ đàm.

Đạo diễn Lưu: “….”

Nhóm C quá đáng quá đi QAQ.

Đào Thời Diên nhìn Trình Hề, ánh mắt Trình Hề lấp lánh: “Nếu như là vậy thật, thì một, rồi hai, rồi ba,…”

Cậu bỗng nhiên chuyển hướng về rừng cây ở bên phải.

Theo tầm mắt của cậu, có năm bụi cây nhỏ thưa thớt ở bìa rừng, giữa những bụi cây cách nhau một khoảng trống, vừa vặn chia ra một bên hai cây và một bên ba cây.

“Ding ~ Vương Tử Hàn, Hứa Lệ Sơ nhóm A chọn xin giúp đỡ.”

Lúc này, nhóm A sốt ruột, nên bất đắc dĩ chọn vay điểm. Trình Hề không bận tâm đến việc gõ bộ đàm nữa, mà cùng Đào Thời Diên đi về phía mình phỏng đoán.

Tục ngữ có câu vọng sơn bào tử mã, nhìn thì không xa, nhưng hai người phải đi bộ hết nửa tiếng mới tới nơi. Trong lúc đi bọn họ lại nhận được tin tức —— Vương Tử Hàn, Hứa Lệ Sơ của nhóm A đã tìm ra manh mối thứ hai.

(Vọng sơn bào tử mã [望山跑死马]: Mắt thấy núi ngay trước mặt nhưng thực tế lại cách rất xa. Nói đúng là khoảng cách đến núi thấy bằng mắt thì rất gần, nhưng thực ra lại có thể khiến con ngựa mệt chết. Miêu tả việc nhìn thì dễ, làm thì khó.)

Xin giúp đỡ cuối cùng, nhưng lại là nhóm tìm ra manh mối trước tiên, nhóm A thực sự có ưu thế thiên nhiên rất mạnh.

Thế nhưng Trình Hề cũng đoán đúng, có một chiếc hộp đang nằm trên khoảng đất trống trước mặt. Hộp đã được mở ra, nội dung bên trong rất đơn giản, là một tờ giấy.

Trên tờ giấy có hàng chữ:

[A shriveled, lifeless, vacant form, It lies on my abandoned breast.]

“Ding ~ nhóm C đã tìm được manh mối thứ hai.”

Lúc Đào Thời Diên tới nơi cùng Trình Hề, tổ chương trình cũng thông báo trạng thái thời gian thực của bọn họ. Hứa Lệ Sơ nghe thấy thế thì hoảng hốt bèn bấm nút gọi: “Cam Nhỏ, nghe thấy gì không?”

Trình Hề: “Nói đi.”

“Hai người giỏi quá, không xin giúp đỡ mà cũng tìm được, chẳng nhẽ giai đẹp có buff đặc biệt?”

… Là do cậu đẹp trai, liên quan gì mà nhắc Đào Thời Diên vào, khu danh lam thắng cảnh 5A rất bất mãn.

“Nói này…” Hứa Lệ Sơ chưa nhận ra, vẫn đang cố gắng dò la tin tức: “Manh mối mà hai người tìm được là gì vậy?”

“Một hàng chữ tiếng anh.”

“Tụi này cũng vậy, thứ này làm sao dịch ra được, một thân thể đã chết héo mòn….”

“Lệ Sơ,” Lúc này Vương Tử Hàn lên tiếng ngắt lời: “Em đừng làm khó Tiểu Trình nữa, chưa chắc cậu ấy đã biết.”

18 tuổi Trình Hề đã vào công ty làm thực tập sinh, 21 tuổi debut, chưa bao giờ tiết lộ thông tin về gia đình của mình. Trong mắt rất nhiều người, việc đó có nghĩa là cậu xuất thân bần hàn không có văn hóa, hơn nữa nếu cha mẹ của người ta mà đứng đắn, sao lại cho phép con mình đi tìm kim chủ được chứ.

Thế nhưng, vừa dứt lời, bọn họ bèn nghe thấy Trình Hề nói: “Một hình hài héo mòn, trống rỗng. Quá đỗi chán chường, nằm trên lồng ngực tôi.”

Đào Thời Diên nhìn người đứng bên cạnh mình.

“Tôi không thể nói cho cô biết nhiều hơn nữa, hai người là quan hệ cạnh tranh với nhóm C, tôi không thể tặng điểm được.”

Nói xong, Trình Hề tắt mic, rồi hất hất cằm với Đào Thời Diên: “Đây là một câu trong bài thơ《Về một bông hoa tím đã tàn》của Shelley, dựa vào bài thơ, có lẽ Alice đang trốn ở nơi trồng Violet, đi thôi.”

Nửa tiếng sau:

“Ding ~ Đào Thời Diên, Trình Hề của nhóm C tìm ra Alice đầu tiên, giành được vị trí thứ nhất, thưởng 10 điểm. Hãy tới chỗ nam tước Carl để nhận phần thưởng kèm theo nhé ~”

Hai mươi phút sau, nhóm A và nhóm B một trước một sau tới chỗ Alice.

Thẩm Ý xụ mặt, trông không mấy vui vẻ. Hứa Lệ Sơ che ngực la to: “Hai người là nhóm C đó, duy trì hình tượng của nhóm C được không! Nhóm A tụi này mất mặt chết đi được!”

“Phải đó, manh mối cuối cùng sao hai người hiểu ra được,” cô rất tò mò: “Tụi này còn phải vay điểm nữa, hình như nhóm B cũng vay.”

Từ nhỏ đến lớn Trình Hề luôn học trường quốc tế, trong sách giáo khoa có thơ của Shelley. Cậu suy nghĩ một lát rồi trả lời: “Khoảng thời gian trước trùng hợp có đọc qua.”

“Cậu may mắn quá đó Tiểu Trình.”

Trình Hề: “…”

May mắn mà rút được số 0 à??

Nghỉ ngơi một lát, Alice phát huy trách nhiệm của NPC, chỉ đường cho mọi người dẫn cô tới pháo đài.

Pháo đài không xa, đi bộ khoảng chừng hai mươi phút. Dọc đường Vương Tử Hàn cố đi chậm lại mấy bước, đến bên cạnh Mạnh Bạch: “Tiểu Bạch, cậu sao vậy, không giành được vị trí số một nên không vui à?”

Mạnh Bạch im lặng.

“Đừng buồn, mới là nhiệm vụ đầu tiên thôi mà, sau này còn rất nhiều cơ hội để trở mình. Hơn nữa tổ chương trình quá dối trá, vay điểm không thể mua được manh mối cuối cùng, không phải lỗi tại cậu.”

“Vốn không nên vay điểm,” nghe thấy vậy Thẩm Ý nhíu mày: “Không biết cậu gấp cái gì.”

Giống như trước đó Mạnh Bạch đã phân tích, tính cách của Thẩm Ý hơi hiếu thắng, đặc biệt không chịu nổi việc mình đứng chót, giờ âm điểm càng làm cô đang trên đà bùng nổ.

Vương Tử Hàn không nhịn được mà giải thích cho anh em tốt của mình: “Chị Ý, Tiểu Bạch chỉ có lòng tốt giành giải nhất thôi mà.”

“Lấy được giải nhất không chỉ cần mỗi tranh giành, mà còn phải dựa vào…” Thẩm Ý đang định nói là đầu óc, nhưng nghĩ đến việc Mạnh Bạch là người của công ty Đào Thời Diên, cô bèn nhịn xuống.

Không thể không nói, mặc dù ekip chương trình hơi lắm trò, nhưng rất đầu tư cho việc quay chụp. Lúc cả đoàn người tới được pháo đài của nam tước Carl thì đã nhá nhem tối, biển hoa violet rộng lớn nhảy múa trong ánh hoàng hôn, nhìn tựa như mộng ảo.

Trong biển hoa, nam tước Carl đứng trước cửa đợi người mình yêu.

Alice sà vào lòng nam tước Carl, nam tước Carl trông rất hạnh phúc: “Cảm ơn các bạn đã giúp ta hộ tống Alice, ta có một món quà nhỏ muốn tặng cho người bạn đã tìm được Alice đầu tiên.”

“Đây chính là phần thưởng kèm theo mà đạo diễn Lưu nói ư!”

“Là gì vậy nhỉ, hiện vật? Huhuhuhu tôi cũng muốn!”

“Ơ, anh ta nói là người đầu tiên, không phải là nhóm đầu tiên, chẳng nhẽ phần thưởng kèm theo chỉ tặng cho một khách mời?”

“Đúng vậy,” nghe thấy lời Vương Tử Hàn nói, nam tước Carl mỉm cười: “Chỉ có một người nhận được phần thưởng kèm theo.”

Nói xong, nam tước Carl vẫy tay, thị vệ phía sau đưa tới một vật thể hình tròn.

Nhìn kỹ thì, đó là vòng xoay mà trong KTV hay quán bar thường dùng, có tổng cộng 16 ô, có cộng thêm điểm, tăng gấp đôi điểm, bữa tiệc đầy món ngon…v..v…

Còn một ô khác với tất cả các ô còn lại, trên đó viết “Giải thưởng lớn thần bí”.

Đào Thời Diên thấp giọng nói: “Lên nhận thưởng đi.”

Trình Hề mở to hai mắt: “Cho tôi à?”

“Ừm.”

Trình Hề không tin Đào Thời Diên lại hào phóng như thế, nhưng cậu không thích đẩy tới đẩy lui, nên không nói gì nữa mà bước tới trước mặt nam tước Carl.

Cậu xoa xoa tay theo nghi thức, rồi cầm vòng xoay dùng sức kéo xuống dưới!

“Gấp ba lần gấp ba lần!”

“Thêm 10 điểm thêm 10 điểm!”

“Thôi bữa tiệc lớn đi, bữa tiệc lớn khá thực dụng, tiện thể cho mình ăn ké!”

Hứa Lệ Sơ và Thẩm Ý lớn tiếng cầu nguyện cho Trình Hề, còn Trình Hề thì nhìn chằm chằm vòng xoay không chớp mắt.

Vòng xoay ngày càng chậm, ngày càng chậm, cuối cùng cũng dừng lại.

Kim đồng hồ chỉ về ô “Giải thưởng lớn thần bí”.

“Má ơi a a a a a cậu giỏi quá!” Sau lưng bỗng chốc bùng nổ sự gào thét.

Xem ra thề độc với Triệu Tiểu Đào cũng chẳng có hiệu quả, rút phải số 0 chỉ là ngẫu nhiên xui xẻo thôi, trái tim Trình Hề được thả lỏng, rốt cục cũng lộ ra nụ cười đầu tiên của ngày hôm nay.

Nhưng mà, 3 giây sau, bộ đàm im lặng đã lâu chợt lần thứ hai vang lên:

“Ding ~ chúc mừng nhóm C chọn trúng giải thưởng lớn thần bí, khởi động nhiệm vụ ẩn —— Cô dâu bỏ trốn”

“Sau khi suy nghĩ kỹ, Alice quyết định bỏ trốn cùng nam tước Carl. Mời Đào Thời Diên, Trình Hề của nhóm C hóa trang thành nam tước Carl và Alice, che giấu người anh đến tìm Alice để câu giờ cho bọn họ chạy trốn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.