Tôi Có Thể Thăng Cấp Vật Phẩm

Chương 12: Chương 12




Găng tay Hextech tự chếĐẳng cấp Level 1: 161/1000.Giới thiệu vắn tắt : Có lẽ là tác phẩm của dân kỹ thuật hoặc dân điện tử, đơn giản thô sơ, nhưng lại có thể tăng thêm một chút sức lực.Đánh giá : Có thể dùng để giúp mẹ cầm đồ ăn nóng?Hai luồng ánh sáng màu xanh lam chiếu vào 2 găng tay, trong nháy mắt găng tay có sự thay đổi.Đầu tiên là biến thành găng tay bằng thép, găng tay ban đầu chỉ bao trọn bàn tay, bây giờ nó bao trùm cả cánh tay lên đến tận vai.


Ở đoạn cánh tay, bên trong còn có dây kim loại kết nối chúng lại.“Chạy bằng mô tơ điện?”Đem găng tay đã biến đổi lớn như vậy thử cầm nắm một chút, nghe thấy một chút âm thanh rất nhỏ, trong lòng Lâm Ngữ hơi động.m thanh rất quen thuộc, nhưng mà do anh không hay nghịch mấy thiết bị điện tử này, anh chỉ có thể nói là mô tơ điện.Nguyên lý hoạt động của găng tay này, không khác lắm so với mô hình Găng tay Hextech khổng lồ, bên trong có 5 cái khớp, lợi dụng dây nhỏ bên trong để hoạt động, nhưng mà biến đổi thành kim loại, dây thun cũng đổi thành dây kim loại, đồng thời bên trong Găng tay có mô tơ gắn ở đó.Sau đó anh thử nâng tảng đá anh vừa ngồi lên, anh đã hiểu việc tăng thêm chút sức lực nghĩa là sao.

Anh cạn lời.Nó dựa vào cánh tay và bàn tay, cùng với nguyên lý khi nắm tay lại, có thể thực hiện nâng vật nặng lên, hoàn toàn dựa vào lực của cánh tay.“Cái này thì dùng thế quái nào được, lấy nó ra để xách thùng nước? Bây giờ dùng nước máy rồi.” Lâm Ngữ tức giận nói.Cấp 1, găng tay cặn bã anh cũng dự đoán được, có chuẩn bị tâm lý, ít nhất nó cũng thăng cấp lên thành bản kim loại, mức độ tăng cấp này cũng tạm được.Bất kể như thế nào, cũng có thể sử dụng được một chút, có thể dùng làm video được.Lật ra gậy selfie đặt điện thoại lên, Lâm Ngữ lập tức lấy từ trong ba lô ra dụng cụ cờ lê tua vít để mở găng tay ra.Rất giống trẻ con muốn nhanh chóng phá giải đồ chơi, đúng như câu nói: “Đàn ông chỉ là những đứa trẻ to xác.”Bởi vậy có một thuật toán đơn giản: Đàn ông = thích lắp ráp đồ chơi.Khác nhau ở chỗ có người tháo đồ xong còn có thể lắp ráp lại, có người tháo xong thì lắp lại không được.Lâm Ngữ đối rất tự tin với khả năng của mình, đồng thời có quay video lại để phòng tránh sai lầm, bởi vậy phá giải không có chút do dự chần chờ.Dụng cụ là nguyên một hộp dụng cụ Đào kho báu, các loại dụng cụ to nhỏ khác nhau, rất nhanh toàn bộ 2 găng tay đã được tháo ra hết.Mô tơ điện, nhìn không hiểu gì cả, nhưng mà trên đó ghi là nhãn hiệu của Trung Quốc, chắc là có thật.Một số linh kiện điện tử, với kết cấu trong đó...!Miễn cưỡng hiểu được một chút, nhưng chỉ có thể làm theo lắp lại như mèo vẽ hổ mà thôi.Chỗ trên bả vai, còn có pin và chỗ sạc… Nhìn vẫn không hiểu là gì.


Nhưng mà nhìn cũng rất an toàn, hiện đại, chắc là công nghệ với chất lượng rất tốt tiên tiến, hoặc công nghệ bí mật gì đó.Tổng kết lại, lần này thăng cấp cũng khá tốt, dựa vào năng lượng tự sạc pin, còn có công nghệ kỹ thuật cao, cho dù là đem đi bán hơn vạn tệ cũng được đó.Sau khi tháo hết găng tay ra, thì anh bắt đầu quay video “Lắp ráp mô hình”.Nhưng lần này hơi phiền phức rồi, mặc dù đã quay video tháo gỡ, nhưng dù sao cũng là “chế tạo thủ công”, khi giới thiệu anh vẫn gặp một số thứ mà mình không hiểu, nên lúc giới thiệu hơi lắp bắp.Lải nhải, bịa đặt, lắp ráp, hơn 3 tiếng đồng hồ, một bên cầm di động tra tài liệu, một bên ghi chép lại.Đến tận trưa, Lâm Ngữ mới quay xong video một cách miễn cưỡng.“Thăng cấp vật phẩm không phải 1 dị năng đơn giản, sau này có lẽ gặp tình huống thế này ngày càng nhiều, hay là học thêm về phương diện này nhỉ?”Dựa vào sự hứng thú đối với dị năng này, bản thân là một tên siêu cấp học dốt, Lâm Ngữ khó lắm mới có cảm giác chủ động muốn học tập thứ gì đó.Nếu không cứ thế này mãi, sợ rằng anh không thể tiếp tục làm video được, đến lúc đó kinh nghiệm sẽ tăng thêm rất nhiều.Cho dù không nghĩ đến chuyện này, cho dù là vì để sử dụng được dị năng thăng cấp anh cũng phải cố gắng vì chính bản thân mình.Cũng là thăng cấp, ví dụ cái rìu, hai lần thăng cấp, từ chất liệu gỗ lên đến hợp kim, nếu như từ đầu đã dùng thép làm mô hình, tăng lên 1 cấp độ, có đổi luôn thành hợp kim hay không nhỉ? Vậy thì sẽ tiết kiệm thời gian tăng kinh nghiệm?Cái rìu bằng thép kia thăng cấp cần 50 điểm kinh nghiệm, nhưng nếu thăng cấp càng cao, nhu cầu kinh nghiệm càng nhiều, con số tích lũy không phải ít đâu.Nếu như có hạn chế về mặt cấp độ, chẳng phải tiềm lực của nó sẽ giảm theo à?Suy nghĩ một hồi, Lâm Ngữ mới tạm thời ngừng lại, đem 2 cái găng tay nhét vào ba lô.May mắn lúc nhập học, vì để đựng chăn mền, quần áo, nên anh đã mua ba lô loại lớn, nếu không thì chẳng đựng nổi găng tay rồi.Sau khi dọn dẹp xong, Lâm Ngữ đi đến trước cổng ăn trưa, rồi mới về ký túc xá biên tập video để đăng lên Bili Bili.Sau khi đăng xong, anh ngồi ngẩn người trên giường, sau đó hung hăng nghĩ, không muốn hối hận, đeo ba lô mang 2 cái găng tay ra khỏi ký túc xá.Anh đi qua đi lại trong sân trường, cuối cùng tìm được một nơi vắng vẻ, đồng thời khu nhà ở đây khá yên tĩnh.Đây là thư viện Đại học Trường Hải.Khi mới nhập học, anh đã đến đây đi dạo 1 lần, hơi ấn tượng 1 chút, nhưng mà đây dù sao cũng là nơi thu nhận kiến thức bậc nhất Đại học Trường Hải, nên kiến trúc tòa nhà này rất hoành tráng, ngày thường rất ít người tới.Đi vào tòa nhà, quả nhiên bên trong rất ít người, giống như mấy văn phòng đã lâu không có người dùng, cảm giác cô đơn vắng vẻ ập đến, thậm chí nơi này râm mát, nên có cảm giác hơi âm u đáng sợ.Cũng may, khi lên tới lầu 2, đây là nơi đặt những cuốn sách, và phòng đọc sách, cuối cùng cũng thấy bóng người, có nhân viên quản lý thư viện, và vài sinh viên.Nhìn bọn họ, có lẽ mới năm nhất thôi, sinh viên năm 2 trở đi nhìn rất khác biệt, những gương mặt của sinh viên năm nhất rất non nớt.“Không được ồn ào, đọc sách thì đi phòng tự học, mượn sách thì đưa thẻ sinh viên ra đây để đăng ký.”Nhân viên quản lý thư viện, là một ông lão đeo kính gầy gò, lúc Lâm Ngữ đi qua, thì ông ấy đang đọc sách, lúc nói đầu cũng chẳng thèm ngẩng lên nhìn.“Em chào thầy, cho em hỏi, sách về thiết kế máy móc, thầy có thể đề cử cho em mấy quyển được không ạ?”Lâm Ngữ dừng bước, trong không gian tĩnh lặng thế này, giọng nói của anh cũng nhỏ đi một chút.Về phần xưng hô, dù sao cũng đang ở trong trường, cho dù là nhân viên quản lý ký túc xá, hay là nhân viên quản lý thư viện, cứ gọi là thầy giáo.“Cậu học ngành cơ khí hay sao? Nhìn sách giáo khoa của mấy cậu là đủ rồi.”Ông lão lấy ra 1 tấm đánh dấu trang, đặt lên trang sách, nhấc kính lão lên, sau đó mới lên tiếng nói.Đại học Trường Hải không có ngành cơ khí chế tạo máy, ngành chủ yếu ở đây là Quản Trị Nhà Hàng và Kinh Tế, còn khoa Công Nghệ Thông Tin này đúng là con ghẻ mà, có một chỗ duy nhất liên quan đến máy móc là ngành Công nghệ thông tin và công nghệ ô tô.“Thầy ơi, em học về phần mềm máy tính, nguyên lý thiết kế máy móc, em chỉ hứng thú nên muốn học 1 chút mà thôi.” Lâm Ngữ cười nói.“Thiết kế máy móc, nguyên lý chế tạo máy, kỹ thuật cơ khí cơ bản, những quyển sách này, ở hàng thứ 6, kệ sách số 2.Ông lão chỉ về phía mấy kệ sách, Lâm Ngữ nghe xong thì cảm ơn, sau đó đi qua, lấy một quyển nguyên lý chế tạo máy ra nhìn.5 phút sau… Quá khô khan, quá nhàm chán, hoàn toàn đọc không được.Lấy điện thoại ra nhìn đồng hồ.


Sau đó thấy có thông báo, anh đọc một chút.Xem hết thông báo, chẳng thú vị gì, vô thức ấn mở ứng dụng Bili Bili, lại thấy đang ở thư viện, nên anh đổi sang ứng dụng đọc truyện..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.