Tôi Có Thuật Đọc Tâm

Chương 10: Một Đám Ngốc Nghếch



Khoảnh khắc nhìn thấy Bạch Sơn cùng Tịch Ngọc, nụ cười trên khuôn mặt Bạch Thư nhạt dần.

Bạch Sơn cùng Tịch Ngọc không thích cậu, cậu cũng không thích bọn họ, vấn đề này, song phương đều biểu hiện vô cùng rõ ràng.

Bởi vì nghĩ cho hai ông bà, từ lúc bắt đầu, Bạch Thư không muốn tranh chấp ồn ào gì với họ, cũng không nói lời khó nghe, chỉ coi bọn họ như không tồn tại, như không khí mà thôi.

Nhưng Bạch Sơn cùng Tịch Ngọc thì không, bình thường hay nói móc mỉa châm chọc cậu, lúc nóng máu lên rồi còn chỉ vào Bạch Thư mắng cậu là đồ tai họa, còn nói nếu không phải tai họa, cũng sẽ không từ bị người thân vứt bỏ từ khi còn bé.

Khiến hai ông bà tức đến nỗi cầm thìa gỗ đuổi theo đánh Bạch Sơn, sau đó còn không ít lần âm thầm lau nước mắt.

Trước đây Bạch Sơn cùng Tịch Ngọc từng làm rất nhiều chuyện khiến hai ông bà thương tâm, bao gồm cả việc khi ở trong thành phố, cảm thấy ông bà nội là người nhà quê, đến nhà bọn họ làm bọn họ mất mặt, cũng bao gồm cả việc không cho ông bà gặp cháu trai cháu gái.


Nhưng từ trước đến nay hai ông bà vẫn luôn yêu quý một nhà bốn người của Bạch Sơn, đặc biệt là cháu trai cháu gái, người ở núi lớn thôn xa, suy nghĩ thâm căn cố đế cũng đã truyền đến mấy đời.

Dưới cái nhìn của bọn họ, người một nhà muốn có thể vui vẻ hòa bình sống chung, đương nhiên là tốt nhất.

Cho nên Bạch Sơn làm ăn thất bại, mang nhà mang người về quê, bọn họ vẫn quyết định bỏ qua chuyện cũ, nhường căn nhà lại cho con cháu ở.

Về phần Bạch Thư, ông bà tuy rằng kiếm tiền không dễ dàng, mà có câu có gì ăn nấy, ngoại trừ thu nhập từ ruộng vườn, luôn có nguồn thu nhập khác, bọn họ xưa nay không hỏi tiền của hai vợ chồng nhà kia.

Từ lúc Bạch Thư được nhặt về, ăn mặc luôn kém hơn những người đồng trang lứa trong thôn, thế nhưng Bạch Thư thiện tâm có thể chịu khổ chịu khó.


Khi còn chưa được thông minh, cậu đã biết vào trong núi đào rau dại, dược liệu nhân sâm về ăn hoặc là bán lấy tiền, sau khi đột nhiên hồn phách quay về trở nên thông minh, lại càng đi làm thêm khắp nơi kiếm tiền sinh hoạt cùng tiền học phí cho chính mình, thỉnh thoảng còn có thể tích góp lại một chút mua đồ cho hai ông bà.

Chỉ bằng điểm ấy, hai ông bà đã yêu thương Bạch Thư như cháu trai ruột.

Bạch Thư là bọn họ nhặt về nuôi lớn, bọn họ từ trước tới nay cũng không hi vọng Bạch Sơn cùng Tịch Ngọc quan tâm Bạch Thư bao nhiêu, hoặc là tăng thêm gánh nặng gì cho con trai con dâu, chỉ mong muốn có thể coi cậu như một họ hàng thân thích mà đối xử qua lại, ngày sau Bạch Nhã cùng Bạch Tông cũng xem như có thêm người thân.

Nhưng cuối cùng, tranh cãi xích mích đến mức họ hàng cũng không phải.


Kỳ thực trong lòng hai ông bà rất rõ ràng, đơn giản là bọn họ lớn tuổi, trên người không phải bệnh này chính là bệnh kia, lại không thể kiếm tiền, bị người ghét bỏ chứ sao. Bà nội cùng ông nội đều là người có bụng có dạ, nói thật nếu như không phải còn có Bạch Nhã cùng Bạch Tông, bọn họ ngay cả một bước cũng sẽ không bước đến trước mặt Bạch Sơn cùng Tịch Ngọc.

Bạch Thư cũng biết tâm tư của hai người, thái độ của cậu với Bạch Sơn cùng Tịch Ngọc từ đầu đến cuối đều là: Có thể tránh lập tức tránh, thực sự không tránh được thì cứ xem như người xa lạ.

Ngày hôm nay Bạch Sơn cùng Tịch Ngọc tìm đến, hoàn toàn nằm trong dự liệu của cậu, cái này cũng là một trong những nguyên nhân lúc trước cậu do dự có nên để Hàn Tư Ân theo mình trở về hay không.
Bạch Thư tâm tình nhấp nhô, Hàn Tư Ân không cần nghe cũng đã ngay lập tức cảm nhận được.

Anh để đũa xuống nhẹ nhàng cầm tay Bạch Thư, Bạch Thư liếc nhìn anh nở nụ cười, sau đó kéo người trở về phòng.

Khi ông bà nhìn thấy bọn họ cũng có chút khiếp sợ, mà rất nhanh ông bà đã lấy lại tinh thần, bà để bát đũa xuống bàn, để ông nội thu dọn bàn ăn.

Bữa cơm này không có cách nào ăn nữa.

Bà nội đứng lên bắt chuyện với mấy người đến thăm.

Trong những người này chỉ có thím mập là có quan hệ tốt với bà, bình thường hay qua lại nhà nhau nói chuyện phiếm, còn có mấy người trời sinh rảnh phát chán thích hóng chuyện, thêm Bạch Sơn cùng Tịch Ngọc.

Bà lão đương nhiên sẽ không bắt chuyện với mấy người vai vế thấp hơn, sau khi bày ghế cho mấy người lớn tuổi, bà quay vào phòng bưng hết quần áo mới, đồ bổ, lá trà còn có rượu gì gì đó ra ngoài.
Sau đó bà nội ngồi vào chính giữa, nhìn những người này cười nói: "Các ông các bà xem, đây là quần áo Bạch Thư mua cho tôi với ông nó. Sờ vào mềm mại không thôi, tôi còn chưa được mặc quần áo nào tốt như vậy đâu, xuân hạ thu đông đều có. Vài bữa nữa là vào thu, trong núi lạnh sớm, áo phao vừa mỏng vừa ấm này vừa hay có chỗ phát huy tác dụng."

Ông nội lúc này cũng từ trong phòng bếp đi ra, ông thật thà nói: "Mấy bộ quần áo là tấm lòng của thằng bé, bà khoe khoang cái gì đâu. Còn có đồ bổ, rượu ly nọ kia, còn không mau bưng trở lại, trên ti vi mỗi ngày đều quảng cáo, cứ làm như người ta chưa thấy qua ấy."

Thím mập có quan hệ tốt với bà nội cười ha ha nói: "Trên ti vi thì đều thấy rồi, chỉ là không có ai mua, hôm nay ở chỗ bà tôi cũng được mở rộng tầm mắt nha."
"Xem cô nói kìa, mở rộng tầm mắt cái gì, lát nữa cầm một ít mang về dùng thử mới được chứ."

Thím mập vỗ đùi: "Vậy thì tốt quá, tôi đây được thơm ké cũng lớn rồi."

"Thơm ké còn là nhà chúng tôi thơm ké của cô cơ mà, bình thường hay mang cho chúng tôi rau dưa, Bạch Thư cũng ăn không ít của nhà cô đấy."

Những người khác chỉ ngồi ở đó, nhìn hai người bà một câu tôi một câu tâng bốc lẫn nhau như thế.

Thấy bà Bạch lấy ra đồ tốt như vậy, lại nghe hai người nói chuyện, mấy người xem trò vui chỉ cảm thấy bức bối. Cho tới nay, bọn họ đều nhìn không lọt hai ông bà cùng Bạch Thư, mỗi lần trong nhà xảy ra chuyện lại nghĩ đến cuộc sống của hai người, trong lòng cũng lập tức nhẹ nhõm.

Nhưng bây giờ, nhìn từng bộ từng bộ quần áo cùng đồ bổ, còn có rượu mà ông Bạch yêu thích, trong lòng bọn họ đặc biệt đặc biệt khó chịu. Giống như vẫn luôn có người dùng kim đâm vào trong lòng họ, không phải rất đau, nhưng rất khó chịu.
Bọn họ muốn xen miệng vào hỏi này hỏi nọ, mà thím mập vẫn cứ nói liến thoắng, ngay cả cơ hội cho bọn họ mở miệng cũng không có.

Nhẫn nhịn uất ức dưới đáy lòng, cuối cùng cũng chờ được thím mập không nói nữa, có một bà lão lên tiếng, nói: "Bà Lâm, thằng nhóc vừa rồi đi vào với Bạch Thư là ai thế? Người này thật tuấn tú, đến chỗ chúng ta làm gì? Cậu ta tại sao lại quên biết Bạch Thư?"

Bà lão này là họ hàng năm đời với hai ông bà Bạch, dựa theo bối phận, hai người phải gọi bà ta một tiếng chị dâu.

Mà quan hệ giữa hai nhà rất bình thường, lúc trước khi ông bà nội xây nhà ở đầu thôn, bà lão này cũng thường xuyên ở sau lưng cười chê bọn họ.

Bà Bạch liếc nhìn bà ta một cái, nói: "Đó là ông chủ của Bạch Thư nhà chúng tôi, đến đây ngắm phong cảnh trong núi. Bạch Thư nhà chúng tôi số may, ra ngoài đi làm gặp được quý nhân."
Bà lão cười gượng: "Trong núi làng chúng ta có cái gì hay mà xem đâu."

Bà Bạch nói: "Suy nghĩ của người có tiền, dân thường như chúng ta làm sao mà biết được. Sau này làm người có tiền, có khi lại biết đấy."

Thím mập tiếp lời: "Chúng ta không có hy vọng gì rồi, xem con cháu thế nào thôi."

Bà Bạch đáp lại hai tiếng, mắt thấy hai người lại bắt đầu nói đến chất liệu của quần áo, người hóng chuyện càng không chịu nổi. Bà lão kia nhân lúc hai người hơi ngừng lại, đứng dậy nói: "Trong nhà còn chưa cho lợn ăn, tôi đi về trước."

Những người khác cũng dồn dập đứng dậy rời đi.

Cuối cùng chờ cửa đóng lại, thím mập nhổ một tiếng, nói với bà nội: "Đừng chấp mấy bà đấy làm gì, đám người kia chính là quá rảnh..."

Không còn người ngoài, nụ cười trên mặt bà nội cũng phai nhạt, đổi lại khuôn mặt u sầu, bà nói: "Tôi chấp bọn họ làm gì, đừng nhìn tôi cầm những thứ này ra chọc tức bọn họ, kỳ thực trong lòng cũng hoảng lắm."
Thím mập hỏi: "Sao thế?"

Bà nội nói: "Bạch Thư mua những thứ này đều là vay tiền của ông chủ, người ta thấy nó làm việc chăm chỉ lại thật thà, gia cảnh lại đáng thương, còn nguyện ý chu cấp cho nó đi học. Mà tiền này xem như cho vay, sau này không biết phải trả trong bao nhiêu năm. Hết cách rồi, ai bảo chúng tôi không có năng lực nuôi nấng thằng bé, mọi việc đều phải dựa vào chính thằng nhỏ thôi. Vừa nãy tôi cũng là sợ người ta xem thường, phùng má giả làm người mập đấy."

Nói đến đây, bà lão lau khóe mắt: "Những thứ này nếu như không phải là không thể trả hàng, tôi còn muốn để thằng bé xách hết về trả lại cho người ta."

Lời này thế nhưng là thật lòng thật dạ.

Thím mập khẽ nói: "Ông chủ còn ở trong phòng mà, bà nói nhỏ chút."

Bà lão thở dài, gật gật đầu.

Thím mập cũng nhìn thấy một đám người đi đến nơi này, sợ hai ông bà chịu thiệt, hiện giờ những người khác đi rồi, chỉ còn hai người Bạch Sơn cùng Tịch Ngọc, cô cũng biết ý, an ủi bà hai câu rồi cũng đi về.
Chờ thím mập rời đi, bầu không khí trong sân lập tức trở nên cứng ngắc.

Bạch Sơn cảm thấy lời của bà lão thực ra là đang nói với bọn họ.

Bà lão chung quy vẫn là người ăn nhiều hơn mấy năm muối, Hàn Tư Ân cùng Bạch Thư về thăm sẽ dẫn đến phản ứng ra sao, bà rất rõ ràng.

Cho nên đầu tiên là lấy quà ra để mấy người lắm mồm biết được, chờ bọn họ truyền đi khắp nơi, thím mập lại ra mặt phản bác, như vậy chuyện Bạch Thư là con nhà giàu sẽ không được thành lập.

Bạch Sơn cùng Tịch Ngọc cũng đã trải sự đời, tuyệt không tin lời này.

Bạch Thư dám mua nhiều đồ như vậy, trong tay khẳng định có gì đó.

Tịch Ngọc dùng cánh tay chọt chọt Bạch Sơn, Bạch Sơn chê cười nói: "Mẹ, vừa nãy mẹ nói thật à? Thật sự không phải là người nhà Bạch Thư tìm tới?"

Bà nội nhìn sang hắn, nghĩ thầm, một tiếng mẹ này thế mà đã lâu lắm rồi cũng chưa nghe thấy.
Bà nói: "Anh chị hôm nay đến đây làm gì?"

Bạch Sơn nghẹn họng một lát, hắn nói: "Là như vậy, mẹ của Ngọc Ngọc hai ngày nữa sẽ đến thôn chúng ta một chuyến, bà ấy bảo muốn nói chuyện phiếm với mẹ. Bọn con không phải qua đây nói với mẹ một tiếng sao."

Bà nội "Ai u" một tiếng, nói: "Nói mới nhớ, hai anh chị lấy nhau lâu như vậy rồi, chúng tôi cũng chỉ gặp qua một lần. Sao thế, không sợ mùi nhà quê của tôi nữa rồi à?"

Bạch Sơn có chút lúng túng, lúc đó Tịch Ngọc sinh con, hai ông bà muốn đến bế cháu, Tịch mẹ của Ngọc đã nói như vậy.

"Trên người hai ông bà đều là đất, bẩn chết đi được, bế cái gì mà bế, lỡ đất dính lên người chúng tôi thì phải làm sao?"

Bạch Sơn muốn làm dịu quan hệ với bà nội, cố làm như không nghe thấy lời này, hắn nói: "Mẹ của Tịch Ngọc đã sớm muốn đến thăm bố mẹ, chỉ là chỗ chúng ta hơi khó tìm..."
"Nhiều năm như vậy vẫn không tìm được, lớn tuổi rồi nên hoa mắt lạc đường sao?" Hàn Tư Ân từ trong phòng đi ra, nhàn nhạt nói.

Mới vừa trấn an Bạch Thư, tâm tình của anh cũng không khá lắm. Đặc biệt là sau khi nghe được trong lòng hai người này đang không ngừng khinh bỉ Bạch Thư, lửa giận dưới đáy lòng có chút khắc chế không nổi.

Bạch Sơn từng làm ăn, cũng đã gặp không ít người, nhưng hắn bị Hàn Tư Ân nhìn chằm chằm như thế, chỉ cảm thấy bí mật sâu kín nhất đều bị nhìn thấu. Hắn ở trước mặt Hàn Tư Ân nhỏ tuổi hơn chính mình mà rùng người một cái.

Tịch Ngọc không nghe nổi lời này, cô ta nói: "Cậu là ai? Cậu dám nói mẹ tôi như thế?"

Hàn Tư Ân nhìn về phía cô, vẻ mặt không chút thay đổi: "Tôi là ai cũng không liên quan gì đến cô, tôi có dám nói mẹ cô như thế hay không cũng không liên quan gì đến cô. Tôi từ trước đến giờ chỉ thích nói chuyện với người thông minh, ngày hôm nay nể mặt Bạch Thư đành phá lệ một lần vậy."
"Hai người muốn lấy được gì từ chỗ Bạch Thư, tôi rất rõ ràng, nhưng thứ không phải của mình tốt nhất đừng nên chạm vào, lỡ có biến thành món nợ cả đời trả không nổi lại không hay lắm đâu."

"Cậu uy hiếp chúng tôi?" Tịch Ngọc nóng đầu, tức giận nói.

"Cảm thấy bị uy hiếp có thể đi báo cảnh sát, luật sư của tôi luôn đợi các người chỉ giáo." Hàn Tư Ân nói.

Lúc này Bạch Thư từ trong phòng đi ra, cậu nhìn Bạch Sơn cùng Tịch Ngọc, lạnh lùng nói: "Cho dù người nhà của tôi tìm tới cũng không liên quan gì đến hai người nửa xu. Ông bà nội sau này tôi sẽ nuôi, không muốn đồng thời gánh vác trách nhiệm với tôi thì mau chóng đi đi."

Dám coi Hàn Tư Ân như thịt mà gặm, cũng không sợ mắc răng. Nếu như anh ấy còn tính cách của trước kia, đã sớm cầm kiếm đâm người.

Chỉ là hiện tại là xã hội pháp chế, tỷ lệ anh ấy đâm người ta sẽ không cao.
Tịch Ngọc muốn gào giọng lên cãi nhau, cô ta muốn để tất cả mọi người trong thôn biết Bạch Thư là bạch nhãn lang nuôi cũng không thuần người, là kẻ gây họa.

Cô ta cũng không tin hai ông bà không tức giận, cô chính là khiến bọn họ không thoải mái.

Bạch Thư không phải lợi hại sao? Có bản lĩnh thì nó mỗi ngày ở nhà, nếu không ngày nào cô ta cũng đến chọc giận hai ông bà, nó có thể làm sao?

Chỉ là cô ta chưa kịp mở miệng, Hàn Tư Ân hời hợt nói: "Việc gì cũng nên dùng não nhiều mới tốt, phải nhớ đến người nhà mình, Bạch Thư có tôi, tùy các người làm loạn ra sao cũng được. Nếu như ngại chỗ này không đủ lớn, tôi còn có thể mở đủ đường cho các người luôn, thế nào?"

"Há, đúng rồi, tôi còn nghe nói cô có một người anh trai đang đi làm ở điền sản Hàn thị. Cô nói xem, bây giờ tôi gọi điện thoại nói vì cô mà đuổi việc ông ta, anh của cô sẽ nghĩ gì? Còn muốn nhận người em gái như cô hay không?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.