Phó Hàn Chu cẩn thận dán lấy Tô Vân Cảnh ngủ một đêm.
Lần này Tô Vân Cảnh không bị nhóc cool ngầu đè lên nữa mà thay vào đó là cậu đang đè nhóc cool ngầu.
Nhưng vì tư thế ngủ không tốt, gối đầu cũng rơi mất, cổ vừa mỏi vừa đau.
Tô Vân Cảnh và Phó Hàn Chu trở thành một nhóm giúp đỡ nhau, cậu xoa bóp cánh tay đã tê cứng của Phó Hàn Chu, còn Phó Hàn Chu thì xoa xoa cái cổ bị đau cậu.
“Nhìn đi, hai người chúng ta trời sinh đã khắc nhau, nên chia ra ngủ, shhh.” Tô Vân Cảnh hít một hơi lạnh: “Cậu nhẹ tay chút, tê quá.”
Phó Hàn Chu tức giận mím chặt môi mỏng, không biết là ai đang bực ai.
Sau đêm này, Tô Vân Cảnh hạ quyết tâm không ngủ với Phó Hàn Chu, vì đã phải chịu đựng quá nhiều rồi.
Nhưng kế hoạch lại không ngăn được biến hóa, đột nhiên xuất hiện một tình huống bất ngờ.
Vào tối thứ năm, khi Tô Vân Cảnh đang giảng môn hóa cho Phó Hàn Chu thì nhận được cuộc gọi từ Giang Sơ Niên.
Việc nhập hàng ở xưởng quần áo của ba mẹ Giang Sơ Niên xảy ra chút chuyện, không tiếp tục hợp tác nữa.
Hai vợ chồng bọn họ phải qua nhà xưởng kết toán những điều khoản trong hợp đồng cũ, tiện thể ký hợp đồng với nguồn hàng mới.
Loại nhà máy tư nhân này không đóng cửa vào các ngày cuối tuần, vì vậy sáng ngày thứ bảy, ba mẹ Giang Sơ Niên sẽ đi tới nhà xưởng, đúng lúc đưa Giang Sơ Niên tới nhà bà nội cậu ấy ở hai hôm.
Một hàng xóm của nhà bà nội cậu ấy từ nhỏ đã thích bắt nạt Giang Sơ Niên, chửi cậu ấy là kẻ tàn tật không có chân.
Giang Sơ Niên không muốn đến đó, vậy là cậu ấy gọi điện cho Tô Vân Cảnh, hỏi xem liệu cậu có thể qua đêm ở nhà cậu ấy được không.
Lần này ba Giang mẹ Giang ra ngoài ít nhất cũng phải đi hai hôm.
Tô Vân Cảnh không chút suy nghĩ liền đồng ý luôn: “Được chứ, vậy thứ bảy tôi đón cậu, buổi tối cậu tới nhà tôi ngủ đi.”
Trong suy nghĩ của cậu thì đây hoàn toàn không phải là một vấn đề gì cả, nhưng Phó Hàn Chu đang làm đề hóa bên cạnh lại ngẩng phắt đầu lên.
Đôi mắt phượng hẹp dài hơi nheo lại, đường đuôi mắt sắc bén chói mắt.
Sau khi cúp điện thoại, Tô Vân Cảnh nhìn thấy vẻ mặt của Phó Hàn Chu, trong lòng thầm nói ‘xong rồi, đâm phải tổ ong vò vẽ rồi’.
Cậu vội vàng cứu vớt: “Giang Sơ Niên rất nhút nhát, cậu ấy rất ít khi mở lời nhờ tôi giúp gì đó, lần này khó khăn lắm mới mở lời...”
Tô Vân Cảnh chưa kịp nói xong, Phó Hàn Chu đã trầm mặt ngắt lời: “Không cho cậu ta qua đây!”
Cái tính cách kia của Giang Sơ Niên, có thể mở lời một lần đã là lấy rất nhiều can đảm rồi, Tô Vân Cảnh không muốn đả kích cậu ta.
Tô Vân Cảnh chỉ đành thương lượng với nhóc cool ngầu: “Tôi sẽ để cậu ấy ngủ trên giường của tôi, buổi tối hai chúng ta ngủ giường trên được không?”
“Đừng đưa người khác về nhà.” Phó Hàn Chu lại mạnh mẽ không ngờ: “Đừng dẫn người khác vào phòng của chúng ta.”
Lần trước Tô Vân Cảnh yêu cầu đổi giường, tuy rằng Phó Hàn Chu không vui, nhưng cũng không tức giận giống như trong tưởng tượng.
Thậm chí buổi tối ngủ cùng với nhau cũng không dỗ được cậu, vậy có nghĩa là, rõ ràng hành động này đã chạm tới giới hạn của Phó Hàn Chu.
Tô Vân Cảnh suy nghĩ một lúc, con người cậu rất bao dung, chuyện gì cũng có thể chấp nhận được.
Nhưng Phó Hàn Chu thì lại khác, cậu bảo vệ lãnh thổ của mình rất chặt chẽ, cực kì không thích người lạ đi vào địa bàn của cậu.
Thấy Tô Vân Cảnh thấy hơi đau đầu khó xử, Phó Hàn Chu cụp đôi mắt thâm trầm xuống, giống như sóng biển cuồn cuộn trong cơn bão táp đang nổi lên cuồn cuộn.
Có thứ gì đó điên cuồng muốn xông ra từ bên trong cậu, cậu cụp mắt xuống, đột nhiên hỏi Tô Vân Cảnh: “Vì sao cậu lại quan tâm tới tôi?”
Tô Vân Cảnh ngây người ra, không hiểu cậu có ý gì: “Gì cơ?”
Sự phẫn nộ nhen nhóm nơi đuôi mắt Phó Hàn Chu, giọng nói của cậu lại trầm hơn một chút: “Cậu đối xử tốt với tôi, cũng có cùng một lý do với Giang Sơ Niên sao?”
Sợ rằng nếu bây giờ đứng một bên bàng quan nhìn cậu phát điên thì nhiều năm sau sẽ cảm thấy mình là một bông tuyết tạo nên bão tuyết sao?
Để tương lai không cảm thấy tự trách, cho nên mới quan tâm cậu sao?
Tô Vân Cảnh cảm giác được cảm xúc của Phó Hàn Chu không ổn, có chút không hiểu được, sao cậu lại đột nhiên nổi giận vậy chứ?
Hơn nữa sao có thể giống nhau được.
Cậu giúp Giang Sơ Niên chỉ là vì tiện tay giúp đỡ, nhưng Phó Hàn Chu lại là trách nhiệm của cậu.
Cái kiểu bảo dưỡng cả đời ấy, một khi xảy ra bất kỳ vấn đề gì, cậu đều sẽ tới ngay lập tức.
Cậu không có trách nhiệm gì với Giang Sơ Niên cả, cũng không có tình cảm sâu nặng như vậy.
Tô Vân Cảnh cân nhắc một chút, vì sao nhóc cool ngầu lại hỏi cậu vấn đề này chứ?
Rất có thể là do tính chiếm hữu quá mạnh, cảm thấy cậu đối xử với Giang Sơ Niên quá tốt, cho nên mới tức giận chứ gì.
Dỗ nhóc cool ngầu là việc Tô Vân Cảnh giỏi nhất.
“Đương nhiên là khác rồi.” Tô Vân Cảnh quen đường quen nẻo dỗ dành: “Cho dù là câu hỏi lựa chọn nào, chỉ cần đáp án lựa chọn có cậu, thì tôi đều sẽ lựa chọn cậu.”
Sự tức giận nơi đầu lông mày của Phó Hàn Chu cuối cùng mới bớt đi một chút.
Cậu nghiêng người, dựa trán lên vai Tô Vân Cảnh, nhẹ giọng nói: “Đừng đối xử với người khác tốt hơn tôi.”
“Lúc cậu nói lời này, có thể hỏi lại lương tâm mình hay không?” Tô Vân Cảnh không vừa ý: “Tôi có đối tốt với ai hơn cậu đâu?”
Cậu lớn chừng này rồi, chưa bao giờ đặt suy nghĩ lên người khác nhiều như vậy.
Bạn bè bên cạnh đều là chơi được thì chơi, không chơi được thì xéo, chưa bao giờ bám đuôi hết.
Khóe môi Phó Hàn Chu hơi cong lên.
Dụi lên vai Tô Vân Cảnh một chút, lúc này Phó Hàn Chu mới chậm rãi ngẩng đầu lên.
Thực ra cậu muốn nói, đừng tốt với người khác, cho dù chỉ là tốt một chút thôi, cậu cũng sẽ đố kị.
Cậu giúp Tô Vân Cảnh chăm sóc Giang Sơ Niên, chẳng qua là không muốn so đo chuyện nhỏ nhặt này, không muốn chọc Tô Vân Cảnh tức giận mà thôi.
Nhưng cho dù giúp đỡ thì cũng phải trong phạm vi mà Phó Hàn Chu có thể chịu đựng được.
Phó Hàn Chu cụp mắt nhìn chút tóc nơi vành tai Tô Vân Cảnh kia, vươn tay gạt mái tóc đen ra, để lỗ rõ hình dáng cái tai của Tô Vân Cảnh.
“Đừng để cậu ta ở trong phòng chúng ta, đừng tùy ý dẫn bất kỳ ai về nhà.”
Tô Vân Cảnh thở dài một tiếng: “Tật xấu của cậu cũng nhiều thật đấy nhỉ??
Vành tai nhạt màu gần như trong suốt dưới ánh đèn, đột nhiên Phó Hàn Chu dùng tay bóp lấy, giọng điệu hung dữ: “Tôi nhiều tật xấu đấy.”
Bóp một lúc thì buông ra, Phó Hàn Chu dùng bụng ngón tay ma sát cái tai mềm của Tô Vân Cảnh, giọng nói lại trở nên ngoan ngoãn: “Nhưng những chuyện khác, tôi đều nghe theo lời cậu.”
Muốn cậu ngoan như thế nào, thì cậu ngoan như thế đó.
Cảm thấy có chút ngứa, Tô Vân Cảnh giơ tay lên đập cái tay hơi lạnh của Phó Hàn Chu ra.
Tô Vân Cảnh cũng không có phản ứng lớn gì với lời hứa sẽ nghe lời của Phó Hàn Chu.
Thời gian này, nhóc cool ngầu đã trở nên rất tốt rồi, tuy rằng thi thoảng sẽ gây chuyện, nhưng chỉ cần không gây hại cho người khác, đa số việc Tô Vân Cảnh vẫn sẽ nghe theo cậu.
Bây giờ vấn đề là phải nói với Giang Sơ Niên như thế nào đây, cậu đã đồng ý với người ta rồi.
Nếu như chỉ là người bình thường, Tô Vân Cảnh từ chối thì đối phương cũng sẽ không suy nghĩ nhiều, nhưng Giang Sơ Niên thì lại khác.
Dường như nhìn ra được sự khó xử của Tô Vân Cảnh, lông mày Phó Hàn Chu hơi cau lại, cuối cùng cậu vẫn thỏa hiệp trước.
“Không được để cậu ta tới nhà.” Phó Hàn Chu lùi một bước: “Cùng lắm thì tôi đồng ý cùng cậu tới nhà cậu ta ở một đêm.”
Tô Vân Cảnh suy nghĩ thấy cũng được, gọi điện thoại hỏi Giang Sơ Niên.
Ba Giang mẹ Giang rất có thiện cảm với Tô Vân Cảnh, yên tâm lúc trong nhà không có người lớn, để cậu ngủ lại làm bạn với con trai mình.
Buổi sáng thứ bảy, Tô Vân Cảnh và Phó Hàn Chu đã tới nhà Giang Sơ Niên từ sớm.
Ba mẹ cậu ấy đã lên chuyến tàu hỏa lúc sáu giờ bốn mươi rồi.
Thực ra nhà Giang Sơ Niên không thiếu tiền, mấy năm nay hai vợ chồng cũng kiếm được gần một trăm vạn.
Mấy chục vạn lúc này, ở thành phố vẫn còn chưa tăng giá nhà đất thì có thể mua được mấy căn nhà.
Nhưng hai người đã từng trải qua những ngày tháng khổ cực, thêm việc cơ thể Giang Sơ Nhiên có khuyết tật, hai người bọn họ ăn uống tiết kiệm, chuẩn bị cho tương lai của Giang Sơ Niên.
Phó Hàn Chu có ý kiến rất nhiều với nhà của Giang Sơ Niên, nhà hai bọn họ cách nhau một con phố, Tô Vân Cảnh định buổi trưa và buổi tối về nhà ăn cơm.
Nhưng dù chỉ để Giang Sơ Niên sang ăn hai bữa cơm thôi, Phó Hàn Chu vẫn không vui.
Gần đến buổi trưa, Phó Hàn Chu và Tô Vân Cảnh tới chợ thức ăn ở gần đó mua thức ăn, bữa trưa là Phó Hàn Chu nấu.
Tô Vân Cảnh ở trong bếp giúp đỡ.
Biểu hiện của Phó Hàn Chu lúc ở nhà họ Văn vẫn luôn tốt, thường hay xuống bếp giúp Quách Tú Tuệ nấu cơm.
Đánh kẻ chạy đi chứ không ai đánh người chạy lại, thái độ mấy ngày nay của Quách Tú Tuệ rõ ràng đã dịu hơn không ít.
Tô Vân Cảnh không thể không cảm thán, khi nhóc cool ngầu thực sự muốn lấy lòng một người, thì người đó rất có có thể từ chối được.
Nhìn Phó Hàn Chu thái sợi khoai tây còn to hơn cả đầu ngón tay, Tô Vân Cảnh không nhịn được nói: “Cậu thái tệ quá rồi đấy?”
Bình thường trong nhà đều là Quách Tú Tuệ thái thức ăn, Phó Hàn Chu chỉ phụ trách nấu, mùi vị món ăn cũng không tệ, chỉ là khả năng thái đồ ăn chẳng biết nói làm sao.
Phó Hàn Chu thái một miếng thịt gà, đút vào miệng Tô Vân Cảnh.
“Nóng tính vậy cơ đấy.” Tô Vân Cảnh dùng cùi chỏ đụng đụng vai Phó Hàn Chu, trêu chọc cậu: “Gần đây cậu lên mặt quá nhỉ, còn không cho nói à?”
Khóe môi Phó Hàn Chu hơi cong, lại đút một miếng cho Tô Vân Cảnh.
Giang Sơ Niên ngồi ở trên xe lăn, nhìn thấy quan hệ của bọn họ tốt như vậy, trong lòng cảm thấy vô cùng hâm mộ.
Đi ra khỏi phòng bếp, Phó Hàn Chu liền thu lại nụ cười, khôi phục lại dáng vẻ lạnh lùng cao quý, cũng không thèm để ý tới Giang Sơ Niên.
Nhưng có một người điều tiết bầu không khí là Tô Vân Cảnh ở đây, bầu không khí giữa ba người cũng coi như là hài hòa.
Giường của Giang Sơ Niên không lớn lắm, ba người ngủ có hơi chật.
Nhà cậu là hai phòng ngủ một phòng khách, Tô Vân Cảnh cũng không tiện nhân lúc ba Giang mẹ Giang không có ở nhà mà vào ngủ trong phòng người ta.
Cuối cùng lấy ra một cái giường gấp của ba Giang mấy năm trước, ghép lại với sofa thành một cái giường đôi, cậu cùng Phó Hàn Chu ngủ ở phòng khách.
Bởi vì ghép chung với sofa nên bọn họ di chuyển sofa tới giữa phòng khách.
Vốn dĩ dưới sofa có bụi, nhìn thấy như vậy Tô Vân Cảnh vội vàng lấy chổi quét sạch, Giang Sơ Niên cảm thấy vô cùng ngại.
“Để tôi làm cho.” Cậu ấy đẩy xe lăn định đi qua giúp đỡ.
Tô Vân Cảnh phất phất tay: “Không sao đâu, cũng không phải việc gì nặng nhọc.”
Phó Hàn Chu âm thầm đi lấy giẻ lau, lau sạch chỗ mà Tô Vân Cảnh đã quét.
Hai người bọn họ vô cùng ăn ý, thêm việc Phó Hàn Chu cứ vô thức không để ý tới Giang Sơ Niên, khiến cho Giang Sơ Niên thấy có cảm giác mất mát khi không hòa nhập được.
Buổi tối Giang Sơ Niên phải tắm rửa, Tô Vân Cảnh xả nước nóng cho cậu ấy trong nhà tắm xong, lấy khăn mặt, sữa tắm dầu gội đầu đặt ở bên tay.
Đại khái là để chăm sóc Giang Sơ Niên, nhà vệ sinh trong nhà họ Giang có bồn tắm, bên trên còn lắp vòi hoa sen, có thể ngâm, cũng có thể đứng tắm.
Phó Hàn Chu đẩy xe lăn vào trong nhà tắm, thấy Tô Vân Cảnh vẫn còn đứng tại chỗ bất động, Phó Hàn Chu kéo cậu ra ngoài, thuận tay đóng cửa lại.
“Có chuyện gì à?” Tô Vân Cảnh chẳng hiểu gì đi theo Phó Hàn Chu ra ngoài.
“Cậu ta muốn tắm, cậu ở trong đó làm gì?” Phó Hàn Chu nhíu mày.
Sợ Giang Sơ Niên nghe thấy, Tô Vân Cảnh đè thấp giọng: “Cơ thể cậu ấy không tiện, tôi phải đặt cậu ấy vào trong bồn tắm.”
Đều là đàn ông, Tô Vân Cảnh cảm thấy nhìn thấy nhau chẳng có việc gì cả.
Nhưng tình huống của Giang Sơ Niên đặc biệt, Giang Sơ Niên sợ cậu ấy không thích cậu nhìn thấy chân của mình, ban nãy vẫn còn đang suy nghĩ, làm thế nào mới có thể khiến cậu ấy tắm rửa thuận lợi với điều kiện không làm tổn thương tới sự tự tôn của cậu ấy đây.
Lực quan sát của Phó Hàn Chu hiển nhiên là mạnh hơn Tô Vân Cảnh rất nhiều, giọng hơi lạnh lùng nói: “Cậu ta tự làm được.”
Giang Sơ Niên nhìn thì yếu ớt, nhưng hai cánh tay lại rất khỏe, chỉ cần cậu ấy cố định lại xe lăn, hai tay sẽ có thể chống người ngồi vào bồn tắm.
“Nếu không cậu cho rằng bao năm qua mỗi ngày cậu ta đều cần ba mẹ cậu ta bế lên giường xuống giường sao?” Giọng điệu cậu không tốt lắm.
Nhóc cool ngầu không nói, Tô Vân Cảnh còn thật sự không phát hiện ra.
Suy nghĩ cẩn thận lại, lòng bàn tay Giang Sơ Niên hình như có một lớp chai mỏng, chắc hẳn là dùng thời gian dài mới tạo thành.
Phó Hàn Chu nhìn thiếu niên tuấn tú trước mắt, cắn chặt khớp hàm nói: “Có phải là buổi tối cậu ta ngủ không ngon, cậu còn đi dỗ cậu ta ngủ không?”
Tô Vân Cảnh:...
Được rồi, lại đạp đổ lu giấm rồi.
Nhóc cool ngầu cái gì cũng tốt, chỉ có điều thích ăn giấm, hơn nữa lại còn rất vô duyên vô cớ.
Nhưng Tô Vân Cảnh vẫn suy nghĩ một chút, cảnh tượng ban đêm Giang Sơ Niên không ngủ được, muốn cậu tới dỗ.
Sao cứ cảm thấy kì kì thế nào ấy nhỉ?
Tô Vân Cảnh: “Cái đó thì không đâu, bởi vì người ta đâu có nhiều tật xấu như cậu đâu, buổi tối còn mất ngủ.”
Phó Hàn Chu mặt không biểu cảm lấy một cái kẹo ô mai ra, xé vỏ nhét vào trong miệng Tô Vân Cảnh.
“Ưm?” Tô Vân Cảnh ngậm kẹo ô mai nhìn cậu.
Phó Hàn Chu lại mặt vô cảm nhét thêm một cái nữa.
Tô Vân Cảnh:...
Hồi còn nhỏ nếu như Tô Vân Cảnh nói lời mà nhóc cool ngầu không thích nghe, hình như cậu ấy cũng thích nhét đồ ăn vào miệng cậu.
Đại khái là để chặn cái miệng của cậu lại, để cậu nói nhảm ít thôi?
Đối với hành vi ấu trĩ này của Phó Hàn Chu, Tô Vân Cảnh dỗ dành trước, sau đó lại nói lý lẽ với cậu ấy, để cậu ấy đừng có nhìn chăm chăm vào cái việc cậu đối xử hơi tốt với Giang Sơ Niên nữa.
“Rộng lượng chút đi, người anh em giường trên.”
Phó Hàn Chu không nói gì lại đút một viên ô mai cho Tô Vân Cảnh.
Tô Vân Cảnh:...
Chất lượng giấc ngủ của Tô Vân Cảnh vẫn luôn rất tốt, thêm cả việc cũng rất bạo dạn, đi tới đây cũng dễ dàng thích ứng được.
Sau khi đèn tắt không bao lâu, cậu liền híp mắt lại ngủ.
Trước giờ Phó Hàn Chu vẫn luôn có yêu cầu cao với giấc ngủ, môi trường không quen thuộc, giường lại không thoải mái, còn là đồ dùng nhà người khác.
Lúc cậu ngủ một mình, vẫn luôn quen thói quen che cả đầu.
Nhưng lần này chỉ đắp chăn tới ngực, nằm ở bên cạnh Tô Vân Cảnh, duy trì một tư thế.
Cho dù Tô Vân Cảnh ngủ ở bên cạnh, Phó Hàn Chu cũng ngủ không ngon, từ trong thâm tâm cậu rất bài xích nơi này.
Nửa đêm Giang Sơ Niên đi nhà vệ sinh, cậu ấy cố gắng nhẹ nhàng, sợ rằng sẽ gây ra tiếng động, sẽ làm Tô Vân Cảnh và Phó Hàn Chu ở phòng khách thức giấc.
Đi ra từ nhà vệ sinh, Giang Sơ Niên vô thức nhìn về phía phòng khách.
Có hai người nằm trên cái giường ghép lại tạm thời, tư thế có chút kỳ lạ, thế mà lại dính lấy nhau ngủ.
Lúc Giang Sơ Niên còn đang suy nghĩ thì đã có một đôi mắt âm trầm nhìn sang.
Đôi mắt kia vô cùng đẹp đẽ, nhưng đuôi mắt lại có hơi sắc bén hung dữ.
Giống như một con dã thú vô cùng hung tàn, tìm kiếm con mồi của mình ở trong đêm đen.
Giang Sơ Niên bị dọa tới mức vội vàng thu lại tầm mắt, hoảng loạn đẩy xe lăn quay trở về phòng.
Trong lúc đó không cẩn thận đụng phải gì đấy, tạo ra tiếng động khiến mí mắt Tô Vân Cảnh giật giật.
Tô Vân Cảnh gian nan mở mí mắt: “Làm sao vậy, tiếng động ở đâu thế?”
Lông mi Phó Hàn Chu cụp xuống, tất cả cảm xúc trong mắt biến mất không một chút vết tích.
Cậu rụt lại bên cạnh Tô Vân Cảnh, giống như một loài động vật nào đó đang tìm ổ, chui vào cái ổ là Tô Vân Cảnh.
Tô Vân Cảnh còn chưa tỉnh ngủ, mơ hơ hồ hồ: “Làm sao vậy?”
Phó Hàn Chu không nói gì, vẫn đang dụi vào Tô Vân Cảnh.
Tô Vân Cảnh còn tưởng rằng cậu lại mơ thấy ác mộng, quen thói nhẹ nhàng vỗ sau lưng Tô Vân Cảnh.
Phó Hàn Chu nhắm mắt lại.
Thực ra cậu cũng không có cảm giác gì với con người Giang Sơ Niên, cậu chỉ không thích bất kỳ ai khiến Tô Vân Cảnh chú ý tới mà thôi.
Nhưng cậu có thể nhịn.
Cho dù Tô Vân Cảnh ở trường học có đối xử tốt với Giang Sơ Niên như thế nào, tuy rằng Phó Hàn Chu sẽ giận lẫy nhưng cũng chưa từng làm gì Giang Sơ Niên cả.
Lần này cậu nổi giận, hoàn toàn là vì Giang Sơ Niên đã đụng đến giới hạn cuối cùng của cậu.
Tới khi thứ bảy đến, cậu chỉ muốn đóng cửa lại rồi cùng Tô Vân Cảnh trải qua ngày của bọn họ, không hề muốn bị làm phiền.
Từ thứ hai tới thứ sáu, Tô Vân Cảnh muốn làm gì, cậu cũng sẽ không nhúng tay vào.
Vậy mà một ngày cuối tuần đang tốt lành, lại bị Giang Sơ Niên phá hoại, tâm trạng Phó Hàn Chu có chút bực bội.
Tức giận thì thức giận, nhưng cậu cũng không thể thực sự nổi giận với Tô Vân Cảnh.
Tâm trạng không tốt này cứ duy trì tới tận ngày hôm sau, buổi tối sau khi ba mẹ Giang Sơ Niên trở về, cậu và Tô Vân Cảnh rời khỏi nhà họ Giang, lúc này cuối cùng mới tốt lên.
Tô Vân Cảnh mơ hồ cảm thấy dường như tâm trạng của Phó Hàn Chu rất tốt, buổi tối tắm rửa xong, thậm chí còn đổi quần áo cho con gấu to kia.
Vẫn là áo ngủ của Tô Vân Cảnh.
Nhìn nhóc cool ngầu lười biếng duỗi cái chân dài, chăm chú cài nút áo ngủ cho con gấu kia, khóe miệng Tô Vân Cảnh hơi co rút một chút.
Đúng là lòng dạ đàn ông như mò kim đáy bể, chẳng hiểu nổi, chẳng hiểu nổi.
Từ nhà Giang Sơ Niên trở về, Phó Hàn Chu lại bị cảm nhẹ.
Tới phòng khám trong khu nhà khám một chút, bác sĩ nói đêm qua nhiễm lạnh, không sao hết, cũng không cần phải tiêm, chỉ kê một chút thuốc cảm.
Tuy rằng vấn đề không lớn, nhưng Phó Hàn Chu bị bệnh nhìn trông cứ ỉu xìu, làm cái gì cũng không có tinh thần, đi học cũng nằm bò ra mặt bàn.
Tô Vân Cảnh rất muốn nói, chỉ bị cảm chút thôi, cậu đâu nhất thiết phải như vậy, nhưng nhìn thấy đôi mắt phượng mờ mịt của nhóc cool ngầu, mũi thì đỏ lên, cậu liền nuốt lại lời muốn nói.
Dù sao cũng là thiếu niên một mét tám mấy, sao lại yếu ớt không ra nổi gió thế, cứ như Đại Ngọc muội muội* không bằng.
(*: Một trong ba nhân vật chính trong Hồng Lâu Mộng)
Theo như lời Phó Hàn Chu giải thích, mỗi lần cậu bị cảm thì đều sẽ kéo dài rất lâu, cho dù bác sĩ bảo không sao cả.
Lúc còn nhỏ Tô Vân Cảnh chưa từng thấy nhóc cool ngầu bị bệnh, không thể phán đoán được lời cậu nói là thật hay giả nữa.
Có lẽ là thật, dù sao thì thể chất của cậu cũng không giống người bình thường, ma nào mà biết được tác giả có thêm thiết lập kì lạ nào cho nam phụ vạn người mê này không chứ.
Bởi vì Phó Hàn Chu bị bệnh, Tô Vân Cảnh giảm thiểu những hoạt động ở bên ngoài, ở trường học cũng vậy.
Giờ giải lao cậu tới tầng hai lấy nước nóng, Phó Hàn Chu muốn đi theo nhưng bị Tô Vân Cảnh khuyên ngăn lại.
Hai người bọn họ vẫn luôn như hình với bóng, hiếm khi nào Tô Vân Cảnh có thể đi làm chuyện gì đó một mình.
Tô Vân Cảnh vừa rời đi, Phó Hàn Chu vô cùng lười biếng mà nằm bò ra bàn.
Đợi một lúc lâu sau, Tô Vân Cảnh mới cầm hai cốc giữ ấm một mặt tức giận quay về.
Thấy sắc mặt cậu không tốt, Phó Hàn Chu ngồi thẳng dậy, đôi mắt phượng vốn dĩ còn đang mê man, đột nhiên lộ ra ánh sáng sắc bén.
“Làm sao vậy?” Phó Hàn Chu hỏi cậu.
Tô Vân Cảnh rất ít khi tức giận, cậu thở ra một hơi nặng nề mới khôi phục lại chút bình tĩnh: “Không sao, vừa cãi nhau với người khác một trận thôi.”
Nếu không phải đúng lúc chủ nhiệm lớp đi ngang qua, hai người bọn họ suýt chút nữa thì đánh nhau rồi.
Bình thường Tô Vân Cảnh rất ít khi tới phòng nước lấy nước nóng, lần này Phó Hàn Chu bị cảm, cổ họng khó chịu nên uống không ít.
Khi Tô Vân Cảnh đi lấy nước thì đột nhiên nhớ ra Giang Sơ Niên, định lấy cho cậu ta một cốc.
Trong lớp Giang Sơ Niên có một học sinh nam, là bạn học tiểu học của cậu ấy, thấy Tô Vân Cảnh tới tìm Giang Sơ Niên hỏi cậu ấy có muốn uống nước không thì lập tức nói hết chuyện kia ra.
Hồi học lớp sáu tiểu học, bởi vì hai chân không tiện, Giang Sơ Niên lại không tiện nhờ người khác giúp đỡ, người trong nhà liền mặc tã giấy người lớn cho cậu ấy.
Sau đó một đám nhóc trai nghịch ngợm trong lớp phát hiện ra, vẫn luôn cười nhạo cậu ấy tới tận khi tốt nghiệp tiểu học.
Lên cấp hai, Giang Sơ Niên được chia vào cùng một lớp với cậu bạn kia, vẫn luôn cố ý tránh né cậu ta, sợ rằng cậu ta sẽ nói ra chuyện này.
Thực ra cậu ta đã quên từ lâu rồi, hôm nay lúc Tô Vân Cảnh đi tìm Giang Sơ Niên thì cậu ta mới đột nhiên nhớ ra.
Bởi vì chuyện này mà Tô Vân Cảnh mới suýt chút nữa đánh nhau với người này.
Ban nãy Tô Vân Cảnh tới văn phòng giáo viên một chuyến, kể lại chuyện đó với giáo viên chủ nhiệm của bọn họ.
Thuận tiện hy vọng giáo viên sau này có thể để cậu đưa Giang Sơ Niên tới nhà vệ sinh lúc trong tiết.
Từ hồi tiểu học xảy ra chuyện đó, Giang Sơ Niên liền không dám uống nước nữa, sợ rằng lại gây ra chuyện xấu hổ.
Thiết bị trong nhà vệ sinh của trường học cũng không thuận tiện với cậu ấy lắm, mỗi lần thực sự không nhịn nổi nữa muốn đi nhà vệ sinh, cậu ấy đều sẽ lén lút đi vào lúc chuông vào học vang lên.
Tô Vân Cảnh đã bàn bạc với giáo viên chủ nhiệm của mình và giáo viên chủ nhiệm của Giang Sơ Niên xong, tiết thứ hai buổi sáng, và tiết thứ hai buổi chiều, hai người bọn họ sẽ vào học muộn mấy phút.
Kiểu như Giang Sơ Niên ngày ngày không uống nước, sẽ thành thói quen nhịn tiểu, sau này thời gian lâu rồi, cơ thể nhất định sẽ sinh bệnh.
Tô Vân Cảnh tưởng tượng thôi đã tức không chịu được, một thiếu niên mười bảy mười tám tuổi sao lại có nhiều ác ý như vậy chứ, lấy việc khuyết thiếu s1nh lý của người khác ra làm trò cười.
“Tôi đúng là vô tâm mà, không nghĩ đến chuyện Giang Sơ Niên sẽ đi nhà vệ sinh, chẳng trách buổi trưa cậu ấy chẳng bao giờ ăn canh.” Tô Vân Cảnh dùng sức ấn ấn huyệt thái dương.
Nghe ra sự tự trách trong lời nói của cậu, Phó Hàn Chu mím mím môi.
Hai người bọn họ thực ra là hai kẻ cực đoan.
Tô Vân Cảnh là một người có năng lực đồng cảm rất mạnh, cậu rất biết cách đứng ở vị trí của người khác để suy nghĩ, có lúc còn nảy sinh cảm xúc tự trách.
Phó Hàn Chu lại là một người ích kỉ, chuyện không liên quan tới cậu, cậu chỉ lạnh mắt nhìn mà thôi.
Cậu không hiểu, vì sao Tô Vân Cảnh phải có sự đồng cảm như vậy đối với người khác, có lúc còn vì cậu quá quan tâm người khác mà ghen tuông tức giận.
Cho dù là bây giờ, Phó Hàn Chu cũng không vui vẻ.
Nhưng cảm giác không vui này, Phó Hàn Chu cũng sẽ không thể hiện ra ngoài, ít nhất là không thể hiện ra bên ngoài vào lúc này.
Có một số chuyện cậu giận lẫy, Tô Vân Cảnh sẽ dỗ dành cậu.
Nhưng bản thân Tô Vân Cảnh cũng có giới hạn, nếu như Phó Hàn Chu thể hiện ra sự không quan tâm vào lúc này, nhất định sẽ khiến Tô Vân Cảnh tức giận.
Phó Hàn Chu không muốn cậu quá quan tâm Giang Sơ Niên, chỉ có thể nói: “Tiết học này tôi cũng nghe không hiểu, cậu cứ nghe giảng đi, để tôi đi cho.”
Tô Vân Cảnh nhìn Phó Hàn Chu một cái.
Thứ cho cậu nói thẳng, cho dù cậu có đồng ý thì Giang Sơ Niên cũng sẽ không đồng ý, bởi vì Giang Sơ Niên có chút sợ Phó Hàn Chu.
Tô Vân Cảnh khéo léo từ chối: “Thôi không cần đâu, cậu cũng không thân thiết với cậu ấy.”
Đáy mắt Phó Hàn Chu hiện lên chút khó chịu, có thể giúp đã tốt lắm rồi, cậu ta còn chọn lựa cái gì nữa.
Mỗi một tế bào trong người Phó Hàn Chu đều đang điên cuồng gào thét với Tô Vân Cảnh, mặc kệ cậu ta, mặc kệ cậu ta.
Nhưng cậu cũng chỉ suy nghĩ lời này ở trong lòng thông, trên mặt lại chẳng lộ ra chút nào: “Bây giờ không thân, sau này tiếp xúc nhiều là thân rồi.”
Cuối cùng Phó Hàn Chu còn ôn hòa nói thêm một câu: “Tôi sẽ kiên nhẫn với cậu ta.”
Tô Vân Cảnh ghi nhận sự nhiệt tình của Phó Hàn Chu, nhưng cuống cùng vẫn quyết định tự mình làm.
Hôm nay xảy ra chuyện như vậy, Giang Sơ Niên chắc chắn sẽ càng nhạy cảm hơn, bây giờ người cậu ấy tin tưởng chỉ có một mình Tô Vân Cảnh thôi.
Tuy rằng Phó Hàn Chu không có được sự tin tưởng của Giang Sơ Niên, nhưng cậu có một kỹ năng mà người khác không có, đó chính là tiền.
Bây giờ vấn đề lớn nhất chính là trường học không có nhà vệ sinh chuyên dụng cho người tàn tật, chỉ cần giải quyết được vấn đề này, Tô Vân Cảnh sẽ không cần phải dẫn Giang Sơ Niên tới nhà vệ sinh mỗi ngày nữa.
Nếu như chỉ là xây một nhà vệ sinh dành cho người tàn tật ở trường học, vậy thì Phó Hàn Chu có đủ tiền trong tay.
Tô Vân Cảnh không biết Phó Hàn Chu thuyết phục Thẩm Niên Ôn như thế nào, vậy mà lại quyên góp một khoản tiền sửa chữa cho trường học.
Bây giờ không những xây thêm một nhà vệ sinh với, hai tòa nhà dạy học, cùng với kí túc xá của học sinh còn lắp thêm thang máy.
Lúc Thẩm Niên Ôn tới Hành Lâm thăm Phó Hàn Chu, còn nói chuyện này với trường học.
Thấy Phó Hàn Chu gây ra tiếng động lớn như vậy, cằm Tô Vân Cảnh suýt chút nữa thì rớt xuống: “Không cần phải khoa trương như vậy chứ?”
Phó Hàn Chu: “Không phải cá nhân ông ấy, khoản tiền này lấy danh nghĩa của công ty.”
Một doanh nghiệp phát triển tới một quy mô nhất định thì sẽ có trách nhiệm với xã hội.
Làm từ thiện là một phần trong những trách nhiệm xã hội của doanh nghiệp.
Doanh nghiệp hàng đầu giống như công ty của Thẩm Niên Ôn, làm từ thiện có thể làm tăng thêm danh tiếng và sự tin tưởng của doanh nghiệp.
Phó Hàn Chu điều tra đơn giản về trường Trung học số 2 Hành Lâm, nó cũng là một trong mười trường cấp ba trọng điểm trong thành phố này.
Nếu như có thể trở thành trường cấp ba trọng điểm của tỉnh thì sẽ có thể có được càng nhiều tài nguyên giáo dục và lực lượng giáo viên tốt hơn.
Học lực của trường Trung học số 2 Hành Lâm cũng được, nhưng so với các trường cấp ba trọng điểm khác trong tỉnh, thì đúng là chẳng cách nào so được.
Học lực chỉ là một hạng mục đánh giá trong đó, nếu như trường học có gì đặc biệt, thì vẫn còn có cơ hội.
Nếu trường Trung học số 2 Hành Lâm mở ra một con đường cho học sinh tàn tật, chỉ cần có danh tiếng, thì có thể thu hút được càng nhiều đứa trẻ giống như Giang Sơ Niên ở trong thành phố.
Cho nên cẩn phải sửa sang lại tòa nhà phòng học, lắp thêm thang máy, cùng với một số thiết bị khác.
Kí túc xá học sinh cũng có thiết bị tương ứng, có thể để những học sinh khác vào ở.
Tô Vân Cảnh không nhịn được mà khen ngợi Phó Hàn Chu: “Cậu thông minh thật đấy, nếu như càng có nhiều học sinh giống như Giang Sơ Niên thì trường học nhất định sẽ càng có nhiều thiết bị bảo vệ tương xứng.”
Chỉ có một mình Giang Sơ Niên, nhà trường rất khó phát hiện ra nhu cầu của cậu ấy, số lượng nhiều rồi thì nhà trường mới coi trọng.
Tô Vân Cảnh tưởng rằng mấy ngày gần đây Phó Hàn Chu thấy Giang Sơ Niên chịu nhiều đối xử không bình đẳng, bởi vậy nên cậu mới nghĩ ra cách này.
Thực ra Phó Hàn Chu không hề nghĩ như vậy.
Xây một nhà vệ sinh cho người tàn tật rất đơn giản, nhưng chỉ có thể giải quyết được vấn đề Giang Sơ Niên đi vệ sinh, sau này còn có phiền phức mãi không bao giờ hết được.
Chi bằng tìm bạn bè cho cậu ấy, mở rộng vòng bạn bè, bạn bè nhiều rồi thì cậu ấy cũng sẽ không dính lấy Tô Vân Cảnh nữa.
Nghe thấy lời khen của Tô Vân Cảnh, Phó Hàn Chu mỉm cười, gương mặt rất thanh thuần: “Có thể giúp được bọn họ, tôi cũng rất vui.”
Tô Vân Cảnh lập tức vui mừng, tam quan của nhóc cool ngầu đúng thật là ngày càng tích cực.