Tôi, Còn Có Thể Cứu Vãn Một Chút Không?

Chương 53



Tô Vân Cảnh không biết rốt cuộc Hứa Hoài muốn làm gì.

Cho dù cậu và Văn Từ trông giống nhau cũng không cần thiết phải hết lần này tới lần khác gây phiền toái cho cậu chứ?

Tuy rằng biết hôm nay có thể không hủy bỏ hợp đồng được nhưng Tô Vân Cảnh vẫn đi vào văn phòng Nghiêm Vĩ, muốn xem xem rốt cuộc mọi chuyện có thể tệ tới mức nào.

Tiến vào văn phòng, trợ lý gõ cửa mang vào ba ly trà.

Nghiêm Vĩ ngồi giữa ghế sô pha, Tô Vân Cảnh ở bên cạnh vẻ mặt vô cảm, ngồi nghiêm chỉnh, Hứa Hoài ở một bên chậm rãi uống trà, có vẻ như không hề có ý muốn lên tiếng.

Nghiêm Vĩ không hiểu thái độ này của Hứa Hoài là như thế nào, vừa rồi lúc ở nhà hàng ăn cơm với nhau, anh ta còn khen Tô Vân Cảnh là một người có thể đào tạo được.

Anh ta nói mấy câu này vì nghe Nghiêm Vĩ nói Tô Vân Cảnh muốn hủy bỏ hợp đồng, thế nên câu “có thể đào tạo đó” rõ ràng có ý tứ sâu xa.

Nghiêm Vĩ ngầm thăm dò Hứa Hoài, nghe ý tứ trong câu nói của anh ta hình như có ý muốn là để cho Tô Vân Cảnh debut trong nhóm nhạc.

Tuy rằng hiện giờ Tô Vân Cảnh không nghe lời cho lắm nhưng hợp đồng của cậu vẫn ở chỗ Nghiêm Vĩ, muốn hủy bỏ hợp đồng sẽ phải đền bù một số tiền lớn.

Cái thứ như hợp đồng đối với thần tượng đỉnh lưu và thần tượng đỉnh lưu dự bị chính là một cái dây ràng buộc vô hình.

Cho dù không thể trói buộc bọn họ thì khi hủy hợp đồng cũng có thể lấy một khoản tiền lớn.

Nhưng đối với nghệ sĩ flop mà nói, hợp đồng chẳng qua chỉ là mấy tờ giấy vụn mà thôi.

Tô Vân Cảnh có thể vụt sáng thành vàng, hay là cục đá ven đường thì còn phải xem quý nhân như Hứa Hoài có muốn kéo cậu lên hay không.

Thấy Hứa Hoài không có ý lên tiếng, Nghiêm Vĩ chỉ đành phá vỡ cục diện bế tắc.

Anh ta cười nói với Tô Vân Cảnh: “Tôi còn đang nghĩ nếu không thể giúp cậu nổi tiếng thì sẽ làm lỡ dở thanh xuân của cậu nên định hủy hợp đồng, để cậu về quê phát triển.”

“Không phải trùng hợp quá sao, lúc tôi và nhà sản xuất Hứa ăn cơm, đang nói tới hướng phát triển của cậu thì nhà sản xuất Hứa nói có ấn tượng rất tốt với cậu.”

Nghiêm Vĩ cố tình nhắc tới Hứa Hoài, kết quả đối phương hoàn toàn không có ý nói tiếp lời anh ta.

Hứa Hoài uống trà, đôi mắt đen láy ẩn chứa ý cười nhạt, trông vô cùng nhàn nhã.

Tô Vân Cảnh cũng không có phản ứng quá lớn với lời này của Nghiêm Vĩ, tiếp tục duy trì im lặng.

Tuy rằng tuổi thực tế của cậu lớn hơn nguyên chủ nhưng Tô Vân Cảnh từng trải cũng ít, nói về toan tính mưu mô thì chắc chắn không thể hơn hai người trước mặt này được.

Nhưng cậu cũng không ngốc, trước khi biết rõ mục đích của Hứa Hoài, cậu sẽ tùy cơ ứng biến.

Tô Vân Cảnh và Hứa Hoài đều không tiếp lời Nghiêm Vĩ, sắc mặt Nghiêm Vĩ có chút khó coi.

Hiện giờ cuối cùng anh ta cũng đã nhìn ra, Hứa Hoài và Tô Vân Cảnh sớm đã có quen biết từ trước, chuyện giữa hai người cũng không đơn giản như anh ta nghĩ.

Hứa Hoài cũng không phải thật sự muốn nâng đỡ Tô Vân Cảnh, những lời anh ta nói trên bàn cơm chỉ là muốn lợi dụng hợp đồng trong tay Nghiêm Vĩ để bắt thóp Tô Vân Cảnh mà thôi.

Đúng vãi đậu thật chứ.

Nghiêm Vĩ điên cuồng mắng chửi Hứa Hoài trong lòng, nhưng vẻ mặt vẫn duy trì nụ cười như trước.

Anh ta đứng dậy, vẻ mặt áy náy: “Đột nhiên tôi nhớ ra có chút chuyện cần phải xử lý, hay là hai người nói chuyện trước đi.”

Biết hiện giờ Hứa Hoài không mở miệng là vì muốn nói chuyện riêng với Tô Vân Cảnh.

Hợp đồng của Tô Vân Cảnh vẫn còn ở trong tay Nghiêm Vĩ, anh ta cũng không sợ hai người có thể làm ra chuyện gì.

Nghiêm Vĩ bán cho Hứa Hoài một ân tình, biết ý mà rời đi.

Trong văn phòng chỉ còn lại hai người, Hứa Hoài mới buông ly trà trong tay xuống, lấy ra một chiếc điện thoại di động đưa cho Tô Vân Cảnh.

Tô Vân Cảnh vừa nhìn thấy di động thì biết ngay là điện thoại của nguyên chủ bỏ lại khách sạn, trong nháy mắt đột nhiên nghĩ tới gì đó.

Vẻ mặt Tô Vân Cảnh trở nên lạnh lẽo: “Anh quen biết người đó?”

Lúc trước Nghiêm Vĩ dẫn theo nguyên chủ và mấy người khác muốn tham gia show tuyển tú nam, cùng đi gặp Hứa Hoài.

Hôm sau Nghiêm Vĩ liền tới tìm nguyên chủ dẫn mối.

Bây giờ Tô Vân Cảnh mới phản ứng lại, tất cả những chuyện này có lẽ đều là trò ma quỷ của Hứa Hoài.

Hứa Hoài không thừa nhận, cũng không phủ nhận, anh ta tùy ý đặt tay lên thành sô pha, khẽ cười.

“Nghe nói cậu có một người bạn ở khách sạn, còn giúp cậu lấy được camera giám sát ở hành lang? Khách sạn đó là một người bạn của tôi mở, muốn điều tra xem khách sạn có người bạn này của cậu hay không vô cùng đơn giản.”

Hứa Hoài hiển nhiên không dễ lừa như Nghiêm Vĩ, vừa liếc mắt một cái đã nhìn thấu màn kịch của Tô Vân Cảnh.

Tô Vân Cảnh nhìn người đàn ông có vẻ hòa nhã tươi cười nhưng thực tế lại có tâm địa ác động kia, khẽ máy môi: “Rốt cuộc anh muốn làm gì?”

“Không làm gì cả.” Hứa Hoài tháo kính xuống, rút một tờ giấy, cúi đầu lau mắt kính, không nhanh không chậm mở miệng: “Chỉ là cảm thấy sự kỳ lạ của cậu rất thú vị, tôi có chút hứng thú.”

Tô Vân Cảnh:...

Hẳn là dáng vẻ kỳ lạ của cậu thú vị, có mà giống với người em trai cùng cha khác mẹ đã chết của anh ta cho nên mới khiến anh ta muốn tra tấn giày vò thì có.

Hứa Hoài hơi nhướng mắt, nhìn thoáng qua Tô Vân Cảnh.

“Nếu cậu ký hợp đồng với tôi, tôi có thể để cậu ra mắt với “Đoàn Thiếu Niên Hoa Dạng”, sau đó nâng đỡ cậu nổi tiếng, còn về phía Nghiêm Vĩ, cậu không cần lo lắng, tôi sẽ giải quyết.”

Tô Vân Cảnh đúng là đã đánh giá thấp Hứa Hoài rồi, cậu còn cho rằng anh ta chỉ vì thấy cậu giống với Văn Từ nên nhìn cậu không thuận mắt.

Bây giờ xem ra, Hứa Hoài căn bản không phải nhằm vào Tô Vân Cảnh mà là Văn Yến Lai.

Với địa vị của Hứa Hoài trong giới giải trí, muốn chỉnh một người không tên tuổi như Tô Vân Cảnh quá dễ dàng.

Chỉ cần anh ta ám chỉ Nghiêm Vĩ một chút, Tô Vân Cảnh vĩnh viễn đừng hòng có thể hủy bỏ hợp đồng, căn bản không cần phải mất công như vậy, Anh ta muốn ký với Tô Vân Cảnh chính là vì muốn hoàn toàn khống chế Tô Vân Cảnh, lợi dụng khuôn mặt này của Tô Vân Cảnh để hại Văn Yến Lai.

Nếu như nguyên chủ ở đây, chắc chắn sẽ bị Hứa Hoài dụ dỗ.

Nhưng Tô Vân Cảnh đối với sự nổi tiếng, ra mắt, đỉnh lưu gì đó hoàn toàn không có chút hứng thú nào.

Làm thần tượng có gì tốt chứ?

Không những phải hát nhảy khổ sở, mà còn bị anti - fan soi mói, không thể yêu đương, tới ôm đùi nhóc cool ngầu không phải thích hơn sao?

Tô Vân Cảnh: “Ồ, tôi trở về sẽ suy nghĩ kỹ rồi trả lời anh.”

Lời này ai nghe cũng biết Tô Vân Cảnh đang trả lời cho có lệ, thái độ này của cậu khiến Hứa Hoài không khỏi liếc nhìn cậu một cái.

Có Hứa Hoài tham gia vào, Tô Vân Cảnh không dễ hủy bỏ được hợp đồng.

Có điều nếu cậu đã có thể dựa vào khuôn mặt này mà ghi thù vậy thì cũng sẽ dựa vào khuôn mặt này để gia tăng thiện cảm.

Tô Vân Cảnh định tới chỗ nhóc cool ngầu xem xem đối phương có thể giúp cậu được không.

Nếu như nhóc cool ngầu nhìn thấy gương mặt này mà không dao động thì Tô Vân Cảnh sẽ tới tìm Văn Yến Lai.

Thời gian đã trôi qua mười năm rồi, Tô Vân Cảnh không biết hiện giờ Phó Hàn Chu đã trở nên thế nào, liệu có còn nhớ khuôn mặt này của cậu hay không.

Trở về từ công ty quản lý, Tô Vân Cảnh mở laptop lên, tra cứu toàn bộ tin tức liên quan tới Phó Hàn Chu.

Xem phần giới thiệu trên bách khoa toàn thư, Phó Hàn Chu tốt nghiệp Đại học Thủ Đô, hơn nữa còn học ngành quản trị, Tô Vân Cảnh hơi ngẩn người ra.

Lúc đó cậu đã nói với nhóc cool ngầu sẽ cùng nhau thi vào Đại học Thủ Đô.

Cậu học ngành tâm lý, nhóc cool ngầu học ngành quản trị.

Tô Vân Cảnh lại nuốt lời, nhưng Phó Hàn Chu lại tuân thủ ước định của hai người họ, thi đỗ vào Đại học Thủ Đô.

Trong nháy mắt, Tô Vân Cảnh có một cảm giác khó chịu không nói nên lời.

Nhìn thời gian nhập học của Phó Hàn Chu, hai năm sau khi Tô Vân Cảnh qua đời trong tai nạn xe cộ thì anh* mới thi vào.

(*Chút xíu lời tâm sự của nhà dịch: Cuối cùng cũng đợi được đến ngày đổi ngôi ba rồi ╰(▔∀▔)╯)

Cách Phó Hàn Chu gia nhập giới giải trí không khác lắm so với tiểu thuyết miêu tả, đều là trong lúc vô tình anh nhờ vào nhan sắc mà nổi tiếng trên internet.

Có điều trong tiểu thuyết nói, Phó Hàn Chu đang nghỉ ngơi ở một khách sạn bị một người nổi tiếng trên mạng trong nước vô tình chụp được nên mới nổi tiếng.

Lần này là khi Phó Hàn Chu học năm ba ở Đại học Thủ Đô, có phóng viên CCTV tới trường học phỏng vấn.

Sinh viên phỏng vấn không phải là Phó Hàn Chu, anh đi ngang qua bị máy quay quay trúng nên mới trở nên nổi tiếng.

Sau khi Phó Hàn Chu nổi tiếng, thân phận và gia cảnh bị cộng đồng mạng đào ra.

Mọi người gào thét, nam chính giàu có trong tiểu thuyết ngôn tình cuối cùng cũng lộ mặt rồi!

Vậy là Phó Hàn Chu thuận thế tiến vào giới giải trí.

Trong tiểu thuyết không hề miêu tả nhiều về kỹ thuật diễn xuất của Phó Hàn Chu, chỉ nói anh tham gia diễn xuất hai bộ phim thần tượng nổi tiếng, có rất nhiều fan hâm mộ, hơn nữa sức chiến đấu còn cực mạnh.

Lần này Phó Hàn Chu không phải là idol gì cả mà là diễn viên thật sự, giành được không ít giải thưởng diễn xuất danh giá.

Hơn nữa Phó Hàn Chu cũng không đóng phim thần tượng, chỉ đóng vai chính một bộ phim truyền hình duy nhất. Còn là phim chính kịch lịch sử có điểm cao tới 8.5.

Ngoại trừ cái này, Phó Hàn Chu đều đều đóng vai nam hai, nam ba ở các bộ phim được đầu tư lớn.

Sở dĩ anh không hề có tin đồn tình cảm với nữ diễn viên là vì chưa từng đóng phim tình cảm. Những diễn viên nữ đóng phim cùng anh đều là phái thực lực cấp ảnh hậu.

Đại đa số họ đều là nữ diễn viên đoan trang, nghiêm túc, đứng đắn, cũng đã hơn ba mươi lăm tuổi.

Bọn họ thành danh đã lâu, không dùng cách xào CP này.

Phó Hàn Chu rất ít khi tự mình đảm nhiệm vai chính, đa số đều là vai phụ, hoặc là vai phụ quan trọng.

Bộ phim đầu tiên anh quay 125 phút, chỉ xuất hiện 10 phút, đóng vai một sát thủ máu lạnh.

Xuất hiện trong một đêm mưa tầm tã, Phó Hàn Chu mặc đồ đen điểm xuyết đỏ.

Khi lấy mạng người, ánh kiếm như tuyết, vạt áo tung bay, ánh mắt lạnh lùng sắc bén.

Chỉ trong thời gian vài phút ngắn ngủi Phó Hàn Chu đã khắc họa ra một sát thủ cao ngạo đầy khí chất.

Bộ phim này có không ít thiếu sót nhưng cảnh võ thuật lại rất đặc sắc.

Đặc biệt là Phó Hàn Chu đóng vai sát thủ vô cùng xuất sắc, dựa vào nhân vật này mà giành được giải thưởng diễn viên mới xuất sắc nhất năm đó.

Bởi vì bộ phim đầu tiên biểu hiện xuất sắc nên Phó Hàn Chu được một đạo diễn lớn trong giới nhìn trúng, giao cho anh một vai diễn quan trọng có tính thử thách kỹ năng diễn xuất.

Trong phim, Phó Hàn Chu đóng vai một thiếu niên xưng đế, khi còn trẻ đã lật đổ quyền thần cai quản triều đình, tới trung niên thì trở thành một vị hoàng đế đa nghi, lộng quyền.

Diễn biến tâm lý của nhân vật rất phức tạp, từ biết cách dùng người lúc trước tới bảo thủ lúc sau, Phó Hàn Chu đã khắc họa thành công nhân vật hoàng đế lòng dạ thâm sâu nửa đáng khen nửa đáng chê trách đó.

Phó Hàn Chu rất ít khi nhận phỏng vấn, đại ngôn* không nhiều nhưng đều là các nhãn hiệu lớn.

(*: đại diện quảng cáo cho một sản phẩm hoặc nhiều sản phẩm của các nhãn hàng)

Anh không đóng nhiều vai chính, cũng không tham gia tuyên truyền phim, tin tức phần lớn đều do fan cuồng và phóng viên chụp lén.

Tô Vân Cảnh xem hết một lượt các bộ phim anh từng đóng, bao gồm cả những video quay lén không rõ ràng.

Cho dù là trong phim hay là video do fan quay lén thì Phó Hàn Chu đã không còn là thiếu niên xinh đẹp hay làm nũng mà Tô Vân Cảnh quen nữa rồi.

Toàn thân lộ ra khí chất cô độc sắc bén.

Khoảnh khắc Tô Vân Cảnh thấy Phó Hàn Chu thay đổi như vậy, cậu nhận ra một điều cực kỳ rõ ràng...

Nhóc cool ngầu trưởng thành rồi, mà cậu lại vắng mặt trong mười năm cuộc đời của đối phương.

Tô Vân Cảnh cảm thấy hụt hẫng, vỗ vỗ khuôn mặt mình khiến mình tỉnh táo lại.

Bây giờ nhóc cool ngầu đã thay đổi không ít, Tô Vân Cảnh cũng không biết được anh sẽ có thái độ thế nào với cậu.

Dựa vào kinh nghiệm hai lần trong quá khứ, Phó Hàn Chu cực kỳ gai góc với người mà anh chưa chấp nhận.

Cũng may là bên cạnh Phó Hàn Chu có người đại diện là Giang Sơ Niên, nhóc cool ngầu có gai góc cũng không sao, Giang Sơ Niên không gai góc là được.

Giang Sơ Niên vẫn có chút cảm tình với khuôn mặt này của Tô Vân Cảnh, nếu không thì lần trước sẽ không giúp cậu, còn đưa cậu về nhà mình, cho cậu tiền gọi xe.

Tô Vân Cảnh định gặp mặt Phó Hàn Chu một lần, xem anh có phản ứng thế nào, sau đó lại tìm Giang Sơ Niên hỏi xem hiện giờ cậu nên làm thế nào.

Tô Vân Cảnh không hiểu lắm về những lỗ hổng trong hợp đồng giới giải trí, hiện giờ cậu chỉ muốn nhanh chóng hủy bỏ hợp đồng với tên tiểu nhân Nghiêm Vĩ hai mặt kia thôi.

Trên mạng sẽ có người bán lịch trình của minh tinh, người làm lộ lịch trình phần lớn đều là nhân viên công tác bên cạnh.

Đoàn đội của Phó Hàn Chu rất chú trọng sự riêng tư, yêu cầu đối với nhân viên cũng rất cao, tin tức và lịch trình của anh đều rất khó mua, giá tiền cũng đắt hơn nhiều so với minh tinh khác.

Tuy rằng nguyên chủ chỉ là thực tập sinh nhưng cũng không xa lạ gì với mặt tối trong ngành này.

Tô Vân Cảnh cắn răng tiêu ít tiền, nghe nói chiều mai Phó Hàn Chu sẽ ngồi máy bay về thủ đô.

Chỉ nói là máy bay buổi chiều, không nói là bay mấy giờ.

Phó Hàn Chu chỉ khi đóng phim mới xuất hiện trong tầm mắt công chúng. Những lúc khác hành tung bất định, paparazzi rất khó có thể chụp được.

Tô Vân Cảnh không thích loại hành vi này của các fan, nhưng hiện giờ cậu không có cách nào khác.

Hoặc là trực tiếp gọi điện thoại cho Phó Hàn Chu, hoặc là tới ngồi canh ở nhà Giang Sơ Niên.

Dựa vào hiểu biết của Tô Vân Cảnh với nhóc cool ngầu, số điện thoại của anh chắc chắn sẽ không thay đổi.

Nhưng vốn dĩ Tô Vân Cảnh trông đã giống Văn Từ, lại còn giả bộ gọi nhầm máy cho Phó Hàn Chu, trùng hợp quá như vậy sẽ khiến người khác nghi ngờ.

Tới nhà Giang Sơ Niên ngồi canh...

Cho dù cậu không có tâm tư xấu nhưng hành vi này cũng quá bi3n thái.

So với ngồi canh ở gần nhà Giang Sơ Niên thì hành vi tới sân bay rõ ràng là đỡ bi3n thái hơn.

Sợ bỏ lỡ nhóc cool ngầu, từ sáng Tô Vân Cảnh đã tới sân bay chờ.

Cậu còn tưởng là tám giờ mình tới sân bay đã chăm chỉ rồi, không ngờ có không ít fan của Phó Hàn Chu đã tới rồi.

Một đám người cầm đèn và biển hiệu tiếp ứng, còn có người ôm máy ảnh.

Trạm tỷ đứng đầu duy trì trật tự, tuy nhiều người nhưng kỷ luật rất tốt, không ảnh hưởng tới nhân viên và hành khách ở sân bay.

Tô Vân Cảnh không chú ý tới đám fan lắm, luôn cho rằng fan của nam minh tinh là nữ, còn fan của nữ minh tinh là cả nam cả nữ.

Thấy trong đám fan còn có mười mấy người con trai, khóe miệng Tô Vân Cảnh khẽ run lên.

Thẳng nam như cậu rất tò mò, vì sao lại có con trai hâm mộ nhóc cool ngầu? Cũng giống với việc con gái hâm mộ nữ minh tinh sao?

Người flop như nguyên chủ, thỉnh thoảng chụp vài bức ảnh đẹp lên weibo hoặc là đăng video tập nhảy cũng có thể lác đác có được vài fan.

Những fan đó cũng giống như nuôi cá vậy, hậu cung có rất nhiều sao flop, cho dù có ai vụt lên nổi tiếng cũng có thể chứng minh mình có mắt nhìn tốt.

Tô Vân Cảnh không cảm thấy ở đây sẽ có ai quen biết cậu, nhưng vẫn lấy khẩu trang ra, trùm mũ áo hoodie lên, núp ở một góc, không dám tranh giành với những fan khác.

Dù sao thì khi Phó Hàn Chu xuất hiện, những fan này chắc chắn sẽ như ong vỡ tổ, Tô Vân Cảnh cũng không sợ mình bỏ lỡ.

Mấy ngày trước nhóc cool ngầu còn ngủ trên giường của cậu, còn dựa sát vào cậu, cứ nhất định muốn ngủ cùng với cậu.

Ai mà ngờ, bây giờ muốn gặp mặt cũng khó như vậy chứ?

Ở sân bay đợi suốt một ngày, Tô Vân Cảnh không dám uống nước, sợ sẽ buồn đi vệ sinh.

Những fan hâm mộ ở đối diện cũng vậy, đói thì ăn chút đồ khô, khát thì kiên quyết không uống nước, sợ là trong thời gian đi vệ sinh sẽ bỏ lỡ cơ hội gặp thần tượng.

Đợi mãi tới mười giờ hơn, đám người mới đột nhiên trở nên xôn xao.

Tô Vân Cảnh vội vàng đứng dậy, khi muốn chen vào bên trong thì ở thời khắc mấu chốt mới phát hiện ra cậu căn bản không thể chen được nổi với những cô gái mềm mại này.

Cuối cùng Tô Vân Cảnh cũng có thể hiểu được vì sao năm đó ở cô nhi viện nhóc cool ngầu phải ăn cơm thừa.

Những cô gái này mạnh như vậy, ai có thể chen nổi họ đây?

Tô Vân Cảnh thử vài lần vẫn chỉ có thể đứng ở bên ngoài vòng vây.

Không lâu sau, Phó Hàn Chu được bao quanh bởi mấy trợ lý nam đi từ lối ra sân bay.

Đám người như ong vỡ tổ, lập tức lao về phía Phó Hàn Chu.

Nguyên chủ cao một mét tám mươi, dáng người chuẩn chỉnh trong phòng tập nhảy, vậy mà Tô Vân Cảnh vẫn không thể chen vào được.

Cậu đứng ở phía xa xa bên ngoài, dựa vào ưu thế chiều cao, nhìn đỉnh lưu mấy ngàn fan vây quanh.

Người đàn ông đã trưởng thành, hình dáng khuôn mặt càng thêm rõ nét.

Đôi mắt phượng sâu thẳm, trông vô cùng tinh xảo.

Nhưng lông mày lại mảnh, sắc nhọn như mũi dao, sống mũi và đường viền môi thẳng tắp.

Mặc dù bên cạnh Phó Hàn Chu có nhiều người vây quanh như vậy nhưng anh vẫn như hạc giữa bầy gà, Tô Vân Cảnh vừa nhìn đã chú ý tới anh.

Mấy trợ lý đã quen với tình cảnh này rồi, cố gắng che chở Phó Hàn Chu ở giữa.

Tuy rằng fan chen chúc nhau nhưng chỉ có hai hàng, ở giữa vẫn giữ lại một đường cho bọn họ rời đi.

Phó Hàn Chu không đeo khẩu trang, cũng không đeo kính mắt, làm như không nghe thấy những âm thanh chói tai xung quanh, không hề ảnh hưởng tới bước chân của anh.

Tô Vân Cảnh đứng ở bên ngoài đám người, nhìn nhóc cool ngầu trở thành tâm điểm của sự chú ý, có lẽ là vì cảm giác xa lạ không chút quen thuộc đó khiến yết hầu cậu khẽ lăn.

Tháo khẩu trang và mũ xuống, Tô Vân Cảnh gọi một tiếng, bởi vì căng thẳng nên âm thanh có chút nghẹn ngào.

“Phó Hàn Chu.”

Giọng của cậu rất lớn, xuyên qua tiếng hét chói tai của fan, thu hút không ít ánh mắt của mọi người.

Bao gồm cả Phó Hàn Chu.

Phó Hàn Chu theo bản năng liếc mắt một cái về phía phát ra âm thanh.

Ánh mắt thâm trầm sâu thẳng dừng trên khuôn mặt tuấn lãng, chỉ liếc mắt một cái sau đó lập tức thu hồi tầm mắt.

Rời khỏi sân bay trong sự bảo vệ của trợ lý.

Một đám fangirl đuổi theo ra ngoài, đội quân náo nhiệt chỉ còn lại một mình Tô Vân Cảnh đứng nguyên tại chỗ.

Tô Vân Cảnh đã đoán trước được, Phó Hàn Chu sẽ không vì một khuôn mặt giống nhau mà lập tức buông bỏ phòng bị với cậu, sau đó trở nên thân thiết luôn.

Nhưng lạnh nhạt như vậy, Tô Vân Cảnh cũng không ngờ được.

Nếu như đổi lại vị trí hai người họ, Tô Vân Cảnh nhìn thấy một người giống với bạn tốt của cậu, cậu không dám nói sẽ trở thành bạn bè với đối phương.

Nhưng ít nhất khi lần đầu tiên thấy mặt nhất định sẽ vô cùng vô cùng kinh ngạc.

Thấy nhóc cool ngầu có phản ứng như vậy, lại liên tưởng tới Giang Sơ Niên, hai người bọn họ có lẽ trước đây đã từng gặp nguyên chủ.

Mấy hôm trước lần đầu tiên cậu gặp Giang Sơ Niên ở khách sạn, đối phương cũng rất bình tĩnh, lúc đó Tô Vân Cảnh còn đang khó chịu muốn chết, không chú ý tới điểm kỳ lạ này.

Bây giờ nghĩ lại, cậu mới phát hiện ra.

Tô Vân Cảnh kế thừa ký ức của nguyên chủ, tuy rằng nguyên chủ ghen tỵ với Phó Hàn Chu, còn dùng tài khoản phụ để chửi bới nhóc cool ngầu, nhưng hai người chưa từng gặp nhau.

Khi Tô Vân Cảnh còn đang nhớ lại chuyện này thì phía sau chợt vang lên một giọng nói: “Sao cậu lại ở đây?”

Tô Vân Cảnh quay đầu lại, thấy Giang Sơ Niên ăn mặc nhàn nhã ở phía sau.

Giang Sơ Niên dùng chân giả loại tiên tiến nhất nhưng tư thế đi vẫn khác với những người bình thường.

Anh ấy và Phó Hàn Chu cùng trở về nhưng lại sợ có nhiều fan ở sân bay, hai chân anh ấy không tiện, vì thế tránh đi cùng Phó Hàn Chu.

Vẻ mặt Tô Vân Cảnh có chút xấu hổ: “Tôi tới tìm anh đó.”

Lần này cậu ngoại trừ việc muốn tới gặp Phó Hàn Chu ra thì mục đích khác chính là nhờ Giang Sơ Niên cố vấn chuyện hủy bỏ hợp đồng.

Tô Vân Cảnh khẽ ho một tiếng: “Vừa rồi có chút kích động, lần đầu tiên tôi thấy người thật, khụ… Đúng là rất đẹp trai.”

Một người đàn ông như cậu sao lại có cảm xúc kích động gọi tên một người đàn ông khác, cho dù đối phương có là minh tinh thì cũng rất kỳ lạ.

Thái độ của Giang Sơ Niên rất lạnh nhạt: “Nếu như cậu muốn cảm ơn chuyện lần trước thì tôi đã nói rồi, không cần cảm ơn, tiền cũng không cần trả.”

“Nếu như cậu muốn để tôi dẫn dắt cậu thì xin lỗi, bây giờ tôi không có ý định dẫn dắt người mới.”

Loại tự mình tới cửa giới thiệu như Tô Vân Cảnh, Giang Sơ Niên gặp không tới một trăm, tám mươi người thì cũng đến năm, sáu mươi người.

Tô Vân Cảnh không giải thích với Giang Sơ Niên sự hiểu lầm của anh ta, ngược lại hỏi: “Anh Giang, sao tôi lại cảm thấy hình như anh biết tôi vậy?”

“Lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, tôi nói muốn tới bệnh viện, anh liền nói sẽ để lại tin xấu, sao anh biết tôi đang làm nghề gì?”

Giang Sơ Niên chớp mắt một cái, có chút mất tự nhiên, có điều rất nhanh đã khôi phục lại vẻ bình thường.

“Cùng ở trong giới này, cho dù không quen biết thì lúc trước cũng từng gặp qua.”

Tô Vân Cảnh không tin chỉ đơn giản là từng gặp qua, nhưng đối phương không nói thật, cậu cũng không tiện truy hỏi tiếp.

Bây giờ cho dù là Phó Hàn Chu hay là Giang Sơ Niên thì đều thay đổi quá nhiều.

Sau một đòn đả kích của nhóc cool ngầu, Tô Vân Cảnh đã bắt đầu muốn rút lui.

Nhưng nghĩ lại thì, tiền cũng tốn rồi, còn ở sân bay đợi cả một ngày, Tô Vân Cảnh muốn thử một lần xem sao, đuổi theo Giang Sơ Niên.

“Tôi vô cùng cảm ơn anh lần trước đã cứu tôi, trải qua chuyện lần này, tôi cảm thấy có lẽ tôi không thích hợp với giới giải trí, vì thế tôi định hủy hợp đồng với công ty.”

“Nhưng công ty lại chèn ép không chịu bỏ hợp đồng của tôi, trong giới này tôi cũng không có bạn bè gì nên muốn hỏi anh một chút, có cách nào để tôi nhanh chóng hủy bỏ được hợp đồng không?”

Giang Sơ Niên tiếp tục đi, không hề có ý tứ đáp lại Tô Vân Cảnh.

Tô Vân Cảnh do dự một chút mới nói tiếp: “Bây giờ tôi chỉ đang là một thực tập sinh, vốn dĩ công ty cũng đã đồng ý để tôi đi rồi, nhưng vì tôi đắc tội Hứa Hoài, anh ta nhúng tay vào nên tôi không đi được.”

Nghe thấy cái tên Hứa Hoài này, Giang Sơ Niên nhíu mày rất khẽ, không để ý khó mà phát hiện ra.

Phó Hàn Chu và Hứa Hoài không hợp nhau lắm, anh ấy không biết cụ thể nguyên nhân vì sao, nhưng cũng có thể loáng thoáng đoán là có thể liên quan tới Văn Từ.

Tô Vân Cảnh và Văn Từ trông giống nhau, vì thế nên Hứa Hoài mới làm khó Tô Vân Cảnh?

Giang Sơ Niên thoáng do dự, lần nào nhìn thấy Tô Vân Cảnh anh ấy cũng không đành lòng, nhưng lại không thể dây dưa với cậu quá sâu, bởi vì Phó Hàn Chu không thích Tô Vân Cảnh.

Thậm chí là chán ghét.

Chán ghét khuôn mặt giống Văn Từ của cậu.

Điểm này Giang Sơ Niên cũng không ngờ tới, anh ta còn tưởng rằng Phó Hàn Chu sẽ có thiện cảm với Tô Vân Cảnh vì diện mạo của cậu.

Vì thế lần đầu tiên Giang Sơ Niên nhìn thấy Tô Vân Cảnh thì vô cùng vui vẻ, lập tức đưa Phó Hàn Chu tới gặp Tô Vân Cảnh.

Chỉ là đứng nhìn từ rất xa nhưng Phó Hàn Chu đã nói, cậu ta không phải Văn Từ.

Đương nhiên cậu ta không thể nào là Văn Từ.

Văn Từ đã qua đời trong vụ tai nạn xe mười năm trước rồi, nhưng không biết vì sao, Phó Hàn Chu vẫn luôn tin rằng cậu ấy sẽ trở về.

Sợ đối phương trở về không tìm được anh, hoặc là vì lý do ngoài ý muốn nào đó mà quên đi anh nên mới không thể trở về. Thế nên sau khi Phó Hàn Chu nổi tiếng mới thuận thế tiến vào giới giải trí.

Muốn để Văn Từ có thể nhìn thấy anh ở bất cứ đâu.

Phó Hàn Chu biết tâm tư của Giang Sơ Niên rất tinh tế, nếu không thì cũng sẽ không nhanh như vậy đã phát hiện ra tình cảm của anh đối với Văn Từ không bình thường.

Vậy nên anh bỏ tiền đưa Giang Sơ Niên ra nước ngoài, tiến hành phẫu thuật ghép chân giả.

Sau khi về nước, Giang Sơ Niên làm người đại diện cho Phó Hàn Chu, giúp anh sàng lọc hết tất cả những người có thể là Văn Từ, việc làm này là vào năm năm trước.

Sau khi có quan hệ tốt với Phó Hàn Chu, Giang Sơ Niên mới phát hiện ra trạng thái thần kinh của anh không tốt lắm.

Mấy năm nay bệnh tình liên tục tái phát, Giang Sơ Niên rất lo lắng cho Phó Hàn Chu, vì thế sự xuất hiện của Tô Vân Cảnh đối với anh ấy mà nói giống như cứu tinh vậy.

Anh ấy cho rằng Phó Hàn Chu sẽ xem Tô Vân Cảnh là Văn Từ, sống trong sự lừa dối chính mình rằng Văn Từ còn chưa chết.

Nhưng không hề, Phó Hàn Chu hoàn toàn tỉnh táo trước tình huống này.

Dưới sự tin tưởng vững chắc của Phó Hàn Chu, Giang Sơ Niên lần đầu tiên gặp Tô Vân Cảnh suýt chút nữa tưởng rằng Văn Từ đã trở lại.

Phó Hàn Chu thì lại đứng ở một nơi rất xa, chỉ nhìn thoáng qua một cái đã khẳng định đó không phải Văn Từ.

Giang Sơ Niên cũng không biết sao anh có thể nhìn ra, hoặc có lẽ anh chỉ không muốn thừa nhận Văn Từ đã chết rồi.

Nhưng lại cảm thấy không ai có thể thay thế được cậu nên mới luôn tự dằn vặt, đấu tranh với chính mình như vậy.

Lúc trước là một con sói đội lốt cừu, bây giờ vì một giấc mơ không có thật mà vẫn khoác lớp da cừu như cũ, gia nhập vào giới giải trí đóng vai một con cừu.

Bởi vì anh cảm thấy Văn Từ sẽ trở về, anh không muốn để Văn Từ thấy anh sống không tốt.

Vì thế cho dù không thích giới giải trí, anh vẫn tận tâm làm hết bổn phận của công việc diễn viên, cho dù có vất vả cũng vẫn luôn kiên trì.

Phó Hàn Chu càng kiên quyết tin chuyện này, Giang Sơ Niên lại càng sợ hãi.

Sợ rằng giấc mộng tan vỡ, tinh thần của anh sẽ hoàn toàn sụp đổ.

Lúc trước Giang Sơ Niên rất sợ con sói hoang dã che giấu bản tính của mình đó, nhưng sau khi biết được tình cảm của Phó Hàn Chu đối với Văn Từ lại rất thương anh, cũng rất lo lắng cho anh.

Thế giới này có quá nhiều quá nhiều tiếc nuối, tới bây giờ Phó Hàn Chu vẫn không thể chấp nhận sự tiếc nuối của chính mình. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.