Tô Vân Cảnh ở lại trên hòn đảo tư nhân này lâu như vậy rồi mà vẫn không thấy người thứ ba nào ngoài cậu và Phó Hàn Chu.
Vậy là chợt cảm thấy thú vị nghĩ tới, nhóc cool ngầu chắc không phải học theo những tên bệnh kiều trong phim truyền hình, định nhốt cậu vào tầng hầm, cả đời không cho cậu gặp người khác đấy chứ?
Rảnh rỗi nhàm chán, Tô Vân Cảnh liền xuống tầng hầm của tòa biệt thự này chơi trò thám hiểm.
Căn phòng tối nhỏ không có ánh sáng ở tầng hầm lại là một hầm rượu cực lớn.
Trong mười mấy kệ gỗ chứa rượu vang có hàng trăm chai rượu được xếp chỉnh tề, ở góc phòng còn đặt mấy cái thùng gỗ chứa rượu.
Tô Vân Cảnh chưa từng thấy nhiều rượu vang như vậy bao giờ, cậu lấy một chai rượu vang ra khỏi kệ rượu rồi nhìn nơi sản xuất trên đó.
Cậu không hiểu về rượu vang cho lắm, đã vậy phía trên còn đều là tiếng anh, Tô Vân Cảnh nhìn cả nửa ngày cũng không nhìn ra được chút manh mối nào.
Tô Vân Cảnh xem liên tiếp mấy bình, hình như năm sản xuất và nơi sản xuất đều giống nhau.
Có lẽ là vì cậu ở lại trong hầm rượu lâu quá, Phó Hàn Chu đến tìm.
Lúc Phó Hàn Chu đi xuống, Tô Vân Cảnh cầm điện thoại không biết đang làm gì.
Lúc đi qua, Phó Hàn Chu mới nhìn thấy Tô Vân Cảnh đang dùng điện thoại tra giá tiền của số rượu vang này.
Phó Hàn Chu cười nhẹ: “Trên mạng không có giá đâu, số rượu vang này không tiêu thụ bên ngoài, mà chuyên cung cấp cho nơi này.”
Tô Vân Cảnh không khỏi nhướng đuôi mày: “Rượu chuyên cung cấp vậy có phải đắt lắm không?”
Phó Hàn Chu lắc đầu: “Số rượu này không đáng tiền, đều là tặng miễn phí cả, hòn đảo này chủ yếu cung cấp hầm rượu. Chỉ là chủ nhân của hòn đảo này có một trang viên ủ rượu riêng nên sẽ định kỳ tặng rượu qua đây.”
Hòn đảo tư nhân này chuyên cung cấp chỗ tụ hội cho đám nhà giàu. Mỗi năm hầm rượu đều sẽ chuẩn bị sẵn rượu vang, không muốn tự mình đem rượu thì có thể đến đây lấy.
Hoặc nếu như rượu mình đem theo không đủ, số lượng người quá nhiều thì có thể lấy rượu ở đây ra dùng.
Thật ra mọi người đều sẽ tự đem theo rượu, số rượu vang này chỉ là trang trí trong hầm rượu mà thôi.
Tô Vân Cảnh hiểu rồi, rượu là vật tặng kèm khi bao hòn đảo này mà thôi.
Nói là vật tặng kèm, nhưng thật ra tiền cũng bao gồm trong khoản tiền bao hòn đảo rồi.
“Chu Chu, cái giá dùng để “cầm tù” em của anh cũng lớn quá đấy.” Tô Vân Cảnh đặt rượu vang vào lại kệ gỗ, trong lòng bắt đầu xót xa cho túi tiền của Phó Hàn Chu.
Thời nay không có tiền đúng là không dám mắc bệnh nhà giàu như bệnh kiều này.
Phó Hàn Chu rũ mắt nhìn Tô Vân Cảnh, không phát biểu ý kiến gì về lời cậu vừa nói.
Thấy rượu, Tô Vân Cảnh đột nhiên nhớ lại chuyện trước kia nên thuận miệng hỏi Phó Hàn Chu: “Anh còn liên hệ với Đường Vệ và Lâm Liệt không?”
“Ừm.”
Lại ừm?
Tô Vân Cảnh nghe thấy tiếng “Ừm” này của Phó Hàn Chu thì đầu lại bắt đầu đau, cũng không biết tiếng “Ừm” này của anh là còn liên hệ, hay là không còn liên hệ nữa.
Tô Vân Cảnh không hỏi tiếp nữa mà chỉ cảm khái: “Trước kia còn hẹn nhau sau khi trưởng thành sẽ cùng nhau uống rượu, cũng không biết bây giờ có còn cơ hội nữa hay không.”
Mỗi lần xuyên vào sách, cậu đều tích cực hòa nhập vào thế giới này, hòa nhập vào thân phận hiện tại.
Nhưng một khi chết đi, Tô Vân Cảnh liền lập tức bị đánh về thôn tân thủ, đừng nói bạn bè bên cạnh, mà ngay cả Phó Hàn Chu, cậu cũng phải bắt đầu xây dựng cảm tình lại lần nữa.
Lần này còn đỡ, Tô Vân Cảnh vừa đến chưa bao lâu thì đã bị nhóc cool ngầu nhận ra rồi. Nếu không không biết còn phải giày vò nhau bao lâu.
Nhóc cool ngầu nhận ra cậu, nhưng những người bạn như Giang Sơ Niên, Đường Vệ, Lâm Liệt đều xem cậu thành người xa lạ.
Haiz.
Nghĩ lại vẫn có hơi đau thương.
Đối với tình cảm chân thành của Tô Vân Cảnh, Phó Hàn Chu vẫn chỉ dùng một chữ “Ừm”.
Tô Vân Cảnh còn đang tiếc nuối nhóm bạn bè của mình, tiếng “Ừm” này của Phó Hàn Chu đã hoàn toàn diệt sạch cảm giác đau lòng của cậu.
Hơ, Chu Chu bị làm sao thế này?
Tô Vân Cảnh vừa ngẩng đầu đã đụng phải đôi mắt phượng xinh đẹp kia của Phó Hàn Chu.
Cái bóng của kệ chứa rượu chiếu xuống bám trên mắt mày Phó Hàn Chu, màu sắc con ngươi của anh cực kỳ đậm, lúc nhìn chằm chằm vào Tô Vân Cảnh cảm giác như sâu không thấy đáy.
Tô Vân Cảnh sửng sốt, sau đó vừa kinh ngạc vừa nghi ngờ nhìn anh: “Anh… Không phải là đang ghen đấy chứ?”
Người đàn ông mày cao mắt thâm kia không lên tiếng.
Tô Vân Cảnh đúng là dở khóc dở cười, trước kia nhóc cool ngầu đã từng vì cậu chăm sóc Giang Sơ Niên mà ghen tị.
Không ngờ đến bây giờ, cậu chỉ hỏi một câu về Đường Vệ và Lâm Liệt thôi mà anh cũng ghen nữa.
Tô Vân Cảnh dùng bờ vai của mình huých Phó Hàn Chu một cái, trêu anh: “Anh cũng hạ giá quá rồi đấy, sao ai anh cũng ghen hết vậy?”
“Hửm?”
Trong mắt Tô Vân Cảnh mang theo ý cười, tiếp tục huých anh: “Hai người họ là bạn bè, anh không giống với họ. Anh là người bên gối của em, là kiểu người bên gối sẽ nằm chung cả đời ấy.”
Lời này khiến đáy mắt Phó Hàn Chu dần hiện lên gợn sóng, ý cười dần dần lan rộng ra nhưng lại bị hàng lông mi dài của anh che hết lại.
Tô Vân Cảnh không thấy được, liền tiếp tục trêu anh.
“Sao anh lại thích ghen đến vậy hả, anh là giấm tinh chuyển thế đấy à?” Tô Vân Cảnh bóp bóp bên hông Phó Hàn Chu.
Cái tay vừa sờ đến được vòng eo rắn chắc thì đã bị một bàn tay hơi lạnh nắm chặt lấy.
Nhiệt độ cơ thể của Tô Vân Cảnh thuận theo lòng bàn tay mà truyền lại cho Phó Hàn Chu, khiến đốm lửa trong lòng anh bùng phát lên, duc v0ng chiếm hữu mạnh tới mức không gì cản nổi.
Anh ghen hết với tất cả mọi người đấy!
Anh muốn Tô Vân Cảnh chỉ đem ánh mắt đặt lên người một mình anh, trong lòng cũng chỉ quan tâm một mình anh.
Phó Hàn Chu nắm chặt lấy tay Tô Vân Cảnh, yết hầu trượt lên trượt xuống hai cái mới trầm giọng nói: “Đường Vệ mở một đại lý ô tô, Lâm Liệt đang làm đầu tư.”
“Một số tài sản của anh đã giao Lâm Liệt quản lý, bọn anh vẫn còn liên hệ. Thỉnh thoảng cũng sẽ cùng nhau ăn bữa cơm.”
Tuy cái thỉnh thoảng này có số lần rất ít, nhưng bọn họ đúng thật vẫn còn liên hệ.
Bởi vì Phó Hàn Chu đang đợi Tô Vân Cảnh, ngày anh đợi chính là ngày này. Anh muốn tự mình nói cho Tô Vân Cảnh biết, dù cho cậu không có ở đây thì anh cũng vẫn sống tốt, vẫn còn liên hệ với bạn bè trước kia.
Anh biết thế này Tô Vân Cảnh chắc chắn sẽ rất vui.
Tô Vân Cảnh đúng thật rất vui, cậu không muốn Phó Hàn Chu luôn cô đơn một mình, muốn anh kết giao nhiều bạn bè hơn, muốn có càng nhiều người bước vào thế giới của anh hơn, cho anh cảm nhận được càng nhiều tình cảm hơn.
Một nhóc cool ngầu luôn tích cực hướng về phía trước như thế này khiến Tô Vân Cảnh cực kỳ muốn “vuốt lông” cho anh.
“Cho dù là lúc nhỏ, hay là năm chúng ta mười bảy tuổi, hay là hiện tại, tương lai, trong lòng em, anh vẫn luôn là người quan trọng nhất.”
Cậu vốn dĩ đến đây là vì Phó Hàn Chu mà.
Tuy vừa mới đầu là đang làm nhiệm vụ hệ thống đưa ra cho mình, nhưng sau này tất cả những gì cậu làm đều là thật lòng.
Tô Vân Cảnh dùng cánh tay chọc vào Phó Hàn Chu: “Vậy nên bạn nhỏ Chu Chu à, đừng ghen với người khác nữa nha. Bất cứ một câu hỏi lựa chọn nào, chỉ cần trong sự lựa chọn có anh, em đều sẽ không do dự mà hướng về phía anh.”
Phó Hàn Chu nhướng cao hàng lông mi, trong mắt hiện lên hàng loạt tia sáng chói mắt.
Cậu vẫn luôn biết cách làm sao để dỗ anh vui vẻ, cho anh cảm giác an toàn, cứ như trời sinh đã mang sẵn kỹ năng này vậy.
Phó Hàn Chu cúi thấp người xuống kề lại gần Tô Vân Cảnh, anh thân mật cọ sát trên mái tóc cậu, nói: “Buổi tối gội đầu cho anh đi.”
Tô Vân Cảnh không hỏi Phó Hàn Chu tại sao lại muốn cậu gội đầu cho anh, loại chuyện nhỏ này bình thường cậu đều sẽ thuận theo anh.
Nên liền trực tiếp đồng ý.
Trong biệt thự có một loại ghế nằm giống với ghế trong tiệm cắt tóc, buổi tối, Tô Vân Cảnh chuyển cái ghế nằm vào trong phòng tắm, sau đó gọi Phó Hàn Chu qua.
Phó Hàn Chu ngoan ngoãn nằm lên trên, Tô Vân Cảnh lấy vòi sen xuống thử độ ấm của nước.
Độ ấm vừa vặn rồi, Tô Vân Cảnh liền dùng nước làm ướt tóc Phó Hàn Chu.
Dòng nước dịu dàng chạy qua từng kẽ tóc, Phó Hàn Chu ngẩng đầu nhìn khuôn mặt cực kỳ chuyên tâm của Tô Vân Cảnh đang ở phía trên đầu mình.
Nhận ra ánh mắt của nhóc cool ngầu, Tô Vân Cảnh liền liếc anh một cái.
Tô Vân Cảnh đứng ở trước đầu Phó Hàn Chu, lúc nhìn ngược khuôn mặt người ta thế này thật sự rất kỳ quái.
Lấy riêng mỗi phần ngũ quan của Phó Hàn Chu ra nhìn thì cho dù lật ngược lại nhìn cũng rất đẹp, nhưng đứng ở góc độ hiện tại của Tô Vân Cảnh mà nhìn môi, mũi, mắt của anh thì… Hình dạng cực kỳ quái dị.
Tô Vân Cảnh nhịn không được cười lên.
“Hửm?” Phó Hàn Chu không biết cậu đang cười cái gì.
Giọng nói hơi nhấc cao lên, âm sắc cực kỳ quyến rũ.
“Không có gì, chỉ là nhìn mặt từ góc độ này có hơi quái quái.”
Tô Vân Cảnh tắt vòi hoa sen, xoa xoa dầu gội trong lòng bàn tay, đợi sau nổi bọt liền bôi lên mái tóc ướt nhẹp của Phó Hàn Chu.
Ngón tay mang theo nhiệt độ cơ thể xuyên qua kẽ tóc của Phó Hàn Chu, từng chút một xoa bóp, động tác nhẹ nhàng dịu dàng.
Phó Hàn Chu thoải mái đến híp mắt lại, đuôi mắt hẹp dài cũng hiện lên một lớp nếp nhăn xinh đẹp.
Lần đầu tiên Tô Vân Cảnh gội đầu cho Phó Hàn Chu là lúc ở cô nhi viện sau khi anh vừa cắt tóc xong.
Lúc đó điều kiện khó khăn, ngay cả một cái ghế nhỏ cũng không có, Tô Vân Cảnh đặt chậu rửa mặt lên trên bậc thang, Phó Hàn Chu cúi người xuống, hai tay chống trên đầu gối.
Tô Vân Cảnh cũng vẫn dịu dàng như lúc này rửa sạch hết những vụn tóc trên người anh.
Phó Hàn Chu thích cậu luôn đặt sự chú ý vào anh, như vậy sẽ khiến anh có cảm giác an toàn.
Được ngón tay của Tô Vân Cảnh không ngừng chạm vào, Phó Hàn Chu liền khép mắt lại, cảm nhận sự ấm áp và dịu dàng của cậu.
Xoa đủ rồi Tô Vân Cảnh liền mở vòi sen lên, sau khi đợi cho nước lạnh bên trong chảy hết ra liền bắt đầu xối bọt cho Phó Hàn Chu.
Tô Vân Cảnh đổ hơi nhiều dầu gội đầu nên khiến cho lỗ tai nhóc cool ngầu cũng dính đầy bọt.
Cậu cũng không dám cầm vòi sen trực tiếp phun vào nên dùng ngón tay đang dính nước của mình từng chút từng chút lau sạch bọt trong đó.
Vành tai trắng nõn của Phó Hàn Chu bị nước ấm xối vào liền hiện lên một màu phấn hồng, dái tai mềm nhũn như cánh hoa đào.
Tô Vân Cảnh nhịn không được liền đùa dai mà bóp lấy chút thịt ở dái tai kia.
Phó Hàn Chu mở mắt ra nhìn Tô Vân Cảnh một cái.
Tô Vân Cảnh vờ như không thấy ánh mắt của nhóc cool ngầu, cậu tắt vòi hoa sen đi, rút một cái khăn tắm sạch sẽ rồi lau tóc cho anh.
Lau đến khi tóc gần khô, Tô Vân Cảnh lại dùng máy sấy để sấy khô hẳn.
Tô Vân Cảnh không phải nhà tạo mẫu tóc gì nên cũng không biết dùng máy sấy tạo thành kiểu tóc gì cả.
Mái tóc đen bị làn gió ấm sấy khô, tán loạn rũ xuống dưới che mất hàng chân mày dài đẹp của Phó Hàn Chu.
Người đàn ông đang ở trước mắt đây rõ ràng cao tới một mét tám bảy, còn cao hơn Tô Vân Cảnh mấy centimet, nhưng lúc anh rũ mắt nhìn Tô Vân Cảnh thế này, cậu lại cảm thấy cực kỳ đáng yêu.
Giống như một con gấu bông có bộ lông xù mềm mại, bóp rất êm tay.
Hàng lông mi dài của Phó Hàn Chu hơi rung lên khiến vài sợi tóc trên trán anh rũ xuống, âm thầm dụ dỗ Tô Vân Cảnh.
Tô Vân Cảnh cảm thấy ngày nào nhóc cool ngầu cũng ôm gấu bông đi ngủ nên ngày càng giống gấu bông hơn rồi, nếu không sao lại mềm mại thế này chứ?
Dáng vẻ anh đẹp thế này là để cho Tô Vân Cảnh nhìn đấy, chỉ cần Tô Vân Cảnh thích, anh còn có thể khiến nó càng vừa ý cậu hơn nữa.
Phó Hàn Chu biết Tô Vân Cảnh thích gì, cũng biết làm sao để lợi dụng ưu thế của mình khiến Tô Vân Cảnh mềm lòng với anh.
Chỉ cần Tô Vân Cảnh thích, chuyện gì anh cũng có thể làm được.
Tô Vân Cảnh hoàn toàn không ngờ Phó Hàn Chu lại muốn gội đầu cho mình, cậu thở dài một hơi rồi nằm lên ghế nằm.
Trước kia khi đến tiệm cắt tóc, Tô Vân Cảnh đã không thích người khác gội đầu cho mình rồi, bởi vì cảm thấy không được tự nhiên.
Không phải cậu không thích người khác đụng vào mình, chỉ là lúc người ta gội phần phía sau ót thì sẽ dùng một tay nhấc đầu cậu lên.
Tô Vân Cảnh ngại không dám đem hết toàn bộ sức lực đều đè lên tay người ta nên chỉ có thể gắng sức nhướng cổ, căng chặt thân mình, đúng thật là cực kỳ khó chịu.
Nhóc cool ngầu muốn gội đầu cho cậu, Tô Vân Cảnh liền thả lỏng hơn nhiều.
Tô Vân Cảnh nằm xong cậu liền ngẩng đầu hỏi Phó Hàn Chu: “Đứng theo góc độ của anh nhìn khuôn mặt em có thấy kỳ quái không?”
Phó Hàn Chu không nói gì mà chỉ cúi đầu hôn lên môi Tô Vân Cảnh một cái, dùng hành động thực tế nói cho Tô Vân Cảnh biết, không kỳ quái.
Phó Hàn Chu cũng không có kinh nghiệm gội đầu cho người khác bao giờ, tạo bọt ra còn nhiều hơn cả Tô Vân Cảnh lúc nãy, Tô Vân Cảnh cảm nhận được rõ lỗ tai mình hơi ngứa, có bọt dính vào rồi.
Dần dần Tô Vân Cảnh liền cảm thấy có gì đó không đúng lắm, ngón tay hơi lạnh vuốt nhẹ theo mép vành tai của cậu.
Lúc ngón tay trêu đùa vành tai cậu, thì bụng ngón tay lại cọ vào phần thịt mẫn cảm phía sau tai Tô Vân Cảnh.
Tô Vân Cảnh run lên một cái, vành tai dần dần đỏ lên.
Cậu không nhịn được nữa mà cắn răng nói: “Không được báo thù, em chỉ véo dái tai anh một cái mà thôi.”
Phó Hàn Chu ở phía trên cười cong cả mi mắt, lúc Tô Vân Cảnh nói chuyện, anh còn dùng ngón tay chọc vào phần thịt trắng nõn kia của Tô Vân Cảnh một cái.
Ngón tay Phó Hàn Chu hơi lạnh, nhưng khi chạm vào Tô Vân Cảnh thì lại giống như một ngọn lửa, vệt đỏ chiếm trọn cả hai tai Tô Vân Cảnh.
Cả đầu Tô Vân Cảnh toàn là chửi bậy, đậu đậu đậu.
Sao cậu lại cảm thấy nhóc cool ngầu học mấy thứ bậy bạ rồi nhỉ?
Tô Vân Cảnh ngồi dậy, không thèm quan tâm tới mái tóc ướt nhẹp của mình mà chỉ muốn dạy dỗ nhóc cool ngầu, nhưng đối phương lại nhanh hơn cậu một bước, anh đi qua dùng hai cánh tay chống lên ghế nằm, cúi người xuống liền hôn mạnh lên môi Tô Vân Cảnh.
Tô Vân Cảnh bị kẹt lại trên ghế nằm, ngay cả động đậy cũng không được.
Nụ hôn của Phó Hàn Chu rất dịu dàng, tinh tế trêu chọc Tô Vân Cảnh, đợi chờ sự đáp lại của cậu.
Nhìn đôi mắt xinh đẹp đang tràn đầy ý cười kia, Tô Vân Cảnh nhất thời trở nên mê muội.
Đây là nhóc cool ngầu cực kỳ mềm mại, cực kỳ đáng yêu, không có chút sức công kích nào của cậu.
Tô Vân Cảnh không giãy dụa nữa mà thả lỏng cơ thể mình, hé mở đôi môi đáp lại nụ hôn của Phó Hàn Chu.
Răng môi quấn quýt.
Phó Hàn Chu từng chút một xâm nhập vào, trong lòng anh sinh ra vô số khát vọng, bị anh d3 xuống, lại muốn xông lên lại tiếp tục bị anh d3 xuống.
Anh thật sự cực kỳ thích cực kỳ thích người trước mặt này, rất muốn có được cậu.
Trong nụ hôn vừa d0ng tình vừa chân thành của Phó Hàn Chu, một loại cảm giác tê dại bắt đầu truyền từ đốt sống cổ của Tô Vân Cảnh đến đốt sống cuối cùng.
Tô Vân Cảnh dùng khóe mắt nhìn thấy vệt hồng vừa nhạt vừa quyến rũ ở đuôi mắt Phó Hàn Chu thì liền giống như bị bỏng, cả người đều run lên một cái.
Cậu lập tức đẩy Phó Hàn Chu ra, nhếch nhác mà cúi gập người xuống th0 dốc, tầm mắt hoảng loạn nhìn xung quanh.
Phó Hàn Chu sững sờ, anh nhìn khuôn mặt đỏ rực của Tô Vân Cảnh, tầm mắt liền nhìn xuống.
Tô Vân Cảnh giật mình một cái, vô thức muốn chạy trốn, bởi vì lúc này cậu lại có phản ứng s1nh lý.
Không rõ ràng lắm, nhưng lúc này Tô Vân Cảnh đang nằm, vì vậy vẫn có thể nhìn ra được chút kỳ lạ.
Cậu đã thích ứng với quan hệ hiện tại của nhóc cool ngầu với mình, cũng không bài xích sự thân mật giữa hai người, nhưng loại tình huống này vẫn là lần đầu tiên.
Nhưng lúc này một cánh tay lại đặt lên vùng eo gầy yếu của Tô Vân Cảnh, trong lúc hôn liền thò xuống dưới.
Con ngươi Tô Vân Cảnh kịch liệt co lại.
Cậu giống như một con cá bị kích điện, gập mạnh eo một cái, thân thể cứng đờ lại.
Động tác của Phó Hàn Chu nhìn có vẻ rất dịu dàng, nhưng lại vững vàng đè chặt Tô Vân Cảnh trên ghế nằm.
Trong đầu Tô Vân Cảnh không ngừng vang lên từng tiếng tạp âm sào sạt, thanh âm đó giống như tiếng gió thổi qua từng chiếc lá.
Cậu như những chiếc lá kia, lúc bị gió thổi vào thân thể lập tức không ngừng run rẩy.
Ánh sáng màu vàng lọt qua khe hở của lá rơi xuống, đâm vào mí mắt Tô Vân Cảnh.
Khóe mắt cậu hơi đỏ lên, còn mang theo cả nước mắt.
Thân thể bị phơi tới mức không còn chút nước, khô nóng, cổ họng khàn đặc.
Cả người còn không ngừng run rẩy cứ như mắc phải bệnh nặng gì đó.
Trong tiếng th0 dốc ngày càng gấp của Tô Vân Cảnh, một tia sáng trắng đột ngột vụt lên, tạp âm bên tai cậu càng ồn hơn, ngón tay co lại, thân thể lại lần nữa căng chặt.
Lúc đại não rơi vào trạng thái trống rỗng, cậu dường như thoáng thấy được một bóng người đang trôi nổi trước mặt mình.
Tô Vân Cảnh còn chưa nhìn rõ thì trên môi đột nhiên đau đớn, ý thức lập tức quay về.
Sau khi thả cậu ra, nhìn Tô Vân Cảnh vẫn còn mê mang chưa hoàn hồn lại, Phó Hàn Chu liền điên cuồng hôn cậu.
Dã thú trong lòng lại bắt đầu cắn xé nội tạng Phó Hàn Chu, mặc kệ tất cả mà muốn xông ra ngoài.
Trong mắt Phó Hàn Chu chứa đầy sự cố chấp, anh gấp gáp hỏi Tô Vân Cảnh.
“Em đang nghĩ tới anh đúng không?”
“Vừa nãy em có nghĩ đến anh không?”
Tô Vân Cảnh cảm nhận được Phó Hàn Chu đang mất khống chế, cậu bị Phó Hàn Chu đè chặt trên ghế không thể động đậy được, đối phương dường như muốn xé nát cậu ra nuốt vào bụng vậy.
Vừa hung bạo vừa điên cuồng.
Phó Hàn Chu vẫn luôn lặp lại câu hỏi này, như có một loại cố chấp với câu trả lời.
Mãi cho đến khi Tô Vân Cảnh nói rằng mình nghĩ tới anh, thì sự xâm lược của Phó Hàn Chu mới không còn mạnh như vừa nãy nữa.
Chuyện này khiến Tô Vân Cảnh gặp phải k1ch thích không nhỏ.
Cậu không hề sợ việc mất khống chế vừa rồi của Phó Hàn Chu, chỉ có điều sự khát vọng thẳng thắn như vậy khiến Tô Vân Cảnh có hơi sửng sốt, còn cực kỳ xấu hổ.
Nhất là ở ngay trước mặt nhóc cool ngầu…
Không được nghĩ nữa, vừa nghĩ đến mặt liền nóng như phát sốt, hoảng loạn ù tai.
Đến tối, Tô Vân Cảnh liền đuổi Phó Hàn Chu đến phòng cách vách, cậu muốn một mình bình tĩnh lại một chút, sắp xếp lại cục diện hiện tại.
Tô Vân Cảnh nằm trên giường lăn qua lộn lại, nghĩ tới nghĩ lui cuối cùng phát hiện chẳng có gì cần phải sắp xếp lại cả.
Cậu và Phó Hàn Chu vốn là loại quan hệ này, xảy ra loại chuyện này cũng là điều bình thường thôi, Chẳng qua là do Tô Vân Cảnh nhất thời chưa kịp chuẩn bị, sự việc lại xảy ra đột ngột nên cậu mới nảy ra ý muốn chạy trốn.
Nhất là hôm nay Phó Hàn Chu lại còn mang tư thế áp đảo, khiến người cũng là đàn ông như Tô Vân Cảnh bị đả kích không nhẹ.
Tuy lúc này Tô Vân Cảnh ngại gặp mặt nhóc cool ngầu, nhưng lại lo cho tình hình của anh, vì vậy sau khi nằm trên giường một lát, cuối cùng vẫn ngồi dậy.
Cũng không biết hành động đuổi nhóc cool ngầu tới phòng cách vách của cậu có khi nào sẽ khiến nhóc cool ngầu nghĩ nhiều không đây?
Phó Hàn Chu không giống những người khác, ở trong lòng anh, Tô Vân Cảnh có một vị trí rất đặc biệt, khiến cậu có thể dễ dàng làm ảnh hưởng đến cảm xúc của Phó Hàn Chu.
Lỡ như khiến đối phương nghĩ nhiều, hiểu lầm ý của cậu, cảm xúc lại lần nữa rơi vào trạng thái sụp đổ vậy thì phiền phức rồi.
Tô Vân Cảnh càng nghĩ càng lo lắng, cậu mang giày vào, lập tức từ ban công nhảy qua phòng Phó Hàn Chu.
Cửa kính phía ban công không hề đóng, Tô Vân Cảnh đẩy ra liền đi vào trong.
Trên giường trống rỗng, chăn gối cũng xếp rất gọn gàng, không có dấu vết từng có người nằm lên.
Thấy Phó Hàn Chu không ở trong phòng, tim Tô Vân Cảnh liền đập mạnh một cái.
Sợ Phó Hàn Chu xảy ra chuyện, Tô Vân Cảnh liền mở cửa phòng ra muốn đi tìm anh, lại phát hiện anh đang đứng trước cửa phòng mình.
Hàng lang không bật đèn, thân hình thon dài của Phó Hàn Chu ẩn trong bóng tối, nghe thấy tiếng mở cửa, anh liền ngẩng đầu nhìn qua.
Đôi mắt đen láy kia đang bất động nhìn chằm chằm vào Tô Vân Cảnh.
Tô Vân Cảnh ngay lập tức liền mềm lòng, cậu thở dài một hơi sau đó liền dẫn nhóc cool ngầu về lại phòng.
Phó Hàn Chu mặc đồ ngủ mỏng manh, cũng không biết đã đứng ở trước cửa bao lâu rồi, trên người cũng đã bám đầy hơi lạnh, tay chân cũng lạnh ngắt.
Bên trong chăn vẫn còn hơi ấm, Tô Vân Cảnh vội vàng đắp chăn lên cho anh.
Phó Hàn Chu cụp mắt, vừa đắp chăn vừa ngồi bên cạnh Tô Vân Cảnh, anh không nói lời nào, giống như một đứa trẻ vừa làm sai chuyện.
Thấy dáng vẻ này của anh, giọng nói của Tô Vân Cảnh cũng hoàn toàn mềm xuống: “Lần sau cứ gõ cửa đi vào, đừng đứng ngoài cửa nữa, chỉ cần anh gõ cửa, em nhất định sẽ mở cửa cho anh.”
Hơi dừng lại một lúc, Tô Vân Cảnh liền không được tự nhiên lắm mà nói: “Vả lại em cũng… Không giận anh, anh cũng phải cho em thời gian để thích ứng chứ.”
“Em cũng sẽ thấy ngại mà.” Tô Vân Cảnh gượng gạo th0 tục nói bậy: “Em má nó vẫn còn là trai tân đấy.”
Cậu căn bản chưa từng trải qua chuyện này, cũng phải để cậu tự mình bình ổn lại đã chứ.
Phó Hàn Chu “Ừm” một tiếng.
Tuy giọng điệu chữ “Ừm” này rất bình tĩnh, nhưng Tô Vân Cảnh lại thoáng nghe ra được ý cười, cậu lập tức liền thẹn quá thành giận.
Tô Vân Cảnh tức thở, còn miễn cưỡng muốn vớt vát lại chút tôn nghiêm: “Cười cái gì, lẽ nào anh không phải à?”
Phó Hàn Chu thành thật trả lời: “Anh phải.”
Điều này khiến Tô Vân Cảnh tìm lại được chút tôn nghiêm: “Em mới 23 tuổi, đây cũng là độ tuổi vừa mới tốt nghiệp đại học chưa bao lâu. Anh đã 28 rồi mà còn có mặt mũi cười em?”
Anh là trai tân, là vì anh đang đợi Tô Vân Cảnh quay về, Tô Vân Cảnh đã về rồi, vậy nên rất nhanh thôi, anh sẽ không còn là vậy nữa.
Chẳng qua lúc này không thích hợp để nói những lời này, Phó Hàn Chu thông minh lựa chọn ngậm miệng không nói.
Nhìn nhóc cool ngầu ngoan ngoãn trước mặt, Tô Vân Cảnh đột nhiên nghiền ngẫm ra được một chút không đúng lắm: “Không phải anh đang giở trò khổ nhục kế với em đấy chứ? Anh cố ý đứng trước cửa đợi em hả?”
“Chu Chu, sao em lại cảm thấy anh đã học hư vậy nhỉ?”
Phó Hàn Chu vẫn không nói gì, chỉ duỗi tay ra khỏi chăn đặt lên mu bàn tay Tô Vân Cảnh.
Tay của anh lạnh lẽo như nước đá khiến chút lửa giận trong lòng Tô Vân Cảnh cũng bị hơi lạnh này dập tắt không còn.
“Được rồi được rồi, có khi đời trước em nợ anh, nên đời này đến để trả nợ đấy.” Tô Vân Cảnh chấp nhận số mệnh mà sưởi ấm tay cho anh.
Phó Hàn Chu kề lại gần, đem đầu mình vùi vào trên vai Tô Vân Cảnh.
Anh đang dùng khổ nhục kế đấy, nhưng tiền đề là Tô Vân Cảnh phải thương anh mới có thể trúng kế được.
Phó Hàn Chu rất mong kiếp trước Tô Vân Cảnh đúng là đã nợ anh, kiếp này đến là để bù đắp cho anh.
Anh biết trước nay Tô Vân Cảnh vẫn luôn tốt với anh, rất có kiên nhẫn với anh, mỗi lần anh phát bệnh, Tô Vân Cảnh đều sẽ luôn ở bên cạnh an ủi cảm xúc của anh.
Nhưng Phó Hàn Chu vẫn cảm thấy không đủ, anh muốn nhiều hơn nhiều hơn nữa.
Trong lòng Phó Hàn Chu gần như hèn mọn mà cầu xin Tô Vân Cảnh…
Đối xử tốt với anh hơn chút nữa đi, hãy dung túng cho anh thêm chút nữa đi, hãy cho anh nhiều tình yêu hơn đi.
Phó Hàn Chu giống như một cây hoa tầm gửi, anh bám vào Tô Vân Cảnh, dựa vào việc hấp thụ tình yêu và sự quan tâm của Tô Vân Cảnh mà sống.
Những năm này anh vẫn luôn rất nhớ Tô Vân Cảnh, đã nhớ tới mức sắp điên lên rồi.
Những nỗi bất an và sợ hãi kia khi ở trong phòng tắm đã hoàn toàn bùng phát hết ra, nghe nói đàn ông khi làm chuyện đó đều sẽ rơi vào trạng thái trống rỗng.
Lúc đầu óc thả lỏng thì sẽ nghĩ đến người mà mình yêu thích nhất.
Anh cực kỳ bất an, muốn biết Tô Vân Cảnh có đang nghĩ đến anh không? Có thích anh không? Sẽ luôn ở lại bên cạnh anh chứ?
Phó Hàn Chu nhẹ nhàng ôm lấy Tô Vân Cảnh, trong lòng anh không ngừng cầu nguyện, xin đừng đẩy anh ra, hãy thích anh thêm một chút nữa đi.
Lúc khép đôi mắt phượng hẹp dài kia lại, trên lông mi anh đã dính đầy nước mắt.
Phó Hàn Chu bất lực ôm chặt lấy Tô Vân Cảnh, ôm chặt cậu như đang ôm lấy người duy nhất chống đỡ cho sự sống của mình.