Tôi, Còn Có Thể Cứu Vãn Một Chút Không?

Chương 62



Sau khi tắm xong Tô Vân Cảnh đã bình tĩnh trở lại.

Cậu cảm thấy chuyện này rồi sẽ có cách thôi, tình cảm đi đến mức độ nào đó rồi thì chuyện nên xảy ra tự nhiên sẽ xảy ra.

Tuy thứ đó của nhóc cool ngầu hơi lớn nhưng Tô Vân Cảnh bằng lòng vì tình yêu mà chịu đau một lần.

Cậu định thử trước xem, nếu không đau quá thì có thể cho nhóc cool ngầu nằm dưới.

Nếu thật sự cực kỳ đau…

Nghe nói sau một hai lần là sẽ quen, Tô Vân Cảnh cảm thấy bản thân có thiên phú trời sinh, nhưng xem tình hình của hai người bọn họ bây giờ, Tô Vân Cảnh cũng chỉ có thể căng da đầu mà chịu đựng thôi.

Vì dù sao Phó Hàn Chu cũng yếu ớt như vậy, đeo cái khẩu trang thôi mà vành tai cũng bị cấn cho đỏ lên được.

Nên Tô Vân Cảnh quyết định, khi ngày đó đến rồi thì mình sẽ anh dũng phấn đấu, hy sinh vì Kiều Kiều.

Sau khi Tô Vân Cảnh ở trong phòng tắm tự mình tiêu hóa hết cảm xúc tiêu cực liền mặc đồ ngủ vào bước ra.

Vừa ra ngoài, cậu liền nhìn thấy cái hộc tủ mà mình bỏ ipad vào đang mở ra, da đầu Tô Vân Cảnh tê rần, cái cổ cứng ngắc từ từ xoay qua.

Phó Hàn Chu đang lười biếng nằm trên giường, trong tay anh cầm ipad của Tô Vân Cảnh, không biết đang xem gì.

Tô Vân Cảnh còn chưa kịp xóa lịch sử tìm kiếm, không biết nhóc cool ngầu có nhìn thấy hay không nữa.

“Anh đang xem gì đó?” Tô Vân Cảnh cố giả vờ bình tĩnh hỏi.

Phó Hàn Chu nâng mí mắt của mình lên khóa chặt Tô Vân Cảnh trong tầm mắt của mình, bên trong đôi mắt sâu thẳm kia có tình cảm mãnh liệt đang cuộn trào.

“Đang tra xem lần đầu tiên phải làm thế nào mới không đau.” Giọng nói khàn đặc.

Con ngươi Tô Vân Cảnh kịch liệt chấn động, da đầu như muốn nứt ra.

Cả nửa ngày sau Tô Vân Cảnh mới tìm lại được giọng nói của mình, nhưng lúc này cậu lại không biết nên nói gì, đôi môi không ngừng mấp máy, cả một lúc lâu sau mới thốt ra được một câu.

“Anh, anh học hư rồi đấy Chu Chu.” Cực kỳ không tự tin.

Phó Hàn Chu nhìn chằm chằm vào Tô Vân Cảnh.

Không phải anh học hư rồi, mà là từ rất lâu rất lâu trước đây anh vẫn luôn mưu tính.

Chỉ có điều lúc đó Phó Hàn Chu cảm thấy ngày tháng của mình và Tô Vân Cảnh vẫn còn dài, anh có rất nhiều thời gian để khiến Tô Vân Cảnh tiếp nhận mình.

Nhưng bây giờ Phó Hàn Chu không còn kiên nhẫn nữa, anh phải tăng nhanh tốc độ, phải khiến Tô Vân Cảnh tiếp nhận đoạn tình cảm nhìn có vẻ “không bình thường” này.

Phó Hàn Chu đột nhiên đứng dậy, để chân trần bước đến đè Tô Vân Cảnh lên cửa phòng tắm.

Bóp lấy cằm cậu sau đó liền cúi đầu điên cuồng hôn lên môi cậu, trong mắt anh lúc này đã bị t1nh dục bao phủ.

Nụ hôn vừa kịch liệt vừa hung tàn thế này khiến Tô Vân Cảnh theo bản năng muốn chạy trốn.

Nhưng rất nhanh cậu liền bình tĩnh lại, Tô Vân Cảnh nói với bản thân, phải đón nhận anh, đừng từ chối đừng trốn tránh, nhóc cool ngầu đã đợi cậu nhiều năm như vậy rồi nên có khát vọng mãnh liệt như vậy với cậu cũng là điều bình thường thôi.

Mỗi người đều có duc v0ng, bản thân Tô Vân Cảnh cũng có, không có gì phải xấu hổ cả, đừng đè nén bản thân, bọn họ đều là người trưởng thành cả rồi.

Vào thời khắc khi Phó Hàn Chu hôn lên môi Tô Vân Cảnh, thân thể đối phương rất rõ ràng đã căng cứng lên, nhưng rất nhanh cậu liền thả lỏng.

Tô Vân Cảnh cũng ôm lấy mặt Phó Hàn Chu, nhắm mắt lại, dịu dàng đáp lại anh.

Phó Hàn Chu biết Tô Vân Cảnh thỏa hiệp nhanh như vậy là bởi vì đau lòng vì anh, vậy nên mới thuyết phục bản thân phải nhanh chóng đối mặt với tình cảm của anh.

Tô Vân Cảnh gấp gáp muốn an ủi nhóc cool ngầu, gấp gáp muốn khiến anh vui vẻ, cũng gấp gáp muốn cho anh biết rằng, cậu cũng quan tâm đến anh.

Phó Hàn Chu thích Tô Vân Cảnh thế này, thích nhận được tất cả sự chú ý từ cậu.

Nỗi tức giận bất an trong lòng cũng đã được an ủi hơn phân nửa, chỉ còn lại duc v0ng và sự lưu luyến đối với Tô Vân Cảnh.

Tô Vân Cảnh vừa thả lỏng cơ thể thì đã trầm mê trong nụ hôn này.

Mãi cho đến khi bị đè lên giường, cảm nhận được đồ vật kinh người kia của đối phương, trong đầu cậu liền hiện lên cảnh tượng trong phim điện ảnh, ngay lập tức Tô Vân Cảnh liền bị dọa giật nảy cả mình.

Trong đầu hoàn toàn hỗn loạn, cậu mơ hồ gọi tên Phó Hàn Chu.

“Hàn Chu.”

“Chu Chu.”

“Hửm?” Phó Hàn Chu hôn nhẹ từng cái lên môi Tô Vân Cảnh, khuôn mặt anh lúc này vừa quyến rũ vừa tràn đầy h4m muốn.

Bờ môi anh nóng rực khiến Tô Vân Cảnh không khỏi run lên một cái.

Tô Vân Cảnh có hơi khó khăn nói: “Có thể cho em chút thời gian để thích ứng không?”

Không phải cậu không muốn, nhưng mẹ nó thật sự khiến người ta sợ quá rồi.

Tô Vân Cảnh cũng không dám động vào nhóc cool ngầu, cậu sợ mình không có kinh nghiệm sẽ làm cái con người yếu ớt này bị thương.

Phó Hàn Chu cụp mi mắt xuống, trên gương mặt nhiễm màu ráng chiều đỏ rực, thanh âm khàn đặc giống như vừa bị lửa đốt.

“Anh khó chịu quá.” Anh dùng chóp mũi chạm nhẹ lên mặt Tô Vân Cảnh, cực kỳ tủi thân nói: “Khó chịu quá.”

Tô Vân Cảnh chịu không nổi dáng vẻ này của anh, vừa cảm thấy đáng thương vừa cảm thấy anh đang giả vờ đáng thương, tim cậu cũng theo đó mà điên cuồng nhảy lên.

Cuối cùng Tô Vân Cảnh vẫn nhắm mắt lại, vành tai đỏ rực mà chạm vào cái đó của anh.

Đôi mắt phượng của Phó Hàn Chu tràn đầy mờ mịt, anh cúi đầu tiếp tục hôn Tô Vân Cảnh, thỉnh thoảng trong miệng còn phát ra từng tiếng “anh ơi” mơ hồ.

Anh kề sát vào Tô Vân Cảnh, cúi đầu hôn cậu, đem tay đặt lên người cậu, chạm vào cậu.



Lúc Giang Sơ Niên nhận được điện thoại của Tô Vân Cảnh rồi chạy đến sân bay quốc tế thủ đô thì các fans đã vây mấy vòng quanh nhà vệ sinh nam rồi.

Nhờ sự giúp đỡ của bảo vệ sân bay cùng trợ lý, Phó Hàn Chu mới rời khỏi sân bay được.

Tô Vân Cảnh không ra cùng một lúc với nhóc cool ngầu, cậu đợi cho đám fans kia bị nhóc cool ngầu dụ đi rồi mới ra khỏi nhà vệ sinh, sau đó đi đến phía tây sân bay đợi Phó Hàn Chu đến đón mình.

Khi thuận lợi ngồi vào được chiếc xe thương vụ màu đen, Tô Vân Cảnh mới coi như thở phào một hơi nhẹ nhõm.

Nghĩ lại cảnh tượng kinh khủng khi các fans vây quanh chặn lại ban nãy, Tô Vân Cảnh không khỏi cảm thán, các fans thời nay thật đúng là hung mãnh quá mà.

Cậu và Phó Hàn Chu vẫn luôn ở lại trên hòn đảo tư nhân kia mãi cho đến khi kỳ nghỉ dài ngày một tháng năm kết thúc, đợi khi nhóc cool ngầu đã không còn cảm xúc bất an căng thẳng nữa thì mới lên máy bay quay về.

Tuy sân bay có khu kiểm tra an ninh dành cho khách VIP, nhưng lại chỉ có một cửa ra.

Vừa ra khỏi sân bay, Phó Hàn Chu liền bị fans nhận ra ngay.

Hôm nay vừa lúc có một diễn viên nam quay phim thần tượng nào đó ngồi máy bay đến thủ đô quay gameshow nên có không ít fans qua đây đón máy bay.

Các fans vừa tiễn diễn viên nam đi xong thì trong số đó có một người tinh mắt phát hiện Phó Hàn Chu đang ăn mặc khiêm tốn.

Cô gái kia kích động hét lên một tiếng liền khiến không ít người chú ý tới.

Các fans vừa nãy còn đang tiếp viện nam diễn viên kia bây giờ đều đồng loại nhào về phía Tô Vân Cảnh và Phó Hàn Chu.

Quá nhiều người, Tô Vân Cảnh chỉ có thể túm lấy nhóc cool ngầu núp vào buồng vệ sinh trong nhà vệ sinh nam.

Những fans đến đón máy bay thường sẽ là những fans cứng trung thành, theo lý mà nói họ sẽ không đồng thời làm fans của nhiều nam diễn viên khác nhau.

Trừ phi những fans tiếp viện này là do đoàn đội của diễn viên kia dùng tiền thuê đến để làm ra vẻ, sau đó mua hotsearch để làm tăng nhân khí.

Trong lúc trốn tránh fans, cánh tay của Tô Vân Cảnh đã bị một fan nữ điên cuồng cào chảy máu.

Cô gái đó có dán móng tay giả, cô ta vốn dĩ định sờ Phó Hàn Chu nhưng ai ngờ lại túm trúng cánh tay Tô Vân Cảnh.

Sạu đó vì người đằng sau không ngừng chen lấn xô đẩy mà cánh tay Tô Vân Cảnh liền bị cào ra bốn đường móng tay, hai đường trong đó còn bị cào rách da.

Lúc đó Tô Vân Cảnh chỉ lo làm sao để cắt đuôi đám fans này nên cũng không cảm thấy đau, cho đến khi vào trong nhà vệ sinh nam rồi cậu mới phát hiện trên cánh tay mình còn dính nửa cái móng tay.

Tô Vân Cảnh không biết rằng trên đời này còn có một thứ gọi là dán móng tay giả, nên khi nhìn thấy đồ vật có dán kim cương nhìn giống móng tay này cậu đã bị dọa cho giật mình.

Cậu còn tưởng rằng móng tay thật của ai đó bị tróc ra, liền không khỏi da đầu tê dại mà nghĩ, tróc một miếng lớn thế này thì phải đau tới mức nào nhỉ?

Phó Hàn Chu bởi vì chuyện Tô Vân Cảnh bị thương mà cả người đều tràn đầy lửa giận.

Ở trong buồng vệ sinh Tô Vân Cảnh đã phải an ủi anh cả nửa ngày trời, sau đó cậu liền gọi điện thoại cho Giang Sơ Niên.

Hàng chân mày Phó Hàn Chu phủ trong bóng tối, sắc mặt lạnh buốt kinh người, trong xe tràn đầy áp suất thấp.

Mãi cho đến hiện tại cảm xúc của anh vẫn không được ổn định cho lắm.

Tô Vân Cảnh nhìn nhóc cool ngầu một cái, bờ môi anh mím thành một đường, góc cạnh khuôn mặt căng chặt, hiển nhiên lúc này anh vẫn đang đè nén cơn giận của mình.

Cho dù Tô Vân Cảnh chỉ bị một chút vết thương nhỏ thôi cũng đã đủ khiến Phó Hàn Chu không thể nào chịu đựng nổi.

Tô Vân Cảnh biết nhóc cool ngầu sợ làm lộ thân phận của cậu ở trước mặt người khác nên vẫn luôn cố gắng giữ vững khoảng cách với cậu.

Chứ nếu như trong xe chỉ có hai người họ thì lúc này anh đã kề sát lại gần đây rồi.

Tô Vân Cảnh sợ lúc này thủ đô còn lạnh nên cố ý chuẩn bị một chiếc áo khoác, có điều còn chưa kịp mặc vào thì đã bị đám fans đuổi theo cả một đường rồi.

Cậu bỏ áo khoác vào giữa chỗ ngồi của cậu và nhóc cool ngầu sau đó thò tay mình vào nhẹ nhàng chọc lên mu bàn tay nhóc cool ngầu.

Ngón tay Phó Hàn Chu co rụt lại.

Tô Vân Cảnh nhìn thẳng đằng trước, ngồi nghiêm chỉnh, nhìn cực kỳ bình thường, nhưng cái tay được che lại dưới lớp áo khoác lại như đang trêu chọc mà gãi vào lòng bàn tay Phó Hàn Chu.

Phó Hàn Chu mau chóng túm lấy ngón tay kia của Tô Vân Cảnh.

Sau đó Phó Hàn Chu liền thuận theo ngón cái của cậu mà túm hết tất cả những ngón tay còn lại vào tay mình.

Cái tay bị nắm chặt kia còn không chịu an phận, cứ luôn không ngừng cào vào lòng bàn tay Phó Hàn Chu.

Phó Hàn Chu biết cậu đang an ủi mình, cơn giận trong mắt anh cũng vơi đi không ít, anh dùng sức cầm chặt lấy tay Tô Vân Cảnh, không cho cậu giãy ra nữa.

Giang Sơ Niên cực kỳ tinh tế, anh ấy có thể cảm nhận được tình cảm mãnh liệt đang cuộn trào giữa Tô Vân Cảnh và Phó Hàn Chu.

Liếc nhìn chiếc áo khoác đen kia một cái, trong mắt có vài phần suy tính cùng nghiên cứu kỹ.

Đoạn thời gian hai người mất tích này, nói thật Giang Sơ Niên từng lo lắng cho vấn đề an toàn của Tô Vân Cảnh.

Nếu Phó Hàn Chu phát bệnh, thật sự xem Tô Vân Cảnh thành Văn Từ thì không biết anh sẽ làm ra chuyện gì nữa.

Vậy nên đoạn thời gian này cứ cách ba năm ngày Giang Sơ Niên lại gọi cho Tô Vân Cảnh, nhưng lần nào cũng đều là Phó Hàn Chu bắt máy.

Điện thoại đối với Tô Vân Cảnh mà nói căn bản chỉ là đồ trang trí, nguyên chủ không cha không mẹ, sau khi vào giới giải trí thì cũng đã cắt đứt sạch sẽ với bạn bè trong quá khứ.

Trong giới cũng không kết giao được bạn bè thật lòng nào, sau khi Tô Vân Cảnh rời khỏi giới giải trí cũng chẳng liên hệ với bạn bè quen được trong thời kỳ làm thực tập sinh nữa.

Điện thoại của Phó Hàn Chu bỏ ở nhà nên điện thoại của Tô Vân Cảnh liền trở thành công cụ liên hệ duy nhất giữa anh và thế giới bên ngoài.

Tô Vân Cảnh cũng không có người nào cần liên hệ nên liền đưa điện thoại cho Phó Hàn Chu.

Phó Hàn Chu không nói với Giang Sơ Niên về nơi mà anh và Tô Vân Cảnh đang ở, anh cũng không muốn có người tới quấy rầy hai người họ.

Bộ dáng duc v0ng chiếm hữu bộc phát này của anh cực kỳ giống với khi đối mặt với Văn Từ năm xưa, Giang Sơ Niên cũng không biết đây là chuyện tốt hay chuyện xấu nữa.

Phó Hàn Chu quá mức cố chấp đối với quá khứ, khó khăn lắm anh mới chịu dời sự chú ý của mình lên người người khác, nhưng lại rất có khả năng vẫn là vì sự quan tâm đối với Văn Từ trong quá khứ.

Giang Sơ Niên dời tầm mắt đi, tràn đầy tâm sự mà nhìn ra phía cửa sổ.

Anh ấy có một loại lo lắng mơ hồ đối với trạng thái tâm lý của Phó Hàn Chu.

Sau khi đến nhà Phó Hàn Chu, Tô Vân Cảnh cũng cực kỳ tự nhiên mà xuống xe theo.

Tuy cậu muốn quay về phòng ở trước đó xem thử trước nhưng lại lo cho tình hình của nhóc cool ngầu.

Giang Sơ Niên nhìn Tô Vân Cảnh một cái, anh ấy muốn nói chuyện với Tô Vân Cảnh một lát, nhìn dáng vẻ hiện tại của hai người, chắc là đã ở bên nhau rồi.

Giang Sơ Niên không biết Tô Vân Cảnh là thật sự thích Phó Hàn Chu hay là có mưu đồ gì khác.

Mà cho dù có mưu đồ gì khác, chỉ cần có thể khiến Phó Hàn Chu vui vẻ một đoạn thời gian, Giang Sơ Niên cũng bằng lòng chi trả thù lao cho cậu.

Cho dù là tiền hay là sự nghiệp, anh ấy đều có thể thỏa mãn Tô Vân Cảnh.

Nhưng tiền đề là Tô Vân Cảnh không nên tham lam quá mức, nên hiểu được thứ gì là đủ, thứ gì là đến mức thì thôi.

Biết hôm nay tâm trạng Phó Hàn Chu không được tốt nên Giang Sơ Niên cũng không miễn cưỡng bảo Tô Vân Cảnh cùng anh ấy về phòng làm việc mà bảo tài xế lái xe rời đi.

Tô Vân Cảnh vẫn còn nhớ mật mã khóa điện tử.

Sau khi mở khóa xong, vừa đi vào cậu đã bị Phó Hàn Chu ở sau lưng đè lên ván cửa, hung bạo hôn lên môi cậu.

Tô Vân Cảnh cũng không giãy giụa mà chỉ xoa nhẹ sau lưng Phó Hàn Chu, dịu dàng đáp lại anh.

Tranh thủ lúc hai bờ môi hơi tách ra, Tô Vân Cảnh liền nói: “Vết thương đã không đau nữa rồi, anh xem, máu cũng đã ngừng chảy rồi.”

Trong mắt cậu chứa ý cười, trong giọng nói còn mang theo sự an ủi.

Dường như cảm xúc của Phó Hàn Chu rất sa sút, sau khi dựa vào trên người Tô Vân Cảnh một lúc, anh liền cúi đầu hôn lên chỗ vết thương trên cánh tay cậu.

Nhưng Tô Vân Cảnh lại tránh đi: “Anh thế này là đang hôn gián tiếp tay fan nữ kia đấy, em không vui, em ghen rồi.”

“Đi, tắm rửa trước đã, tắm sạch sẽ xong lại cho anh hôn đủ luôn.” Tô Vân Cảnh kéo theo Kiều Kiều của mình đi vào phòng khách.

Phó Hàn Chu liền ngoan ngoãn đi theo sau lưng Tô Vân Cảnh.

Lời vừa nãy của Tô Vân Cảnh chỉ là đùa thôi nhưng Phó Hàn Chu lại xem là thật.

Vì vậy cậu chỉ đành xem cánh tay này không phải là của mình nữa, để mặc cho nhóc cool ngầu ôm nó giày vò thôi.

Tô Vân Cảnh dùng một tay cầm ipad, lướt đến hotsearch hôm nay, cậu lo chuyện xảy ra ở sân bay hôm nay sẽ lên hotsearch.

Hôm nay có không ít fans đuổi theo hai người bọn họ, còn vừa chạy vừa cầm điện thoại quay video lại.

Còn có một cô gái, nhìn thì mềm yếu đáng yêu nhưng lại nâng một cái camera chuyên nghiệp có trọng lượng không nhẹ vừa chạy theo sau lưng hai người họ vừa điên cuồng chụp ảnh.

Ở cái thời đại chỉ cần đẹp trai là có thể trở thành CP này, Tô Vân Cảnh cảm thấy sau khi lên hotsearch, có khi cậu và Phó Hàn Chu sẽ bị buộc vào nhau để kinh doanh mất.

Có fans đu CP thì cũng sẽ có loại fans only, Phó Hàn Chu có không ít fans only.

Tô Vân Cảnh cũng không sợ fans only của nhóc cool ngầu sẽ mắng chửi mình, nói rằng cậu dựa hơi Kiều Kiều muốn ké fame của anh.

Nổi tiếng bằng scandal cũng là một loại nổi tiếng, đến lúc đó cậu có được sự quan tâm rồi thì nguyên chủ nhất định sẽ bị bóc trần sạch sẽ.

Không chỉ như vậy, nếu như làm không tốt thì có khi những bạn học cũ quen biết cậu và nhóc cool ngầu sẽ lên tiếng, nói rằng cậu có dáng vẻ giống Văn Từ.

Đây vẫn không phải là điều Tô Vân Cảnh lo nhất, cậu lo nhất là Quách Tú Tuệ và mọi người sẽ biết đến cậu.

Cái chết lần trước của cậu đã đem đến không ít đau thương cho gia đình này rồi, Tô Vân Cảnh không muốn để họ thấy cậu lần nữa sau đó lại gợi lên những chuyện đau lòng.

Tô Vân Cảnh suy nghĩ đi suy nghĩ lại đều cảm thấy mình không nên gắn liền một cục với Phó Hàn Chu, sau đó tạo CP rồi xuất đạo gì đó.

Cậu nói với Phó Hàn Chu: “Anh nói một tiếng với Giang Sơ Niên bảo anh ấy đè chuyện ngày hôm nay xuống đi, nếu không d3 xuống được thì cũng đừng để lưu truyền hình ảnh và video của em lên mạng.”

Tô Vân Cảnh không có hứng thú gì với giới giải trí, cậu chỉ muốn yên ổn ở lại bên cạnh nhóc cool ngầu thôi.

Phó Hàn Chu ôm lấy Tô Vân Cảnh, nhẹ giọng “Ừm” một tiếng.

Anh cũng không muốn người khác phát hiện ra Tô Vân Cảnh, quen biết Tô Vân Cảnh.

Thân phận hiện tại của Tô Vân Cảnh không có người nhà, mà anh chính là người nhà duy nhất và cũng là người yêu của cậu.

Cái duy nhất này khiến Phó Hàn Chu có một loại thỏa mãn dễ chịu.

Em là của anh.

Là của một mình anh.

Tô Vân Cảnh không có việc để làm liền cùng Phó Hàn Chu làm hai tên trạch nam, vẫn luôn ở lì trong nhà, không ra khỏi cửa.

Rảnh rỗi không có việc gì làm, Tô Vân Cảnh liền ngồi trong phòng khách xem phim Phó Hàn Chu đóng.

Cho dù đã xem qua một lần thì có xem lại lần nữa vẫn tràn đầy cảm xúc.

Phó Hàn Chu gối đầu trên đầu gối Tô Vân Cảnh, trong ngực còn ôm một con gấu bông lớn, thỉnh thoảng kể cậu nghe vài chuyện trong lúc quay phim.

Mỗi khi Tô Vân Cảnh đang hết sức chăm chú nghe thì Phó Hàn Chu lại đột nhiên kéo cậu xuống hôn một cái.

Con gấu bông mới nãy còn ôm trong ngực, lúc này đã bị Phó Hàn Chu bỏ qua một bên mà chuyên tâm hôn môi Tô Vân Cảnh.

Vừa mới đầu Tô Vân Cảnh còn không quen lắm với nụ hôn của Phó Hàn Chu, nhưng thời gian dài rồi cậu cũng dần dần tiếp nhận phương thức biểu đạt thân mật dịu dàng này của đối phương.

Bây giờ cho dù Phó Hàn Chu không dịu dàng, trong nụ hôn thậm chí còn mang theo duc v0ng cùng tính xâm lược cực mạnh thì Tô Vân Cảnh cũng đã không bài xích nữa.

Mấy ngày nay cậu cũng đã thích ứng với việc cùng nhóc cool ngầu “giúp đỡ qua lại” rồi.

Tô Vân Cảnh cảm thấy loại thân mật này đã đủ rồi, nếu quan hệ thân mật hơn chút nữa thì cậu ít nhiều cũng có hơi sợ hãi.

Vì dù sao…

Cái đó của nhóc cool ngầu cũng quá kinh người.

Tô Vân Cảnh cảm thấy bản thân mình vừa không phải người trong giới này, cũng không có thiên phú trời sinh, càng hiểu biết nhóc cool ngầu thì càng cảm thấy kinh người.

Trước khi từ bỏ chuyện kia, Tô Vân Cảnh còn tải phim giáo dục về, muốn cùng nhóc cool ngầu nghiên cứu một chút.

Nhưng không ngờ anh cũng giống với cậu, không hề có hứng thú với loại phim giáo dục này, mà thậm chí còn thấy ghê tởm.

Ngoại trừ Tô Vân Cảnh, Phó Hàn Chu nhìn thấy ai thế này cũng đều cảm thấy buồn nôn.

Mặc kệ tình tiết phim có hay tới mức nào đi nữa, Phó Hàn Chu cũng đều không có bất cứ phản ứng nào, cả quá trình đều lạnh nhạt.

Điều duy nhất khiến Phó Hàn Chu vui vẻ chính là Tô Vân Cảnh đang rất tích cực cố gắng tiếp nhận tình cảm của hai người.

Sau khi Tô Vân Cảnh bị phim làm cho nổi da gà hết đợt này tới đợt khát liền hậm hực tắt video đi.

Đọc tiểu thuyết cậu còn thấy bình thường, nhưng xem loại phim này thật sự là muốn lấy cái mạng già này của cậu mà.

Càng xem càng thấy sợ, cảm thấy bọn họ không phải đang giao lưu thân thiện mà là đang biểu diễn tạp kỹ, điều này khiến Tô Vân Cảnh có ám ảnh cực lớn.

Mỗi năm vào hai tháng là tháng năm và tháng sáu, Phó Hàn Chu đều sẽ nghỉ ngơi không làm việc.

Studio thì vẫn hoạt động như bình thường, chỉ có điều công việc đều không bận lắm, nhưng càng là khoảng thời gian này thì thần kinh của Giang Sơ Niên sẽ càng căng chặt.

Bởi vì trong hai tháng này Phó Hàn Chu rất dễ xuất hiện vấn đề về thần kinh.

Có lẽ là vì đã chuyển sự chú ý lên người Tô Vân Cảnh nên tháng này cảm xúc của Phó Hàn Chu vẫn luôn rất ổn định.

Nhưng Giang Sơ Niên vừa thả lỏng chưa được bao lâu, Lâm Liệt liền gọi điện thoại cho anh ấy.

Anh ấy cùng Lâm Liệt không thân lắm, cũng chỉ vì Phó Hàn Chu mà hai người mới quen biết nhau, quan hệ cũng không tính là quá xa cách, Giang Sơ Niên cũng từng hợp tác với Lâm Liệt vài lần.

Nhưng Lâm Liệt rất ít khi chủ động gọi điện cho anh ấy, bình thường đều là vì chuyện công việc hoặc là có liên quan đến Phó Hàn Chu.

Giang Sơ Niên vừa bắt máy đầu kia điện thoại liền truyền đến giọng nói bình tĩnh lão luyện của Lâm Liệt: “Tiện nói chuyện không?”

Gập cuốn sổ ghi chép lại, Giang Sơ Niên xoa xoa đôi mắt nhức mỏi của mình xong mới nói: “Tiện, bây giờ tôi không bận.”

Lâm Liệt cũng không có ý định tán gẫu mà trực tiếp vào chủ đề chính luôn: “Anh biết Tô Vân Cảnh là ai không?”

Nghe đến cái tên này, Giang Sơ Niên liền mở bừng mắt ra, im lặng trong chốc lát mới hỏi: “Biết, sao thế, anh biết cậu ấy à?”

Lâm Liệt: “Tôi không biết cậu ta, nhưng tôi muốn biết cậu ta và anh Phó có quan hệ gì, tiện nói với tôi không?”

Bây giờ Phó Hàn Chu muốn đem một nửa tài sản chuyển sang cho Tô Vân Cảnh đứng tên, mà còn hỏi Lâm Liệt xin tư vấn.

Một số bất động sản như nhà cửa thì có thể thêm tên Tô Vân Cảnh vào.

Chỉ cần ký hiệp nghị cộng hưởng, ghi rõ tỷ lệ chiếm dụng phòng ở là có thể đến cục quản lý nhà đất để sửa đổi.

Cổ phần có thể sang tên, anh muốn sang tên cho Tô Vân Cảnh một nửa.

Cổ phiếu chứng khoán không thể chuyển tặng, anh liền muốn bán đi.

Nếu không phải có giao tình nhiều năm như vậy với Phó Hàn Chu, Lâm Liệt tuyệt đối sẽ không thăm dò chuyện riêng tư của khách hàng.

Anh ấy quen biết Phó Hàn Chu nhiều năm như vậy, cũng không biết bên cạnh anh từ khi nào mà có thêm một người tên là Tô Vân Cảnh, đã vậy anh lại còn phóng khoáng mà tặng cho người ta một nửa gia sản.

Lâm Liệt không nói với Giang Sơ Niên về quyết định kinh khủng này của Phó Hàn Chu, chuyện công việc, anh ấy không tiện tiết lộ với Giang Sơ Niên.

Chỉ có điều thân là bạn bè, anh ấy muốn biết Tô Vân Cảnh là ai, có quan hệ gì với Phó Hàn Chu.

Anh ấy không hiểu biết tình trạng bệnh của Phó Hàn Chu được như Giang Sơ Niên, nhưng cũng thoáng biết được một chút.

Sau khi từ chỗ Giang Sơ Niên biết được Tô Vân Cảnh này có tướng mạo rất giống với Văn Từ, Lâm Liệt không những không kinh ngạc mà ngược lại còn có một loại cảm giác “quả nhiên là thế”.

“Tôi muốn gặp cái người Tô Vân Cảnh này, anh có phương thức liên hệ của cậu ta không?” Lâm Liệt hỏi.

Giang Sơ Niên có hơi bất lực: “Điện thoại của cậu ta bị anh Phó giữ rồi, anh muốn gặp cậu ta thì phải liên hệ với anh Phó.”

Lâm Liệt: “…”

Không biết xấu hổ tới vậy sao?

Giang Sơ Niên cũng gọi cho Tô Vân Cảnh cả mấy cuộc điện thoại rồi, cũng giống như Lâm Liệt, anh ấy muốn hẹn Tô Vân Cảnh ra gặp riêng.

Nhưng đều không ngoài dự đoán, tất cả đều do Phó Hàn Chu bắt máy.

Cũng không biết là do Tô Vân Cảnh cố ý hay Phó Hàn Chu thật sự giữ điện thoại của người ta.

Giang Sơ Niên nghĩ cái thứ hai có khả năng hơn, Phó Hàn Chu có duc v0ng chiếm hữu rất mạnh, thái độ của anh đối với Tô Vân Cảnh luôn mập mờ không rõ, nói không chừng anh đã nhốt người ta lại rồi cũng nên.

Tô Vân Cảnh bị người ta nghi rằng đã bị nhốt lại hoàn toàn không biết đến những hành động không biết xấu hổ của Phó Hàn Chu, cậu vẫn còn rất an ổn mà ở nhà làm một trạch nam.

Nếu không phải có một nhóc cool ngầu vẫn luôn nhìn chằm chằm như hổ rình mồi, luôn nhớ thương tới cái mông của cậu thì những ngày tháng nhàn nhã thế này thật sự là quá tốt đẹp.

Đàn ông đều là động vật ăn thịt, còn là loại thịt cực kỳ cực kỳ mặn kia nữa.

Mà Phó Hàn Chu chính là loại động vật ăn thịt như vậy.

Tô Vân Cảnh có thể cảm nhận được nhóc cool ngầu đang càng ngày càng không thỏa mãn. Cậu cứ luôn bị hành động của anh khiến cho sợ bóng sợ gió, cuối cùng cũng nhận ra hai người bọn họ đã ở riêng với nhau quá lâu rồi.

Phải rời khỏi tầm mắt của nhóc cool ngầu một lát, nếu không ngày nào anh cũng cứ nhớ mong mãi phải làm sao để lôi cậu lên giường.

Tô Vân Cảnh ở lại trong nhà Phó Hàn Chu được nửa tháng, trước kia cậu sống ở nhà bạn của Giang Sơ Niên, giờ phải thu dọn sạch sẽ đồ đạc của mình rồi trả lại chìa khóa cho Giang Sơ Niên.

Vừa nghe Tô Vân Cảnh muốn quay về, con ngươi Phó Hàn Chu liền co rụt lại: “Em muốn đi à?”

“Em không đi, chỉ là quay về đó thu dọn đồ đạc để chuyển qua đây thôi, hai chúng ta cùng nhau đi, tiện thể quét dọn sạch sẽ nhà người ta luôn.”

Tô Vân Cảnh muốn cho nhóc cool ngầu làm chút việc, bớt cho anh nhiều tinh lực quá không có chỗ dùng, ngày nào cũng suy nghĩ lung tung.

Phó Hàn Chu không nói gì.

Thấy dáng vẻ này của anh Tô Vân Cảnh liền nhướng cao mày nói: “Chu Chu, anh muốn em cả đời đều ở lại nơi này, vĩnh viễn cũng không được ra ngoài à?”

Phó Hàn Chu cụp mắt xuống, đáy mắt tràn đầy vẻ tối tăm.

“Không phải chứ, không phải chứ.” Tô Vân Cảnh kinh ngạc: “Anh thật sự nghĩ như vậy ư?”

“Không có.” Anh chính là nghĩ như vậy đấy.

“Hửm?” Tô Vân Cảnh vẫn cảm thấy không đúng lắm.

Cảm xúc nơi đáy mắt của Phó Hàn Chu không chút dấu vết mà xẹt qua, anh dùng đôi mắt thuần khiết trong suốt của mình nhìn Tô Vân Cảnh: “Lâm Liệt mời anh ăn cơm, chúng ta cùng đi đi, chẳng phải em muốn gặp cậu ta sao?”

Lực chú ý của Tô Vân Cảnh bị dời đi, cậu hơi do dự một lát liền hỏi Phó Hàn Chu: “Em có thể gặp cậu ấy sao?”

“Chẳng phải em nói chuyện chúng ta ở bên nhau không giấu được những người bên cạnh sao?”

Tô Vân Cảnh bị anh thuyết phục: “Cũng đúng.”

Cũng không thể cả đời đều trốn tránh đám người Lâm Liệt cùng Đường Vệ được.

Phó Hàn Chu chỉ muốn ở bên Tô Vân Cảnh, nhưng thế giới này không chỉ có hai người bọn họ, đã vậy Tô Vân Cảnh lại còn là loại động vật quần cư.

Cậu không giống với Phó Hàn Chu, thế giới của cậu tràn đầy màu sắc, cậu thích duy trì một số hoạt động xã giao nhất định.

Đối với cậu mà nói, bạn bè, người thân, người yêu đều không thể thiếu.

Hiểu biết về tình yêu của Phó Hàn Chu rất hạn hẹp, hạn hẹp mà cảm thấy chỉ cần một mình người yêu Tô Vân Cảnh là đủ rồi.

Lâm Liệt rất thông minh, biết rằng nếu mình tỏ ý muốn gặp Tô Vân Cảnh thì theo tính cách cố chấp của Phó Hàn Chu, trăm phần trăm anh sẽ không đồng ý.

Nhưng Phó Hàn Chu muốn đem tài sản của mình cho Tô Vân Cảnh, người trung gian như anh ấy chỉ có thể giải quyết quá trình phức tạp, chứ rất nhiều thủ tục đều cần Tô Vân Cảnh và Phó Hàn Chu ra mặt.

Vì vậy Lâm Liệt liền dùng cái cớ này để hẹn hai người cùng nhau ra ngoài, thuận tiện gặp mặt cái người Tô Vân Cảnh này, xem thử rốt cuộc cậu là người thế nào.

Cho dù biết Lâm Liệt không có ác ý, nhưng đối với người vừa mới mất đi rồi lại có được như Phó Hàn Chu, cho dù có thiện ý hay ác ý, anh đều không muốn có người quấy rầy cuộc sống đơn độc của anh và Tô Vân Cảnh.

Lâm Liệt không thể hiện quá nhiều ý muốn gặp Tô Vân Cảnh nên mới khiến Phó Hàn Chu buông bỏ lòng phòng bị.

Lại thêm việc anh không muốn cho Tô Vân Cảnh biết sự điên cuồng trong lòng mình nên Phó Hàn Chu mới đồng ý lần gặp mặt này.

Lâm Liệt hẹn Phó Hàn Chu thứ bảy này tại nhà hàng Tương Tây Giang cùng nhau ăn cơm.

Tương Tây Giang là một nhà hàng tư nhân cực kỳ nổi tiếng ở thủ đô, chỉ mở cửa với khách hàng hội viên.

Bởi vì có quy định này nên vấn đề riêng tư cực kỳ tốt, ở đây thường có thể gặp được rất nhiều minh tinh.

Tối thứ bảy, Tô Vân Cảnh cùng Phó Hàn Chu đến Tương Tây Giang trước mười phút, không ngờ lại gặp phải Văn Yến Lai cũng đến đây ăn cơm, đi cùng với Văn Yến Lai còn có…

Tô Vân Cảnh nhìn thấy cô gái xinh đẹp hoạt bát bên cạnh Văn Yến Lai liền không khỏi sững sờ.

Là Mộ Ca.

Nữ chính của cuốn tiểu thuyết này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.