Tôi, Còn Có Thể Cứu Vãn Một Chút Không?

Chương 93: Ngoại truyện 3



Đường Vệ gọi cuộc điện thoại này là bởi vì vào một thời khắc nào đó, anh ấy đột nhiên sinh ra cảm giác ‘Tôi cũng không làm sai cái gì, tôi mới là người bị hại cơ mà, tại sao lương tâm tôi phải cắn rứt chứ’?

Đợi đến khi Lâm Liệt trả lời điện thoại, cơn giận dữ quằn quại của Đường Vệ đột nhiên im hơi lặng tiếng, anh ấy lại sợ rồi.

Lâm Liệt dường như đang đợi anh ấy mở miệng, Đường Vệ không nói, anh ấy cũng vẫn im lặng.

Trong giây phút trống rỗng, toàn thân Đường Vệ như đang ở trên đống lửa, cổ họng khó chịu cuộn lên cuộn xuống.

Đầu óc xoay chuyển, Đường Vệ cứng ngắc nói một câu: “Tôi, tôi đang yêu.”

“Ừ.” Giọng nói đằng kia rất bình tĩnh và thờ ơ.

Nghe thấy cái giọng điệu này của anh ấy, trong lòng Đường Vệ bỗng nhiên lộp bộp một tiếng, một ý nghĩ sinh động đột nhiên nảy ra, k1ch thích thần kinh đang nảy thình thịch của Đường Vệ.

Anh ấy không chút nghĩ ngợi dùng cái ý nghĩ này, trong lúc hoảng hốt lại nói ra câu thứ hai: “Tôi sẽ kết hôn với cô ấy.”

Cuối cùng cũng tìm được cớ để liên lạc với Lâm Liệt, Đường Vệ khô khan nhấn mạnh: “Lý do chính tôi gọi điện là để nói với cậu về chuyện này.”

Đầu máy bên kia im lặng mất hai giây rồi tiếp tục cất lên giọng nói lạnh lùng vừa rồi, giọng điệu cũng không có nhiều cảm xúc, anh ấy nói: “Chúc mừng.”

Đường Vệ như vừa bị người ta tạt nước đá vào mặt, từ đầu đến lòng bàn chân đều lạnh toát.

Lâm Liệt lạnh lùng hỏi anh ấy: “Còn có chuyện gì không? Nếu không có chuyện gì khác thì tôi bận rồi.”

Thấy Đường Vệ mãi không lên tiếng, Lâm Liệt cúp điện thoại luôn.

Nghe thấy tiếng ngắt điện thoại, dây thần kinh của Đường Vệ nhói đau, mọi sự bất bình và tức giận lại trào dâng, anh ấy gọi lại.

Chỉ sau hai hồi chuông, Lâm Liệt đã trả lời điện thoại.

“Từ trung học năm thứ hai đến nay, tôi đã quen cậu mười hai năm, mười hai năm rồi! Tôi sắp kết hôn rồi, mà con mẹ cậu chỉ có tí phản ứng này là sao hả?” Đường Vệ rống lên.

“Nếu không thì tôi phải như thế nào?” Lâm Liệt lạnh lùng hỏi: “Cậu muốn nghe tôi nói cái gì, một câu chúc mừng còn chưa đủ sao?”

Đường Vệ không đợi Lâm Liệt nói xong đã lập tức cúp điện thoại.

Anh ấy luôn coi Lâm Liệt là người anh em tốt nhất của mình, mặc dù hai người họ luôn cãi nhau ồn ào nhiều năm như vậy, nhưng mối quan hệ của họ thực sự rất tốt.

Kể từ khi Lâm Liệt hôn anh ấy vào đêm hôm đó, Đường Vệ luôn viện lý do cho anh ấy rồi chờ Lâm Liệt giải thích.

Nhưng trong khoảng thời gian này Lâm Liệt luôn lạnh nhạt với anh ấy, Đường Vệ đã ở nước ngoài lâu như vậy rồi, mà Lâm Liệt cũng chưa từng liên lạc với anh ấy một lần nào cả.

Lúc trước Đường Vệ cố ý đăng bài trong vòng bạn bè không phải chỉ là để làm Lâm Liệt tức giận, mà là hy vọng Lâm Liệt có thể nhìn thấy rồi chủ động gọi cho anh ấy.

Nếu là trước đây, Lâm Liệt nhìn thấy anh ấy làm những chuyện ngu ngốc này thì nhất định sẽ mắng anh ấy như té tát vào mặt.

Đường Vệ không thiếu một người ba nhỏ mọi việc đều quản anh ấy, là anh ấy không nỡ từ bỏ tình cảm, từ bỏ mối quan hệ mười hai năm với Lâm Liệt.

Vì vậy, thái độ hiện tại của Lâm Liệt khiến Đường Vệ rất hoảng sợ, cho dù anh ấy có to gan lớn mật thế nào, anh ấy vẫn mơ hồ cảm thấy có gì đó không ổn.

Người anh em đã ở bên anh ấy mười hai năm dường như cũng có tình cảm kia đối với anh ấy.

Đường Vệ không dám nghe nữa, bởi vì anh ấy sợ Lâm Liệt hoàn toàn làm thủng lớp giấy cửa sổ này, lời nói vừa rồi của Lâm Liệt cũng mơ hồ có manh mối như vậy.

Bây giờ toàn thân Đường Vệ đã tê dại, cúp điện thoại xong, anh ấy nằm im trên giường, mất một hồi lâu cũng không thể trở về suy nghĩ bình thường được.

Cuối cùng Đường Vệ cũng trở nên bình tĩnh trở lại, không làm những chuyện ngớ ngẩn quỷ quái nào nữa, cũng ngừng gửi những thứ loạn xì ngầu lên vòng bạn bè nhằm thu hút sự chú ý của Lâm Liệt nữa.

Anh ấy có một nguyên tắc quan trọng nhất trong cách cư xử với bạn bè, đó là vui thì ở với nhau, không vui thì đường ai nấy đi.

Từ khi học trung học cơ sở đến khi bước vào xã hội, đám bạn bè của Đường Vệ người đến người đi, chỉ có mình Lâm Liệt là ở bên anh ấy từ đầu đến cuối.

Anh ấy không giống với người khác, với Đường Vệ, anh ấy là một người bạn, một thành viên trong gia đình, cũng là một thói quen sống tích tụ theo thời gian.

Lâm Liệt thích một người đàn ông cũng không thành vấn đề, nhất thời mù quáng nhìn trúng anh ấy cũng không thành vấn đề, dù sao thì rất nhiều mối quan hệ đều không thể chịu được thử thách của thời gian.

Đợi đến một ngày Lâm Liệt gặp đúng chân mệnh thiên tử của mình, ngay lập tức anh ấy sẽ bị lãng quên thôi.

Nhìn mình trong gương, Đường Vệ thật sự cảm thấy cho dù Lâm Liệt có suy nghĩ không trong sáng như vậy đối với anh ấy, có lẽ cũng chẳng phải tình cảm sâu sắc gì đâu.

Dù sao anh ấy cũng chẳng phải loại trai đẹp mảnh mai, Lâm Liệt nhìn trúng anh ấy nhất định là do nhất thời bị ma quỷ ám ảnh, sau này Lâm Liệt nhất định sẽ nghĩ thông thôi.

Đường Vệ tự an ủi chính mình một hồi, sau đấy xây dựng lại sự tự tin cho mình.

Anh ấy quyết định nói dối đến cùng, chỉ cần anh ấy đã có bạn gái, tình cảm của Lâm Liệt dành cho anh ấy sẽ nhạt dần theo thời gian, sẽ không còn nhìn chằm chằm vào bãi cỏ bên cạnh tổ của mình nữa, sẽ hướng tới một khu rừng rộng lớn hơn.

Vậy nên, khi Tô Vân Cảnh chủ động trò chuyện với anh ấy trên Wechat, để khiến cuộc hôn nhân chớp nhoáng trở nên đáng tin hơn, Đường Vệ còn để cho cô bạn gái hư cấu có thai.

Đường Vệ không có kinh nghiệm trong lĩnh vực này, Tô Vân Cảnh cũng không biết nhiều về chuyện mang thai, cuối cùng trở thành một người dám nói, một người dám tin.

Anh ấy chủ động nhắc đến vấn đề này với Tô Vân Cảnh vì anh ấy nghĩ rằng có Tô Vân Cảnh và anh Phó ở đó vẫn tốt hơn là một mình anh ấy trở về Trung Quốc đối mặt với Lâm Liệt một mình.

Anh ấy muốn hòa giải với Lâm Liệt, cũng muốn dùng lời nói dối này để chế ngự Lâm Liệt, bữa tiệc mời ăn tối lần này thật ra chính là cho nhau một bậc thang để bước xuống.

Nhưng Lâm Liệt không có cái ý này, cơm còn chưa ăn mà anh ấy đã rời đi rồi.

Nhìn thấy Lâm Liệt cứ như vậy rời đi mà không có trao đổi gì với mình, Đường Vệ không biết Lâm Liệt muốn làm gì cả, vậy là vô cùng tức giận.

Sau bữa ăn phiền lòng này, Đường Vệ bắt taxi đến một nhà hàng mà Lâm Liệt thường đến.

Lâm Liệt và ông chủ nhà hàng này rất thân, thấy Đường Vệ uống quá nhiều nên đã gọi điện cho Lâm Liệt, nhờ anh ấy đến đón người.

Sau khi ông chủ gọi điện xong, hơn hai mươi phút sau Lâm Liệt mới lái xe tới.

Thực ra, Đường Vệ không hề say, anh ấy chỉ ôm một tia hy vọng cuối cùng xem có phải là Lâm Liệt đang chơi một trận ra trò với anh ấy, giả vờ thích anh ấy, thấy anh ấy bị giày vò quấn quýt rối rắm như vậy, vừa lòng mãn ý rồi mới cho anh ấy biết sự thật hay không.

Lần này Đường Vệ rất thành thật say sưa, Lâm Liệt khoác tay anh ấy đi về phía trước, về đến nhà lại đặt anh ấy lên giường, anh ấy nằm trên giường cũng ngoan ngoãn nhắm mắt lại.

Mặc dù nhắm mắt lại, nhưng Đường Vệ cũng có thể cảm giác được Lâm Liệt đang đứng bên giường nhìn mình.

Ánh mắt của anh ấy rất hờ hững, nhưng khi nó rơi vào trên người Đường Vệ thì lại giống như một con dao sắc bén, phá tan ảo ảnh cuối cùng của Đường Vệ.

Lâm Liệt nhìn Đường Vệ trên giường hồi lâu, anh ấy không làm gì cả, chỉ lấy ra một điếu thuốc, đi tới mở cửa sổ phòng.

Căn phòng không bật đèn, Đường Vệ vừa mở mắt ra đã ngửi thấy mùi khói thuốc.

Lâm Liệt đứng bên cửa sổ, trong miệng châm một điếu thuốc, gương mặt của anh ấy hòa vào bóng đêm, khiến người ta không nhìn rõ tâm trạng.

Đường Vệ quen Lâm Liệt đã lâu, anh ấy rất ít hút thuốc, là người sống rất kỷ luật, uống rượu cũng vô cùng có mức độ, ai thuyết phục anh ấy uống cũng vô ích.

Lâm Liệt không làm gì cả, chỉ hút một điếu thuốc rồi rời khỏi phòng.

Đường Vệ vẫn thức cả đêm, hôm sau nghe tiếng động bên ngoài cũng không dám ra khỏi phòng.

Mãi cho đến khi Lâm Liệt đi làm, Đường Vệ mới xỏ dép vào rồi đi ra.

Lâm Liệt để lại cho anh bữa sáng, cơm cháo vẫn còn bốc khói nghi ngút, nhưng Đường Vệ không có cảm giác thèm ăn.

Sau khi mơ màng ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách một lúc, Đường Vệ đột nhiên có loại cảm giác cảnh còn người mất.

Anh ấy đứng dậy, đẩy cửa phòng ngủ của Lâm Liệt ra.

Lâm Liệt có bệnh sạch sẽ rất nghiêm trọng. Đường Vệ không được phép ăn bất cứ thứ gì trong phòng ngủ của anh ấy, nếu để một ít cặn thức ăn thừa trên thảm phòng ngủ của anh ấy, Đường Vệ nhất định sẽ không có gì ngon mà ăn nữa.

Nhưng hiện tại trên bàn làm việc trong phòng ngủ có rất nhiều giấy rơi lung tung, gạt tàn thuốc bên cạnh đầy tàn thuốc, trong thùng rác còn có hai hộp thuốc lá trống không.

Nghĩ đến hình ảnh Lâm Liệt hút thuốc đêm qua, trái tim Đường Vệ đột nhiên bị thứ gì đó châm chích, một trận đau nhói truyền đến.

Đường Vệ chạy trối chết ra khỏi nhà Lâm Liệt, thậm chí không thèm chào tạm biệt mẹ mình, mua một chuyến bay gần nhất rồi bay ra nước ngoài.

Anh ấy không muốn, cũng không dám thừa nhận rằng Lâm Liệt có tình cảm sâu sắc với anh ấy về mặt đó.

Sau khi Đường Vệ rời đi không nói một lời, Lâm Liệt vẫn không chủ động liên lạc với anh ấy.

Tuy nhiên, Tô Vân Cảnh lại một mực nhắn tin Wechat khuyên anh ấy nên hòa giải với Lâm Liệt, rồi thỉnh thoảng còn hỏi anh ấy về việc kết hôn.

Đường Vệ kín miệng như bưng, chỉ có thể nói qua loa lấy lệ với Tô Vận Cảnh.

Nếu không như vậy thì anh ấy còn có thể nói gì nữa đây?

Bị người anh em của mình nhìn trúng rồi, nhưng anh ấy thật sự không biết phải làm sao, cho nên mới vừa sợ hãi vừa trốn ra nước ngoài tránh nạn?

Thoáng một cái đã đến hai tháng sau, Lâm Liệt vẫn không có chút tin tức nào, cứ như anh ấy thực sự định từ bỏ tình bạn này, Đường Vệ cảm thấy rất khó chịu, không biết nên ph4t tiết thế nào.

Một đêm nọ, Đường Vệ đột nhiên nôn mửa rồi lên cơn sốt, đau bụng không chịu nổi, sau đấy được người đồng nghiệp trong đại lý ô tô đưa đến bệnh viện.

Tiếng Anh của Đường Vệ rất kém, người bạn đưa anh ấy đến bệnh viện nói chuyện với bác sĩ rất lâu, không biết bác sĩ nói gì mà sắc mặt người bạn kia trắng bệch, nhìn Đường Vệ ngập ngừng muốn nói lại thôi.

Khi bác sĩ rời đi, mắt người bạn kia đỏ lên: “Anh Đường, chúng ta phải chuyển đến bệnh viện khác, bác sĩ nói rằng không thể chữa khỏi bệnh của anh, bệnh của anh hết sức nghiêm trọng.”

Đường Vệ vốn dĩ đã rất đau rất khó chịu rồi, nhưng nghe xong những lời này, trong chốc lát tai của anh ấy bỗng ù đi, bụng lại càng thêm đau quặn, như thể nội tạng đều rã rời.

Trên đường chuyển đến bệnh viện khác, Đường Vệ gọi điện cho Lâm Liệt, ý tứ của anh ấy rất đơn giản, trong khoảng thời gian này, anh ấy đều nín nhịn cơn tức của mình, cho dù sắp chết cũng phải mắng cho Lâm Liệt một trận, như thế mới có thể yên lòng nhắm mắt xuôi tay.

Sau khi được chuyển đến bệnh viện mới, họ mới biết Lâm Liệt đang bị viêm ruột cấp tính, nhưng hệ thống y tế ở nước ngoài khác với ở Trung Quốc.

Việc phân chia các phòng ban rất chi tiết, các bác sĩ sẽ không vượt quá thẩm quyền của mình để chữa trị cho bệnh nhân. Bệnh viện đầu tiên mà Đường Vệ được đưa đến là bệnh viện phụ thuộc, họ không thể điều trị bệnh viêm ruột cấp tính ở đây nên mới khuyên Đường Vệ chuyển viện, nói rằng họ không thể điều trị được.

Nhưng người bạn đi cùng vừa nghe tin không thể chữa khỏi thì đã cho rằng Đường Vệ mắc bệnh nan y nào đó.

Việc truyền đạt thông tin sai lệch đã dẫn đến một vụ long trời lở đất như vậy.

Tình hình đêm đó quá hỗn loạn, Đường Vệ kiệt sức, uống thuốc rồi ngủ thiếp đi.

Khi tỉnh dậy thì đã là buổi chiều hôm sau, Đường Vệ vừa mở mắt ra đã nhìn thấy một bóng dáng cao gầy bên cửa sổ phòng bệnh.

Lông mày của người đàn ông hẹp dài, con ngươi rất sáng, bờ môi mỏng bạc tình.

Đột nhiên nhìn thấy Lâm Liệt, Đường Vệ còn cho rằng mình gặp ảo giác, nhắm mắt lại rồi mở ra, người đó không biến mất, anh ấy vẫn ở đó.

Dường như thấy Đường Vệ đã tỉnh, Lâm Liệt nhìn sang.

Khi ánh mắt của anh ấy nhìn xuống, ngay lập tức có thứ gì đó bùng nổ trong tâm trí Đường Vệ, những hình ảnh khóc lóc như một tên ngốc đêm qua lần lượt chiếu lại như thước phim.

Trong lòng Đường Vệ phun một câu chửi thề vô cùng bẩn thỉu.

Đêm qua anh ấy gọi điện cho Lâm Liệt, ý định của anh ấy là cho dù sắp chết thì anh ấy cũng sẽ chết một cách vui vẻ, phải ph4t tiết hết những gì bản thân nín nhịn bấy lâu ra.

Nhưng không biết là do cơ thể quá đau hay là cảm thấy Lâm Liệt quá khốn nạn, bản thân lại cảm thấy tủi thân, Đường Vệ ban đầu muốn chửi bới nhưng cuối cùng lại nghẹn ngào.

Đã rất lâu rồi Đường Vệ không khóc, lần cuối cùng anh ấy mang dáng vẻ không đàn ông như vậy trước mặt Lâm Liệt là khi anh ấy còn đang học đại học, mẹ anh ấy phát hiện ra có một khối u trong người.

Bác sĩ chẩn đoán đó là khối u ác tính, Đường Vệ suốt đêm ở nhà Lâm Liệt khó chịu, khóc lóc, may mà cuối cùng mẹ anh ấy vẫn ổn, ca mổ thành công.

Nghĩ đến chuyện ngu ngốc mà mình đã làm đêm qua, đầu của Đường Vệ lại cảm thấy đau đớn.

Không muốn đối mặt với Lâm Liệt, Đường Vệ nhắm mắt nằm xuống giả vờ như đã chết.

Lâm Liệt không có ý vạch trần Đường Vệ, không nói gì cả, chỉ đứng ở bên cửa sổ, còn không hỏi thăm câu nào.

Bầu không khí trong phòng lâm vào sự im lặng quỷ dị hơn mười phút, cho đến khi Lý Nhạc Lâm đẩy cửa bước vào.

Lần này Đường Vệ bị viêm dạ dày ruột cấp tính, chính Lý Nhạc Lâm là người đưa anh ấy đến bệnh viện rồi gây ra chuyện long trời lở đất lớn như vậy, cũng là do cậu ta nghe nhầm ý của bác sĩ.

Vì vậy khi nhìn thấy Đường Vệ, Lý Nhạc Lâm có phần ngượng ngùng, cậu ta cố gắng hết sức để không nhìn về phía Đường Vệ đang trừng mắt nhìn mình, hỏi Lâm Liệt: “Anh Liệt, sắp trưa rồi, mọi người ăn cái gì, em đi mua nhé.”

Lâm Liệt liếc nhìn đồng hồ đeo tay: “Không cần đâu, lát tôi lên máy bay rồi, cũng sắp đến giờ, tôi cũng nên đi thôi.”

Khi nghe tin Lâm Liệt rời đi, Đường Vệ lập tức nhìn anh ấy, giọng điệu lộ rõ vẻ tức giận: “Rốt cuộc cậu muốn làm cái quái gì thế hả?”

Anh ấy nghiến răng nghiến lợi, chỉ có Lâm Liệt mới hiểu được ý của anh ấy.

“Từ hôm qua đến nay, tôi đã hai ngày không ngủ rồi.” Ánh mắt Lâm Liệt nặng nề rơi vào trên người Đường Vệ, trong mắt hiện lên sự mệt mỏi vô cùng: “Đường Vệ, tôi sẽ không mãi mãi bỏ thời gian và năng lượng lãng phí trên người của cậu đâu.”

Trái tim của Đường Vệ như bị một bàn tay vô hình to lớn bóp chặt, nhất thời không biết hít thở thế nào.

Lý Nhạc Lâm biết gần đây hai người cãi nhau, nhưng không ngờ lại không vui đến như vậy, trong phòng tràn ngập áp suất thấp, cậu ta ngại ngùng hận không thể tìm một cái kẽ hở nào đấy để chui vào.

Lâm Liệt không nói gì, xoay người rời đi.

Mấy ngày nay, Lâm Liệt rất bận rộn, một ngày một đêm không chợp mắt dành thời gian cho vụ án mua bán sáp nhập trong tay, vừa về nhà định tắm rửa nghỉ ngơi thì Đường Vệ đã gọi điện thoại tới.

Lâm Liệt không biết anh ấy bị làm sao, thấy tình hình không ổn, anh ấy liền đặt chuyến bay gần nhất.

Sau đó, điện thoại của Đường Vệ không thể liên lạc được, vì vậy Lâm Liệt phải liên lạc với Lý Nhạc Lâm.

Hồi còn nhỏ, Lâm Liệt sống ở nước ngoài vài năm, anh ấy hiểu rõ hệ thống y tế ở nước ngoài, sau khi nghe thấy lỗ hổng thông tin, anh ấy đã bảo Lý Nhạc Lâm hỏi lại bác sĩ.

Khi biết Đường Vệ bị viêm dạ dày ruột cấp tính, Lâm Liệt vừa vượt qua vòng kiểm tra an ninh máy bay, đang ngồi chờ máy bay ở sảnh chờ.

Mặc dù Đường Vệ chẳng có chuyện gì nghiêm trọng, nhưng anh ấy vẫn bay tới.

Lúc này, Lâm Liệt rất mệt mỏi, thể xác và tinh thần đều kiệt quệ, anh ấy không muốn cùng Đường Vệ cứ thế dây dưa mãi.

Năm anh ấy quen biết với Đường Vệ, ba mẹ anh ấy vừa làm thủ tục ly hôn.

Ngoài Lâm Liệt, tài sản chung của vợ chồng sẽ được phân chia hợp lý. Chỉ có vấn đề quyền nuôi Lâm Liệt là bị tranh chấp giữa hai bên.

Mẹ anh ấy sống ở nước ngoài từ nhỏ, được tiếp thu nền giáo dục của phương Tây, trong thời gian sống ở trong nước, bà ấy không quen với cuộc sống nơi đây, tư tưởng của bà ấy hoàn toàn khác với ba của Lâm Liệt, thêm vào đó, bà ấy còn được thăng chức và chuyển về trụ sở chính, vậy là bà ấy lặng lẽ đệ đơn ly hôn.

Vào thời điểm đó, ba của Lâm Liệt cũng đang trong giai đoạn thăng hoa của sự nghiệp, không bên nào có thời gian chăm sóc Lâm Liệt.

Lâm Liệt cũng không muốn theo bất kỳ ai trong hai người họ, chỉ đề cập rằng một mình anh ấy muốn được chuyển đến gần trường và tự lo cho bản thân.

Nếu đặt vấn đề này vào các gia đình khác, chắc chắn ba mẹ sẽ không đồng ý cho những đứa trẻ chưa đủ mười lăm tuổi muốn ra khỏi nhà để sống một cuộc sống tự lập.

Gia đình Lâm Liệt thì khác, ba mẹ anh đã thay nhau nói chuyện với anh ấy một lần, thấy anh ấy đã có kế hoạch nên họ mua cho anh một căn hộ hai phòng ngủ gần trường.

Cả hai người đều trả cho Lâm Liệt một khoản tiền sinh hoạt hàng tháng.

Mẹ anh ấy luôn ở nước ngoài, hàng tuần đều gọi điện cho anh ấy vào một giờ cố định để hỏi thăm tình hình của anh ấy, giống như đang giải quyết công việc.

Dù ba của Lâm Liệt đang ở Trung Quốc nhưng số lần Lâm Liệt gặp ba còn không nhiều bằng gặp trợ lý của ông.

Bản thân Lâm Liệt là một người lạnh lùng, anh ấy cảm thấy thoải mái với lối sống này, cho đến khi Đường Vệ vô tình đột nhập vào cuộc sống của anh ấy.

Lần đầu tiên anh ấy biết đến cái tên Đường Vệ là trong buổi họp mặt toàn thể học sinh vào ngày khai giảng trường trung học cơ sở của các thầy cô giáo và các em học sinh của trường.

Lúc đó Đường Vệ đang trong thời kỳ nổi loạn của học sinh cấp hai, xem mấy bộ phim hoạt hình vô cùng xốc nổi, nói năng khoác lác, nghịch ngợm, không phục bất kỳ ai.

Hiệu trưởng là chú của Đường Vệ, tóm lấy anh ấy như túm một con gà con, ngay dưới lá cờ đỏ tươi, ông ấy vì đại nghĩa quên tình nhà “xử tử” anh ấy.

Ngay sau khi chiếc tông đơ được đẩy xuống, mái tóc vất vả lắm mới nuôi dưỡng được để có thể tạo hình của Đường Vệ đã biến mất, anh ấy gần như không thở được, tiếng gào thét kinh khủng vang lên.

Cho tới bây giờ, tính cách Đường Vệ vẫn như thế, chỉ cần anh ấy ở đó là sẽ gà bay chó sủa, Lâm Liệt không biết đã dọn dẹp đống hỗn độn bao nhiêu lần rồi.

Trong suốt mười hai năm qua, Lâm Liệt luôn mang theo một thứ xấu xa như vậy bên người, theo dõi anh ấy, quan tâm anh ấy và rồi phải lòng anh ấy.

Nhưng đối phương lại khác với anh ấy, đối với anh ấy không có chút tình cảm đó, chỉ coi anh ấy như người anh em tốt nhất của mình.

Từ khi Lâm Liệt gặp Đường Vệ, Đường Vệ chỉ thích con gái mà thôi, những cô gái xinh đẹp.

Đêm đó, Lâm Liệt thật sự biết Đường Vệ không hề say, lúc hôn anh ấy, từ phản ứng cơ thể của Đường Vệ, Lâm Liệt biết rằng anh ấy đang giả vờ say.

Quen biết Đường Vệ nhiều năm như vậy, Lâm Liệt thậm chí còn hiểu rõ anh ấy hơn cả bản thân Đường Vệ.

Đường Vệ hiển nhiên là sợ hãi, nhưng bởi vì anh ấy băn khoăn tình cảm nhiều năm như vậy, cho nên sáng hôm sau hiếm thấy anh ấy mới dè dặt cẩn thận từng li từng tí như vậy, vì sợ xuyên thủng lớp giấy cửa sổ này.

Lâm Liệt biết anh ấy đang chờ lời giải thích của mình, cho dù ngẫu nhiên bịa ra lý do thì Đường Vệ cũng sẽ tin, sau đó bỏ qua chuyện này.

Đường Vệ giống như một chú Husky đã được thuần hóa, tuy thường ồn ào nhưng thực ra rất gần gũi với gia chủ, cũng rất tình cảm, một khi đã xác định chủ của mình rồi là sẽ không muốn rời đi nữa.

Nhưng Lâm Liệt không muốn tiếp tục như thế này.

Anh ấy là một người theo chủ nghĩa vị kỷ, bản tính ích kỷ và lạnh nhạt, luôn đặt lợi ích của bản thân lên trên hết.

Con người anh ấy ích kỷ, nếu một ngày nào đó Đường Vệ kết hôn rồi có con, anh ấy thật sự không thể chúc phúc cho Đường Vệ.

Lý do tại sao đêm đó anh ấy lại hôn Đường Vệ là vì Lâm Liệt đã sẵn sàng dừng lại, con người phải học cách dừng lại kịp thời, nếu không thể có được tình yêu của người khác thì phải yêu chính bản thân mình.

Anh ấy không phải là một thánh nhân, anh ấy sẽ không cống hiến cả cuộc đời của mình cho Đường Vệ miễn phí như vậy.

Mười hai năm qua, Lâm Liệt cảm thấy đã đủ dài rồi, không dùng bất cứ biện pháp nào để thay đổi tính hướng của Đường Vệ đã là giới hạn cuối cùng mà anh ấy tuân thủ, anh ấy không thể đợi Đường Vệ thêm mười hai năm nữa.

Vì giờ anh ấy đã mệt rồi.

Nhưng dù sao con người cũng không phải là người máy, dù có thể tính toán rõ ràng tình cảm của mình thế nào thì trong lòng vẫn không khỏi khó chịu vì muốn buông tay một người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.