Tội + Cộng Sự

Chương 21: Thẩm vấn mạnh bạo



Sự tình không đến nỗi tệ như hai người dự đoán, nhắc đến Tôn Quảng Dân, tuy các thôn dân đều rất phẫn nộ, nhưng hầu hết chỉ mắng chửi vài câu chứ không hành hung cảnh sát cho đầu nở hoa như đồn trưởng nói.

Người trong thôn không nhiều, trai tráng ra ngoài làm công, còn lại phần lớn là người già và trẻ nhỏ. Vu Bân và Diêu Khiết được sự phối hợp của cảnh sát dân sự, điều tra trên dưới một trăm hộ gia đình trong thôn J chỉ mất một ngày.

Ngồi trên tàu hỏa trở về, hai người mới dám nhẹ nhõm thở phào, Diêu Khiết cầm bình nước ủ ấm bàn tay, Vu Bân thì lập tức gọi cho Lưu Đức Chí.

Lúc này Lưu Đức Chí và Diệp Phi đang thẩm vấn một kẻ bị tình nghi mới bắt về.

Lưu Đức Chí nhận cuộc gọi, hiểu được sơ bộ tình hình thì đưa điện thoại cho Diệp Phi.

Diệp Phi ra hiệu bảo lão Lưu tiếp tục thẩm vấn, còn anh đứng dậy rời khỏi phòng.

“Ngoài câu chuyện của đồn trưởng đồn cảnh sát thì còn phát hiện giá trị nào không? Ví dụ như trong thôn có nạn nhân nào giờ đang sống và làm việc tại Bắc Kinh, điều kiện cũng khá giả không?” Diệp Phi hỏi Vu Bân.

Vu Bân đáp, “Có hai người, một làm ở công ty IT, một làm ở công ty bất động sản.”

“Hai người này tên gì?”

“Vương Lỵ, Hồ Phương.”

“Nữ?”

“Vâng, nữ… Nên em mới không nhắc tới.”

Diệp Phi thở ra một hơi, “Nữ cũng không thể hoàn toàn loại bỏ hiềm nghi. Được rồi, cậu và Diêu Khiết về nhanh đi.”

“Rõ, à đúng rồi Diệp đội trưởng, trước khi lên tàu em đã fax danh sách người dân thôn J đang làm việc ở Bắc Kinh về rồi.”

“Đã rõ, cứ vậy trước đã, dập máy nhé.”

Dập máy xong, Diệp Phi đến phòng làm việc, cầm bản fax lên nhìn, sau đó copy ra mấy tờ phân phát cho cảnh sát viên, dặn họ dựa trên danh sách, đi thăm hỏi điều tra từng người một, phát hiện có ai khả nghi thì lập tức đưa tới Đội hình sự.

Diệp Phi trở lại phòng thẩm vấn, ngồi xuống cạnh lão Lưu, thấp giọng hỏi, “Có phải không?”

Lão Lưu lắc đầu, “Một thằng lưu manh thôi.”

Diệp Phi nhìn gã đàn ông du côn mặt mũi đen đúa nọ, hỏi, “Triệu Vĩnh Hòa, anh và Tôn Quảng Dân là đồng hương phải không?”

Gã du côn tên Triệu Vĩnh Hòa nghển cổ nhìn Diệp Phi, “Nếu phải thì sao ta?”

“Hàng xóm của Tôn Quảng Dân nói từ trước đến nay quan hệ của hai người không tệ, anh còn thường xuyên tới nhà hắn, phải không?” Diệp Phi hỏi.

Triệu Vĩnh Hòa cúi đầu ngẫm nghĩ, “Cũng chẳng phải, tui có đến nhà hắn, nhưng chưa vào bao giờ, chỉ đứng ngoài nói chuyện chứ hắn không cho tui vào trong.”

“Anh chưa từng vào phòng hắn?” Diệp Phi hỏi.

Triệu Vĩnh Hòa lắc đầu quầy quậy, thịt trên mặt cũng lắc lắc theo, chém đinh chặt sắt nói, “Chưa từng!”

Diệp Phi nghiêng đầu thì thầm với lão Lưu, bảo gã phái người đi dò hỏi mấy người sống cùng dãy nhà thuê một chút, xem Triệu Vĩnh Hòa có bước vào phòng Tôn Quảng Dân hay không.

Lão Lưu gật đầu, đứng dậy rời khỏi phòng thẩm vấn.

Diệp Phi tiếp tục hỏi, “Tôi nghe mấy công nhân nói, tuần trước anh và Tôn Quảng Dân đánh nhau trong nhà máy, anh còn tuyên bố sẽ giết hắn, chuyện này có không?”

“Ấy! Anh cảnh sát ui, tui giận quá nói bừa mà cũng không được là sao ta? Có lần tui còn nói sẽ bẻ chân chủ nhiệm phân xưởng nhưng tui đâu có làm đâu ha! Dù tui hổng phải dân trí thức nhưng tui cũng biết giết người là phạm pháp nha, tui chắc chắn không dám làm đâu nha, anh đừng vu oan người tốt ha!”

“Hỏi anh có hay không, anh chỉ cần trả lời có hoặc không là được, thanh minh nhiều làm gì?” Tiểu Lý ghi biên bản bên cạnh bực mình khiển trách.

Triệu Vĩnh Hòa rụt cổ, “Èo, chị hai ui, công dân có tự do ngôn luận nha, tui đây không phạm pháp, thanh minh một hai câu có sao đâu ha?”

“Anh gọi ai là chị hai?!” Tiểu Lý kêu lên.

“Gọi chị đó chị hai, chị xem chị còn già hơn anh cảnh sát đây nữa nha! Chắc 40 rùi ha? Mấy con rùi ta?”

“Tôi, tôi ^%#$@” Tiểu Lý bùng nổ.

Mấy cảnh sát khác nhịn không được bật cười, Diệp Phi trừng mắt nhìn họ, “Tiểu Lý, ra ngoài một lát đi.”

Tiểu Lý ném bút lên bàn, giận dữ rời khỏi phòng thẩm vấn, vừa lúc lão Lưu tiến vào, thấy bộ dạng tức tối của Tiểu Lý thì chẳng hiểu mô tê gì hỏi Diệp Phi, “Sao thế?”

Diệp Phi thuật lại sự tình cho lão Lưu, lão Lưu cũng phì cười. Tiểu Lý khi trước là một cậu cảnh sát vừa cao vừa gầy, ngoại hình coi như cũng được, nhưng tháng trước bệnh nặng, phải dùng rất nhiều thuốc tăng hormone, chỉ trong nửa tháng đã từ khỉ ốm biến thành heo mập, bề ngoài cũng từ cậu em gầy gò biến thành chị hai béo ú. Tâm trạng cậu chàng vốn đã không tốt, giờ bị Triệu Vĩnh Hòa nói thế thì sao chịu nổi?

Diệp Phi ngừng cười, nói với Triệu Vĩnh Hòa, “Giữa anh và Tôn Quảng Dân đã xảy ra chuyện gì, tại sao đồng hương lại đánh nhau? Thậm chí anh còn đe dọa tính mạng hắn?”

Triệu Vĩnh Hòa không cần suy nghĩ, đáp ngay, “Tui quên rùi nha.”

“Nói láo hả bây? Đánh nhau to thế mà dám nói quên?” Lão Lưu đập bàn quát lên.

“Thì sao nha, tui bị Tôn Quảng Dân đánh cho lú lun ha, hổng nhớ là hổng nhớ nha!” Triệu Vĩnh Hòa chẳng coi lão Lưu ra gì, nghiêng đầu nhìn gã.

Lão Lưu tức giận thì thầm vào tai Diệp Phi, “Tôi nói có sai đâu! Lưu manh đó!”

Diệp Phi hừ một tiếng, lại hỏi Triệu Vĩnh Hòa, “11 giờ tối ngày 1 tháng 8, anh làm gì?”

“Còn làm gì nữa nha, ngủ thui.”

“Có ai chứng minh không?”

“Tui ngủ trong khu tập thể công nhân, có mười mấy người chứng minh được nha.” Triệu Vĩnh Hòa hèn mọn cười cười, “Anh cảnh sát ui, nếu tui nói tui đang đi ị thì chắc anh cũng hỏi có ai ngồi trong nhà cầu chứng minh cho tui không ha?”

Không đợi Diệp Phi trả lời, lão Lưu giận dữ quát, “Triệu Vĩnh Hòa!”

“Sao nào?” Triệu Vĩnh Hòa chỉ liếc mắt nhìn lão Lưu, khoanh tay cười khà khà, “Tui không phạm pháp, cây ngay không sợ chết đứng, các anh hỏi gì tui cũng chẳng sợ. Công dân có tự do ngôn luận, các anh bảo tui phối hợp điều tra, tui phối hợp là được chứ gì, cái gì cần nói thì tui nói hết rùi mà các anh có cho tui đi đâu, các anh định làm gì tui? Cẩn thận tui kiện các anh tội xử phạt trái phép nha! Xì xì! Khặc!” Nói cong còn khạc đờm xuống đất.

Cảnh sát viên lập biên bản bên cạnh nhịn không nổi, ném bút, hổn hển nhìn Diệp Phi.

Diệp Phi lại chú ý tới các loại phản ứng của Triệu Vĩnh Hòa, không hề bị ảnh hưởng bởi sự khiêu khích và xấc xược của hắn, anh mỉm cười hỏi, “Triệu Vĩnh Hòa, 11 rưỡi tối ngày 1 tháng 8, anh có đến nhà Tôn Quảng Dân không?”

Triệu Vĩnh Hòa run lên thấy rõ, nhưng rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh, quả quyết trả lời, “Không! Tui ngủ trong phòng tui, có người chứng minh được.”

“Anh nói dối!” Diệp Phi thình lình thét lớn, Triệu Vĩnh Hòa giật bắn mình, bởi vì Diệp Phi vẫn luôn bình tĩnh kiên định, vẻ mặt hiền hòa, đột nhiên thét lên như vậy đúng là hơi đáng sợ. Diệp Phi tiếp tục lớn giọng hỏi, “Đúng là anh ở trong phòng lúc 11 giờ, nhưng khoảng 11 rưỡi, nhân lúc mọi người ngủ say, anh đã trốn ra ngoài, đúng hay không?”

Triệu Vĩnh Hòa bắt đầu hoảng loạn, “Không, không, anh nói bậy! Anh nói bậy!”

“Anh đến nhà Tôn Quảng Dân, gõ cửa phòng Tôn Quảng Dân, bởi vì anh biết căn phòng đó chứa bí mật gì, nên anh muốn tống tiền Tôn Quảng Dân, nhưng chẳng những tống tiền bất thành, mà anh còn cãi vã với Tôn Quảng Dân, dẫn tới ra tay hành hung, anh lấy dao phay đã chuẩn bị trước chém chết Tôn Quảng Dân, sau đó đào thi thể một đứa trẻ lên, ném ra chợ hòng đánh lạc hướng cảnh sát, đúng hay không?!”

Diệp Phi đứng dậy, bước tới trước mặt Triệu Vĩnh Hòa, suy đoán rất hợp lý, nhịp nhàng ăn khớp, từng bước ép sát. Triệu Vĩnh Hòa trừng mắt nhìn Diệp Phi, thiếu điều sợ phát khóc, cuống quýt gào lên, “A a a! Không phải như thế! Tui không giết hắn! Không phải tui giết!”

Giọng nói của Diệp Phi vang dội mạnh mẽ, chắc chắn mười phần, cực kỳ uy hiếp, “Triệu Vĩnh Hòa! Anh nhìn trên tường treo chữ gì? ‘Thẳng thắn khoan hồng, kháng cự nghiêm phạt’. Anh cứ tiếp tục nói dối thì sẽ có pháp luật nghiêm trị anh! Tại sao tôi gọi anh đến thẩm vấn? Bởi vì tôi có chứng cứ vô cùng xác thực chứng minh anh là kẻ đã giết Tôn Quảng Dân!” Diệp Phi nói xong, không chỉ Triệu Vĩnh Hòa mà ngay cả lão Lưu cũng sửng sốt, thầm nhủ sao tôi không biết có chứng cứ đó vậy trời?!

“Anh anh anh anh! Anh nói bậy! Anh lừa tôi!” Triệu Vĩnh Hòa bắt đầu lắp bắp.

Diệp Phi cười khẩy một tiếng, “Lừa anh? Sao tôi phải lừa anh? Chủ nhiệm phân xưởng chính mắt nhìn thấy anh ra khỏi phòng lúc 11 giờ 30 phút, chạy thẳng tới nhà Tôn Quảng Dân, lúc rời khỏi đó, anh còn mang theo một cái xác trẻ em!”

“A a!” Triệu Vĩnh Hòa tru lên, giống như phát điên cào cấu đấm đá chiếc ghế dựa, “Mụ nội nhà lão! Lão muốn hại chết tui đó! Rõ ràng tui đến nhà Tôn Quảng Dân tối ngày 29 tháng 7, đâu phải mùng 1 tháng 8 nha! Oan cho tui quá! Tui đâu có giết Tôn Quảng Dân mà!” Lời vừa ra khỏi miệng, cả Triệu Vĩnh Hòa cũng ngẩn người, há hốc mồm, rốt cuộc nói không ra hơi, ỉu xìu ngồi xuống ghế.

Diệp Phi nhẹ nhõm thở phào, quay sang Lưu Đức Chí, giờ Lưu Đức Chí mới biết Diệp Phi chỉ lừa Triệu Vĩnh Hòa thôi! Hờ! Quả không hổ danh “Thần huấn Diệp Phi” được cả đội ca tụng, phạm nhân khó nhai thế nào, chuyển đến tay anh đều biến thành cá nheo trên thớt gỗ, không thoát được! Triệu Vĩnh Hòa sống chết không chịu nhận có đến nhà Tôn Quảng Dân, Diệp Phi dựa trên lời đe dọa bẻ chân chủ nhiệm phân xưởng, xác định Triệu Vĩnh Hòa và chủ nhiệm phân xưởng chắc chắn có hiềm khích, vì thế mới lấy chủ nhiệm phân xưởng ra khiêu khích Triệu Vĩnh Hòa, không ngờ Triệu Vĩnh Hòa nhịn hết nổi, tự khai ra bí mật.

Diệp Phi ngồi xuống ghế, cười với lão Lưu, ý bảo gã nói tiếp, còn anh rút thuốc ra châm, thư thả nhìn Triệu Vĩnh Hòa.

Có Diệp Phi trải đệm, lão Lưu khí thế mười phần, quát lớn, “Triệu Vĩnh Hòa! Còn gì để nói nữa không?”

Triệu Vĩnh Hòa gục đầu, gào lên thảm thiết, “Anh cảnh sát ui, đúng là tui có đến nhà hắn, nhưng tui thật sự không giết hắn mà. Rõ ràng chủ nhiệm phân xưởng hãm hại tui! Tui chỉ trộm có ba trăm đồng tiền thui mà! Về sau cũng trả lão hai trăm rồi, thế mà lão còn hãm hại tui!”

“Còn dám nói láo? Thế ngày 29 tháng 7 mi đến nhà Tôn Quảng Dân làm gì?”

Triệu Vĩnh Hòa ngước lên, tròng mắt đảo đảo, “Nếu tui nói cho các anh biết thì các anh có xử nhẹ cho tui không?”

Lão Lưu đập bàn, “Xử thế nào là việc của Tòa, bọn ta chỉ phụ trách thẩm vấn lấy bằng chứng, xử nhẹ hay xử nặng ta không biết, nhưng ta biết ra điều kiện với cảnh sát là tội nặng nhất! Nói hay không tự mi nghĩ đi, dù sao bọn ta cũng có chứng cứ, kể cả mi không nói một lời thì chúng ta vẫn sẽ định tội mi.” Lão Lưu bắt chước Diệp Phi, tiếp tục đánh lừa.

Triệu Vĩnh Hòa thình lình bật khóc ầm ĩ, làm cả ba người giật mình, vừa khóc vừa nói, “Sao tui khổ thế này nha! Tui chỉ vô tình đã phát hiện thằng ác ôn Tôn Quảng Dân làm chuyện đó, mới đầu tui sợ lắm, cũng muốn tố giác hắn, nhưng hắn lại nói nếu tui tố giác hắn thì cũng chẳng được lợi gì, chính phủ sẽ không cho tui một xu, hắn thì bị bắn chết. Rồi hắn nói cho tui tham gia cũng được…”

“Tức là, vụ án hành hạ và sát hại trẻ em cũng có mi góp mặt?” Lão Lưu kinh ngạc hỏi.

Triệu Vĩnh Hòa xua tay liên tục, “Không, tui nào dám làm chuyện đó! Tui chỉ… tui chỉ…”

“Chỉ cái gì?” Lão Lưu vội hỏi.

Triệu Vĩnh Hòa bưng kín mặt, nghẹn ngào nói, “Bọn tui nghèo mà, không kiếm được em yêu, nhịn lâu lắm, nhất thời không chống nổi Tôn Quảng Dân dụ dỗ, hắn nói… Nói con trai với con gái không khác nhau nhiều, lại còn không mất tiền, bảo tui cứ thử xem…”

“Cái ***! Mày nói thật không?” Lão Lưu nhảy dựng lên.

Triệu Vĩnh Hòa khóc lóc gật đầu, “Thật, thật!” Hắn gục đầu xuống, nức nở không thành tiếng.

“Chó má!” Lão Lưu giận đỏ mắt, chỉ thấy đầu óc choáng váng, ngồi phịch xuống ghế, vẻ mặt bàng hoàng.

Diệp Phi vỗ vai gã, ý bảo gã ra ngoài một lát, lão Lưu không chịu, Diệp Phi bèn hỏi Triệu Vĩnh Hòa, “Vậy anh không nghĩ tới cảm nhận của đứa trẻ đó sao? Còn nữa, lúc ấy đứa trẻ còn sống không?”

“Vẫn sống, nó vẫn xin tha mà, lúc đó tui bị quỷ ám, vì lâu lắm không được làm chuyện kia… Làm xong tui cũng hối hận lắm.” Hắn lau nước mắt, yếu ớt nói, “Từ hôm ấy tui không ngủ yên ngày nào, cứ nhắm mắt lại thấy hình ảnh thằng bé đó cầu xin.”

Diệp Phi siết chặt nắm tay, nghiến răng hỏi, “Trong phòng vẫn còn nhiều thi thể khác, giữa khung cảnh như thế mà anh làm được chuyện đó, anh có còn là người nữa không?”

“Tui không phải người…” Triệu Vĩnh Hòa lẩm bẩm.

“Mẹ nó! Thật muốn một dao đâm chết mày!” Lão Lưu đứng phắt dậy, Diệp Phi lập tức kéo gã lại, “Lão Lưu! Anh ra ngoài trước đi.” Anh nhìn cảnh sát phụ trách ghi biên bản, ý bảo cậu đưa lão Lưu ra ngoài.

Hai cảnh sát đứng dậy, theo lời Diệp Phi, kéo lão Lưu ra ngoài.

Diệp Phi cố gắng bình tĩnh lại, xoay người nhìn Triệu Vĩnh Hòa, tiếp tục hỏi, “Sau khi rời khỏi nhà Tôn Quảng Dân, tại sao anh không báo nguy?”

“Tui không dám, tui cũng làm việc xấu, tui sợ bị đi tù.”

“Vậy đêm ngày 29 tháng 7 là lúc anh phạm tội với cậu bé đó sao?”

“Không phải, là ngày 27.”

“27?” Diệp Phi căng thẳng, ngày 27, đứa trẻ mất tích cuối cùng vẫn còn sống! Nếu cảnh sát đến sớm hơn một chút…

Diệp Phi đột nhiên choáng váng, anh ngồi xuống ghế, chầm chậm, thấp giọng hỏi, “Vậy ngày 29 anh đến đó làm gì?”

“Tui nghĩ nếu không thể tố giác hắn thì cũng nên tống tiền hắn một chút, đêm hôm đó tui đi tống tiền hắn.”

“Sau đó thì sao? Không tống tiền được nên anh giết hắn?” Diệp Phi nhướn mày hỏi.

Triệu Vĩnh Hòa đã buông xuôi, không chống cự, nhưng vẫn lắc đầu, “Anh cảnh sát ui, tui không giết hắn thật mà, lúc ấy không đàm phán được, hắn nói tui cũng dính vô rồi, hắn mà không thoát thì tui cũng không thoát, tui sợ quá nên lại về nhà.”

Diệp Phi hừ lạnh, “Tất nhiên tôi biết, Tôn Quảng Dân bị giết vào rạng sáng ngày 1 tháng 8.”

“Vậy ý ngài là…” Đôi mắt Triệu Vĩnh Hòa khẽ bừng lên sức sống, “Cám ơn ngài cảnh sát, ngài là Thanh Thiên đại lão gia.”

“Trước khi bắt được hung phạm, bất luận kẻ nào có hiềm nghi đều không thể loại trừ. Dù anh không giết người thì những chuyện anh làm cũng đủ ngồi tù vài ba năm! Cứ chờ Tòa xét xử đi.” Giọng anh mang theo phẫn nộ và trang nghiêm. Nói xong, anh đứng dậy, mở cửa nói với cảnh sát gác bên ngoài, “Đưa hắn đi làm xét nghiệm máu, xem có ăn khớp với vết máu trên cúc áo không.”

“Rõ.”

Cảnh sát bước tới, kéo Triệu Vĩnh Hòa lên, Triệu Vĩnh Hòa đi ngang qua Diệp Phi thì đột ngột bắt lấy cánh tay anh, hô hoán, “Anh cảnh sát ui! Tui sẽ cung cấp manh mối để lập công chuộc tội, anh có thể nói giúp với Tòa, giảm cho tui vài năm được không? Nhà tui còn mẹ già, nếu tui ngồi tù thì mẹ tui không còn ai nương tựa, phải làm sao đây nha!”

Diệp Phi nhíu mày nhìn, “Còn phải xem manh mối anh cung cấp có giá trị hay không.”

Triệu Vĩnh Hòa nuốt nước miếng, vội vàng nói, “Anh hỏi tui có thù với Tôn Quảng Dân không mà! Thực ra lần trước tui đánh nhau với hắn chỉ vì hiềm khích nhỏ thui. Nhưng tui biết có người ôm hận Tôn Quảng Dân đó!”

“Là ai?”

“Chủ nhiệm phân xưởng, Tiền Khôn.”

“Ông ta?” Diệp Phi hỏi, “Hai người họ có hận thù gì?”

“Tôn Quảng Dân từng ngủ với vợ lão ta đó!”

“Cái gì?” Diệp Phi thoáng giật mình.

Thấy Diệp Phi có vẻ không tin, Triệu Vĩnh Hòa nói, “Thiệt mà! Tôn Quảng Dân chính miệng nói với tui mà.”

Diệp Phi hỏi, “Ý của anh là, Tôn Quảng Dân không cưỡng dâm vợ của Tiền Khôn, mà là đôi bên tình nguyện?”

“Vâng, hắn nói thế mà. Tôn Quảng Dân hình như bắt thóp được bả, muốn tống tiền nhưng bả không có tiền, thế là ngủ với hắn để bịt miệng, ai ngờ Tôn Quảng Dân ngủ xong thì hết hứng thú, ngài cũng biết ham mê của hắn mà… Hắn không thích lớn tuổi.” Triệu Vĩnh Hòa càng nói càng nhỏ giọng, nhướn người về phía Diệp Phi, định ghé sát vào tai anh nhưng bị anh chặn lại, hắn xấu hổ cười cười, ho khan một tiếng rồi nói tiếp, “Vì thế hắn tiếp tục tống tiền vợ của Tiền Khôn, về sau chuyện không giấu được nữa, bị Tiền Khôn phát hiện, Tiền Khôn còn đánh cho Tôn Quảng Dân nhập viện. Sau đó Tiền Khôn ly dị vợ, còn đe dọa Tôn Quảng Dân, lão nói nếu Tôn Quảng Dân dám xuất hiện trước mặt lão, lão sẽ giết hắn.”

Diệp Phi nheo mắt, chẳng trách lúc chủ nhiệm phân xưởng đưa họ đến nhà Tôn Quảng Dân, nhìn thấy thi thể Tôn Quảng Dân thì không chút kinh hoàng, cũng không thương tiếc. Anh cứ nghĩ ông bạn này tố chất tâm lý tốt, không ngờ phía sau còn có chuyện như vậy.

Diệp Phi hỏi ngay, “Anh có biết vợ của Tiền Khôn bị Tôn Quảng Dân tống tiền vì chuyện gì không?”

“Cái này tui không biết, Tôn Quảng Dân chưa nói.”

“Vậy theo anh biết thì gia cảnh Tiền Khôn thế nào?”

“Rất khá giả, lão là dân Bắc Kinh chính gốc.”

Diệp Phi gật đầu, “Được rồi, không còn gì nữa. Đưa anh ta đi.”

“Anh cảnh sát ui, đừng quên nói đỡ trước tòa giúp tui nha! Mẹ tui không thể không có tui mà!”

Diệp Phi không trả lời, sốt ruột khoát tay với cảnh sát viên.

Diệp Phi nhìn Triệu Vĩnh Hòa bị giải đi, im lặng quay lại phòng thẩm vấn, đóng cửa, thình lình đấm một cú lên tường, “Đ*t con mẹ nó, súc vật!”

Khớp ngón tay thoáng chốc ướt đỏ, Diệp Phi không nhận ra, tựa như tìm nơi trút giận, hai mắt anh đỏ ngầu, tiếp tục đấm lên tường một lần, hai lần, ba lần… Miệng không ngừng chửi rủa bằng tất cả vốn từ anh có. Tính tình Diệp Phi không hề tốt hơn người khác, nhưng thân mang danh đội trưởng, anh phải làm gương cho mọi người. Nếu cả anh cũng xúc động và rối loạn thì phá án thế nào? Làm sao khiến đội viên tin phục? Bao nhiêu đội viên lớn tuổi hơn còn đang nhìn vào anh.

Máu dính lên tường, Diệp Phi nhìn mà sảng khoái, hai tay chống nạnh đảo vào vòng trong phòng, giằng co hồi lâu mới bình tĩnh lại.

Anh châm thuốc, nhanh chóng hút hơn nửa điếu, thoải mái. Sửa lại mái tóc rối bù, tới khi mở cửa bước ra khỏi phòng thẩm vấn, Diệp Phi đã trở về phong thái bình tĩnh thong dong. Anh tìm lão Lưu, thuật lại phản ứng và tình hình của Triệu Vĩnh Hòa, lệnh cho gã lập tức phái người đưa Tiền Khôn về thẩm vấn.

Nửa giờ sau, Tiền Khôn bị đưa đến Đội hình sự.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.