Tôi Của Khi Ấy

Chương 2: Gặp được cậu, là may mắn lớn nhất của tôi



Phần 2: Gặp được cậu, là may mắn lớn nhất của tôi.

Tác giả: Vẫn là tôi, Buta siêu cấp dễ thương~.

Trước tiên, cảm ơn vì đã đọc tác phẩm nhỏ này của tôi.

Phần 1 đều là những cảm xúc, suy nghĩ của Ngô Bảo An. Vậy Tạ Minh Huy, thì như thế nào?

" Bảo An à? Cậu ấy không như những người khác. Cậu ấy luôn tự ngược đãi bản thân mình, ngăn không cho bản thân được cười, được vui vẻ. Cậu ấy đã tự cướp đi cách để mình được hạnh phúc, vậy mà còn lấy đi cả nước mắt của chính mình. Không thể vui vẻ, cũng chẳng cách nào thể hiện nỗi buồn. Bảo An ngốc nghếch như vậy, nhưng vì sao tôi không thể ngừng thích cậu ấy? "

*

Ngô Bảo An, cái tên nghe rất nhẹ nhàng phải không? Cũng như con người cậu ấy, là một bản nhạc trầm lặng với những cảm xúc rất khó hiểu.

Ngày nhập học, tôi thấy rõ dáng vẻ run rẩy của cậu ấy khi bước vào cửa. Cậu ấy cúi mặt, không do dự đi thẳng đến bàn đầu tiên dãy kề cửa, ngồi xuống.

Trông cậu ấy rất sợ hãi.

Dĩ nhiên rồi, bước vào một căn phòng đông người mà lạ lẫm như vậy, ai cũng thế thôi.

Chỉ không nghĩ rằng, mãi sau này cậu ấy vẫn vậy.

Suốt cả ngày đều không nói chuyện với bất kì ai, chỉ ngồi yên một chỗ, kể cả giờ giải lao. Thỉnh thoảng sẽ thẫn thờ nhìn vạn vật xung quanh hay nhìn về phía cửa sổ, hoặc là vẽ lên vở những thứ gì đó.

Cậu ấy á, rất ngộ nghĩnh. Khi đứng trước cả tập thể lớp trả bài, tay cậu ấy gắt gao nắm chặt vào nhau, khuôn mặt xuất hiện nhiều vệt ửng hồng, cố gắng nhìn thẳng về một hướng.

Bảo An không biết, dáng vẻ của cậu ấy đáng yêu đến mức người khác nhìn vào chỉ muốn bắt nạt đâu.

Trong những lần ngoại khóa hay hoạt động vui chơi của trường lớp, cậu ấy thường tìm cách trốn tránh.

Cậu ấy rất ghét chụp ảnh, thích thu mình vào ở một góc khuất nhỏ. Khi trời mưa hoặc âm u, cậu ấy trở nên thoải mái hơn rất nhiều.

Tôi khác cậu ấy, khác rất nhiều. Tôi vui vẻ, hoạt bát và hòa đồng với mọi người, tính thích nghi với môi trường rất tốt. Vì vậy, trước toàn bộ hành động lẫn suy nghĩ của cậu ấy, tôi khó có thể nắm bắt được.

Vì sao lại có một người khác biệt như vậy? Đúng hơn là, cậu ấy nhạt nhòa giữa những điểm rất dỗi bình thường.

Tưởng chừng như cả thế giới này có nhỏ bé lại đi chăng nữa, cậu ấy vẫn hoàn toàn bị cô lập.

Cậu ấy biết cô đơn. Chỉ là được giấu dưới vẻ ngoài bình thản.

Tôi tự hỏi, cậu ấy ở một khoảnh khắc nào đấy. Có cảm thấy mệt mỏi?

Một con người như vậy rất dễ bị người khác lãng quên. Nói cách khác, là bị bỏ mặc.

Tôi đối với Bảo An chỉ là sự chú ý trong thời gian ngắn. Nếu là tự biện hộ cho mình, thì tôi cũng là một con người bình thường, bị rất nhiều thứ chi phối, đến mức không còn để tâm đến con người kì lạ kia.

Cậu ấy sau này ra sao, tự mình trải qua những điều gì, tôi đều không biết.

Một ngày của năm lớp 11, tôi đi trễ, bị phạt phải trực nhật cả hai ngày liền. Một lần tôi tự làm hết. Một lần là cùng với Bảo An, vì ngày hôm đó trùng với phiên trực của cậu ấy.

Cậu ấy mà, chỉ ngồi một mình một bàn. Nên khi đến phiên trực nhật thường sẽ được sắp chung với một ai đó. Vậy nên, hai người chúng tôi từ hai người vừa ở khác tổ, vừa người ngồi trên, người ngồi dưới lại trực nhật chung với nhau.

Khi đó, trời mưa rất to. Không khí cực kì mát lạnh.

Suốt cả buổi, Bảo An im lặng mà quét lớp. Tôi thỉnh thoảng đưa mắt nhìn, cảm thấy bản thân đã bỏ lỡ rất nhiều điều.

Cậu ấy đã thay đổi.

Cậu ấy không như trước, không còn dáng vẻ hay sợ sệt. Thay vào đó, là vẻ mặt rất lạnh, dường như thiếu đi một chút gì đó.

Cảm giác ấy xa cách lắm. Muốn vươn tay chạm tới nhưng lại sợ không thể nắm bắt được.

Chỉ là một con người, không có gì đặc biệt. Nhưng muốn đến gần lại khó khăn đến vậy.

...

" Bảo An! " Tôi khẽ gọi.

Cậu ấy chậm rãi ngẩng đầu.

" Bảo An, cậu thấy đáng ghét không chứ? Ai đời lại làm ra cái túi dựng rác vừa dễ rách, vừa khó mở như thế này không? " Tôi gãi gãi đầu, dương lên nụ cười nịnh nọt. Tay vẫy vẫy túi nilon.

Cậu ấy nhìn tôi một lúc lâu, không chớp mắt. Tôi cũng vui vẻ nhìn lại.

Có lẽ cả Bảo An, và tôi, chưa từng biết ánh mắt của cậu ấy đặc biệt đến mức nào. Tôi thấy, ánh mắt kia rất buồn, rất vô hồn. Nó sâu thẫm, khiến tôi không thể nào cảm nhận được.

Ánh mắt ấy, cuốn tôi vào một khoảng trống nào đó rất kì lạ.

Ánh mắt của một con người không phải tự dưng mà buồn. Cậu ấy cũng vậy. Nhưng còn lí do?

Bảo An đưa tay lấy túi đựng từ tay tôi, mở nó ra dễ dàng. Trong tiếng của mưa, tôi nghe thấy được giọng cậu ấy khẽ nói: " Đồ ngốc! "

Tôi sững người, cậu ấy bảo tôi là đồ ngốc.

Có phải tôi không được bình thường phải không? Vì sao lại thấy cậu ấy đáng yêu nhỉ?

Hình như trước kia, tôi luôn coi cậu ấy là sinh vật lạ. Không biết nói những câu đại loại như vậy.

Dần dần, tôi cứ như kẻ điên bám theo cậu ấy. Với Bảo An, tôi chính là cái đuôi, cắt mãi không được. Nhưng tôi muốn sao? Việc ấy đã trở thành thói quen mất rồi!

Vừa điên, vừa mặt dày.

Trong từng tiết học, cậu ấy vẫn thường nhìn ngắm khung cảnh qua cửa sổ. Có lúc sẽ len lén đưa mắt nhìn tôi.

Một người như cậu ấy lại có ngày dám quay đầu xuống tận cuối lớp chỉ để nhìn tôi, là tôi đa tâm, hay cậu ấy thực sự có ý?

Chúng tôi khác nhau, phải. Chính vì như thế, tôi lại muốn tìm hiểu con người ấy. Nhưng hình như, đây không đơn giản chỉ là hứng thú bình thường.

Tôi không muốn cậu ấy tổn thương, nên tuyệt đối không để suy nghĩ lẫn cảm xúc mà mình đang có chỉ là ngộ nhận.

Âm thầm bên cậu ấy, tôi cứ tưởng như vậy là đủ rồi.

Ngô Bảo An, cậu ấy nhìn tôi nhiều như vậy cũng chỉ vì sợ mất một người bạn mà thôi. Không muốn nghĩ sâu hơn, vì muốn tốt cho cậu ấy.

Gần kì thi học kì II của năm lớp 11, tôi xin thầy chuyển đến ngồi cùng bàn với cậu ấy.

Cậu ấy học không tốt, luôn tự ti về bản thân mình. Tôi làm sao có thể bỏ mặc cậu ấy mà không lo chứ?

Cho dù cậu ấy luôn tìm cách tránh né tôi. Nhưng yên tâm, tôi không phải loại người chỉ nhìn bề ngoài mà nhận xét vấn đề. Tôi sẽ tìm ra nguyên nhân, chắc chắn là thế.

Tôi hiểu ra, khi bất kì ai làm giúp cậu ấy một việc gì, dù là nhỏ nhặt nhất cũng đủ khiến cậu ấy vui sướng. Đơn giản, bởi vì việc đấy là giành cho cậu ấy, chỉ thuộc về mỗi cậu ấy.

Tôi nhớ, khi thầy Đại viết giúp Bảo An công thức Hóa, cậu ấy đã nhìn chăm chú cuốn vở, nét mặt rất vui mừng. Tôi biết rõ, không phải cậu ấy vui vì có công thức để làm bài, mà là cậu ấy cảm nhận được chút gì đó cho mình.

Vậy, tôi tự tiện bước vào cuộc sống của cậu như thế này, cậu có vui không? Vì có một người đang quan tâm đến cậu.

Năm lớp 12, gia đình cậu ấy gặp vấn đề lớn về tài chính. Cả nhà chuyển từ một căn nhà nhỏ sang nhà nhỏ hơn khác.

Chị của cậu ấy còn rất nhỏ tuổi đã sinh con, có thể sống bên người chị ấy yêu. Nhưng không thể tổ chức một đám cưới.

Đối với một người con gái, được mặc chiếc váy cô dâu thật đẹp, bước vào lễ đường cùng người mình yêu chính là một hạnh phúc không thể thiếu. Đúng không?

Cậu ấy tăng thời gian làm thêm của mình. Hơn nữa còn tự tay thiết kế một chiếc váy. Tôi biết, cậu ấy đang ấp ủ điều gì.

Một mình cậu ấy chống chọi với cả thế giới, nhưng bản thân lại như thể mình đang rất hạnh phúc. Tôi muốn biết, ngoài việc thích thu mình vào một góc tối, cậu ấy có biết khóc không?

Nghe thật buồn cười, đúng không? Nhưng không phải người nào cũng dễ dàng khóc, hoặc ra, ngăn không cho bản thân mình được khóc. Đơn giản là, tự ngược đãi mình.

Bảo An không muốn để tôi đến nhà dạy kèm cậu ấy. Là vì cậu ấy không có thời gian, hay là muốn tránh mặt tôi?

Tôi thấy, ánh mắt của cậu ấy càng lúc càng buồn hơn.

Tôi thấy, bản thân mình đã không còn cách nào chạm tới cậu ấy nữa rồi.

...

Được nghỉ tết, tôi tìm một ngày thích hợp để đến thăm cậu ấy. Bảo An có bất ngờ không nhỉ? Cậu ấy, sẽ nhớ tôi chứ?

Lấp ló ngoài cửa, tôi thấy mặt cậu ấy đỏ bừng. Cậu ấy đang tức giận.

" Chị thật ngốc! Nếu thiếu tiền có thể nói với em, tại sao phải đi bán xe chứ?"

" Bảo An, cái xe đó không quan trọng. Dù sao thì... "

" Chị là đồ ngốc, đồ ngốc! Không quan trọng, nhưng chị có cảm thấy buồn không chứ?! Em vẫn có thể cố gắng kiếm tiền, đừng xem em là kẻ vô dụng như vậy! " Cậu ấy ngắt lời.

" Không phải..."

Bảo An chạy đi, lướt qua cả tôi. Nói đúng hơn, tâm trí cậu ấy rối đến mức không để ý đến xung quanh nữa.

Tôi về nhà, hôm sau lần nữa trở lại. Tôi muốn nhìn thấy, một điều thôi.

Bảo An đứng trước cổng, lạnh nhạt nhìn tôi.

" Yo, nghỉ tết là không nhớ đến bạn mình luôn hả? " Tôi nhoẻm miệng cười.

" Vào đi!"  Cậu ấy quay lưng. Lưng cậu ấy thật mỏng manh, tôi chỉ muốn đưa tay tới ôm lấy cậu ấy, bảo bọc cậu ấy thật tốt.

Tôi đưa mắt khắp nhà, hình như mọi người đi hết rồi.

Bảo An thảy cho tôi cái bánh quy. " Tết rồi mà vẫn muốn ám tôi."

" Đành chịu, không được chọc cậu, tôi chịu không được~. Haha! "

Cậu ấy lườm tôi, không trả lời gì.

Điều tôi mong? Bản thân chịu nhiều thứ, nhưng vì sao vẫn phải tạo ra cho mình vỏ bọc bảo vệ, tỏ ra bình thường?

Cậu ấy có thể chia sẻ với tôi, có thể kể cho tôi nghe chuyện hôm qua. Nhưng mà, cậu ấy lại chọn cách im lặng. Một mình chịu đựng tất cả.

Cậu ấy có thể khóc. Khóc không phải là yếu đuối. Nhưng cho dù là phải, thì nó cũng không đáng ghét đến vậy đâu.

...

Gần ngày thi tốt nghiệp, Bảo An chăm chỉ hơn nữa. Tôi hiểu rõ, cậu ấy nhất định phải sáng suốt, chọn đúng ngành nghề và trường học thực sự thích hợp với mình. Gia đình cậu ấy sắp không trụ nổi nữa rồi. Nếu chọn sai, toàn bộ thế giới của cậu ấy sẽ sụp đổ hết mất.

Cậu ấy bỏ ra nhiều thời gian để phân tích từng công việc. Cố gắng tìm ra sở trường của mình.

Nhìn cậu ấy cứ chạy hết nơi này đến nơi khác, hỏi ý kiến của mọi giáo viên. Tôi lại muốn cười thật lớn.

Đối với tôi, Bảo An của lúc này chính là đáng yêu nhất, là tuyệt vời nhất.

Lúc ấy, tôi ước thời gian đừng trôi đi. Cứ như vậy mãi mãi về sau, đừng thay đổi có được không?

Tôi từng nghĩ, thời gian có trôi đi thì mới có niềm vui. Giống như ta mong đợi một ngày nào đấy thì sẽ muốn nhanh chóng chạm đến nó.

Đến sau này mới nhận ra, những lúc thế này, chỉ có ngừng lại sự tuần hoàn của thời gian thì mới giữ lại được những thứ tươi đẹp nhất.

Những thứ tươi đẹp nhất ấy, tôi đã bỏ lỡ rất nhiều.

Cuối năm, chúng tôi xa nhau. Phải, tôi cứ nghĩ mình có đủ sức để ngăn cản điều này. Cuối cùng, tự cao tự đại sẽ gánh chịu hậu quả.

Tôi luôn muốn bảo vệ cậu ấy, luôn ở bên cậu ấy. Nhưng mà, lại vô dụng để cậu ấy đánh mất đi những điều quý giá nhất của tuổi thanh xuân.

Thầm lặng quan sát, không ngờ rằng sẽ tự làm cậu ấy xa cách tôi hơn nữa.

Xin lỗi, là tôi không tốt. Nếu không, cậu sẽ chẳng trở nên như vậy.

Đáng lẽ tôi nên chủ động hơn mỗi khi cậu cố tỏ ra mạnh mẽ.

Không ngờ rằng, mình vô dụng đến vậy.

Lên Đại Học, tôi không thể tìm thấy cậu ấy. Kiên trì nhắn tin, nhưng cậu ấy vẫn biệt vô âm tín. 

Cậu ấy đi đâu rồi, cậu ấy có nhớ đến tôi?

Tất cả sẽ kết thúc dễ dàng như vậy sao? Nhạt nhòa mà biến mất. Nó nhanh đến mức tôi không thể bắt kịp được.

Gặp được cậu, là may mắn lớn nhất của tôi. Chỉ đơn giản là vậy, không có gì đặc biệt hay sâu xa. Nhưng mà, chính tôi đã không biết giữ chặt may mắn ấy.

...

Tám năm sau, tôi trưởng thành. Không thể cười vui vẻ như trước kia, không có mục đích cụ thể. Nhiều tài năng như vậy để làm gì chứ? Rốt cuộc vẫn là kẻ vô dụng.

Một ngày cuối thu, tôi nhận được tin tức của Bảo An. Tôi cùng những bạn học cũ đến tìm cậu ấy.

Cậu ấy của lúc này, như thế nào nhỉ? Có sống vui vẻ không? Hoặc, là như khi ấy? Là Ngô Bảo An trong tâm trí tôi của thuở nào?

Tôi chợt nhận ra. Gặp cậu, ở bên cậu, nhưng chỉ biết đặt ra những câu hỏi ngu ngốc.

Lần này, tôi sẽ không đánh mất cơ hội ấy đâu. Sẽ thấu hiểu cậu ấy, biết cậu ấy muốn gì.

Tôi sung sướng bước đi, đến mức không nghe thấy tiếng hô hoán của những người khác. Rồi, chiếc xe lao đến, tiếng phanh xe thật mạnh vang lên ngay bên cạnh. Trước mắt tôi là một mảnh màu xám, không có bất kì điều gì cả.

Ông Trời đang trêu đùa tôi, đúng không?

Tôi không cảm thấy đau, một chút cũng không có. Cho dù là của cơ thể hay là tâm hồn. Tôi chỉ cảm thấy thật trống rỗng, không thể cười cũng chẳng thể khóc.

Ngô Bảo An, tôi nhớ cậu lắm. Thực sự rất nhớ!

Nhớ chết đi được!

Nếu có thể bắt đầu lại lần nữa, tôi sẽ không như vậy.

*

Thứ cảm giác khó chịu bủa vây quanh tôi, tôi bật dậy, mắt mơ hồ nhìn ra phía cửa sổ. Ngoài kia, ánh nắng vẫn còn yếu ớt lắm.

Tôi chưa chết, hình như là thế.

Nhưng mà, căn phòng này lại mang cho tôi chút gì đó rất kì lạ.

Tôi chậm rãi nhìn xung quanh, rồi chợt chạy nhanh ra cửa sổ, kéo mạnh rèm.

Chim đang hót, gió đang thổi. Từng người lười nhác bước ra khỏi nhà.

Tay tôi run lên, thứ áp lực vô hình đè lên tận thâm tâm. Rõ ràng là khung cảnh quen thuộc, nhưng vì sao lại cảm thấy xa lạ như vậy?

Tôi đã từng đứng từ trên lầu đưa mắt nhìn vạn vật bên ngoài. Mỗi buổi trưa đã từng mong đợi cậu ấy đi ngang qua, rồi lại như kẻ điên đưa tay vẫy gọi.

Tôi biết, đây không phải là mơ.

Những hạt mưa còn đọng lại nhỏ giọt vào vai tôi, lạnh buốt.

...

Tôi đến, ngồi ở dãy bàn học cũ như khi ấy. Hôm nay là ngày nhập học, đúng là ngày này.

Tôi vẫn bình thản nhai kẹo, mắt cũng không hướng nhìn ra cửa chờ đợi. Tôi biết cậu ấy sẽ đến.

Thầy Đại bước vào lớp, bắt đầu với màn giới thiệu dài hoằn. Thầy không biết, khi trước thầy đã già đến mức nào đâu.

Nhớ đến, thế nào vẫn không nhịn cười nổi.

Thầy đột nhiên ngừng nói, tim tôi đựng đứng cả lên. Không phải vì tôi cười mà thầy nổi giận, định phạt tôi chứ?

" Đi trễ mà còn dám bình thản đứng ngoài đó? Còn không mau vào! " Thầy nhìn ra cửa, lớn giọng nói.

Ánh mắt tôi chuyển hướng theo. Đầu ai lấp ló bên ngoài.

Lại sợ sệt nữa sao? Cậu ấy vẫn không thay đổi.

" Xin lỗi thầy! " Cậu ấy lập tức cúi đầu, rồi phóng nhanh xuống cuối lớp.

Cậu ấy càng gần về phía tôi, tầm mắt tôi càng thu nhỏ lại.

Bảo An vụng về nhìn tôi thật lâu. Tôi biết rõ, cậu ấy không quên hết tất cả. Nhưng tôi sẽ giả vờ không nhớ.

Cậu ấy rất dễ xấu hổ. Nếu biết tôi còn là " tôi " của khi ấy, cậu ấy chắc chắn không dám chủ động tiến tới đâu.

Tôi không muốn nhìn thấy một kẻ điên cuồng sửa chữa sai lầm của quá khứ. Tôi muốn thấy một Ngô Bảo An tự tin đứng trước mặt tôi, không ngần ngại bất cứ điều gì.

Tôi sẽ làm cho cậu ấy quen với mọi việc. Đến một lúc nào đó, tôi sẽ nói ra sự thật này. Lúc ấy, chắc cậu ấy sẽ không thẹn quá hóa giận, đánh tôi chết chứ?

...

" Tạ Minh Huy, dạy kèm cho tôi đi! " Bảo An gỡ tai nghe của tôi ra, nhét cho tôi một bịch kẹo lớn.

" Cái gì đây? " Tôi xé kẹo, bỏ vào miệng mà không cần suy nghĩ nhiều.

" Là tiền lương của cậu để cậu dạy kèm cho tôi. Cậu ăn rồi, không trả lại được đâu! " Bảo An nhếch môi, sau đó quay lưng bỏ đi.

Tôi sững người một chút, vài giây sau mới có thể phản ứng. Khoanh tay, úp mặt xuống bàn, tôi cười to.

Mắc mưu của cậu ấy rồi!

Ngô Bảo An, cậu được lắm!

Gia đình Bảo An chuyển nhà, cậu ấy liền trở nên bận rộn. Một mình sắp xếp đồ đạc, tự tay thiết kế nội thất của nhà.

Cậu ấy biết, sớm muộn gì cũng sẽ phải chuyển đi như khi ấy, nên liều mạng đi làm thêm. Cho dù căn nhà không lớn, nhưng ít ra vẫn có thể khiến nó đẹp hơn.

Bảo An ấy mà, cái gì đều làm được. Chỉ là không có động lực mà thôi.

Có thể nói tôi đang tâng bốc cậu ấy lên, hoặc là đó vốn dĩ là sự thật.

Tuần trước trường tổ chức giải bóng rổ, nên chiều nào tôi cùng cậu ấy và đám con trai trong lớp đều ở lại tập. Bảo An chưa từng chơi môn thể thao này, việc tập luyện cũng trở nên khó khăn hơn nhiều.

Tôi liếc mắt sang vài đứa con gái đứng ở cửa nhà thể thao, rồi nhìn sang áo thể thao rộng phùng phình của cậu ấy ướt đầy mồ hôi, sau đó bước đến gần.

" Đám con gái lớp mình chết mê chết mệt với mấy người chơi bóng rổ ấy. "

" Thì sao? "

" Tôi chỉ nói vậy thôi. " Tôi nhún vai. " Mai kiểm tra Sử. Nhớ học bài nhé, chỉ tôi! "

" Đồ mặt dày! " Cậu ấy chú tâm vào trái bóng, chẳng thèm cho tôi một ánh nhìn.

" Bảo An, mà cậu... "

" Tôi không có buồn đâu." Cậu ấy đảo mắt, suy nghĩ gì đó rồi nói tiếp. " Cậu quan tâm vớ vẩn rồi. Nếu không bị cậu tự tiện đăng kí tên vào danh sách, thì tôi cũng không biết bản thân còn nhiều điều chưa rõ đâu. "

" Tôi có nói sẽ đến an ủi cậu sao? " Tôi bất mãn, bĩu môi.

" Tạ Minh Huy, tôi đi guốc trong bụng cậu hết rồi! " Bảo An ngừng đập bóng, hướng tôi nhếch môi cười.

Tôi im lặng nhìn cái răng khểnh của cậu ấy mà khẽ nuốt nước bọt. Kế đó, bước nhanh tới dùng tay che miệng của cậu ấy lại.

Cậu ấy mà cười nữa thì tôi rụng tim mất.

Cậu ấy lùi một bước, tặng tôi cái lườm đầy khinh thường. Sau đó như chớp chạy đến rổ và nhảy lên thật cao. Tôi ngẩn người quan sát khoảnh khắc đẹp đẽ chỉ trong vài giây ngắn ngủi. Lưng cậu ấy duỗi thẳng khi nhảy lên, trái bóng vào rổ, cậu ấy tiếp đất, cơ thể gập nhẹ lại.

Với tôi mà nói, cậu ấy là tâm điểm. Che đi toàn bộ ánh sáng của hoàng hôn; nói cách khác, những vệt sáng có chói lóa đến nhường nào cũng đều phải khuất phục trước Bảo An.

Tôi nhếch môi cười khổ, lắc đầu xua đi chút quái dị trong đầu. Có phải vì thích cậu ấy rất nhiều cho nên suy nghĩ càng lúc càng sến súa rồi không?

Bảo An mà biết được, chắc sẽ coi tôi như sinh vật lạ mất.

Tập bóng xong, tôi khoác vai cậu ấy về. Lúc này trường đã tắt hết điện, nhưng ánh sáng từ bầu trời thì vẫn còn đó.

Bảo An cầm trên tay chai nước, trầm mặc không nói gì. Tôi đoán, cậu ấy đang tự xem lại biểu hiện cho mình đối với mọi người có tốt hay chưa.

Những hoạt động này, cậu ấy thực sự đã cố gắng rất nhiều.

Trước kia, tôi luôn muốn cậu ấy có thể hòa nhập được với mọi người. Nhưng càng ngày tôi càng nhận ra, cậu ấy thực sự là không thể. Tính cách thật vốn là thế, mãi không thay đổi được.

Cũng chẳng sao cả, cậu ấy ít ra cũng đã làm được những gì trước kia chưa làm được. Lúc này, cậu ấy chỉ cần là cậu ấy là được.

Tiếc là, hình như tên ngốc này vẫn chưa nhận ra điều đó. Tôi sẽ không nói, những việc thế này nên để cậu ấy tự mình trải nghiệm là tốt nhất. Còn tôi à, làm chất xúc tác là được rồi.

" Cười cái gì đấy? " Bảo An ngẩng đầu.

" Đột nhiên cảm thấy cậu đáng yêu thôi! " Tôi đưa tay véo má cậu ấy. Tên ngốc à, cậu thực sự đáng yêu lắm.

Như dự đoán, Bảo An thực sự nhìn tôi với ánh mắt quái dị, lại rất nhanh quay phắt đầu sang hướng khác.

" Điên! "

" Ngô, Bảo, An! Tôi thấy cậu đỏ mặt rồi nhé, hết đường chối! "

Bảo An hừ một cái, sau đó bước nhanh chân đi. Giận dỗi hay ngại ngùng đây? Tính đúng ra cũng gần ba mươi tuổi đầu, lại có thể đáng yêu như thế này sao?

Tôi nhoẻn miệng cười, chạy tới, vồ lấy người cậu ấy, xoa thật mạnh mái tóc Bảo An.

*

Giáng sinh đến, trời rét lạnh hơn thường ngày. Giáng sinh đúng là giáng sinh, đi đến đâu cũng thấy những thứ giống nhau, xanh xanh đỏ đỏ. Nhưng mà, cảm giác rất tốt.

Còn hơn sáu tháng nữa chúng tôi sẽ thi Đại Học. Bảo An chọn khoa Mỹ Thuật, tôi thì là Kinh Tế. Lớp 12 rồi, không ngờ đấy. Cứ vui chơi mải miết, rốt cuộc cũng không biết thời gian đã trôi đi nhiều đến vậy.

Tôi vươn vai một cái thật sâu, rồi ngáp. Mắt thì ngó đông ngó tây tìm kiếm. Ngô Bảo An chạy đi đâu mất rồi?

Hôm nay Nhà Trường không cho phép học sinh nghỉ, nên chúng tôi đã trốn học. Nháo từ nơi này đến nơi khác hết cả một ngày, giờ cũng mệt rồi.

Tôi ngửa cổ lên nhìn bầu trời tối đen đầy ắp gió, hít sâu và thở mạnh. Một mình ngồi ở băng ghế đá, vừa lạnh vừa đói, còn suốt cả 3o phút. Chẳng lẽ Bảo An muốn ngày mai nhìn thấy cái xác khô là tôi hay sao?

" Minh Huy, mới đó đã mệt? " Âm thanh quen thuộc vang lên, nghe ngữ khí là biết đang chỉ trích tôi rồi.

" Tôi đói! " Tôi chỉnh lại tư thế.

Bảo An mỉm cười, lấy trong túi ra một hộp quà nhỏ viền vải bông màu xanh dương. " Thế muốn đồ ăn hay là cái này? "

Tôi rất nhanh phản ứng, chộp ngay hộp quà, cười nịnh nọt. " Hết đói rồi! Hết đói rồi! " 

Thế ra đại nhân chạy đi là mua quà cho tôi đấy à? Có cho tôi chờ cả tiếng cũng cam tâm tình nguyện. Đúng là vì quá thích, nên lòng tự tôn gì đó đã sớm bị chính mình vứt đi rồi.

Tôi khoanh chân lại, từ từ mở gói quà. Bảo An phì cười, " Tướng ngồi xấu quá! Ai mà yêu được chứ? "

" Chỉ có kẻ điên mới yêu được tôi thôi. "

" Phải, đúng là bị điên thật rồi! "

Bản An vừa nói xong, quà đã mở. Bên trong hộp là một cặp nhẫn đôi, nó lấp lánh như vậy, chỉ có thể làm bằng bạc.

Cậu ấy mặt không đổi sắc, ngồi xuống ghế. " Không hiểu vì sao lại có động lực đi kiếm tiền, kết quả rất thành công! "

Lấy một chiếc đeo vào ngón tay mình, tôi ngoài cười tươi đến mức tình ý đều lộ ra hết thì còn làm được gì?

" Đến bây giờ mới chịu đưa? " Tôi đeo cái còn lại vào tay cậu ấy.

" Vì bây giờ thợ mới làm xong. "

" Bảo An, cậu đã đi trước như vậy, nhưng vẫn còn thiếu một bước. Vậy bước còn lại... "

" Tôi thích cậu! " Tôi và cậu ấy đều quay đầu nhìn nhau, đồng thanh nói. Tôi thấy, mắt cậu ấy có nét cười rất sâu, không còn là ánh mắt luôn vô cảm như khi ấy.

Tay tôi run lên, sau đó vươn người đến phía trước, hôn nhẹ lên môi cậu ấy. Trời có lạnh lẽo đến đâu vẫn không đấu lại hơi thở ấm áp của Bảo An.

Thanh xuân của chúng tôi, chỉ nhẹ nhàng như vậy. Nhưng mà, nhẹ nhàng của lúc này, không phải là cái nhẹ nhàng của khi ấy.

Chúng tôi không còn bất cứ điều gì hối tiếc nữa, không cần phải điên cuồng sửa chữa những sai lầm. Sau này, có thể vui vẻ mà bên nhau.

Giáng sinh nơi đây, không có tuyết nhưng đẹp hơn bất kì nơi nào.

Tôi, rất thích cậu!

The end.

-------------

Buta: Mọi người, có cảm giác thế nào?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.