Thịnh Giáng Hà vừa mới vứt xuống bản kiểm điểm đã viết được một nửa, bước vào phòng khách định đi ăn cái gì đó thì nghe thấy tiếng động ở cửa đối diện.
Nhóc lấy từ trong góc ra một bịch khoai tây chiên, liền nghe thấy giọng nói vang lên từ phía đó.
Mà thanh âm này còn rất quen tai.
Phản ứng đầu tiên của Thịnh Giáng Hà là hoài nghi và cảnh giác.
Không có nhiều hộ gia đình trong tòa nhà này, khi nhóc chuyển tới đã hỏi thăm cụ thể những người hàng xóm xung quanh.
Tầng trên và tầng dưới đều có người ở, nhưng ở tầng này, cũng chỉ có duy nhất bọn họ ở mà thôi.
Thịnh Giáng Hà một bên mở túi khoai tây chiên ra, một bên nghiêm mặt cẩn thận từng li từng tí mở cửa, giọng nói mơ hồ ngoài cửa bỗng trở nên rõ ràng.
"...! Ba phòng ngủ và một phòng khách, hai phòng ngủ đều được trang bị giường tủ, còn có một phòng làm việc.
Nếu cậu cần, tôi có thể gọi điện sai người đưa đồ tới.
Cậu cảm thấy nơi này thế nào?"
"Nhìn rất tuyệt, có điều, anh đặc biệt đề cử chỗ này, có lý do gì đặc biệt...!Sao?"
Hai người đang nói chuyện ở cửa thì bị tiếng động nhỏ sau lưng gây chú ý.
Hai tay Tiêu Sở Dịch đút túi, dựa vào tường quay đầu nhìn thoáng qua, vừa lúc bắt gặp một khuôn mặt nhỏ lộ ra trong phía sau khe cửa.
Thịnh Giáng Hà.
...!Hiện tại cậu đã biết đại khái lý do Thịnh Dư Hàng đặc biệt đề cử nơi này rồi.
Tiêu Sở Dịch nhướng mày cười cười nhìn Thịnh Giáng Hà đang ngu ngơ: "Bạn học Thịnh Giáng Hà, thật trùng hợp nha, bản kiểm điểm viết xong rồi sao?"
Thịnh Giáng Hà khó khăn nuốt xuống miếng khoai tây chiên kẹt trong cổ họng, mặt tái mét.
"Rầm —— "
Một tiếng vang thật lớn truyền đến, tay Thịnh Giáng Hà run run, vô thức đóng sầm cửa lại.
Thịnh Dư Hàng nhìn vẻ mặt như gặp quỷ của đứa cháu trai nhỏ, khóe miệng khẽ co giất, tựa hồ rất muốn cười nhưng lại cố gắng nhịn xuống.
"Thật xin lỗi."
Thịnh Dư Hàng nói tiếng xin lỗi với Tiêu Sở Dịch, sau đó xoay người dùng chìa khóa mở cửa, lôi đứa cháu trai nhỏ đang đờ đẫn đi tới trước mặt Tiêu Sở Dịch.
"Là như vầy, bây giờ vừa vặn chúng ta ở đối diện nhà nhau, thỉnh thoảng tôi sẽ có việc bận, để đứa nhỏ này ở nhà một mình tôi cũng không quá yên tâm, cho nên thỉnh thoảng sẽ nhờ cậu chăm sóc đứa nhỏ này một chút —— cứ để nhóc ấy ở một chỗ làm bài tập là được."
Thịnh Dư Hàng dừng một chút, sau đó uyển chuyển nói: "Nhóc ấy biết đường đến trường học."
Tiêu Sở Dịch: "..." Đâm, hự hự*.
*Như kiểu cung đâm vào tim á (;ŏ﹏ŏ)
Cái trước ngược lại cũng dễ nói, có thể xem như người người qua lại với nhau cũng không có gì, nhưng cái sau mới thật sự đâm trúng điểm yếu của Tiêu Sở Dịch.
Thịnh Giáng Hà không chỉ biết đường đến trường học, còn biết đường đến lớp và văn phòng.
Tìm một người hướng dẫn đường đi dù sao cũng tốt hơn so với việc gửi hi vọng ở những người qua đường tốt bụng.
Tiêu Sở Dịch có chút xấu hổ động tâm.
Thịnh Giáng Hà không biết vị thầy Tiêu ma quỷ này của mình có điểm yếu chết người, nên chỉ có thể dùng tấm lưng xám xịt, sắc mặt tái nhợt nghe cuộc trò chuyện kỳ quái giữa hai người.
Nhóc không còn thời gian để phân biệt ý nghĩa sâu xa bên trong câu nói này, giờ trong đầu nhóc chỉ còn lại một câu nói ——
Tôi sẽ cùng ma quỷ làm hàng xóm.
Trời muốn diệt tôi.
Bạn nhỏ Thịnh Giáng Hà cảm thấy rằng mình đã gặp phải kiếp nạn lớn nhất trong đời.
Bản thân Thịnh Dư Hàng đã là một chủ nhà lớn ở đây, nên điều này đã làm giảm bớt được rất nhiều rắc rối.
Quyết định vị trí, việc còn lại chỉ là dọn nhà và đặt mua một số đồ dùng hàng ngày mà thôi.
Xoa xoa đầu Thịnh Giáng Hà, cổ vũ nhóc cố gắng viết bản kiểm điểm, Tiêu Sở Dịch liền thong thả chậm rãi đi theo phía sau Thịnh Dư Hàng bỏ lại tiếng đóng sập cửa ở sau lưng.
Như phần thưởng cho chủ nhà thuê tương lai và cảm ơn vì đã giúp đỡ chăm sóc đứa cháu nhỏ, Thịnh Dư Hàng đã chủ động đưa cậu đi mua đồ dùng hàng ngày.
Cách khu phố này chưa đầy hai cây số có một trung tâm mua sắm lớn, chẳng qua đối với Tiêu Sở Dịch như vậy cũng đã đủ xa rồi.
Thịnh Dư Hàng rất nghi ngờ nếu chỉ có một mình cậu đi, có khi cậu sẽ không mò được đường trở về mất.
Mà anh hôm nay nghỉ ngơi, cũng không có việc gì yêu cầu đặc biệt tăng ca, cho nên chỉ là tiện tay mà thôi.
Thịnh Dư Hàng có lý do rất chính đáng, nhưng cái này cũng không che giấu được chuyện anh đặc biệt vì Tiêu Sở Dịch mà chạy một chuyến* là sự thật.
*Đặc biệt vì...!giúp đỡ mà làm thêm việc.
Thịnh tổng quả nhiên là người tốt mà.
Tiêu Sở Dịch lại một lần nữa cảm khái.
Hai ông lớn đi mua đồ cũng không khó khăn gì, thấy cái gì cần thì trực tiếp mua luôn, có thể mang đi đều mang đi, còn không thể thì để lại địa chỉ cho cửa hàng giao đến là được.
Chờ mua xong những thứ cần thiết, cũng không mất nhiều thời gian cho lắm, Thịnh Dư Hàng trực tiếp đưa Tiêu Sở Dịch về ký túc xá trường học, giúp cậu dọn một chút hành lý.
Tiêu Sở Dịch vừa mới chuyển đến trường học chưa được mấy ngày, từ chỗ trước chuyển đến cũng không mang theo thứ gì ngoại trừ tài liệu, thu dọn xong liền xách vali kéo đi.
Lúc kéo cái vali đến ven đường, Tiêu Sở Dịch vô tình nghiêng đầu, dư quang liếc thấy bản hiệu bún thập cẩm cay ven đường, mới chợt nhớ tới mình hình như thiếu Thịnh Dư Hàng thứ gì đó.
"Thịnh tổng." Tiêu Sở Dịch dừng bước, nhìn thời gian, "Hình như tôi còn nợ anh một bữa cơm thì phải."
Lúc này vừa qua thời gian ăn cơm, Thịnh Dư Hàng cả buổi sáng đều chạy lăng xăng với cậu khắp nơi, còn chưa ăn cơm nữa.
Thịnh Dư Hàng hơi giật mình, mãi mới nhớ ra chuyện này: "...!Hình như là có chuyện như vậy."
"Ừm ——" Tiêu Sở Dịch nhìn quanh bản hiệu bốn phía, cuối cùng dừng lại ở một chỗ, "Tôi mời anh ăn đồ nướng đi."
Tiêu Sở Dịch nói rồi nháy mắt với Thịnh Dư Hàng: "Yên tâm, tôi sẽ không nói với trợ lý của anh đâu."
Thịnh Dư Hàng vừa cong khóe miệng lên lại hơi mím lại, có chút dở khóc dở cười gật gật đầu: "Được."
Hai người vác cái bụng trống không vào quán, ăn xong lúc đi ra đều không hẹn mà cùng thả chậm bước chân.
Quán ăn này rất nổi tiếng gần đó, được biết đến với giá cả đồ ăn rất hợp lý.
Chưa kể đến hương vị so với các món cao cấp thì đậm đà hơn mười phần.
Trùng hợp là cả Tiêu Sở Dịch và Thịnh Dư Hàng đều không có thói quen lãng phí thức ăn.
Lúc Thịnh Dư Hàng đưa Tiêu Sở Dịch đi đến bên cạnh xe, hai người nhìn xe một cái, lại âm thầm xoa xoa bụng, đồng thời trầm mặc trong chốc lát.
"Nếu không...!Chúng đi bộ về đi? Ban đêm cơm nước xong xuôi rồi trở lại lấy xe?" Tiêu Sở Dịch đề nghị.
"Đồng ý." Thịnh Dư Hàng đồng ý không chút do dự.
Ký túc xá cách nơi Thịnh Dư Hàng ở cũng không xa, anh cùng Thịnh Giáng Hà chuyển đến cách đây không lâu để tiện cho nhóc đi học gần đó.
Chỉ mất nửa tiếng đi bộ là có thể quay lại, ngày thường Thịnh Dư Hàng bận việc nên quen lái xe, giờ thì ngược lại có nhiều thời gian để giết.
Chuyện lớn nhất giữa hai người ngoại trừ cái thứ cặn bã không thể nói ra kia, thì cũng chỉ có Thịnh Giáng Hà.
Khi đang nói về những chuyện đã xảy ra khi Thịnh Giáng Hà học tiểu học, thì điện thoại trong túi Tiêu Sở Dịch bắt đầu réo lên.
Ấn mở ra xem thì phát hiện có mấy cuộc điện thoại chưa nhận, còn có mấy cái tin nhắn ngắn.
Không biết điện thoại được bật chế độ rung từ lúc nào, chắc do lúc ăn gạt sang một bên nên không để ý có cuộc gọi đến.
Nhìn lướt qua, tất cả đều là tên của Chu Tiêu, trong lòng Tiêu Sở Dịch lập tức có dự cảm không tốt.
Tay cậu hơi run khi bấm vào chi tiết thì lập tức thấy dòng tin nhắn trên.
【 Anh Dịch! Mau chạy đi! 】
Chạy cái gì?
Tay Tiêu Sở Dịch càng run lợi hại hơn, đầu óc cũng ẩn ẩn đau từng đợt.
Chắc không phải là những gì cậu nghĩ đi...
"Sở Dịch! Tiêu Sở Dịch!"
Một giọng nói xa lạ ở phía đối diện cắt ngang dòng suy nghĩ của Tiêu Sở Dịch, cậu bất giác ngẩng đầu lên, liền thấy một cặp vợ chồng trung niên ăn mặc chỉnh tề đang đi về phía cậu, trên mặt mang vẻ kinh hỉ không hợp với khí chất cao lãnh của họ.
Ngay khi người chồng kia bắt gặp ánh mắt của cậu, liền quay đầu đi chỗ khác, ho khan một cái, bày ra biểu tình bất mãn.
Người vợ bên cạnh thì lại không bày ra khí chất điềm tĩnh* nữa, chỉ còn lại vẻ vui sướng và mong nhớ trên khuôn mặt.
*Điềm tĩnh là thuật ngữ chỉ phong thái, tính cách của một người nào đó luôn giữ cho tâm trạng yên lành, không bị chi phối bởi những cảm xúc tiêu cực.
Người điềm tĩnh sẽ luôn giữ tâm thế vững vàng để tìm hiểu, phân tích vấn đề.
( Nguồn: Jobsgo).
"Ai ya, hai mẹ con chúng ta thật sự là tâm linh tương thông mà, mẹ mới chuẩn bị đến trường học của con tìm con —— "
Người phụ nữ lại gần, khẽ vươn tay sờ lên má Tiêu Sở Dịch, xoa mạnh hai cái.
"Cho mẹ xem xem, chao ôi, sao lại gầy đi nhiều thế này, có phải là gần đây không ăn..."
Tiêu Sở Dịch không kịp chuẩn bị bị một bàn tay ấm áp xoa xoa má, sững sờ tại, cơ hội bày ra một nụ cười lúng túng cũng không có.
Rõ ràng người phụ nữ xinh đẹp đang bị kích động quá mức trước mặt này chính là mẹ của nguyên chủ.
Người bên cạnh kia không cần nói cũng biết, đó đương nhiên chính là ba của cậu.
Tiêu Sở Dịch chưa kịp phản ứng thì đã thấy mẹ Tiêu tay mắt lanh lẹ mà đưa mắt quét đến chiếc vali đang kéo trên tay cậu, Thịnh Dư Hàng cũng đang sững sờ bên cạnh.
Vẻ mặt mẹ Tiêu thay đổi rất sinh động, đau lòng trên mặt bà còn chưa phai hết, liền bày ra biểu tình nghiêm túc và cảnh giác.
"Mẹ biết tên nhóc Chu Tiêu kia không đáng tin cậy, may mà đến sớm —— các người, đây là định chuẩn bị bỏ trốn sao?".