Lúc mẹ Tiêu quay mặt lại, một gương mặt có năm phần giống với Tiêu Sở Dịch xuất hiện trước mặt mọi người.
Nghi ngờ của mọi người lập tức bị xua tan, chỉ cần nhìn khuôn mặt cũng có thể nhận ra hai người có quan hệ máu mủ.
Cái gọi là "Trèo lên kim chủ mới" đương nhiên là lời nói vô căn cứ.
Những người qua đường giỏi liên tưởng đã bắt đầu quay sang hướng thuyết âm mưu, cho rằng người phụ nữ ăn nói khó nghe kia đang cố ý bôi đen chàng trai trẻ.
Nói không chừng là người này chuẩn bị giả bị đụng để lừa bịp bọn họ đấy.
Có người nhỏ giọng nói như vậy.
Cô đã từng nhìn thấy cảnh mẹ Tiêu hào sảng* dẫn con trai quẹt thẻ tín dụng mua đồ, bây giờ đồ của họ vẫn còn gửi tạm ở quầy hàng kia kìa.
*Hào sảng chính sự bao dung, sự hào phóng trong cách cư xử, đối đãi với người khác.
Sẵn sàng buông bỏ, buông bỏ cái tôi, buông bỏ tham sân, buông bỏ oán hận.
Mang những thứ mình có để đi xây những điều tốt đẹp cho đời, cho người.
( Nguồn: bestland)
Người có thể trả tiền sảng khoái như vậy không có khả năng quá nghèo, lại nhìn phong thái của hai mẹ con cũng không giống như nhà giàu mới nổi.
Còn bà Thiệu nói xấu mẹ con họ trước, và định kiến* khiến người qua đường chọn lọc coi nhẹ hình tượng giàu có bên ngoài của đối phương.
*Định kiến hoặc thành kiến là những ý kiến, quan điểm đã được hình thành, trước khi nhận thức các dữ kiện có liên quan hoặc biết rõ những thông tin liên quan của một sự kiện cụ thể.
( Nguồn: Wikipedia)
Thế là suy đoán của cô gái qua đường lập tức được rất nhiều người hưởng ứng.
"Thật đáng ghét mà, vậy mà dám công khai nói xấu người khác như thế."
"Thật đáng ghét mà, vậy mà dám công khai nói xấu người khác như thế."
"Tôi thấy chắc là muốn tung tin đồn nhảm đi, người ta có ba mẹ tốt, đẹp mắt lại có tiền như vậy, nhàn rỗi đến đau trứng mới đi đòi tiền với loại người này."
"Nhìn vẻ mặt chua ngoa xấu tính của bà ta đi, chắc chắn không phải là loại người tốt lành gì rồi, người ta nhìn qua rất giống hai mẹ con.
Thực sự là gái đi3m mới nhìn thấy mại râm*.
Tôi nghĩ bà ta tám phần là làm việc trái với lương tâm."
*Thật ra chỗ này là mại dâm nha: Mại dâm, hay mua bán dâm, là hoạt động dùng các dịch vụ tình dục ngoài hôn nhân giữa người mua dâm và người bán dâm (gái mại dâm/mại dâm nam) để trao đổi lấy tiền bạc, vật chất hoặc một số quyền lợi và ưu đãi nào đó.
"Chỉ có tôi cảm thấy mặt của bà ta khá quen sao?"
"Hả? Không thể nào, minh tinh nhà nào lại ngu xuẩn độc địa giống bà ta như vậy, thật mất mặt."
"Nhưng trông tuổi tác cũng không giống đi..."
Bản chất của con người là thích bát quái hùa theo đám đông, thấy quanh đây có người thì càng tụ tập đông hơn.
Những người đã chứng kiến mọi chuyện không ngại chia sẻ bát quái với những người đến sau, thế là trong lúc nhất thời tiếng bàn tán liền trở nên ồn ào khó chịu.
Nghe những người xung quanh nghị luận, bà Thiệu tức giận đến muốn nổ phổi.
Nhưng bà là người trọng thể diện, trước đây bà nghĩ chỉ cần vạch ra bộ mặt thật của kẻ đã quấn lấy con trai mình thì bà có thể thu phục được những người khác cùng công kích cậu.
Nhưng ai mà ngờ cuối cùng chính bà lại trở thành chủ đề trung tâm của mọi sự chế giễu và mỉa mai này đâu.
Bà Thiệu hận không thể chỉ vào mũi Tiêu Sở Dịch mà mắng to, nhưng lại cố kỵ mặt mũi, nhất thời chỉ có thể đâm lao phải theo lao*, mặt mũi đỏ bừng mà trừng mắt nhìn Tiêu Sở Dịch, muốn đem cậu ra xé sống.
*Đâm lao phải theo lao: Làm tới cùng, chấp nhận hậu quả xấu.
"Các người đã làm cái gì thì trong lòng mình tự rõ ràng!" Bà Thiệu cứng cổ cố nói, "Tôi nói cho các người biết loại thủ đoạn biến thái này đối với Bích Tiêu của chúng tôi không có tác dụng gì đâu! Lo mà dẹp đi cái ý nghĩ này cho tôi, cũng không nhìn xem mình có thân phận gì!"
Mẹ Tiêu vừa nghe đến hai chữ "Bích Tiêu", lập tức phản ứng kịp, sắc mặt bỗng nhiên trầm xuống.
Tiêu Sở Dịch đè lại tay của mẹ Tiêu, sau đó khẽ lắc đầu với bà, rồi nhìn về phía bà Thiệu, bày ra vẻ giật mình.
"Bà chính là mẹ của Thẩm Bích Tiêu sao?" Tiêu Sở Dịch xác nhận.
"Không sai, lúc này mới có mấy ngày, cậu liền quên tôi rồi sao?" Bà Thiệu hừ lạnh một tiếng.
"Thật xin lỗi, trí nhớ tôi không tốt lắm, những chuyện không quan trọng đều không nhớ được." Tiêu Sở Dịch thành khẩn xin lỗi, sau đó chuyển đề tài hỏi, "Bà đây là đặc biệt đến giúp Thẩm Bích Tiêu trả tiền cho tôi sao?"
Bà Thiệu còn chưa kịp tức giận, liền bị câu này làm cho sửng sốt: "Trả tiền gì cơ?"
"Là như này, trước đó Thẩm Bích Tiêu chuẩn bị thành lập công ty, tôi có giúp đỡ góp cho hắn hơn mấy triệu...!Cộng thêm tiền lương cũng hơn chục triệu đi, gần đây hắn không muốn cùng tôi hợp tác nữa, cho nên quyết định đem tiền trả lại cho tôi."
Tiêu Sở Dịch chỉ suy tư trong chốc lát, lấy điện thoại di động ra, đem bức ảnh giấy nợ đã chụp giơ lên trước mặt bà: "Chính hắn đã tự tay viết giấy nợ."
Sắc mặt bà Thiệu thay đổi, bà đương nhiên có thể nhận ra chữ viết của con trai mình.
Bà muốn nhìn kỹ lại vài lần, liền vô thức vươn tay ra muốn lấy điện thoại.
Tiêu Sở Dịch tránh tay đối phương, cất điện thoại, làm ra vẻ bối rối.
"Có điều, không biết có phải hắn gần đây thiếu tiền quá hay không, đường đường là đại thiếu gia nhà họ Thẩm vậy mà chút tiền này cũng không chịu trả." Tiêu Sở Dịch thở dài, có chút thất vọng, "Vốn còn đang tưởng rằng bà đây đặc biệt tới tìm là vì muốn trả tiền, không ngờ...!Nếu không trả lại tiền, vậy chúng ta cũng chỉ có thể gặp lại nhau tại toà án mà thôi.
Ngoài ra còn phải bồi thường thêm phí tổn thất danh dự và tổn thất tinh thần do sự hiểu lầm của bà gây ra vừa nãy nữa..."
Mặt bà Thiệu tái mét, vô thức phản bác: "Không có khả năng! Nhất định là cậu lừa gạt Bích Tiêu ký tên! Một tên quỷ nghèo như cậu lấy đâu ra nhiều tiền như vậy mà cung cấp cho nó?"
Tiêu Sở Dịch lạnh lùng liếc nhìn, nhàn nhạt nói: "Vậy tôi còn phải hỏi đứa con ngoan thích đóng kịch của bà, vị thiếu gia đường hoàng của nhà họ Thẩm thế mà lại đóng giả làm học sinh nghèo cha mẹ mất sớm tận bốn năm năm cũng thật sự là rất khó khăn cho hắn, cũng làm khó đến bà nữa."
Nói xong, Tiêu Sở Dịch lại có chút tiếc nuối bổ sung một câu: "Lúc đầu tôi xém chút nữa là cùng hắn đi thắp hương cho hai ông bà luôn rồi đó."
Sắc mặt bà Thiệu nhất thời trở nên vặn vẹo: "Cậu thật không biết xấu hổ ——"
Bà còn chưa nói xong đã bị một giọng nói lạnh lùng khác cắt ngang.
"Thẩm phu nhân, bà nói những lời kia là có ý gì?"
Dì Cố đặt những bộ quần áo đã chọn vào trong ngực nhân viên bán hàng, khi bà bước nhanh tới, những người bên cạnh tự động nhường đường ra cho bà.
Bà dừng ở trước mặt bà Thiệu, chặn bà Tiêu ở phía sau, nhíu mày, trên mặt phủ một tầng băng sương.
Từ khi bà Thiệu xuất hiện, những lời mà bà ta nói mọi người đều có thể nghe rõ ràng.
Ban đầu dì Cố không để ý, còn tưởng rằng là một bà vợ nào đó chạy ra bắt tình nhân, loại chuyện này trong giới cũng không tính là nhiều, nhưng thỉnh thoảng vẫn xảy ra.
Nhưng khi bà chọn xong quần áo, quay đầu tìm người, lại phát hiện mẹ con nhà họ Tiêu đã bị đám đông người xem vây quanh.
Những lời nói đó của bà Thiệu là một sự xúc phạm đối với bất kỳ ai, chưa kể đến đối tượng bị xúc phạm còn là bạn của bà.
Dì Cố rất tức giận, khi nhìn bà Thiệu sắc mặt cũng mang theo mấy phần sát khí: "Bà đối với bạn và con nuôi của tôi có ý kiến gì?"
Bà Thiệu lúc đầu cũng không xem trọng người đến, nhưng khi nhìn thấy rõ mặt của dì Cố, sắc mặt bà liền sa sầm xuống: "...!Cố, Cố tổng."
Tiêu Sở Dịch đột nhiên trở thành "con nuôi", liếc nhìn mẹ Tiêu dò hỏi: "Cố tổng?"
Mẹ Tiêu nhỏ giọng trả lời: "Dì Cố là dựng nghiệp từ hai bàn tay trắng, bây giờ tại thành phố B đi ngang cũng không có vấn đề."
Tiêu Sở Dịch: "..." Thì ra mẹ cậu đây là đặc biệt tìm cho cậu cái chỗ dựa.
Xét riêng về gia cảnh, dì Cố không thể so sánh với nhà họ Thẩm, nhưng sau mấy chục năm thăng trầm ở thành phố B, gia sản và danh vọng mà bà tích lũy được cũng không thua gì Thẩm gia*.
*Thẩm gia giữ nguyên nha (ㆁωㆁ)
Có thể chân chính để cho bà Thiệu cảm thấy sợ hãi lại là ở phương diện khác.
Gần đây cha Thẩm đang bề bộn với việc chuyển đổi công ty, nếu thành công thì toàn bộ Thẩm gia sẽ có thể tiến xa hơn một mảng lớn.
Mà trong số các đối tượng hợp tác trong giai đoạn này, Cố thị là đối tác quan trọng nhất.
Cố tổng là một người phụ nữ, nhưng lại có thể một mình làm nên chuyện ở thành phố B, chứng tỏ bà rất có bản lĩnh, không thể xem thường.
Nếu đắc tội Cố tổng, không thể nói là lung lay bao nhiêu, nhưng cũng sẽ mang đến không ít phiền toái.
Ngoài ra còn có sự ảnh hưởng vô hình mà các đối tác khác mang tới, thì cũng là rủi ro lớn.
Cho nên cho dù lần đầu gặp mặt không đúng lắm, cha Thẩm cũng nhiều lần dặn dò vợ, dặn bà không được nói xấu Cố tổng, càng không được đắc tội bà ấy.
Ai mà biết được ra ngoài đụng phải quỷ nhỏ làm người ta chán ghét kia, cho nên mới nói nhiều hơn mấy câu, vậy mà lại va phải một Sát Thần chứ.
Lòng bà Thiệu kêu xong một tiếng, lúng ta lúng túng chữa lại: "Tôi, tôi không có ý đó, tôi không biết bọn họ là bạn của ngài..."
Khác với Cố tổng cả đời độc thân nắm quyền, bà Thiệu nói thẳng ra là một bà nội trợ không có gia cảnh.
Cho nên, chồng bà ta tính tình thì nóng nảy, tích cách con trai thì kỳ quái, ngoài việc cố gắng giữ gìn phẩm giá của quý bà, bà còn phải nhìn sắc mặt của bọn họ mà làm việc.
Bình thường bà muốn làm gì, chồng bà đều sẽ để cho bà tùy ý, chỉ có chuyện của công ty là ranh giới cuối cùng của ông, bà Thiệu bình thường hỏi nhiều một câu cũng không dám.
Nếu bởi vì bà làm hư việc..
Bà Thiệu không dám nghĩ sâu xa, bộ dáng lảo đảo như muốn ngã.
Bà Cố dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn khuôn mặt tái nhợt của bà Thiệu, không khách khí nói: "Tôi còn tưởng rằng Thẩm phu nhân là người biết việc lớn, nếu đã không chào đón tôi như vậy, thì hợp tác của chúng ta coi như thôi đi.
"
Nói xong, bà liền kéo mẹ Tiêu xoay người rời đi: "Sở Lan, chúng ta đi.
Sở Dịch cháu cũng đi theo."
Tiêu Sở Dịch đồng tình nhìn bà Thiệu một chút, phất tay tạm biệt, không quên nhắc nhở nói: "Đúng rồi, sau khi trở về bà nhớ nhắc con trai của bà trả tiền nha."
Bà Thiệu vừa tức giận vừa sợ hãi, sắc mặt tái mét, mắt tối sầm lại, cả người ngã xuống.
Những người qua đường đang xem náo nhiệt đều lùi lại một bước, như thể họ sợ bị nhiễm một loại virus nào đó.
Sau một lúc xác nhận rằng bà thực sự bất tỉnh, mới có người tốt bụng chần chờ gọi số khẩn cấp.
Sau đó, còn có các phương tiện truyền thông ngửi thấy mùi bát quái mà đổ xô đến.
( Truyện chỉ được đăng tại Wattpad Voocnho, những web khác đều là reup!!!)
Một bên khác, Tiêu Sở Dịch vừa mới bước ra khỏi đám đông lại đụng phải một người quen.
Khi nhìn thấy nhau, cả hai cùng sửng sốt, đều cảm thấy có chút kinh ngạc, đáy lòng không hẹn mà cùng sinh ra cảm khái ——
Đây cũng quá trùng hợp rồi đi.
"Giáng Hà ngày hôm qua vừa mới làm bài tập xong, hôm nay nhao nhao nói muốn đi ăn bữa ngon, nên tôi dẫn nó tới đây, vừa mới ăn xong liền nghe được bên này có động tĩnh*, cho nên tiện đường tới xem một chút."
*Động tĩnh: Có biểu hiện của một hoạt động, một sự việc nào đó bắt đầu xảy ra ( Nguồn: Tratu)
Lần nữa ngẫu nhiên gặp được, Thịnh Dư Hàng liền lấy lại tinh thần, vừa nói vừa giải thích, đồng thời kéo Thịnh Giáng Hà đang trốn ở phía sau không chịu ra.
Thịnh Giáng Hà bị ép lộ diện, miễn cưỡng nhỏ giọng chào hỏi: "Chào thầy Tiêu ạ ——"
Bên cạnh liền có một cô bé cũng nhảy ra theo, kích động kêu lên: "Em chào thầy Tiêu ạ!"
Thịnh Giáng Hà không quá vui quay đầu lại: "Cậu hưng phấn như vậy làm gì, nhìn thấy anh ta liền vui vẻ như vậy sao?"
Nhóc còn chưa tha thứ cho thủ phạm đã khiến nhóc cả ngày phải ở nhà làm bài tập đâu, kết quả đứa em đột nhiên làm phản khiến nhóc càng thêm khó chịu, lại sắp tức thành con cá nóc rồi.
An Tử Nguyệt chọc chọc gò má của cậu nhóc: "Đúng vậy thầy Tiêu là người tốt."
Trẻ con nhỏ như vậy đều có bạn gái rồi sao?
Tiêu Sở Dịch gặp lại Thịnh Dư Hàng còn đang bàng hoàng, đầu óc mê man, suy nghĩ lung tung.
Phải mất một lúc cậu mới định thần lại, nhận ra rằng cô bé cũng là một trong những học sinh trong lớp của cậu.
An Tử Nguyệt, ban đầu đi theo phía sau mông Thịnh Giáng Hà quấy rối giáo viên, từ khi được Tiêu Sở Dịch cứu một lần, liền trở thành một fan hâm mộ trung thành của Tiêu Sở Dịch.
"A, chào các em." Tiêu Sở Dịch ôm lấy túi lớn túi nhỏ, hơi cúi người cười với hai đứa nhỏ, "Quan hệ của hai đứa thật tốt nha."
Thịnh Giáng Hà đỏ mặt quát: "Chúng tôi chỉ là bạn tốt mà thôi! Anh không nên suy nghĩ nhiều!"
Cũng không biết là tức giận hay là xấu hổ nữa.
Tiêu Sở Dịch qua loa gật đầu: "Ừm ừ, tôi hiểu."
“Tử Nguyệt là con của đồng nghiệp anh trai tôi, cô bé và Giáng Hà cũng chơi với nhau từ nhỏ.” Thịnh Dư Hàng vừa giải thích vừa nhìn đám đông náo nhiệt bên kia, “Bên kia không có vấn đề gì chứ? Cậu có sao không? Dì Tiêu đâu?"
"Không có chuyện gì, chỉ là có người gây sự mà thôi, bên kia sẽ có chủ cửa hàng xử lý."
Tiêu Sở Dịch lắc đầu, nhớ lại chuyện vừa rồi, sau đó chỉ vào vị trí phòng vệ sinh, rồi chỉ vào đống đồ trên tay, lộ ra vẻ mệt mỏi.
"Tôi đang đợi họ đi ra.” Tiêu Sở Dịch thở dài, “Cuối cùng tôi cũng biết tại sao ba tôi lại không ở lại với mẹ tôi rồi.”
Như là cu li sống vậy, mặc dù phần lớn những thứ này đều là mua cho cậu.
Tình thương của người mẹ nặng nề đến mức không thể chịu nổi.
Thịnh Dư Hàng lập tức hiểu rõ, lộ ra vẻ đồng tình: “Vất vả cho cậu rồi.”
Đang nói, hai người phụ nữ bên kia liền vừa nói vừa cười cùng nhau đi ra.
Mẹ Tiêu liếc mắt một cái liền thấy được Thịnh Dư Hàng, xuất phát từ một loại hiểu lầm áy náy nào đó, bà đối với người trẻ tuổi ôn hòa này rất có thiện cảm, lập tức nhiệt tình phất tay chào hỏi.
"Ai ya, thật trùng hợp, Tiểu Thịnh mang con trai đi chơi sao?" Mẹ Tiêu nhìn hai đứa trẻ bên cạnh, chân thành khen ngợi, "Không nghĩ tới Tiểu Thịnh nhìn còn trẻ như thế, vậy mà đã có tận hai đứa rồi, dáng dấp thật đáng yêu nha, giống như tạc ra từ cùng một khuôn vậy, cả nhà toàn người đẹp."
Nụ cười trên mặt Thịnh Dư Hàng đông cứng lại.
Đối mặt với vị trưởng bối luôn đánh bất ngờ này, anh gặp nhiều cũng không sợ hãi nữa, nhưng mà cũng có chút chống đỡ không được.
Tiêu Sở Dịch không kìm được nhếch khóe miệng, cố hết sức kìm lại tiếng cười suýt nữa bật ra khỏi miệng.
Ánh mắt Thịnh Dư Hàng lướt qua cậu, hơi híp mắt lại nhìn cậu một hồi, người sau vội vàng cúi đầu che miệng.
Chỉ có bã vai khẽ run đã bại lộ ý cười khó kiềm chế của cậu.
"Đó là cháu của nhóc ấy." Thanh âm dì Cố giải cứu lúng túng của hai bên, "Tiểu Thịnh cùng tuổi với con bà, còn chưa kết hôn đâu."
Mẹ Tiêu sững sờ, mặt lại đỏ lên, xấu hổ đến không nhịn được: "A? Thật xin lỗi, trước đó Sở Dịch nói phụ huynh cái gì đó, tôi liền cho rằng...!Thật xin lỗi thật xin lỗi..."
Không có cái gì xấu hổ hơn là trong vòng hai ngày đều hiểu lầm hai lần cùng một người.
Thịnh Dư Hàng bất đắc dĩ cười cười: "Không sao, người nhận lầm cũng không chỉ có dì, cháu đã quen rồi, mà bây giờ cháu cũng coi như là nửa cha của nó, bố mẹ nó bận rộn công việc, cho nên cháu liền giúp chăm sóc nhóc ấy một khoảng thời gian, còn cô bé bên kia là con gái của bạn anh cháu."
Thấy Thịnh Dư Hàng cũng không để ý, mẹ Tiêu mới dần dần giảm bớt xấu hổ, thiện cảm đối với người trẻ tuổi này lại tăng thêm mấy phần.
Bị bà liên tiếp hiểu lầm tận hai lần cũng không tức giận, cái người này tính tình cũng quá tốt rồi.
Tiểu Thịnh quả thật là một người tốt.
Suy nghĩ của mẹ Tiêu lúc này đồng bộ với Tiêu Sở Dịch một cách kỳ lạ.
Chẳng phải con trai bà luôn nhìn người không chuẩn sao?
Người trước mắt rất thích hợp để làm bạn tốt đó!
Trông rất đáng tin cậy.
Thịnh Dư Hàng cùng dì Cố lên tiếng chào hỏi: "Dì Cố."
Dì Cố hiển nhiên cũng quen biết anh, cho nên đáp lại xong còn trêu ghẹo hai câu: "Cháu làm việc thật đúng là rất tận tuỵ nha, ngày nghỉ còn dẫn cháu trai đến thị sát à? Dì nghe công ty của nhà cháu đều nói rằng cháu ngày nghỉ đều dùng để nghỉ ngơi, dì còn tưởng là thật đây này...!"
Thịnh Dư Hàng khiêm tốn gật đầu: "Chỉ là tiện đường mà thôi."
Mẹ Tiêu hỏi: "Các người quen biết nhau sao?"
"Đúng vậy, tôi cùng cha mẹ nó quen biết đã lâu, chỉ là đứa nhỏ này vẫn luôn ở nước ngoài, đã lâu không gặp."
Dì Cố chỉ vào trung tâm thương mại mà bọn họ đang đứng: "Nơi này cũng là của nhà bọn họ, cho nên tôi mới đề cử bà tới nơi này, đều là người quen cả, có vấn đề gì thì dễ giải quyết."
Trước mặt trưởng bối, hai người trẻ tuổi đứng thành một hàng, người trước so với người sau càng quy củ hơn.
Tiêu Sở Dịch lặng lẽ ngước mắt nhìn Thịnh Dư Hàng, sau đó cười cười với anh, nụ cười như gió xuân ấm áp.
"Đây cũng là của nhà anh sao?" Tiêu Sở Dịch nhỏ giọng hỏi.
"Đúng vậy."
"Vậy có cái gì không phải là của anh không?"
Thịnh Dư Hàng suy nghĩ trong chốc lát: "...!Trường học?"
Nhà giàu độc ác.
Tiêu Sở Dịch than thầm: “Sao anh không mua cả trường học luôn đi?”
"Có thể cân nhắc một chút." Thịnh Dư Hàng nghiêng đầu nhìn Tiêu Sở Dịch, "Như vậy cũng có thể coi như là cậu làm việc cho tôi rồi?"
"...!Anh đối với việc để tôi làm việc cho anh rốt cuộc là có bao nhiêu chấp niệm vậy?"
"Cũng không tính, chỉ là suy nghĩ một chút mà thôi."
"..."
Ánh mắt không nói nên lời dời đi một chút, khi chạm phải ý cười rạng rỡ trong mắt đối phương, Tiêu Sở Dịch mới chợt nhận ra mình bị anh trêu.
Không nghĩ tới loại người sống như đóng cọc với chuẩn mực đạo đức này còn sẽ nói đùa đó.
Đây thật giống như sự trêu ghẹo giữa những người bạn tốt.
Nhưng ở thế giới xa lạ này, hai chữ "bạn bè" đối với Tiêu Sở Dịch mà nói, đến bây giờ vẫn còn có chút quá xa vời.
Tiêu Sở Dịch có chút kinh ngạc, cũng có chút ngượng ngùng khó hiểu.
Cậu có chút không được tự nhiên nghiêng đầu, tránh đi tầm mắt của đối phương, chỉ có vành tai lộ ra trong mớ tóc rối hơi ửng đỏ.
Thịnh Dư Hàng cũng là lần đầu tiên nhìn thấy Tiêu Sở Dịch lộ ra biểu tình khác ngoài lạnh nhạt và lười biếng, có chút mới lạ.
Từ ấn tượng trong quá khứ mà phán đoán, người bên cạnh anh vẫn luôn là bộ dáng không sợ trời không sợ đất, giống như cho dù ông trời có sụp đổ cũng sẽ không thay đổi sắc mặt, cũng không có cái gì có thể đặc biệt khơi dậy hứng thú của cậu.
Phản ứng như vậy là rất hiếm.
Cuộc trò chuyện của bọn họ vừa rồi...!Có cái gì đáng xấu hổ sao?
Thịnh Dư Hàng không biết đối phương ngượng ngùng là do ranh giới quan hệ vi diệu của bọn họ, lúc đầu anh cảm thấy rất tò mò, sau đó tự nhiên chuyển thành ý nghĩ khác.
Thầy Tiêu xấu hổ...!Hình như cũng rất đáng yêu?
Thịnh Dư Hàng không phát hiện suy nghĩ của mình lúc này có chút biến thái, chỉ là ở trong đầu chợt loé lên, liền nhanh chóng giấu kín vào chỗ sâu u ám nào đó.
Tiêu Sở Dịch đã sớm tránh đi tầm mắt của anh, tự nhiên cũng không chú ý tới ý cười sâu thẳm trong mắt đối phương, là dịu dàng mang theo nhiệt độ chân thực..