Lúc Thịnh Dư Hàng tỉnh lại, bên ngoài trời đã sáng.
Ánh nắng xuyên qua khe hở rèm cửa chiếu vào trên mặt anh, anh theo bản năng đưa mu bàn tay lên che khuất tầm mắt.
Nhiệt độ hơi lạnh trên mu bàn tay làm dịu đi ý thức hỗn độn, anh chậm rãi lấy lại tinh thần, lúc này anh mới nhớ tới đây không là phòng của mình.
Phong cách trong nhà của Tiêu Sở Dịch giống như tính cách lười nhác tùy tiện của cậu, khắp nơi đều khắc hai chữ "giản dị", liếc mắt nhìn qua, trừ những nội thất ban đầu của căn phòng, thì cũng không có đồ dùng sinh hoạt dư thừa không cần thiết gì.
Thoạt nhìn rất nhẹ nhàng sảng khoái, nhưng cũng bớt đi chút hơi người, có vẻ quá vắng vẻ.
Đồ trang trí duy nhất cũng chỉ có mấy chậu cây xanh ngoài ban công, nhưng tất cả đều lớn theo chiều gió, bình thường căn bản không có ai chăm sóc.
Thịnh Dư Hàng đẩy cửa đi ra phòng khách, liền nhìn thấy người kia đang đứng trong phòng bếp.
Trong bếp khói bốc lên nghi ngút, Tiêu Sở Dịch đưa lưng về phía phòng khách, hình như đang chiên trứng.
Cậu mặc một bộ đồ ngủ hoạt hình mềm mại màu xám, sau gáy có một chiếc mũ cùng màu, trông giống như một con koala¹.
Mái tóc sau gáy cũng không được chăm chút, vểnh hơn so với bình thường, có lẽ chính cậu cũng nhận ra, giữa lúc chiên trứng chỉ tùy ý đưa tay vuốt vài cái.
Nhìn loạn hơn.
Cậu đại khái là vừa mới tỉnh ngủ, còn nhịn không được ngáp một cái, toàn thân từ trên xuống dưới đều toát ra một cỗ khí chất sa đọa và lười biếng.
Phối hợp với một thân đồ ngủ ngây thơ kia, ngược lại làm cả người cậu có chút mềm mại.
Đáng yêu.
Thịnh Dư Hàng dừng ở cửa phòng bếp, nhịn không được nhếch khóe miệng.
Tiêu Sở Dịch dường như cảm nhận được tầm mắt của người phía sau, quay đầu nhìn thoáng qua.
"Thịnh tổng, buổi sáng tốt lành." Tiêu Sở Dịch vừa lên tiếng chào, vừa hỏi, "Buổi sáng ăn mì được không? Hôm nay dậy hơi muộn, không kịp chuẩn bị cái gì khác."
Lúc này đã gần chín giờ, cậu hẹn Lâm Triết đến nhà lúc mười giờ, tính cả ăn sáng và thu dọn đồ đạc, vẫn có chút vội vàng.
Thịnh Dư Hàng vừa nhìn thấy kim đồng hồ thì không khỏi sửng sốt, nhịn không được đưa tay ấn ấn vào giữa lông mày, có chút kinh ngạc.
Bình thường công việc của anh rất bận rộn, sớm đã hình thành đồng hồ sinh học, coi như là mệt đến cực điểm, dù là ngày hôm sau chính là ngày nghỉ thì mỗi ngày cứ đến giờ liền tỉnh dậy.
Đương nhiên nằm ỳ một chỗ chính là một chuyện khác.
Bình thường, lúc này cũng đủ để anh ngủ tiếp một giấc sau buổi sáng tỉnh dậy, nhưng mà hôm nay anh lại ngủ thẳng một giấc đến giờ này.
Anh rốt cuộc cũng đã bị nuôi thành heo rồi sao.
Thịnh Dư Hàng yên lặng cười lạnh dưới đáy lòng.
Tiêu Sở Dịch lại hiểu lầm ý của anh, vươn tay tắt lửa, đặt trứng chiên lên đĩa, quay đầu nhìn anh: "Sao vậy, ngủ không ngon sao?"
"Nếu mệt quá thì ăn sáng xong rồi về ngủ đi." Tiêu Sở Dịch đề nghị, "Dù sao tôi đón xe đến đó cũng chỉ trong chốc lát mà thôi."
"Không, ngủ rất ngon." Thịnh Dư Hàng thở dài, "Chính là vì ngủ rất ngon, nên làm cho tôi có chút hoài nghi có phải là mình đã bị nuôi thành heo rồi không.
Tiêu Sở Dịch phì cười một tiếng, ngẩng đầu nhìn Thịnh Dư Hàng, thấy tinh thần anh cũng không tệ lắm, liền yên tâm.
"Yên tâm đi, cho dù anh là heo, nhất định cũng là con non xinh đẹp nhất cả thôn."
"Không bằng cậu."
"Hả?" Tiêu Sở Dịch không nghe rõ Thịnh Dư Hàng nói gì, có chút hoang mang nhìn sang.
"Tôi nói là cậu đáng yêu nhất." Thịnh Dư Hàng mặt không chút thay đổi nói tiếp.
"..." Tiêu Sở Dịch yên lặng quay đầu lại, bắt đầu nấu mì.
Đầu năm nay, những người tốt cũng đã bắt đầu học những cái xấu rồi.
Nụ cười trên mặt Thịnh Dư Hàng càng sâu hơn, anh dựa vào cửa, ánh mắt dừng thật lâu trên mái tóc rối bù của Tiêu Sở Dịch.
"Buổi sáng tốt lành, thầy Tiêu." Cuối cùng anh nói như vậy.
Thịnh Dư Hàng quả nhiên biết đường đến nhà An Tử Nguyệt.
Mối quan hệ thanh mai trúc mã giữa Thịnh Giáng Hà và An Tử Nguyệt chủ yếu là xuất phát từ bố mẹ.
Lâm Triết và anh trai, chị dâu Thịnh là bạn học, sau đó là đồng nghiệp.
Tình bạn có thể đã bắt nguồn từ nhiều năm trước khi Thịnh Giáng Hà sinh ra.
Bởi vì phần giao tình này, hai nhà mới dần dần quen thuộc.
Lâm Triết là loại thiếu niên thiên tài điển hình, từ tiểu học đã bắt đầu nhảy lớp, là kiểu nhảy một lần hai lớp kia.
Vì thế anh ta so với anh trai và chị dâu Thịnh nhỏ hơn vài tuổi, cùng trở thành bạn học.
Khi mấy thiên tài va vào nhau, hoặc là chán ghét nhìn nhau, hoặc là cùng chung chí hướng, hiển nhiên bọn họ là loại sau.
Hơn nữa Lâm Triết tuổi còn nhỏ, anh Thịnh ngốc bạch ngọt từ nhỏ lại được gia đình chân thiện mỹ hun đúc, nên vẫn luôn chiếu cố anh ta rất nhiều.
Lâm Triết cũng không phải người không nhớ ân tình, vì thế qua lại nhiều hơn, quan hệ tự nhiên cũng tốt lên.
Thậm chí, hai nhà cũng bắt đầu qua lại, trên dưới đều trở thành bạn tốt.
"Tôi có nghe ngài Lâm kia nhắc qua, mẹ anh ấy khi còn bé hình như là nhặt rác cho anh ấy đi học, sau đó không biết làm sao lại dần lớn lên." Tiêu Sở Dịch nhớ lại ngài Lâm có chút chất phác² kia, không khỏi sinh ra vài phần thổn thức, "Anh ấy thoạt nhìn không quá giống như người đã nếm khổ."
2.
Chất phác: Thật thà, mộc mạc.
Cũng không phải nói anh ta trông giống kiểu phú nhị đại nhà giàu mới nổi, mà là tính tình anh ta quá thuần túy³, nhìn người nhìn việc đều mang theo một loại nghiêm túc cố chấp, không giống kiểu kìm nén nỗi đau đã trải qua thống khổ, đánh đập, tra tấn hay gì đó.
3.
Thuần túy: Chính thực, không pha tạp.
(Nguồn: Wiktionary)
"Anh Lâm đã nói với cậu rồi?" Thịnh Dư Hàng có chút kinh ngạc.
"Ừm, hôm qua anh ta nói đến chuyện nhận nuôi Trình Tư Gia, chắc là để cho tôi yên tâm đi." Tiêu Sở Dịch đáp: "Nhưng thật đúng là ngoài dự liệu của tôi."
"Ừ?"
"Cả nhà này đều là người tốt."
"Ừm."
Thịnh Dư Hàng có chút dở khóc dở cười với đáp án này, nhưng thật sự không có cách nào phản bác.
Nếu phải dùng từ nào để hình dung về gia đình Lâm Triết, thì có lẽ là "thiện lương", từ trên xuống dưới đều giống hệt nhau.
Cũng giống như mối quan hệ giữa Lâm Triết và An Tử Nguyệt, trên thực tế, mẹ của Lâm Triết không có quan hệ huyết thống với anh ta.
Nếu Lâm Triết là một thiên tài, thì mẹ nuôi của Lâm Triết chính là một vị truyền kỳ⁴.
4.
Truyền kỳ: Có tính chất những chuyện kỳ lạ được lưu truyền lại.
(Nguồn: vtudien.com)
Mẹ của Lâm Triết họ Khâu, khi còn trẻ, bà Khâu đã sống một cuộc sống khổ sở, một thân một mình sống qua hai đời chồng.
Cho đến khi bà nhặt được Lâm Triết, để chu cấp cho đứa trẻ không liên quan gì đến mình ăn học, bà đã cắn răng làm đủ các công việc, trong lúc khốn khó nhất, bà thậm chí phải sống sót bằng nghề nhặt rác.
Đó là một người phụ nữ trung niên từng trải qua cuộc sống khốn khó, nhìn vào khoản học phí đại học lúc đó vượt quá tầm với của mình, bà mang theo khí thế rách nồi dìm thuyền, bắt đầu lập nghiệp từ hai bàn tay trắng.
Kết quả tất nhiên là thành công, khi Lâm Triết trúng tuyển đại học, bọn họ đã mua được nhà riêng.
Sự nghiệp của bà Khâu đương nhiên không thể so sánh với Thịnh gia, gia nghiệp có truyền thừa nhiều thế hệ.
Nhưng bà thực sự bắt đầu từ con số không, từ hai bàn tay trắng.
Phấn đấu mấy chục năm có thể có một chỗ đứng ở thành phố B, một nơi an cư lạc nghiệp⁵, đây là điều mà trước đây bà chưa từng tưởng tượng đến.
5.
An cư lạc nghiệp: Sống ổn định ở một nơi và yên tâm vui vẻ làm ăn.
(Nguồn: Wiktionary)
Đây cũng là nguyên nhân cha mẹ nhà họ Thịnh nguyện ý lui tới với gia đình Lâm Triết, thậm chí còn coi bà như đạo sư nhân sinh⁶ và thần tượng của cuộc sống.
6.
Đạo sư là người dạy đạo, truyền đạo.
(Nguồn: Wikipedia).
Nhân sinh: cuộc sống con người.
Bọn họ đều rất kính nể người đàn bà lương thiện lại cố chấp này, người có thứ hào quang mà những người như bọn họ có thể cả đời không thể chạm tới được.
Lâm Triết cũng giống như mẹ mình, nhận nuôi một đứa bé.
Khi mới tốt nghiệp đại học, Lâm Triết từng đến một ngôi làng miền núi làm giáo viên tình nguyện.
Khi đó anh còn chưa hoàn toàn xác định được định hướng trong tương lai, đang do dự giữa sở thích của mình và giúp mẹ quản lý công ty.
Bà Khâu liền yêu cầu anh đi ra ngoài nhiều hơn và sẽ ủng hộ mọi quyết định của anh.
Thế là Lâm Triết liền đi.
Đi cùng còn có một đôi vợ chồng trẻ, tình cờ lại là bạn cùng trường của anh, lớn hơn anh hai tuổi.
Tính cách họ đều rất hiền lành, rất chiếu cố bạn học nhỏ có chút ngốc này, cho nên mối quan hệ của bọn họ nhanh chóng trở nên tốt hơn.
Hai vợ chồng kia đến đây để tích lũy kinh nghiệm, tranh thủ một cơ hội để có thể làm việc cùng nhau trong tương lai, cho nên họ không ở lại lâu.
Nhưng ngay đêm trước khi họ rời đi, trời bắt đầu mưa lớn, gây ra lở đất.
Cặp vợ chồng trẻ vì cứu người mà bị chôn vùi dưới thiên tai, chỉ để lại một đứa con gái nhỏ tuổi.
Đó chính là An Tử Nguyệt.
Khi đó An Tử Nguyệt còn nhỏ, còn chưa đến tuổi có thể ghi nhớ.
Lúc Lâm Triết trở về thành phố B, thân thích của An gia đã nghe tin cha mẹ cô qua đời, sợ mình vướng vào một gánh nặng lớn như vậy, bọn họ liền bắt đầu đá đứa bé này tới lui như quả bóng.
Lâm Triết đến thăm An Tử Nguyệt, sau đó bế cô bé đang co rúm run rẩy trong góc mang về nhà.
Thủ tục nhận nuôi diễn ra rất suôn sẻ, thân thích của An gia không gây cản trở gì, thậm chí còn mong anh trút bỏ gánh nặng này ngay lập tức.
Bà Khâu đối với việc này cũng không có ý kiến gì, ngược lại còn giúp cháu gái nhỏ chuẩn bị mọi thứ, hoàn toàn coi cô bé như cháu gái ruột mà bắt đầu quan tâm, chăm sóc.
Sau đó đợi Lâm Triết chính thức bắt đầu công việc, bà Khâu cũng đem An Tử Nguyệt đặt ở bên cạnh nuôi dưỡng.
Có lẽ là bởi vì trên dưới đều là người xa lạ không có chút quan hệ máu mủ nào, bởi vậy khi thật sự làm người một nhà liền không không để ý đến vấn đề huyết thống.
An Tử Nguyệt cũng biết mình không phải con ruột, nhưng cô bé chưa bao giờ vì thế mà cảm thấy tự ti hay bất an.
Bởi vì cô biết bố cô cũng lớn lên như vậy, điều này đối với cô mà nói cũng không phải là chuyện gì kỳ quái.
Gia đình này thực sự là một gia đình kỳ diệu, người bên ngoài cảm thấy rất khó hiểu nhưng cũng không thể phản bác gia đình như vậy là không bình thường, dù sao cảm giác ràng buộc và hạnh phúc đều thật sự tồn tại.
Mà nguyên nhân Lâm Triết chủ động nói những chuyện này cho Tiêu Sở Dịch cũng rất đơn giản, anh không ngại nhận nuôi Trình Tư Gia.
Nhưng điều đó cũng không có nghĩa quyết định của anh chỉ là một câu qua loa như vậy.
Bình thường người ta nhận nuôi đứa nhỏ ngoại trừ gánh nặng kinh tế, ngại nhất chính là vấn đề huyết thống, vừa lúc hai vấn đề này ở nhà anh đều không thành lập.
Anh có thể nhận nuôi Trình Tư Gia, cũng sẽ không để cho cô cảm thấy mình bị xa lánh.
Tuy phương thức hơi ngốc, nhưng cũng chứa đựng sự chân thành vô cùng.
"Cậu không cần lo lắng, dì Khâu rất thích trẻ con, lúc trước dì ấy vẫn luôn tài trợ cho các cơ quan viện mồ côi, nếu không phải công việc bận rộn, và thân thể không tốt lắm, trong nhà chỉ sợ không chỉ có một đứa bé An Tử Nguyệt." Thịnh Dư Hàng trấn an nói, "Hiện tại nếu anh ấy đã nguyện ý nhận nuôi cô bé, nhất định sẽ chăm sóc cô bé thật tốt."
"Tôi không lo lắng, tôi tin tưởng mắt nhìn người của nhà anh." Tiêu Sở Dịch lắc đầu, "Chẳng qua chỉ là theo lệ thường mà thôi, cô bé vừa mới tới đây, tôi làm chủ nhiệm lớp thì cũng phải đi xem một chút."
"Ừm." Thịnh Dư Hàng thấp giọng đáp, đồng thời dừng xe, "Đến rồi."
Người ra mở cửa là bảo mẫu của nhà An Tử Nguyệt.
Đợi đến khi Tiêu Sở Dịch và Thịnh Dư Hàng vào cửa, mới biết người hẹn trước đã đi từ ra ngoài từ sáng sớm, nói là đi mua đồ ăn, nhưng đi mua mấy tiếng rồi vẫn chưa về.
Về phần hai đứa nhỏ, nghe nói tối hôm qua ầm ĩ cả đêm, đến bây giờ vẫn chưa ngủ dậy.
"Chợ thức ăn gần nhất chỉ mất có mười phút đi bộ." Bảo mẫu thở dài, "Chắc là lại đầu óc trên mây ra ngoài rồi, cho nên đi nhầm đường, lát nữa tôi còn phải ra ngoài tìm một chút, hai người vào trước đi, lão phu nhân* hiện tại đã tỉnh dậy rồi, không thì hai người đi thăm lão phu nhân trước?"
*Để vậy hợp lý hong ta????
"Ừm, được, chị Hứa chị đi làm đi, chúng tôi đi thăm dì Khâu."
Thịnh Dư Hàng ôn hoà gật đầu, sau đó nắm lấy cổ tay Tiêu Sở Dịch, dẫn cậu đến một gian phòng ở lầu một.
Lúc đứng ở cửa gõ cửa, Tiêu Sở Dịch theo bản năng đứng thẳng người, sửa sang lại cổ áo, hơi híp mắt.
Thịnh Dư Hàng nhìn cậu một cái: "Đang nghĩ gì thế?"
"Đang nghĩ đến người cùng đồng đạo⁷ kia." Tiêu Sở Dịch nghiêm mặt, "Thì ra trên thế giới này không chỉ có một mình tôi không biết đường."
7.
Cùng một tư tưởng, quan niệm, cùng đạo hay gì gì đó ấy.
Tâm lý lập tức cân bằng.
"Cũng không hẳn." Thịnh Dư Hàng nhướng mày cười nhẹ, "Anh Lâm tương đối dễ chuyên chú, nhưng bình thường không dùng não nhiều lắm, toàn dựa vào cảm tính mù quáng đi lung tung, nếu nghiêm túc thì vẫn sẽ biết đường."
"..." Tiêu Sở Dịch và Thịnh Dư Hàng mắt to trừng mắt nhỏ nhìn nhau một lát, sau đó bĩu môi, "Tôi hoài nghi là anh đang cố ý đâm vào tim tôi."
"Không dám." Thịnh Dư Hàng cười cười, chỉ là vẻ vui vẻ rõ ràng trên mặt hiển nhiên không hợp với hai chữ này.
Đang nói chuyện, trong phòng liền truyền đến một thanh âm trầm thấp dịu dàng: "Vào đi, cửa không khóa."
Lúc nhìn thấy bà Khâu, Tiêu Sở Dịch có chút kinh ngạc, nhưng rất nhanh liền phản ứng lại.
*Bà Khâu này 70 tuổi rồi, tui đọc bản QT thì để bà là "lão nhân gia", nhưng xưng hô của anh nhà với bà lại là "dì", chắc là do bà là mẹ của bạn anh trai chị dâu Thịnh nên mới xưng hô như zậy.
Cho nên tui để vậy nha, nếu thấy không hợp lý thì tui sửa ạ UwU
Người đàn bà trước mặt không khác gì một bà lão bình thường, nhưng mà bởi vì lúc còn trẻ làm việc quá sức mà bà càng lộ ra vẻ già nua, tóc hoa râm, mặt đầy nếp nhăn.
Chẳng qua nghĩ lại cũng đúng, bà hiện tại dù sao cũng đã hơn bảy mươi tuổi, mấy năm trước đã không thể quản lý chuyện của công ty, phải ủy thác cho chuyên gia quản lý, còn bà ở nhà chuyên tâm dưỡng lão.
Mặc dù nhìn đã già nhưng bà lại có phong thái hiền lành tốt bụng, tinh thần cũng không tệ.
Bà lão ngồi trên xe lăn, dựa vào cửa sổ sát đất phơi nắng, nghe thấy động tĩnh liền xoay người lại, nhìn thấy hai thanh niên đi vào cửa liền lộ ra khuôn mặt tươi cười.
"Tiểu Hàng à, hôm nay không đi làm sao." Bà lão lại nhìn về phía Tiêu Sở Dịch, "Đây chính là thầy Tiêu đi, Tiểu Nguyệt ở trường thật sự là làm phiền cháu quá, lúc trước vẫn luôn không đứng dậy nổi nên không thể đến trường gặp cháu, thật xin lỗi."
Tiêu Sở Dịch vội vàng đáp: "Không sao, An Tử Nguyệt gần đây ở trường biểu hiện rất tốt, lúc đó chủ yếu cũng là đi theo tình thế mà thôi."
Nói xong, cậu lại dùng khuỷu tay đụng vào eo Thịnh Dư Hàng, ý bảo anh nhanh chóng tiếp lời.
Cậu thực sự không giỏi giao tiếp với một bà lão hoà ái tốt bụng như vậy.
Nguyên lý cũng giống như lần đầu tiên gặp "trai ngoan" Thịnh Dư Hàng, thiếu niên bất lương khi gặp trai ngoan học giỏi liền cảm thấy lúng túng, xấu hổ.
Bây giờ đây có lẽ chính là cảm giác khi nhìn thấy phụ huynh học sinh ưu tú.
Thịnh Dư Hàng mất cảnh giác suýt chút nữa bị đụng nghiêng người sang một bên, anh vội vàng nắm lấy tay Tiêu Sở Dịch, bảo cậu đừng nhúc nhích, đồng thời còn rất dung túng giúp cậu tiếp lời.
Anh và gia đình Lâm Triết vốn đã có qua lại, sau khi về nước cũng đã đến thăm dì Khâu vài lần, tùy tiện tán gẫu chuyện gia đình cũng không có vẻ là chủ đề quá tẻ nhạt.
Tinh lực của người già vốn không tốt lắm, không quá mấy câu đã bị kéo đi lực chú ý.
Tiêu Sở Dịch thở dài một hơi.
Thừa dịp bên kia còn đang nói chuyện phiếm, cậu chậm rãi di chuyển về phía sau vài bước, tựa vào bên cửa sổ.
Tạm thời là không thể nào đi được, bà lão đã bắt đầu bảo Thịnh Dư Hàng ở lại ăn cơm, hơn nữa cậu thế nào cũng phải gặp Trình Tư Gia và Lâm Triết mới được.
Đáng tiếc người trước còn chưa tỉnh, người sau thì còn đang phiêu phiêu ở bên ngoài, không biết khi nào mới trở về.
Vì thế cậu cũng chỉ có thể thừa dịp nhàn rỗi nhàm chán đánh giá đồ đạc căn phòng này.
Bà lão ở tầng một là để thuận tiện cho việc ra vào, phòng cũng không nhỏ, phía trước cửa sổ sát đất còn có ban công nhỏ, xuyên qua liền có thể tiến vào khu vườn nhỏ phía trước.
Ánh sáng trong phòng rất tốt, sạch sẽ sáng sủa mà không có vẻ đơn điệu, ban công thậm chí còn có mấy chậu cây xanh nhỏ đang nở rộ, hiển nhiên là được chăm sóc rất cẩn thận.
Nếu muốn nói chỗ đột ngột, đại khái chính là một cây đàn dương cầm ở bên kia giường.
Căn phòng vốn trống trải bị một cây đàn dương cầm chiếm diện tích, liền hiện ra vài phần chật chội.
Tiêu Sở Dịch không khỏi nhìn thêm vài lần, có chút xuất thần.
Cuộc nói chuyện bên kia vừa kết thúc, bà Khâu chú ý tới tầm mắt Tiêu Sở Dịch, nhất thời có chút ngượng ngùng.
"Đó là đồ Tiểu Triết mua cho tôi, trực tiếp nhờ người đưa tới.
Nói đến cũng không sợ các cậu chê cười.
Hồi nhỏ tôi rất thích dương cầm, nhưng lúc đó không có điều kiện, sau này cũng không có thời gian, thỉnh thoảng vẫn còn niệm ở trong lòng, nhưng hiện tại mắt không tốt nữa, thỉnh thoảng nếu không có việc gì sẽ tự mình sờ soạng chơi."
Nói thì nói vậy, nhưng trong lời nói của bà lão lại có vẻ vui mừng cùng vui vẻ không thể nào che giấu được.
Có thể thấy mạch não Lâm Triết không bình thường cũng không phải chuyện ngày một ngày hai, nhưng đối với người làm mẹ mà nói, không cần quản con trai làm chuyện ngu xuẩn gì, chỉ cần nhận được tâm ý của con mình, cũng đủ cảm thấy vui vẻ và hạnh phúc rồi.
Nói xong, bà lão liền trở nên hào hứng, quay chiếc xe lăn đến bên cạnh cây đàn dương cầm.
Nét mặt của bà dịu dàng hoài niệm, cũng mang theo chút tiếc nuối.
Cả đời này của bà đều đã trôi qua quá khổ, sớm đã đem những ước mơ và niềm vui của tuổi trẻ chôn sâu vào ký ức.
Nhưng sau ngần ấy năm, đứa trẻ do chính tay bà nuôi nấng vẫn còn nhớ rõ để cho bà niềm vui vô hạn.
Âm điệu không mạch lạc đứt quãng truyền đến, lấy âm sắc của đàn dương cầm, chơi thế nào cũng không đến mức quá khó nghe.
Bà lão quanh năm chỉ ở nhà với bảo mẫu, hiếm khi có người đến liền nhịn không được muốn biểu hiện khát vọng như trẻ con.
Sau khi đứt quãng đàn xong một bản, Thịnh Dư Hàng trịnh trọng vỗ tay: "So với lần trước tiến bộ hơn rất nhiều, có thể nghe ra giai điệu."
Thịnh Dư Hàng thổi phồng⁸ đến mức mang theo một cảm giác chân thật nghiêm túc, hiển nhiên rất thông thạo việc này, trước kia đã không ít lần từng làm loại chuyện này.
8.
Thổi phồng: thêm thắt vào và nói quá lên so với sự thật, nhằm mục đích nào đó.
(Nguồn: Tratu)
Tiêu Sở Dịch cũng vội vàng vỗ tay theo, liên tục gật đầu tỏ vẻ đồng ý: "Thật là dễ nghe."
Người già, có đôi khi cũng giống như trẻ con, thích nghe lời khen ngợi.
Trên mặt bà Khâu lộ ra một chút tự hào vui sướng, cười đến nếp nhăn nơi khóe mắt càng sâu.
Nhưng rất nhanh bà liền phục hồi tinh thần, nhìn về phía Tiêu Sở Dịch lần đầu tiên tới, trong lòng có chút xấu hổ.
"Tôi chỉ là không có việc gì làm nên tùy tiện mày mò chơi chút thôi.
Tiểu Hàng đánh đàn giỏi hơn tôi nhiều.
Tôi đây là cháu ấy dạy đấy, cháu muốn nghe thì nghe nó."
Tiêu Sở Dịch liền nhìn qua.
Thịnh Dư Hàng có chút bất đắc dĩ: "Chỉ là trước kia học qua một chút mà thôi, nhiều nhất là chỉ có thể phân biệt được toàn bộ phím đàn, ngài đừng nên đề cử cháu."
Bà lão nhìn Thịnh Dư Hàng một chút, sau đó nhìn về phía Tiêu Sở Dịch ở bên cạnh một chút, từ từ lộ ra vẻ kinh ngạc, có chút ranh mãnh⁹ nói: "Thực xin lỗi."
9.
Ranh mãnh: Tinh khôn và nghịch ngợm.
(Nguồn: Wiktionary)
"Không có." Thịnh Dư Hàng vô thức phản bác, "Chỉ là mấy năm rồi không đụng tới..."
Tiêu Sở Dịch nhìn anh, con mắt lóe lên giống như đang phát sáng.
Ngay cả Thịnh Dư Hàng cũng không chống đỡ nổi ánh mắt mong chờ của đối phương, giọng nói dần nhỏ lại.
Đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy vẻ mặt chờ mong rõ ràng như vậy của Tiêu Sở Dịch.
"Cậu muốn nghe không?" Thịnh Dư Hàng dừng lại, quay đầu nhìn Tiêu Sở Dịch, "Muốn nghe thì tôi đàn cho cậu nghe."
Tác giả có lời muốn nói: Đánh đàn không bằng nói chuyện tình cảm đi Thịnh tổng..