Đây là một ngày rất bình thường.
Buổi họp lớp sinh viên được sắp xếp vào buổi trưa của một ngày cuối tuần.
Gần cuối năm, Thịnh Dư Hàng đặc biệt bận rộn, phần lớn cuối tuần đều phải tăng ca, Tiêu Sở Dịch cũng không muốn quấy rầy anh, cho nên tự mình bắt xe đến địa điểm.
Trước khi xuống xe, Tiêu Sở Dịch còn nhận được tin nhắn mời của Thịnh Dư Hàng.
[ Tối nay tôi mời em ăn cơm, em có rảnh không? ]
Gần đây Thịnh tổng thật đúng là quá mức nhiệt tình mời cậu ăn cơm.
Chẳng lẽ anh cũng đã đến tuổi trưởng thành ngược, ăn một bữa cơm cũng sẽ cảm thấy cô đơn à?
Tiêu Sở Dịch âm thầm gạt bỏ mấy câu đùa vớ vẩn trong đầu, đồng thời cúi đầu trả lời.
[ Có.
]
Có lẽ thế.
Dù sao cậu cũng chỉ có ý định đi gặp một người, sau khi ăn cơm xong sẽ trở về.
Tài xế phía trước nhắc nhở đã đến nơi, xe dừng ở ven đường, Tiêu Sở Dịch mới định thần lại, trả tiền xong cất điện thoại xuống xe.
Nhìn vào cuộc thảo luận giữa các bạn học trong lớp, nơi này dường như ở xung quanh trường cũ của họ.
Tiêu Sở Dịch không am hiểu đường đi, nhìn địa danh cụ thể cũng khó có thể biết đâu là vị trí chính xác.
Cũng may, điều hướng có thể dẫn cậu đến tận cửa, để cậu không bị lạc ở một giao lộ không xác định trong vài bước cuối cùng.
Tiêu Sở Dịch liên tục so sánh địa chỉ được ghi trên mảnh giấy với tên khách sạn trước mặt một lúc, sau đó bước vào cửa, dưới sự dẫn dắt của nhân viên phục vụ đi về phía đích đến.
Nói là họp lớp nhưng thực chất chỉ là một nhóm người không quen thuộc lắm rủ nhau đi ăn trưa, rồi chia thành nhiều nhóm nhỏ.
Những người hướng ngoại, có mối quan hệ tốt có thể tiếp tục chơi đến chiều, nhưng hầu hết mọi người đều sẽ vội vã ra về sau bữa cơm với lý do bận công việc.
Trong một xã hội quan hệ giữa người với người, phải luôn duy trì ôn hòa trên mặt, lỡ đâu sau này cần kết giao thì mới có thể giữ thể diện mà nói chuyện.
Tuy nhiên, những điều này đối với nguyên chủ mà nói đều là chuyện không quan trọng, phần lớn quan hệ giữa nguyên chủ và bạn học trong lớp đều không mặn không nhạt, không cần qua lại.
Trước đó lúc nguyên chủ vừa mới tốt nghiệp có tham gia một lần, hai năm sau đó thì cậu ta từ chối với lý do bận công việc.
Nếu là trước khi Chu Tiêu cung cấp ra tin tình báo kia, Tiêu Sở Dịch cũng lười đi.
Chuyện Lâm Cảnh Thăng và Tiêu Vũ Trạch có liên hệ nằm ngoài dự liệu của cậu.
Người sau và Thẩm Bích Tiêu cùng nhau kéo cừu hận quá ổn định, đến mức cậu khó mà để ý đến những chi tiết nhỏ nhặt khác.
Chẳng qua sau khi nghe tin, cậu nhớ lại một chút thì cũng không tính là quá bất ngờ.
Lâm Cảnh Thăng là bạn học thời đại học của Tiêu Sở Dịch, đồng thời cũng là bạn học trung học, hắn ta vốn là người thành phố B, bởi vì cha mẹ thay đổi công việc nên chuyển đến trường trung học thành phố A.
Hai người không học cùng lớp ở trường trung học, vốn cũng không có điểm chung nào, nhưng sau khi lên đại học, mối quan hệ bạn học này tự nhiên khiến bọn họ trở nên quen thuộc.
Nhưng cũng chỉ được một thời gian ngắn mà thôi.
Bối cảnh gia đình, tam quan, sở thích của Lâm Cảnh Thăng và Tiêu Sở Dịch đều khác nhau một trời một vực, sau khi cảm giác mới mẻ lúc đầu qua đi, bọn họ cũng đều có bạn bè tốt hơn, nên tự nhiên cũng dần dần xa cách, đến cuối cùng chỉ duy trì mối quan hệ bạn học bình thường.
Sau khi tốt nghiệp, mối liên hệ duy nhất giữa bọn họ là hàng năm hỏi xem có muốn tham dự buổi họp lớp hay không.
Có đôi khi nguyên chủ không bận rộn như vậy, cũng thuận thế cùng người bạn học cũ này nói vài câu xã giao.
Khi đó không ai cảm thấy có gì đó không đúng.
Chẳng qua Chu Tiêu đã nói như vậy, Tiêu Sở Dịch cũng thuận thế từ trong trí nhớ đào ra được nhiều chỗ khác thường.
Nguyên chủ sớm quen biết Thẩm Bích Tiêu như vậy, cũng là nhờ phúc của Lâm Cảnh Thăng.
Thậm chí khi nguyên chủ vừa mới nảy sinh cảm tình với Thẩm Bích Tiêu, những người có quan hệ tốt với nguyên chủ đều khuyên cậu ta suy nghĩ lại, chỉ có Lâm Cảnh Thăng lại an ủi, khuyến khích nguyên chủ không cần để ý đến ánh mắt của những người khác.
Về sau, khi nguyên chủ có tình cảm sâu nặng với Thẩm Bích Tiêu, Lâm Cảnh Thăng sau khi thành công cũng lui thân, quan hệ với nguyên chủ cũng phai nhạt đi.
Chỉ là mỗi khi xuất hiện tin đồn về hai người này, Lâm Cảnh Thăng cũng tích cực hơn người khác một chút, thỉnh thoảng luôn có thể tình cờ gặp nguyên chủ ở các nơi khác nhau.
Về phần có phải là "tình cờ gặp" hay không!
Tiêu Sở Dịch quyết định tự mình đến xem.
Lâm Cảnh Thăng là một người thích náo nhiệt, nhân duyên cũng không tệ, hễ tập thể có hoạt động gì, tất nhiên hắn là người đầu tiên hưởng ứng.
Mỗi năm họp lớp hắn cũng luôn có mặt, đây cũng là cơ hội gặp mặt duy nhất của hầu hết các bạn cùng lớp sau khi tốt nghiệp.
Tiêu Sở Dịch không nhanh không chậm đi theo phía sau nhân viên phục vụ.
Đợi đến khi đối phương dừng bước, đưa tay chỉ vào một cánh cửa phòng, thì cậu biết đã đến nơi.
Sau khi cảm ơn rồi nhìn người phục vụ rời đi, Tiêu Sở Dịch đang định mở cửa thì nghe thấy tên mình truyền ra từ trong phòng.
Tiêu Sở Dịch dừng một chút.
"Thật hay giả thế, trước kia không phải còn rất tốt sao?"
"Tôi nghĩ nhất định là Tiêu Sở Dịch quá kiêu ngạo, Thẩm Bích Tiêu chắc là không chịu được tính tình xấu của cậu ta nên mới chia tay.
"
"Đó không thể là Tiêu Sở Dịch di tình biệt luyến à, dù sao người ta có nhiều tiền như vậy, tìm một người mới cũng không có gì lạ.
"
"Nói không chừng là Thẩm Bích Tiêu rời bỏ cậu ta đó, loại phượng hoàng nam này không phải đều như vậy sao.
"
"Tôi đã nói đàn ông không có thứ gì tốt lành mà.
"
"Ồ, các cậu không phải còn chưa biết chứ, Thẩm Bích Tiêu mới không phải là học sinh nghèo gì đâu, người ta đường đường là đại thiếu gia Thẩm gia, chưa chắc đã để ý tới mấy đồng tiền thối của Tiêu Sở Dịch đâu.
"
!
Những người này bát quái cũng không biết tìm một nơi hẻo lánh à?
Biểu tình Tiêu Sở Dịch không có gì thay đổi, ngược lại đối với bản tính bát quái của nhân loại càng thêm hiểu rõ.
Cậu đưa tay đẩy cửa ra, những người ngồi cạnh cửa theo bản năng quay đầu lại, lúc nhìn rõ mặt cậu đều thay đổi sắc mặt.
Mấy người đẩy nhau một cái, người cuối cùng chưa kịp phản ứng cũng ngậm miệng lại.
Trong đám người mơ hồ truyền tới vài tiếng nói trầm thấp kinh ngạc.
"Tiêu Sở Dịch sao lại tới đây? Không phải đã nói là không tham gia à?"
"Là Lâm Cảnh Thăng nói, cậu ta phụ trách thống kê mà.
"
"Nói không chừng lúc trước đúng thật là bận rộn, năm nay tôi nghe nói mấy người bọn họ nháo lên rồi chia tay, đoán chừng bị đuổi ra ngoài rồi cũng không có gì cần bận rộn nữa.
"
Vẻ mặt Tiêu Sở Dịch hờ hững, ngoảnh mặt làm ngơ, vừa nhấc chân, những người đó lập tức giật mình, ngậm miệng lại.
Ánh mắt cậu quét quanh một vòng căn phòng, cuối cùng dừng lại ở trên mặt một người đang ngồi xổm trong góc.
Lâm Cảnh Thăng.
Ánh mắt Tiêu Sở Dịch dừng lại, sau đó mặt mày cong cong cười cười.
Bên cạnh truyền đến một trận tiếng hít khí chỉnh tề, đa số đều đến từ các cô gái đang che mặt, còn có một số ít là của chàng trai xen lẫn ở trong đó, nhìn chằm chằm mặt Tiêu Sở Dịch, lỗ tai đỏ bừng.
Không ai nói chuyện phiếm nữa, chỉ có người trong góc cau mày.
Sau bữa ăn, các bạn học tản ra từng tốp hai, tốp ba, có vài người bận công việc hoặc chuyện gia đình nên về trước.
Phần lớn còn lại đều tụ tập cùng một chỗ, thương lượng xem nên đi đâu vào nửa ngày còn lại.
“Tiêu Sở Dịch, cậu có muốn đi cùng không?” Có người nhìn về phía Tiêu Sở Dịch hỏi.
"Đúng vậy, cậu không phải ở thành phố B sao, không nên vội vàng trở về.
"
"Cùng đi chơi đi, lâu lắm rồi không gặp, trao đổi tình cảm chút.
"
Tiêu Sở Dịch đi cuối đám người, không ngờ có người gọi mình, cậu cười cười từ chối cho ý kiến.
Không đợi cậu đưa ra câu trả lời chắc chắn, một người đằng sau đột nhiên gọi cậu lại.
"Tiêu Sở Dịch, chờ một chút.
" Người kia đuổi theo, "Tôi có chút chuyện muốn nói với cậu, có thể tới một chút không?"
Tiêu Sở Dịch quay đầu nhìn thoáng qua, người đi theo là Lâm Cảnh Thăng.
Trước đó lúc ăn cơm bọn họ cũng không ngồi cùng một chỗ, chỉ là nhàn nhạt chào hỏi lẫn nhau mà thôi.
Nhưng mà Tiêu Sở Dịch phát hiện trong khoảng thời gian đó ánh mắt của hắn vẫn luôn hướng về phía cậu, bị loại ác ý bắt mắt nhìn chăm chú như vậy, muốn cậu không phát hiện cũng khó.
Tiêu Sở Dịch bất động thanh sắc, lâm Cảnh Thăng rốt cuộc cũng thiếu kiên nhẫn trước.
Cậu dừng lại một chút, nhẹ nhàng gật đầu.
Lâm Cảnh Thăng thoạt nhìn giống như là thở dài một hơi.
Lúc này bọn họ đã đi ra ngoài cửa, sắc trời bên ngoài có chút âm u.
Tiêu Sở Dịch ngẩng đầu nhìn trời, muộn màng nhớ tới hôm qua dự báo thời tiết đã cảnh báo hôm nay sẽ có mưa to.
Lâm Cảnh Thăng dẫn Tiêu Sở Dịch đi càng lúc càng xa, cuối cùng dừng lại ở một con hẻm.
Hắn nói là có chuyện muốn nói với Tiêu Sở Dịch, nhưng trên thực tế đều là nói chuyện vặt vãnh.
Nếu thật sự có thể chạm đến tiếng lòng của Tiêu Sở Dịch, có lẽ là chuyện có liên quan đến Thẩm Bích Tiêu.
Tiêu Sở Dịch hơi nhíu mày.
Cậu tựa vào tường, khoanh tay, thờ ơ nghe Lâm Cảnh Thăng nói nhảm.
"Anh tôi cho cậu chỗ tốt gì rồi?" Tiêu Sở Dịch bất thình lình hỏi.
“…” Lâm Cảnh Thăng ngẩn ra một chút, sắc mặt đông cứng lại, vội vàng nói: “Cậu nói cái gì vậy, tôi không biết anh của cậu, chỗ tốt chỗ xấu gì, chỉ là lâu rồi không gặp, cho nên muốn cùng cậu ôn lại chuyện cũ! "
Nhưng khoảnh khắc tạm dừng của hắn cũng đủ để nói rõ vấn đề rồi.
Tiêu Sở Dịch đã chiếm được đáp án, nhưng trong lòng lại sinh ra chút cảm giác quái dị.
Lâm Cảnh Thăng mặc dù không thừa nhận, nhưng dường như hắn cũng không thèm che giấu, ngay cả hành động cố ý dẫn cậu đi về một nơi hẻo lánh cũng không quá mịt mờ.
Không phải thật sự bị Chu Tiêu nói trúng đó chứ!
"Anh ta muốn cậu trực tiếp giết chết tôi, hay là dạy cho tôi chút bài học?" Tiêu Sở Dịch tiếp tục hỏi.
"Ha ha ha, Tiêu Sở Dịch cậu đang nói cái gì thế, chúng ta không thù lại không oán, tại sao phải giết chết cậu! " Lâm Cảnh Thăng cười gượng vài tiếng, lui về phía sau vài bước, "Nếu không có việc gì, thì tôi đi trước! "
Ánh mắt Tiêu Sở Dịch nhìn bốn phía một vòng, sắc mặt lạnh xuống, cậu túm lấy cổ áo phía sau của Lâm Cảnh Thăng, đập mạnh vào tường.
"Đừng nóng vội.
" Tiêu Sở Dịch thấp giọng nói “Chúng ta còn chưa bắt đầu nói chuyện nghiêm túc mà.
”
Đúng lúc này, vài bóng người cầm gậy xuất hiện ở đầu con hẻm vắng.
Bởi vì ngược sáng nên không thấy rõ mặt, nhưng trên người bọn họ tản ra ác ý vô cùng rõ ràng.
Tiêu Sở Dịch đối với việc này làm như không thấy, chỉ bóp gáy Lâm Cảnh Thăng, đem hắn ấn vào tường.
"Chỉ có chừng đó người, cậu cũng quá coi thường tôi rồi.
"
Lâm Cảnh Thăng cũng không thích Tiêu Sở Dịch.
Từ khi học trung học đã không thích.
Nguồn gốc của sự tiến hóa những cảm xúc chán ghét đã khó có thể xác minh, dường như chỉ là một đống trùng hợp chồng chất lên nhau mà thôi.
Lúc đó cha mẹ Lâm Cảnh Thăng đầu tư thất bại, công ty gia đình đang trên bờ vực phá sản, quan hệ của cả gia đình đều bấp bênh.
Vốn là chạy đến vì thị trường rộng lớn của Thành phố A, nhưng cuối cùng cũng chỉ có thể xám xịt kẹp đuôi lăn trở về.
Nợ nần chồng chất trong nhà và mối quan hệ căng thẳng giữa cha mẹ khiến Lâm Cảnh Thăng trở nên nhạy cảm hơn, một câu nói vô tâm của bạn học và bạn bè đều có thể bị hắn coi đó là sự khinh bỉ và chế giễu.
Khi đó, hắn căm thù với tất cả những người có gia đình giàu có và hạnh phúc.
Lại vừa vặn như vậy, danh hiệu tiểu thiếu gia Tiêu gia hết lần này đến lần khác xuất hiện trước mặt hắn.
Các cô gái bàn tán về ngoại hình xuất sắc của cậu, những kẻ cặn bã ngưỡng mộ tài năng học tập của cậu, những người bình thường thì ghen tị với gia thế của cậu.
Giống như kiểu tất cả may mắn trên thế giới chỉ rơi vào một mình cậu vậy.
Khi người ta bất hạnh, luôn luôn không muốn nhìn thấy hạnh phúc của người khác.
Từ lúc mới bắt đầu là không cam lòng, dần dần phát triển thành sự ghen tỵ và thù địch không thể giải thích được.
Chỉ là những thay đổi kinh hoàng và gánh nặng của gia đình khiến hắn không còn thời gian để quan tâm đến chuyện khác, hắn bắt đầu học cách nở nụ cười nịnh nọt, tìm mọi cách để giảm bớt gánh nặng cho gia đình, để bản thân thoát khỏi cảnh gia đình nhơ nhuốc lầy lội.
Vốn giữa Lâm Cảnh Thăng và Tiêu Sở Dịch không có quá nhiều giao tình, chỉ là trùng hợp bọn họ lại vào cùng một trường đại học.
Cũng là bạn học duy nhất cùng lớp, duyên phận như vậy khiến Lâm Cảnh Thăng không vui.
Nhưng sau đó Tiêu Vũ Trạch, anh trai Tiêu gia đã chủ động tìm tới cửa.
Lúc đầu ý tứ của Tiêu Vũ Trạch rất mờ mịt, anh ta chỉ nhờ Lâm Cảnh Thăng giúp theo dõi nhất cử nhất động của Tiêu Sở Dịch ở trường và thường xuyên báo cáo với anh ta.
Anh trai Tiêu gia ra tay hào phóng, ít nhất để cho Lâm Cảnh Thăng ở đại học mấy năm không cần sống khổ sở qua ngày, gánh nặng gia đình cũng giảm đi rất nhiều.
Có lẽ là dựa theo nguyên tắc “kẻ thù của kẻ thù là bạn”, bọn họ dần dần nhận ra đối phương cũng không ưa gì Tiêu Sở Dịch.
Đương nhiên trình độ chán ghét của Lâm Cảnh Thăng thấp hơn nhiều, nhiều nhất cũng chỉ là không ăn được nho nhìn người khác liền cảm thấy chua mà thôi.
Nhưng lợi ích luôn luôn là công cụ tốt nhất để lay động lòng người.
Dưới sự hỗ trợ ngấm ngầm của Tiêu Vũ Trạch, Lâm gia đáng lẽ đã bị tàn phá đã quay trở lại, mặc dù không thể so sánh với quá khứ, nhưng vẫn có hy vọng.
Lâm Cảnh Thăng tự nhiên không chút do dự đứng về phía Tiêu Vũ Trạch, thậm chí còn chủ động giúp anh ta mưu đồ cho tương lai.
Tiểu thiếu gia Tiêu gia đã sớm cắt đứt quan hệ với người nhà, cũng chưa từng quan tâm đến công ty nhà mình, tự nhiên cũng không biết gì về loại tiếp xúc riêng tư này.
Nhưng nếu muốn đảm bảo quyền lợi của mình, nhất định phải đảm bảo Tiêu Vũ Trạch là người thừa kế cuối cùng.
Bọn họ đều nắm nhược điểm của đối phương, dưới loại tình huống này hợp tác ngược lại vững chắc hơn rất nhiều.
Cho nên sau khi nghe tin Tiêu Vũ Trạch bị ba mẹ Tiêu gia đuổi từ công ty về nhà, phản ứng đầu tiên của Lâm Cảnh Thăng chính là sợ hãi.
Lâm gia gần đây đang ở thời kỳ mấu chốt, rất cần Tiêu gia trợ lực.
Bởi vì cảm thấy Tiêu Vũ Trạch đã nắm giữ cục diện công ty khó có thể lay động, Lâm Cảnh Thăng đã sớm đặt cược vào lần hợp tác này.
Nếu như cắt đứt sự hỗ trợ của Tiêu gia, nhà bọn họ chỉ càng thê thảm hơn lúc đầu mà thôi.
Tuy nhiên, quan hệ đi cửa sau chỉ khả thi ở Tiêu Vũ Trạch.
Lâm Cảnh Thăng liền nghĩ đến Tiêu Sở Dịch.
Hắn sinh ra một ý nghĩ đáng sợ.
Nếu Tiêu Sở Dịch không còn, thì Tiêu Vũ Trạch đương nhiên là người thừa kế duy nhất.
Tất nhiên Lâm Cảnh Thăng chưa bao giờ nghĩ đến việc vạch trần bản thân.
Vốn dĩ hắn muốn tiến hành từng bước từng bước một, cùng Tiêu Sở Dịch khôi phục quan hệ tốt đẹp, từ từ tiếp cận cậu, sau đó tùy tiện tìm lý do hẹn cậu ra ngoài.
Đầu năm nay tai nạn ngoài ý muốn khá nhiều, lại có thêm mấy câu nói nổi tiếng như "ở đời không ai biết trước được điều gì", "không biết ngày mai và tai nạn, cái nào đến trước": leo núi té chết, tai nạn xe giữa đường, ngộ độc thực phẩm!
Nói không chừng trên trời thổi tới một trận gió là có thể lấy mạng người.
Chỉ là Tiêu Sở Dịch chưa bao giờ liên lạc với bạn cũ, quan hệ với hắn đã sớm trở nên nhạt nhẽo.
Dưới loại tình huống này, muốn liên lạc một lần nữa, tự nhiên cũng cần một cơ hội thích hợp.
Ví dụ như anh hùng cứu mỹ nhân gì đó.
Nhưng hắn không ngờ Tiêu Sở Dịch lại hỏi thẳng thừng như vậy.
Những người diễn trò đã không kịp rút lui, những người lấy tiền làm việc đương nhiên phải làm đến cùng, tín hiệu đã được đưa ra cũng không thu lại được.
Lâm Cảnh Thăng dứt khoát cho Tiêu Sở Dịch một bài học, tốt nhất là làm cho tiểu thiếu gia thân thể yếu đuối này cảm thấy sợ hãi, chủ động từ bỏ quyền thừa kế.
Lúc này Lâm Cảnh Thăng còn coi Tiêu Sở Dịch là đứa nhỏ đáng thương cắt đứt quan hệ với gia đình, ba không thương mẹ không yêu.
Từ sau khi tốt nghiệp, toàn bộ nguồn tin của hắn đều đến từ chỗ Tiêu Vũ Trạch, Tiêu Vũ Trạch cũng không thích em trai của mình, đương nhiên sẽ không công khai chuyện ba mẹ yêu thương cưng chiều em trai mình như thế nào.
Thậm chí, việc ba mẹ chủ động đến thăm em trai còn khiến anh ta phẫn nộ khó nói ra lời.
Trong miệng Tiêu Vũ Trạch, ba mẹ đối với Tiêu Sở Dịch thất vọng vô cùng, đã sớm để cho cậu tự sinh tự diệt.
Với những biểu hiện bên ngoài của nhiều năm qua, sự thật dường như đúng như thế.
Nếu không Lâm Cảnh Thăng cũng sẽ không yên tâm dựa vào anh ta như vậy.
Chỉ tiếc sự thật cũng không thuận lợi như hắn dự đoán —— từ mọi phương diện mà nói đều như vậy.
Những giọt mưa tích tụ trong những đám mây đen trên bầu trời rốt cuộc cũng rơi xuống.
Tiêu Sở Dịch một cước đá văng người cuối cùng run rẩy lao tới, dao trong tay đối phương rốt cuộc cũng cầm không nổi nữa, nương theo nước mưa rơi xuống đất bịch một tiếng.
Lưỡi dao chỉ cách con mắt Lâm Cảnh Thăng nằm trên mặt đất vài cm.
Tiêu Sở Dịch lấy mu bàn tay xoa xoa phần dưới mặt của mình, vừa lùi lại liền nhìn thấy một vết máu đỏ chói mắt.
Cậu khẽ chậc một tiếng, hơi nhíu mày.
Một khuôn mặt tràn đầy lo lắng và bất đắc dĩ như bà lão hiện lên trước mắt cậu.
Chủ quan.
Trở về mà bị nhìn thấy có lẽ lại phải nhìn thấy loại biểu tình đó lần nữa.
Thật đúng là! Làm cho người ta đau đầu mà.
Tiêu Sở Dịch cúi đầu, lạnh nhạt nhìn về phía Lâm Cảnh Thăng, người ngay từ đầu đã bị cậu hạ gục.
Người này ngược lại rất biết phán đoán tình thế, từ sau khi ngã xuống cũng chưa từng đứng lên, rõ ràng không bị thương gì cả.
"Trở về nói với anh trai tôi, tận hưởng nửa năm còn lại cuối cùng của cuộc đời đi.
"
Tiêu Sở Dịch dừng một chút, hừ nhẹ một tiếng: “Còn cậu, tôi nhớ nhà cậu hình như đã sớm phá sản rồi, thật đáng thương, dù sao cậu cũng từng là thiếu gia, hiện tại nhiều lắm cũng chỉ là một con chó vẫy đuôi mừng chủ mà thôi.
”
"Nhưng mà, nếu như Tiêu Vũ Trạch không có quyền thừa kế, cậu đại khái ngay cả một con chó cũng không làm được.
"
Lời mỉa mai rõ ràng từng chữ từng chữ lọt vào tai người đàn ông đang nằm trên mặt đất.
Nỗi tủi nhục trước đó dâng lên, sắc mặt Lâm Cảnh Thăng thay đổi, mu bàn tay ấn mạnh xuống đất đến nổi toát ra gân xanh.
Nhưng mà Tiêu Sở Dịch cũng không quay đầu lại, trào phúng xong một đợt, xoay người định rời đi.
Mưa dần nặng hạt hơn, tiếng mưa lất phất át đi những âm thanh rất nhỏ kia.
Cho đến khi tiếng gầm bực tức đó từ xa đến gần, rơi vào sau đầu cậu.
"Đám người bọn mày nhiều nhất cũng chỉ là biết đầu thai một chút mà thôi, chẳng qua cũng chỉ là một đám rác rưởi chết tiệt! Đi chết đi!”
Tiêu Sở Dịch hơi ngẩn ra, chỉ dừng lại một chút đã cảm thấy đau đớn.
Trên mặt cậu hiện lên một tia do dự, sau đó lui ra sau xoay người, mạnh mẽ đánh vào cổ tay đối phương.
Lâm Cảnh Thăng nắm chặt cổ tay, thở ra một hơi đau đớn, nhìn thấy vết máu trước mắt, hắn chợt bừng tỉnh, kinh hãi lùi lại hai bước, sau đó xoay người, loạng choạng bỏ chạy.
Tiêu Sở Dịch chậm rãi lui về bên cạnh tường, đưa tay che vị trí bên cạnh, khi xòe ra thì trên tay đã dính đầy máu.
Thịnh Dư Hàng từ sáng sớm đến công ty đã có chút bồn chồn không yên.
Nhưng mà mọi việc của công ty đều ổn thoả, cháu trai nhỏ ở nhà An Tử Nguyệt ăn cơm, thầy Tiêu cửa đối diện thì nói muốn đi họp lớp, bọn họ còn hẹn buổi tối cùng nhau ăn cơm.
Có vẻ như không có gì đặc biệt đáng lo ngại cả.
Có lẽ chỉ vì gần đây tăng ca quá nhiều dẫn đến sinh lý khó chịu đi.
Cuối cùng vẫn là trợ lý chú ý tới tâm trạng không yên lòng của Thịnh Dư Hàng, nhìn không nổi nữa nên khuyên anh trở về.
Dù sao gần đây công việc cũng đã giải quyết ổn thỏa, không hiểu sao gần đây ông chủ lớn luôn tan tầm đúng giờ lại chủ động làm việc chăm chỉ, khiến cậu ta cảm thấy có chút được thương mà sợ.
Nhưng lúc này cũng không đến lúc cần thấu chi*, vẫn là kết hợp giữa làm việc và nghỉ ngơi là tốt nhất.
*Thấu chi là khi tiền được rút khỏi một tài khoản ngân hàng và số dư có sẵn đi dưới số không.
(Nguồn: Wikipedia)
Thịnh Dư Hàng cũng nhẹ nhàng đáp ứng.
Vừa bước ra khỏi công ty, trời đã nhá nhem tối.
Thịnh Dư Hàng nhìn trời một lúc, sau đó liền quyết định được tiếp theo sẽ đi đâu.
Nhìn trời như sắp mưa rồi, thầy Tiêu chắc chắn sẽ không nhớ mang ô ra ngoài.
Một lý do không thể thích hợp hơn.
Chỉ là tin nhắn hỏi thăm gửi đi vẫn không có người trả lời, lúc xe chuẩn bị chạy tới điểm đích, Thịnh Dư Hàng đành phải bấm số điện thoại của đối phương.
Điện thoại vang lên một lúc lâu mới được kết nối, lúc này Thịnh Dư Hàng đã xuống xe.
"Thầy Tiêu, trời mưa rồi.
"
"! Ừm" Người đối diện thấp giọng đáp.
Nghe giống như là không có khí lực gì.
"Tôi đến đón em ——"
Thịnh Dư Hàng lấy ô trên xe, ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài xe một chút, trong lúc vô tình liếc mắt nhìn làm anh sững sờ tại chỗ.
Sau khi nhìn rõ bóng người đang dựa vào tường, đồng tử của anh đột nhiên co rút lại.
Mặt người nọ quá quen thuộc, mưa vừa mới rơi xuống không lâu còn chưa hoàn toàn thấm ướt, tự nhiên cũng không rửa sạch được màu đỏ chói mắt trên người cậu.
Cậu lung lay, dường như sắp ngã xuống.
Thịnh Dư Hàng rốt cuộc cũng hoàn hồn, ném điện thoại sang một bên, ô cũng không thèm cầm, mở cửa xe lao vào trong mưa.
"Sở Dịch ——".