Sau khi bị đối xử như một đứa trẻ, biểu cảm của Thịnh Dư Hàng rất kỳ diệu.
Giống như có chút bất đắc dĩ, nhưng đối mặt với ánh mắt chứa ý cười của Tiêu Sở Dịch, tính tình nhiều hơn nữa cũng hóa thành một vũng nước ấm mềm mại.
Khóe miệng của anh giật giật hai cái, cuối cùng vẫn không nhịn được mà cười ra tiếng.
Tiêu Sở Dịch lại vươn tay vỗ vỗ vai Thịnh Dư Hàng, hơi nhướng mày: "Bây giờ anh vui chưa?"
Thịnh Dư Hàng mím môi, nhịn cười: "Có chút."
Cũng may Thịnh tổng chỉ nhất thời lên cơn động kinh, Tiêu Sở Dịch thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Lúc ở trong phòng bếp chuẩn bị cơm tối, Thịnh Dư Hàng vừa giúp Tiêu Sở Dịch thái thịt, vừa nói về chuyện mẹ Tiêu nói với anh qua điện thoại.
"Dì Tiêu bảo tôi chuyển lời cho em, kỳ nghỉ rảnh rỗi thì trở về một chuyến, nói đã lâu không gặp em, có chút nhớ em."
Tiêu Sở Dịch bỏ đồ ăn vào nồi, tiếng khói dầu che đi thanh âm của cậu, lại không che đi lông mày đang khẽ nhếch của cậu.
"Chỉ có vậy thôi sao?"
"Chỉ có vậy thôi."
"Cũng đúng, chuyện bình thường đều đã nói xong." Tiêu Sở Dịch nhỏ giọng nói thầm, "Không có gì để nói cũng bình thường."
Hai nhà đi lòng vòng cũng miễn cưỡng coi như là người quen, không có khúc mắc lợi ích gì với nhau, nhưng khó bảo đảm tương lai cũng không có cơ hội hợp tác, hàng ngày tán gẫu mấy câu cũng không tính là chuyện vô dụng.
Hiện tại lại có một tầng quan hệ này của Tiêu Sở Dịch, mẹ Tiêu đối với Thịnh Dư Hàng càng đặc biệt chú ý, sợ mình không cẩn thận sẽ để cho "tình bạn" giữa bọn họ đổ bễ.
Bởi vậy bình thường khi gọi điện thoại tới hỏi thăm, mẹ Tiêu cũng nhân tiện hỏi thăm tình huống của Thịnh Dư Hàng — chỉ là mấy lời khách sáo thông thường mà thôi.
Qua lại không tránh khỏi chào hỏi, một tới hai lui cũng coi như quen thuộc.
Chẳng qua nói đi cũng phải nói lại...
Nguyên chủ ở trong mắt mẹ Tiêu rốt cuộc là hình tượng tiểu đáng thương gì vậy?
Nhưng mà, hình như cũng không khác nhau lắm.
Nguyên chủ có chút kiêu ngạo, trừ khi thật sự yêu thích đến cực hạn, nếu không tuyệt đối sẽ không thèm dùng mặt nóng dán mông lạnh với người khác.
Lòng kiêu hãnh bẩm sinh khiến cậu coi thường những thủ đoạn nhỏ sau lưng người khác, nhưng cũng bởi vì vậy mà dễ dàng bị “anh trai” của mình tính kế.
Từ nhỏ đến lớn, bởi vì gia thế mà hồ bằng cẩu hữu vây xung quanh nguyên chủ không hề ít, nhưng bạn tốt chân chính kết giao lại rất ít ỏi.
Cũng khó trách mẹ Tiêu sẽ lo lắng.
Nghĩ tới đây, Tiêu Sở Dịch không khỏi ở đáy lòng thở dài một tiếng.
"Cái gì?" Thịnh Dư Hàng không nghe rõ lời Tiêu Sở Dịch nói.
"Có ý tứ gì, anh còn không biết sao?" Tiêu Sở Dịch lười biếng liếc mắt nhìn Thịnh Dư Hàng một cái, cảm thấy bộ dáng giả bộ ngốc nghếch này rất không có tiêu chuẩn, "Mẹ em đã đặc biệt gọi điện thoại tới, không biết Thịnh tổng có rảnh đến nhà chúng em làm khách hay không?”
Mẹ Tiêu thường xuyên gọi điện thoại cho con trai để trò chuyện hỏi thăm tình hình, không đến mức chuyện vặt vãnh như vậy cũng phải để Thịnh Dư Hàng “truyền đạt”.
Thịnh Dư Hàng không đến mức không hiểu ý ngoài lời như vậy.
"Chỉ cần em muốn." Thịnh Dư Hàng biết nghe lời mà sửa lại cách nói của mình, "Đương nhiên lúc nào cũng rảnh."
"Em còn tưởng rằng Thịnh tổng mỗi ngày trăm công ngàn việc, không có thời gian đi đâu xa.”
"Vậy còn phải xem là chuyện gì." Thịnh Dư Hàng cười cười, "Nếu là vì em...!Cái gì cũng có thời gian.”
Tay Tiêu Sở Dịch đang bưng mâm, đúng lúc nghe được lời nói của đối phương thì dừng lại.
Cậu dừng trong chốc lát, cuối cùng chỉ có câu nói kia coi như kết thúc.
"Ừm...!Vậy đợi đến lúc đó xem em có rảnh hay không.” Tiêu Sở Dịch nói.
Thịnh Dư Hàng dựa vào bên cạnh bồn rửa, nhìn lướt qua mặt của Tiêu Sở Dịch, luôn cảm thấy hình như cậu đột nhiên sa sút đi rất nhiều.
Tại sao vậy?
Thịnh Dư Hàng có chút không hiểu.
Thẳng đến khi ăn cơm tối xong, Thịnh Dư Hàng cũng không nghĩ ra được đáp án, nhưng Tiêu Sở Dịch đã sớm khôi phục bình thường.
Lúc hai người trở về, trời đã tối, ăn tối xong, đám mây cuối cùng trên bầu trời cũng biến mất, chỉ còn lại một màn đêm đen kịt.
Tiêu Sở Dịch đứng dậy tiễn Thịnh Dư Hàng ra ngoài, đèn điều khiển bằng âm thanh trong hành lang sáng lên, hòa với ánh sáng trắng hắt ra từ cửa, phản chiếu sáng rõ hành lang tối tăm.
"Lâm Cảnh Thăng bên kia không có vấn đề gì chứ?" Thịnh Dư Hàng lúc này mới hỏi vấn đề này.
"Không có." Tiêu Sở Dịch dựa vào khung cửa, ngẩng đầu khỏi màn hình điện thoại, thuận miệng đáp: "Những gì nên nói đều đã nói, không có vấn đề gì.”
"Có liên quan đến anh trai em?"
"Ừm.
Hắn có thể được coi là một trong những con chó trung thành nhất của anh trai em."
Lời nói Tiêu Sở Dịch tràn đầy châm chọc, Thịnh Dư Hàng hơi nhướng mày, nhẹ giọng đáp lại.
"Nếu như cần hỗ trợ, thì tới tìm tôi." Thịnh Dư Hàng dừng một chút, rồi nói tiếp, "Bất kể là phương diện nào, bao gồm cả chuyện gia đình em.”
Tiêu Sở Dịch hoàn toàn bị thu hút lực chú ý, đổi chân chống đỡ thân thể, cả người gần như dán vào khung cửa, mặt mày khẽ nhếch, trên mặt mang theo nụ cười phù phiếm.
"Đối đầu với Tiêu gia cũng có thể sao?"
"Có thể." Thịnh Dư Hàng đáp không chút do dự, "Chỉ cần em muốn."
"Ừm...!Em có thể cho rằng anh đây là đang lấy lòng em không?"
"Tôi vẫn luôn lấy lòng em."
“Vậy thật đúng là khiến cho người ta cảm động nha.” Tiêu Sở Dịch không nhịn được cười, cúi đầu nhìn thời gian, sau khi đùa xong liền đứng thẳng dậy, “Không còn sớm nữa, anh vẫn là nên về trước hỏi Thịnh Giáng Hà có về hay không đi.”
"Ừm." Thịnh Dư Hàng nhẹ nhàng gật đầu.
"Vậy em về ngủ trước." Tiêu Sở Dịch phất phất tay với Thịnh Dư Hàng, sau đó muốn xoay người, "Muộn..."
Thịnh Dư Hàng kéo cổ tay cậu lại, ngăn bước chân cậu, cũng chặn những lời còn lại của cậu.
Nhìn gương mặt gần trong gang tấc, Tiêu Sở Dịch vô thức nhắm mắt lại.
Một nụ hôn rơi xuống, vẫn là ở mi tâm của cậu.
"Ngủ ngon."
Tiêu Sở Dịch mở mắt ra, đối diện với đôi mắt chuyên chú của Thịnh Dư Hàng.
Cậu giật mình, một lúc lâu sau mới trả lời: "Ngủ ngon.”
Thẳng đến khi cánh cửa ngăn cách tầm mắt của bọn họ, Tiêu Sở Dịch mới ngơ ngác đưa tay sờ sờ trán mình.
Nơi bị hôn qua giống như có một ngọn lửa nhỏ không thể dập tắt, rõ ràng nguồn nhiệt đã sớm rời đi, nhưng vẫn còn lưu lại nhiệt độ kinh người.
Căn phòng tối om không bật đèn, Tiêu Sở Dịch che trán, ngã xuống giường.
Ánh sáng từ bên ngoài xuyên qua cửa sổ kính, ánh trăng nhu hòa, rơi vào trong màn đêm tối đen lại sáng chói mắt.
Tiêu Sở Dịch lăn qua lộn lại trên giường hồi lâu, cuối cùng vùi mặt vào trong chăn thở dài một tiếng, nhịn không được phun ra hai chữ.
"Ngu ngốc."
Thầy Tiêu buồn bực gần đây càng thêm phiền não, biểu hiện cụ thể là nụ cười càng thêm dịu dàng.
Nụ cười quá mức hiền lành đã để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng học sinh, gần như đã thành phản xạ có điều kiện.
Bất kể là ở trong lớp có sai sót nhỏ, vừa nhìn thấy khuôn mặt tươi cười dịu dàng của thầy Tiêu, liền theo bản năng ngồi nghiêm chỉnh, hận không thể dán mấy chữ to trên trán ——
"Em không thất thần."
Kiểu giảng dạy “như gió xuân ấm áp” này không thể nghi ngờ là rất có hiệu quả, ít nhất gần đây số lượng giáo viên tới tố cáo cũng càng ngày càng ít.
Ngày lễ đến gần, các lớp khác đã bắt đầu không tự chủ được xôn xao, chỉ có học sinh ban bảy vẫn vững như bàn thạch, ra vào lớp đều an phận.
Tiêu Sở Dịch không khỏi bắt đầu ngẫm lại mình có phải là quá nghiêm khắc rồi hay không.
Chẳng qua học sinh an phận hơn cũng không phải chuyện xấu, cho nên cậu cũng không nghĩ nhiều, càng không đề phòng.
Lúc đầu Tiêu Sở Dịch cũng không ngờ học sinh của cậu sẽ hố cậu.
Cũng không phải loại hố có ác ý...
Có lẽ là bởi vì gần đây bài tập về nhà thật sự quá nhiều, làm cho đám nhóc này sinh lòng phản nghịch cũng là điều dễ hiểu.
Dù sao cũng sắp đến kỳ nghỉ lễ, tâm tình nóng nảy cũng là chuyện bình thường.
Tiêu Sở Dịch khó có được tự kiểm điểm một phen, sau đó lại tiếp tục đau đầu.
Nguyên nhân của sự việc vẫn phải bắt đầu từ bữa tiệc năm mới hàng năm của khu C.
Vì bị đâm phải nằm viện nên Tiêu Sở Dịch cũng không hỏi nhiều về chuyện này.
Hơn nữa cậu mới tới không lâu, hiểu biết của cậu về truyền thống bên trong khu C còn không bằng học sinh lớp mười một.
Cậu chỉ nghe một vài học sinh trong lớp phụ trách việc này nói rằng bọn họ có thể xử lý tốt, vì vậy cậu cũng yên lòng giao phó cho bọn nhóc.
Tiết mục của ban bảy là hợp tấu dương cầm và vĩ cầm.
Đây cũng là chuyện bình thường, học sinh ngày nay ít nhiều đều có chút tài năng, hòa tấu nhạc cụ cũng là tiết mục biểu diễn thông thường.
Cho nên Tiêu Sở Dịch cũng không suy nghĩ nhiều, chỉ là tự hỏi có nên mua một cái máy ảnh để ghi lại biểu hiện xuất sắc của học sinh hay không.
Nói như thế nào thì đây cũng là lớp đầu tiên cậu dẫn dắt ở thế giới này, ý nghĩa luôn đặc thù một chút.
Người biểu diễn là một nam một nữ, cả hai đều học nhạc cụ khi còn nhỏ, tiết mục được chọn cũng là một bài hát nổi tiếng thế giới mà mọi người đều quen thuộc, đối với cấp bậc không chuyên nghiệp của bọn họ mà nói vẫn có chút khó khăn, nhưng luyện tập nhiều hơn cũng coi như thông thuận.
Kết quả hơn phân nửa buổi diễn tập trôi qua, một người trong số họ đột nhiên xảy ra vấn đề.
Ngay trước buổi biểu diễn buổi tối, cô Lục, người dạy ngữ văn cùng lớp, đột nhiên hốt hoảng xông vào, nói một học sinh trong lớp đột nhiên nôn mửa ngất xỉu.
Cô Lục là giáo viên trẻ mới vào trường không lâu, lần đầu tiên gặp phải loại tình huống này hoảng sợ không thôi, theo bản năng liền tìm đến thầy Tiêu thoạt nhìn rất đáng tin cậy.
Tiêu Sở Dịch nghe vậy cũng bị hoảng sợ, học sinh ngất xỉu không phải vấn đề nhỏ.
Lúc này trong lòng cậu còn tràn đầy lo lắng, sợ học sinh thật sự xảy ra chuyện, một bên chạy tới lớp, một bên gọi điện thoại cấp cứu.
Kết quả kiểm tra là ngộ độc thức ăn, cũng không quá nghiêm trọng, chỉ là biến chứng rất nhẹ, nhiều nhất cũng chỉ nôn mửa choáng váng, vốn dĩ chỉ cần uống nhiều nước rồi ngủ một giấc là có thể khỏe lại.
Chỉ là thể chất học sinh này không tốt lắm, hơn nữa hơi bị cảm lạnh, cho nên mới chịu không nổi, trực tiếp ngất xỉu.
Chẳng qua cũng chỉ là nhìn hơi dọa người mà thôi, nghỉ ngơi vài ngày là có thể khỏi hẳn.
Học sinh không có gì đáng ngại, các giáo viên cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi, hoàn toàn yên tâm.
Sau khi các giáo viên khác nghe qua tình huống cũng không quá để trong lòng, nhưng phiền phức của Tiêu Sở Dịch lại ập đến cửa.
Ngày hôm sau là buổi biểu diễn buổi tối, học sinh bị tai nạn tình cờ là một trong hai người biểu diễn.
Muốn gửi lại tiết mục căn bản không kịp, trực tiếp rút đi lại ảnh hưởng đến toàn bộ quá trình, hơn nữa một đám học sinh vẻ mặt thất vọng, học sinh phụ trách chuyện này liền tìm đến Tiêu Sở Dịch.
Nhìn thấy ánh mắt lảng tránh của Trình Tư Gia, cùng với mặt mũi tràn đầy giãy dụa áy náy của An Tử Nguyệt, lại nhìn Thịnh Giáng Hà xông lên phía trước vẻ mặt đều viết hai chữ "chân thành", Tiêu Sở Dịch đột nhiên ý thức được cái gì đó.
Đám học sinh này có ý đồ hố cậu lên sân khấu.
Dù sao cũng đã ở chung với nhau mấy tháng, học sinh trong lớp phần lớn đều biết thầy Tiêu sợ phiền phức nhất.
Trong các hoạt động ngoại khóa được triển khai trong trường, phàm là có thể tìm được chỗ trống để lười biếng, chắc chắn sẽ không nhìn thấy bóng dáng của thầy Tiêu.
Nói cách khác, ngay cả khi cậu có một khuôn mặt đặc biệt nổi bật, thì cậu vẫn sẽ luôn luôn là người ngồi dưới sân khấu vỗ tay.
Càng nhiều hơn, cậu thậm chí còn không thèm vỗ tay.
Chẳng qua là học sinh trong lớp này phần lớn cũng theo thầy chủ nhiệm, trông như những ông già bảy mươi, tám mươi, bình thường đánh nhau gây sự đều không chút mập mờ, nhưng muốn bắt bọn họ lên sân khấu biểu diễn còn khó hơn giết người.
Ít có được mấy người có dục vọng muốn biểu hiện mãnh liệt, nhưng biểu diễn phần lớn đều vô cùng thê thảm.
Mặc dù bản thân bọn nhóc không hứng thú lắm, nhưng điều đó không có nghĩa là bọn nhóc sẵn sàng để cho lớp của mình bị mất mặt trước toàn trường.
Lúc này vị cứu tinh từ trên trời rơi xuống Thịnh Giáng Hà liền lóe sáng xuất hiện.
Thầy Tiêu biết chơi đàn dương cầm, hơn nữa cậu khẳng định không có tham gia tiết mục của tổ giáo viên, làm giáo viên chủ nhiệm thay thế gia nhập tiết mục của lớp cũng không có gì đáng trách.
Quan trọng hơn là, bộ dạng cậu đẹp trai, nói không chừng chỉ dựa vào mặt là có thể thắng được giải thưởng lớn.
Còn có thể thuận tiện báo thù bài tập gần đây, một mũi tên trúng nhiều đích, có thể nói là kế hoạch hoàn mỹ.
Thịnh Giáng Hà tự tin nói ra, mấy người khác cũng sợ thiên hạ hỗn loạn, vì thế kế hoạch hố thầy này cứ như vậy được sinh ra.
Dưới ánh mắt trầm tĩnh của Tiêu Sở Dịch, đám học sinh này cuối cùng vẫn không chống cự được, một năm một mười bàn giao động cơ gây án cùng đạo cụ.
Mấy giáo viên khác đang ở trong văn phòng nghe vậy cũng lộ ra ánh mắt kinh ngạc, còn mơ hồ hàm chứa một tia chờ mong và nhảy cẫng, xem ra trình độ kích động cũng không kém gì đám học sinh thích quậy phá này.
Sau đó lại suy xét đến vấn đề thân phận, bọn họ mới ho khan hai tiếng, cứng rắn ngăn chặn ánh mắt quá mức thẳng thắn của mình.
Trong lúc nhất thời, tiếng ho khan liên tiếp vang lên trong văn phòng không ngừng.
Tiêu Sở Dịch bị nhìn đến da đầu tê dại, đối với chân tướng này cũng có chút dở khóc dở cười, còn có vài phần mệt mỏi.
"Ra ngoài có mang theo đầu óc không?" Tiêu Sở Dịch đổi một tay chống cằm, tránh đi tầm mắt của những người khác, cười nhạt nhìn đám học sinh này, "Lấy mạng nhỏ của mình ra đùa giỡn, lá gan không nhỏ nha.”
“Cũng không phải sẽ thật sự xảy ra chuyện, chúng em cũng không ngốc như vậy.” Có người thấp giọng nói.
"Đúng vậy, chúng em vốn định để cho cậu ta giả vờ ngất xỉu, nhưng không phải là sợ thầy nhìn ra được sao."
"Mẹ em là bác sĩ, em đã đặc biệt hỏi qua rồi, tuyệt đối sẽ không có chuyện gì."
"Ngủ một giấc là tốt rồi, cũng không phải chuyện gì ghê gớm."
“Lần trước viết bản kiểm điểm rất vui à?” Tiêu Sở Dịch dùng đầu ngón tay gõ lên mặt bàn.
Một câu làm cho tất cả những "chủ mưu" có mặt đều ngậm miệng lại, một đám nhanh chóng cúi đầu, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, hận không thể tìm một cái hố để chui vào ngay tại chỗ.
"Bản kiểm điểm tăng gấp đôi, sau khi kết thúc kỳ nghỉ thì nộp cho tôi." Sắc mặt Tiêu Sở Dịch lạnh xuống, "Nếu không nộp được, tôi sẽ tự mình tới cửa thăm hỏi, còn kỳ thi cuối kỳ trực tiếp rớt.”
Sắc mặt học sinh có chút không cam lòng, nhưng nghe được nửa câu sau liền co rúm, không dám cãi lại.
Cô Lục ở bên cạnh thò đầu sang nói giúp bọn họ: “Thầy Tiêu, không cần phải tàn nhẫn như vậy đâu, chỉ là đùa một chút mà thôi, không muốn tham gia thì không tham gia, bọn nhóc cũng không có ác ý."
Các học sinh liên tục gật đầu, cảm kích nhìn về phía cô Lục.
"Nếu như các em ấy chỉ giả vờ ngất xỉu, vậy thì chỉ là chuyện nhỏ." Tiêu Sở Dịch nhìn lướt qua bọn nhóc một cái, vẻ mặt nhàn nhạt, nhưng cũng đã hòa hoãn đi vài phần, có chút thở dài, "Nhưng mà, tuyệt đối không thể đem thân thể của mình ra đùa giỡn.
Thể chất của mỗi người đều không giống nhau, may mà lần này không có chuyện gì, lỡ đâu xảy ra chuyện thì làm sao bây giờ?”
Cô Lục sững sờ, không khỏi ngậm miệng lại.
Đám học sinh cũng sửng sốt, dần dần tỉnh táo lại, xấu hổ cúi đầu lo lắng bất an.
Tiêu Sở Dịch gõ bàn một cái, lập lại lần nữa: "Sau ngày nghỉ nộp bản kiểm điểm cho tôi, có vấn đề gì không?"
Đám học sinh rầu rĩ đáp lại.
Đợi đến khi đám học sinh ủ rũ đi ra ngoài, cô Lục có chút khẩn trương hỏi: "Vậy tiết mục ngày mai phải làm sao bây giờ? Có cần bảo thầy Thẩm hủy bỏ không?"
Cô Lục vừa mới vào trường, là phó chủ nhiệm của ban bảy, bình thường phụ trách một số công việc của lớp.
Trước khi Tiêu Sở Dịch đến, cô còn cùng chủ nhiệm cũ quản lý lớp, khi Tiêu Sở Dịch nhập viện, cũng chính là cô quản lý lớp.
Chỉ là cô tính tình mềm mỏng, không khống chế được cục diện, cũng thường xuyên vì những học sinh tràn đầy tinh lực này mà cảm thấy đau đầu.
Bởi vậy phàm là có Tiêu Sở Dịch ở đây, cô luôn theo thói quen đi trưng cầu ý kiến của cậu.
Tiêu Sở Dịch dừng lại, lắc đầu, bất đắc dĩ nói: "Không cần.
Dù sao cũng là kế hoạch mà bọn nhóc mưu đồ đã lâu, cũng sắp đến kỳ nghỉ rồi, tùy bọn nhóc đi."
Cô Lục liếc nhìn Tiêu Sở Dịch vài cái, thấp giọng đề nghị: "Vậy tôi đi nói với thầy Thẩm một chút.”
Tiêu Sở Dịch cười với cô: "Vậy làm phiền cô rồi, cô Lục."
Cô Lục ôm giáo án nhẹ nhàng gật đầu với cậu: "Thế...!Vậy tôi lên lớp trước."
Nói xong, cũng không đợi đáp lại, cô liền nhanh như chớp chạy ra khỏi văn phòng.
Sau khi ra khỏi cửa, cô mới đi chậm lại, nhéo lỗ tai đỏ bừng nóng hổi, cúi đầu chậm rãi đi về phía lớp học.
Trong văn phòng, nam giáo viên ngồi bên kia vội vàng vọt tới nháy mắt với Tiêu Sở Dịch: "Này, thầy Tiêu, cậu cảm giác thế nào?"
Tiêu Sở Dịch không hiểu: "Cảm giác gì cơ?"
Nam giáo viên chọc chọc cánh tay cậu, nháy mắt hướng ngoài cửa ra hiệu: "Thì là cô Lục đó."
Tiêu Sở Dịch buồn bực hỏi: "Cô Lục làm sao?"
Nam giáo viên nhìn chằm chằm Tiêu Sở Dịch một lúc, chắc chắn vẻ mặt hoang mang của cậu không phải là giả, lập tức kinh ngạc.
"Này này, cậu thật sự không biết sao? Thật sự là ở trong phúc không biết phúc." Nam giáo viên lắc đầu thở dài, chỉ rõ nói: "Cô Lục có ý tứ với cậu, cậu không nhìn ra à?"
Tiêu Sở Dịch giật mình, thật lâu sau mới tìm lại được thanh âm của mình: "Hả?”
Buổi tối sau khi trở về, Thịnh Giáng Hà liền kéo người chú đang bận rộn của mình vào phòng vệ sinh, đè nén thanh âm cùng anh...!Làm nũng.
"Chú à, chú nhất định phải cứu cháu, bằng không cháu sẽ chết mất!" Thịnh Giáng Hà nước mắt, nước mũi tèm lem, muốn cọ lên người chú của mình: "Bây giờ chỉ có chú mới có thể cứu được cháu thôi, cháu biết chú đối với cháu là tốt nhất mà, chú nhất định sẽ giúp cháu đúng không.”
Thịnh Dư Hàng có chút ghét bỏ dùng đầu ngón tay chống lên trán cháu trai đẩy ra xa.
"Cháu lại gây họa gì rồi?" Thịnh Dư Hàng hỏi: "Có liên quan đến thầy Tiêu?”
"Cháu không phải cố ý a a a a ——"
Thịnh Giáng Hà che mặt gào thét hồi lâu, mới yên lặng ngồi xổm một góc, cúi đầu trồng nấm, thấp giọng lúng ta lúng túng kể lại mọi chuyện.
Trên đường trở về, Tiêu Sở Dịch gần như không nói chuyện với nhóc, quyết tâm muốn nhóc ý thức được mức độ nghiêm trọng của chuyện này.
Thịnh Giáng Hà vốn đã dần dần có chút ỷ lại vào cậu, lần đầu tiên nhìn thấy thái độ lãnh đạm như vậy của cậu, không khỏi có chút hoảng hốt.
Tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng đúng là nhóc đối với việc này cảm thấy rất thấp thỏm, rất sợ Tiêu Sở Dịch từ nay về sau đối với nhóc có ý kiến, không để ý tới nhóc nữa.
“Khó trách hôm nay em ấy có vẻ không vui.” Thịnh Dư Hàng hiểu ra, “Cháu tự tìm đường chết, để cháu viết bản kiểm điểm, có vấn đề gì à?”
"Vấn đề là thầy Tiêu thật sự rất tức giận, trở về đều không nói chuyện với cháu, cháu luôn có cảm giác nửa đêm sẽ bị anh ấy ám sát."
Thịnh Giáng Hà nói năng lộn xộn ôm lấy eo chú của mình: "Chú ơi! Ngày mai chú đến trường học với cháu đi! Cái mạng nhỏ này của cháu đang nằm trong tay chú đấy!”
Thịnh Dư Hàng đang xem tin nhắn trợ lý gửi đến trên điện thoại di động, bất ngờ bị cháu trai đánh lén ôm eo thành công.
Anh một bên giơ tay lên, liếc mắt nhìn nội dung tin nhắn, một bên đưa tay đẩy cháu trai nhỏ ra.
Ngày mai là ngày trước kỳ nghỉ Tết dương lịch, Thịnh Dư Hàng vốn là phải tăng ca.
"Cháu nói là ngày mai thầy Tiêu sẽ lên thay bạn học của cháu biểu diễn sao?" Thịnh Dư Hàng vừa trả lời tin nhắn, vừa hỏi.
"Hẳn là thế, dù sao bạn học kia cũng không có cách nào lên diễn, còn đang ngồi xổm trong bệnh viện." Thịnh Giáng Hà mặt mày ủ rũ thở dài.
"Ừm." Thịnh Dư Hàng nhẹ nhàng gật đầu, dừng lại một chút rồi đáp, "Trễ một chút chú sẽ đến, chờ chuyện của công ty xử lý xong đã."
Tiêu Sở Dịch không ngờ Thịnh Dư Hàng sẽ đến.
Vị trí khán đài xem các buổi biểu diễn của trường hầu hết đều được dành riêng cho phụ huynh, nhưng phần lớn phụ huynh học sinh đều bề bộn nhiều việc, đặc biệt là vào thời điểm cuối năm.
Cho nên phụ huynh thật sự có mặt cũng không nhiều, chỉ có lẻ tẻ vài người phụ nữ trung niên, còn có một số ít là ông bà.
Thịnh Dư Hàng sáng sớm đã chào hỏi Tiêu Sở Dịch, đến gần kỳ nghỉ, anh sẽ rất bận rộn.
Vì vậy khi Tiêu Sở Dịch đứng trên sân khấu, nghe được tiếng ồn ào hưng phấn của các giáo viên cùng văn phòng ở hàng ghế đầu, lại liếc mắt nhìn thấy gương mặt quen thuộc bên ngoài đám người, cậu có chút kinh ngạc.
Vóc dáng Thịnh Dư Hàng cao, đứng ở vị trí hẻo lánh cũng rất chói mắt.
Hoặc có lẽ là Tiêu Sở Dịch có mang theo radar tìm kiếm của riêng mình, vì vậy luôn có thể liếc mắt một cái đã nhìn thấy bóng dáng của anh trong đám người.
Thịnh Dư Hàng ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt của Tiêu Sở Dịch, chợt nhếch môi cười một tiếng.
Đèn phía trên sáng chói mắt, Tiêu Sở Dịch chớp chớp mắt, dưới sự nhắc nhở của học sinh mới dời tầm mắt, xoay người đi theo rồi dừng lại phía sau người dẫn chương trình.
Vốn là người chưa bao giờ e ngại ánh đèn, nhưng lần đầu tiên trong đời, cậu cảm thấy có chút căng thẳng và thấp thỏm.
Bởi vì là dự bị tạm thời, Tiêu Sở Dịch cũng không có thái độ chuẩn bị, vẫn ăn mặc đơn giản như bình thường, chỉ là trong phòng bật điều hòa, nên cởi áo khoác.
Tay áo tùy ý xắn lên, lộ ra cổ tay trắng nõn, dưới ánh đèn chiếu rọi càng trắng đến sắp phản quang.
Đôi bàn tay kia đáp xuống phím đàn, không trúc trắc*, giống như tinh linh nhảy múa dưới ánh trăng.
*Trúc trắc: Không xuôi, không trôi chảy.
Chẳng qua trong mắt người dưới đài chỉ nhìn thấy một khuôn mặt quá mức xinh đẹp kia.
Kể từ ngày đầu tiên Tiêu Sở Dịch vào trường, danh tiếng đã lan khắp trường.
Không phải bởi vì cậu đã thuần hóa được cái lớp có vấn đề kia, mà là vì khuôn mặt đó của cậu.
Ngay cả những người ghen tị và khinh thường cậu nhất cũng phải công nhận rằng Tiêu Sở Dịch có ngoại hình rất đẹp, không có khuyết điểm gì, dưới ánh đèn, mặt mày cậu dịu lại, càng hiện ra chút dịu dàng như thủy mặc.
Chỉ nhìn thôi là đã khiến người ta cảm thấy vui sướng vô hạn không chịu nổi.
Vì thế không có ai chú ý đến tiếng đàn, chỉ lo thưởng thức khuôn mặt xinh đẹp đó.
Đại khái chỉ trừ một người là Thịnh Dư Hàng.
Ánh mắt của anh lướt qua gương mặt vô cùng quen thuộc của người trên sân khấu, cuối cùng rơi xuống đầu ngón tay của cậu.
Đó là một đôi tay chơi đàn.
Thịnh Dư Hàng đoán cũng không sai, Tiêu Sở Dịch quả thật biết đánh đàn, hơn nữa còn từng rất am hiểu.
Khi còn rất nhỏ, Tiêu Sở Dịch đã sớm bộc lộ thiên phú về phương diện này.
Khi đó gia cảnh gia đình cậu rất tốt, ba mẹ đương nhiên cũng hết mình ủng hộ ước mơ của cậu, từ nhỏ đã cho cậu học tập những người thầy nổi tiếng.
Đáng tiếc là cuộc sống chín phần mười không như ý, sau khi ba mẹ qua đời, đôi tay chơi đàn đã trở thành đôi tay đánh nhau.
Đôi bàn tay đã nhận qua tổn thương khó mà chống đỡ được giấc mơ của mình.
Sau một thời gian dài, giấc mơ thời thơ ấu cũng chỉ còn lại vỏ bọc của sở thích lúc rảnh rỗi.
Thịnh Dư Hàng cũng không biết quá khứ đã xảy ra ở thế giới khác của cậu, anh chỉ nhìn đôi tay Tiêu Sở Dịch, nhìn vẻ mặt quá đỗi mềm mại của cậu.
Cậu trông thật sự rất vui.
Có lẽ trong nhà cũng có thể thêm một cây đàn dương cầm?
Dù sao chỗ ở cũng đủ lớn.
Thịnh Dư Hàng yên lặng suy tư.
Tiếng vỗ tay sau một lát yên lặng kéo lại lực chú ý của Thịnh Dư Hàng, Tiêu Sở Dịch dẫn theo học sinh chơi vĩ cầm kia đến giữa sân khấu hơi nghiêng người gửi lời cảm ơn, sau đó nhẹ nhàng đi tới hậu trường, bỏ lại những tiếng thét chói tai ồn ào ở sau lưng.
Thịnh Dư Hàng từ bên ngoài đám người đi vòng qua, chuẩn bị vào hậu trường tìm Tiêu Sở Dịch.
Tiêu Sở Dịch vỗ vỗ vai Hứa Kiều, ý bảo cô bé có thể quay về tìm các bạn học khác.
Ánh mắt Hứa Kiều sáng lấp lánh, cất đàn lại, gật gật đầu chạy về phía vị trí lớp mình.
Tiêu Sở Dịch đi sau một bước, đang định chuẩn bị trở về khán đài ngồi vỗ tay.
Chẳng qua nếu đã nhìn thấy Thịnh Dư Hàng, cậu cũng chỉ có thể chuyển hướng, trước tiên đi tìm cái người nghe nói "rất bận rộn, đặc biệt bận rộn, vô cùng bận rộn" kia.
Nhưng mà không đợi cậu đi được mấy bước, đã bị một người khác ngăn cản đường đi.
"Cái kia...!Thầy Tiêu..." Cô Lục cầm một bó hoa lớn, có chút bối rối đứng ở trước mặt Tiêu Sở Dịch, do dự một lúc lâu mới khẽ cúi đầu, trước tiên đưa bó hoa qua, "Cái đó, cung, chúc mừng cậu ——"
Tiêu Sở Dịch dừng bước, cảm thấy có chút đau đầu.
Nếu là trước ngày hôm qua, cậu còn tưởng rằng bó hoa này đơn giản là tặng cho người biểu diễn.
Nhưng từ khi nghe câu nói hùng hồn của nam giáo viên bát quái kia, cậu thế nào cũng không đưa tay nhận hoa được.
"Cảm ơn cô, cô Lục." Tiêu Sở Dịch cười nhạt, uyển chuyển nhắc nhở, "Hứa Kiều đã trở lại vị trí của lớp, nếu nhìn thấy hoa cô tặng, hẳn là cô bé sẽ rất vui.”
“Không phải.” Cô Lục đột nhiên ngẩng đầu, lộ ra khuôn mặt ửng hồng, sau khi bắt gặp ánh mắt của Tiêu Sở Dịch, dừng một chút, sau đó lắp bắp nói, “Cái này, cái này chính là cho cậu.
Cái đó, tôi, tôi có chuyện muốn nói với cậu, muốn nói với cậu..."
Tiêu Sở Dịch gần như đã không nhịn được khuôn mặt tươi cười cứng ngắc kia, luôn cảm thấy có chút dự cảm không rõ.
Cậu còn chưa kịp ngăn cản, đã thấy người trước mặt hít sâu một hơi, hai mắt nhắm lại, bộ dạng oanh liệt giống như vò mẻ không sợ nứt.
"Thầy Tiêu, thật ra thì, tôi, tôi thích cậu! Từ khi cậu vừa mới đến trường...! Tôi đã thích cậu, cái kia, cái đó, mặc dù biết là khó có thể, nhưng, tôi vẫn muốn hỏi cậu, có thể ở cùng một chỗ với tôi hay không?!"
Giọng của cô Lục có chút run rẩy, nhưng nội dung lại rất rõ ràng, bàn tay cầm bó hoa cố chấp vươn ra giữa bọn họ, thế nào cũng không chịu buông tay xuống.
Dự cảm không rõ đã trở thành sự thật ——
Không chỉ là cô Lục bất ngờ tỏ tình, còn có người nào đó đứng ở cửa.
Lẽ ra là một nơi hẻo lánh không có ai, chỉ có một người một đường tìm tới đứng ở giao lộ, khoanh tay xem một “màn hay” ở góc hẻo lánh này.
Trên gương mặt kia lộ ra ý cười dịu dàng trước sau như một, nhưng không hiểu sao lại khiến cho người ta lạnh sống lưng.
Tiêu Sở Dịch nhìn sang, cảm giác mình hình như nghe được một tiếng cười khẽ như có như không..