"Không thể được, thuốc cấm dù có nguy hiểm như thế nào thì nó cũng chỉ tác dụng đến người đã sử dụng nó không có khả năng liên lụy ra ngoài." Ông lão bên lắc đầu không tin tưởng, ông dù sao cũng đã sống hơn nữa đời người, chân cũng sắp bước vào quan tài kiến thức làm sao có thể thua một hậu bối được chứ.
"Nếu như tôi không điều tra kỹ lưỡng thì hôm nay tôi sẽ không đến bắt người.
Mà các người ngồi ở đây chỉ là bằng chứng để tôi danh chính ngôn thuận bắt người mà thôi." Phạm Huyền Lân lạnh lùng nhìn ông lão sau đó nói thẳng: "Ít hay nhiều thì các người cũng biết tôi cùng người kia luôn đối trọi với nhau, chỉ cần có cơ hội người kia sẽ dồn tôi vào con đường chết."
Những người ngồi ở đây bị lời nói thẳng thắn của anh làm cho biến sắc, tuy không nói rõ nhưng bọn họ hiểu người mà anh ám chỉ là ai người nào.
Bọn họ không dám lên tiếng nói theo cũng không lên tiếng mắng anh to gan.
Bởi vì bọn họ biết đây là sự thật mà ít nhiều gì những người ngồi ở đây cũng từng theo phe của vị kia mà dồn ép anh.
"Phạm Huyền Lân, anh đây là có ý gì." Trong lúc mọi người đang nói chuyện, Chu Hàm đi đến cửa nhưng không thể mở cửa ra được liền tức giận quát lớn, vẻ mặt cậu ta đỏ ửng thể hiện sự bực bội không kìm chế được.
"Tôi nói rồi, Đinh Khâm có thể hại tất cả những người đang có mặt ở ngôi trường này." Phạm Huyền Lân lạnh lùng nói.
Đúng lúc này Nguyễn Hàn Minh vẫn đang bình tĩnh ngồi xem kịch bỗng mở miệng: "Đến rồi."
Những người khác nghe vậy liền khó hiểu nhìn cậu, bọn họ khó chịu khi cậu bỗng nhiên mở miệng, chỉ có ba người biết được sự tình mới dời mắt nhìn về phía người mà bọn họ vẫn đang nói nãy giờ.
Đinh Khâm đi theo sau Chu Hàm muốn cùng rời khỏi nơi này, nào ngờ cánh cửa dù làm thế nào cũng không thể mở ra.
Lúc này đây cậu ta cảm thấy cả người cực kỳ bức bối bực tức không chỉ vậy sự lo lắng trong lòng càng lúc càng nổi lên giống như sắp có chuyện gì đó xảy ra.
Sắc mặt cậu ta càng lúc càng trắng bệch, mồ hôi đầm đìa chảy trên khuôn mặt.
Đinh Khâm hoàn toàn không biết rốt cuộc mình làm sao, cứ nghĩ đó căng thẳng mới dẫn đến chuyện như thế này, cậu ta muốn chạy khỏi nơi bức bối này.
Khó thở quá, cậu ta nghĩ thầm sau đó lòng ngực phập phồng lên xuống không hề theo quy luật, cậu ta chỉ muốn hít thở nhiều một chút để có thể thoải mái hơn nhưng càng hít thở phổi cậu ta càng đau đớn.
Theo ánh mắt của bốn người bọn họ lúc này những người khác cũng ý thức được có chuyện gì liền dời mắt nhìn theo.
Bọn họ kinh hãi nhìn hiện trạng hiện tại của Đinh Khâm, rõ ràng khi nãy rất bình thường nhưng hiện tại chẳng khác nào một kẻ điên không ngừng hít thở, hai mắt trợn trắng cả lên.
Chu Hàm cũng cảm thấy sự việc không đúng, cậu ta sợ hãi mà lùi về sau hoàn toàn quên rằng phía sau là cánh cửa, lưng cậu ta va vào cửa tạo ra tiếng vang nhỏ.
Nhưng âm thanh này lại như một còi báo hiệu khiến người đang điên cuồng nhận thức được thực tại, Đinh Khâm ngỡ ngàng nhìn về phía cậu ta.
"Cứu...! Cứu em..." Đinh Khâm mấp máy môi, cậu ta cuối cùng cũng biết được chuyện gì đang xảy ra trong cơ thể mình, cậu ta sợ hãi cầu cứu.
Nhưng đúng lúc này đầu của cậu ta bỗng nhiên như bị nổ mạnh đau đớn ập đến khiến cậu hét to một tiếng: "A..." Rồi ngã ầm xuống sàn cả người co giựt liên tục.
"Chuyện gì xảy ra vậy." Ông lão mở to hai mắt kinh hãi.
"A." Theo tiếng ông lão nói ra thì một tiếng hét khác vang lên.
Những người khác nhìn qua liền thấy một người đàn ông ngồi gần Đinh Khâm nhất bỗng nhiên như nổi điên mà hét lớn sau đó bật dậy tấn công người bên cạnh mình, hai mắt ông ta đỏ ngầu cả người giống như mất đi lý trí.
Phạm Huyền Lân đã biết trước tình cảnh sẽ như thế này, anh hoàn toàn không hoang mang như những người khác mà trực tiếp xuất hiện bên cạnh người đàn ông đó mà giơ tay đập vào gáy của ông ta khiến cho ông ta ngất đi.
"Sao...!sao lại thế này." Người đàn ông mém chút bí tấn công không khỏi hoang mang.
"Trong không khí có tinh thần lực." Đỗ Phàm Nhân lúc này lên tiếng, ông ta cảm nhận được tinh thần lực đang lan tỏa khắp căn phòng.
Mà tinh thần lực này phát ra từ người Đinh Khâm đang đau đớn nằm dưới sàn.
"Tôi cũng cảm nhận được.
Sao lại thế này cơ thể tôi đang bị nó xâm chiếm." Một người khác cũng lắp bắp nói, vừa dứt lời hai mắt ông ta bỗng trở nên đỏ ngầu.
Chu Hàm nhìn tình cảnh trước mắt mà hai chân run rẩy ngã ngồi xuống đất, hiện tại cậu ta mới phản ứng kịp những gì Phạm Huyền Lân nói hoàn toàn là sự thật chứ không hề nhấm vào cậu ta, chỉ cần nhìn những người bị lây nhiễm trong phòng liền biết một khi thứ này lan tỏa ra bên ngoài thì hậu quả sẽ như thế nào.
Bùi Lam tuy đã biết trước vụ việc nhưng cũng kinh hãi không thôi, đây thật sự là thứ nguy hiểm nhất mà ông ta từng nhìn thấy.
Những người ngồi ở đây đều có năng lực cấp bậc từ C trở lên, vậy mà vẫn bị lây nhiễm một cách nhanh chóng, nếu thật sự lúc này để nó lan ra khắp trường của ông ta thì chuyện gì sẽ xảy ra không cần thấy cũng có thể đoán được rõ ràng.
"Tôi đã nói rồi nhưng các người chẳng tin.
Thuốc cấm được xem là thứ độc hại dù ít hay nhiều thì nó vẫn là thuốc độc, nhẹ thì gây hại bản thân, nặng thì liên lụy đến người khác." Phạm Huyền Lân bình tĩnh đánh bất tỉnh những người đã hóa điên sau đó tiếp tục nói: "Quân đoàn của tôi muốn xóa bỏ tất cả thuốc cấm ra khỏi hành tinh của mình nhưng chẳng ai hợp tác.
Bây giờ các người thầy rồi đấy cái thứ mua vui cho các người có tác hại như thế nào."
Những người vẫn còn giữ vững tỉnh táo bị từng câu từng chữ của anh khiến cho khuôn mặt giống như bị vả cho sưng lên, bọn họ đúng là xem chúng như đồ chơi mà mua vui, nhưng ai ngờ rằng hậu quả lại nghiêm trọng như vậy.
Tuy nhiên trong nhóm người vẫn cảm thấy anh nói quá lên bọn họ chẳng thèm để ý đến chuyện này, dù sao bọn họ có sài hay không đó là việc riêng của bọn họ.
Phạm Huyền Lân cũng đoán được dù anh nói thế nào thì những kẻ có tiền này cũng chưa chắc đồng ý với mình, dù sao hiện tại cũng chỉ nói thôi nhưng chắc chắn anh sẽ diệt hết những nơi buôn bán thuốc cấm trên hành tinh của nhân loại, không để bọn họ tiếp tục bán chúng nữa.
Nhìn thấy nhóm người lần lượt hóa điên Bùi Lam liền lo lắng hỏi: "Huyền Lân chuyện này phải làm sao." Ông ta cũng là một Power có cấp bậc S nhưng hiện tại cũng không dám chắc mình có thể chịu đựng trong bao lâu.
"Không sao, chúng tôi đã bàn cách giải quyết rồi.
Tuy có thể giữ lại mạng cho cậu ta nhưng tinh thần lực xem như phế rồi." Nguyễn Hàn Minh lúc này chen vào, cậu vẫn thản nhiên ngồi trên ghế một cách bình tĩnh.
Bùi Lam nghe vậy liền kinh ngạc nhìn sang, đây đúng là một sự đối lập.
Một bên cực khổ chống lại tinh thần lực ăn mòn, một bên lại bình tĩnh nhìn xem chuyện vui.
Đúng vậy người bình thường duy nhất không chỉ có Nguyễn Hàn Minh mà bên phía cậu bốn người còn lại hoàn toàn chẳng bị tinh thần lực làm cho mất trí giống như người khác.
Không nói đến hai người là Phạm Tuy cùng Phạm Văn, hai người có sức mạnh bậc cao còn Đỗ Kỳ Khanh cũng có tinh thần lực khá cao.
Vậy mà đến cả Đỗ Phàm Nhân sức mạnh chỉ tới bậc B cũng không có dấu hiệu bị ảnh hưởng, càng đừng nói đến người bị xem là một Normal khuôn mặt lại chẳng có chút gì là ảnh hưởng.
Phạm Tuy thấy Bùi Lam nhìn sang khuôn mặt đầy khó hiểu liền cười ha hả: "Tôi nói này có phải ông từng đắc tội cháu dâu ngoan của ta không."
Bùi Lam mù mờ lắc đầu, ông ta không hiểu tại sao Phạm Tuy lại nói vậy, nhưng chưa để ông ta hỏi ông liền cười nói:
"Nếu không thì sao nó không che chở cho ông."
"Hả?"
"Ý tôi là chúng tôi không bị sao hết bởi vì cháu dâu của tôi che chắn hết cả rồi." Phạm Tuy ha ha nói lớn, lời nói của ông giống như một quả bom rơi xuống khiến tất cả những người còn thần trí trong phòng không khỏi khó tin mà nhìn sang.
"Chuyện này...!Chuyện này sao có thể." Bùi Lam khó tin hỏi, cho dù cậu không phải là Normal thì cũng không thể làm như vậy được.
Cha con họ Đỗ cùng Phạm Văn cũng kinh ngạc nhưng bọn họ là người được che trở nên cảm thấy chuyện này đáng tin hơn hẳn.
Bởi vì khi tinh thần lực của Đinh Khâm bạo nộ bọn họ liền cảm thấy áp lực tản ra bên trong không khí, nhưng chỉ cảm nhận được một chút rồi hoàn toàn chẳng cảm thấy gì nữa cả.
Đỗ Kỳ Khanh là Support có tinh thần lực cao nên có thể cảm nhận được một ít tinh thần lực đang tản ra bảo vệ bọn họ.
Lúc đầu cậu ta nghĩ là Phạm Huyền Lân đang bảo vệ gia đình mình, cậu ta cùng cha chỉ là sẵn tiện nhưng hiện tại nghĩ lại nếu không phải Nguyễn Hàn Minh thì không đời nào người lạnh lùng như Phạm Huyền Lân có chuyện sẵn tiện ở đây được.
Phạm Tuy chớp mắt đùa giỡn: "Ông đúng là già rồi Bùi Lam.
Đừng có mà tin tưởng những thứ trên tinh võng chứ." Nói xong ông nhỏ giọng thì thầm bên tai Bùi Lam: "Ông cảm thấy tại sao chúng tôi lại che giấu tin tức của Hàn Minh."
Bùi Lam nghe xong giật mình, hiện tại ông ta mới vỡ lẽ những chuyện mà Phạm gia làm ra rốt cuộc có mục đích gì.
Bọn họ không muốn người kia cướp người, hậm trí là không từ thủ đoạn mà giết người nên chưa từng ra đính chính bất kỳ tin tức gì.
"Lão già kia luôn nhìn chằm chằm Phạm gia." Phạm Tuy tiếp tục nói rồi thả lỏng người dựa vào ghế.
Ánh mắt Bùi Lam nhìn Phạm Tuy sau đó lại nhìn Nguyễn Hàn Minh, bên trong đô mắt hừng hực lửa giống như vừa đốt cháy một hy vọng nào đó lên.
"Tôi nói thật nếu không phải lo lắng cho những tương lai sau này của nhân loại thì tôi sẽ không để con dâu mình lộ diện ra như vậy.
Phạm gia chỉ muốn có một cuộc sống bình yên."
Nghe thấy lời nói của Phạm Tuy những người còn tỉnh táo trong phòng tuy không tin tưởng lắm nhưng hiện tại bọn họ hoàn toàn chẳng biết làm sao, có người hậm hực thầm mắng Phạm Huyền Lân trong lòng, nhưng dù thế nào bọn họ đều hiểu nếu lần này không có anh thì con cháu của họ có thể bị thương hoặc tàn phế, thậm chí là chết.
"Phạm Huyền Lân cậu đã nghĩ ra cách gì rồi." Ông lão cắng răng rặn từng chữ hỏi, mồ hôi trên chám ông nhiễu xuống khuôn mặt mệt mỏi.
"Người mà các người nên hỏi là bạn đời của tôi.
Chuyện này ngoại trừ em ấy thì cho dù một người sở hữu năng lực SSS giống như tôi cũng chẳng thể làm được gì."