Tôi Cùng Bạn Thân Gả Vào Hào Môn

Chương 2



Ngày hôm sau, Ôn Nhan về nhà cũ.

 

Còn tôi thì đến bệnh viện thăm Lục Triều Bắc.

 

 

Lục Triều Bắc gặp tai nạn xe cộ một năm trước.

 

Dưới sự chăm sóc tận tình của Lục gia, dù nằm liệt giường một năm, Lục Triều Bắc trông vẫn không khác gì người bình thường.

 

Tôi lau xong cánh tay Lục Triều Bắc, vắt khăn mặt, vén áo lên lau bụng cho anh ấy.

 

"Ồ, cơ bụng biến mất rồi."

 

Cơ bắp người thực vật bị teo lại là chuyện bình thường.

 

Tôi thuận miệng than thở một câu, nhanh chóng lau xong phần thân trên, bắt đầu cởi quần Lục Triều Bắc.

 

Trước đây, việc lau người cho Lục Triều Bắc là của hộ lý.

 

Nhưng hôm nay hộ lý xin nghỉ một ngày.

 

Tôi vừa nhận được một hòn đảo, không làm chút việc thì áy náy trong lòng.

 

Nên đã nhận làm hết việc của hộ lý hôm nay.

 

Không biết Ôn Nhan bên kia thế nào rồi.

 

Đang suy nghĩ lung tung, một bàn tay lạnh lẽo đột nhiên nắm lấy cổ tay tôi.

 

Tôi cau mày, ngẩng đầu lên.

 

Bất ngờ chạm phải một đôi mắt sâu thẳm đẹp đẽ.

 

"Lục... Lục Triều Bắc?"

 

Tôi sững sờ.

 

Chồng thực vật của tôi sống lại rồi?!

 

Lục Triều Bắc khó khăn thốt ra hai chữ, "Buông... ra..."

 

Tôi cúi đầu, nhìn bàn tay đang kéo quần anh ấy.

 

Ngay lập tức rụt tay về, coi như không có chuyện gì xảy ra.

 

Ngẩng đầu lên, Lục Triều Bắc hài lòng nhắm mắt lại, ngất đi.

 

Nếu không phải mặt đỏ bừng, căn bản không nhận ra anh ấy vừa tỉnh lại trong chốc lát.

 

Bác sĩ vội vàng chạy đến, hoảng hốt, vội vàng gọi y tá đo nhiệt độ.

 

"Nhiệt độ bình thường, sao mặt lại đỏ như vậy..."

 

Tôi khẽ ho hai tiếng, chuyển chủ đề.

 

Bác sĩ ra vào phòng bệnh cả ngày, làm đủ loại kiểm tra.

 

Cuối cùng đưa ra kết luận, Lục Triều Bắc thực sự đã tỉnh lại.

 

Lục phu nhân nhận được tin, vội vàng chạy đến bệnh viện.

 

Bà ấy vừa khóc vừa nắm tay tôi, lại chuyển cho tôi một tỷ tiền tiêu vặt.

 

Tôi tự giác nhắn tin báo cáo cho Ôn Nhan.

 

[Chia cho cậu một nửa, mỗi đứa mình năm trăm triệu.]

 

Mãi đến khi bác sĩ trong phòng bệnh đều đi hết, Ôn Nhan vẫn chưa trả lời tin nhắn.

 

Cô ấy sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?

 

Tôi đang nghĩ như vậy, thì thấy Lục phu nhân lại kích động ôm chầm lấy tôi.

 

"Song hỷ lâm môn! Trời phù hộ Lục gia chúng ta!"

 

Hả? Song hỷ?

 

Niềm vui còn lại ở đâu?

 

Lục phu nhân thấy tôi hoang mang, ghé sát tai tôi, nhỏ giọng nói.

 

"Không bao lâu nữa, mẹ sẽ được bế cháu rồi."

 

Tôi chớp chớp mắt, nhìn Lục Triều Bắc vừa mới tỉnh lại, vẫn đang hôn mê.

 

Trực giác mách bảo tôi, Lục phu nhân chắc chắn không phải đang trông chờ vào người thực vật này.

 

Cúi đầu nhìn điện thoại.

 

Ôn Nhan gửi tin nhắn đến.

 

[Lục Quan Nam, cái thứ Phật tử rách nát.]

 

Ồ, hóa ra niềm vui còn lại ở đây.

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.