Chuyện Sở Hạ có bạn đời, ở trong vòng cũng không phải là bí mật.
Chỉ là Sở Hạ có dục vọng chiếm hữu quá mạnh, vẫn luôn không giới thiệu với bạn bè. Lần này là bởi vì tin tức tố của hắn đột nhiên mất khống chế, dẫn đến bộc phát kỳ dễ cảm. Sở Hạ không có thời gian lo cho công ty nên vào lúc xin nghỉ đã thuận tiện nhờ người trong nhà giúp trông giúp một chút.
Ngay hôm Sở gia biết chuyện, thì một nửa giới kinh doanh cũng biết chuyện.
Chuyện hôn nhân của Sở Hạ vẫn luôn là vấn đề khiến gia đình đau đầu.
Chất pheromone của Sở Hạ quá đặc biệt, không phải ai cũng có thể chấp nhận được. Mặc dù họ quả thực có thể tìm được con dâu nhờ vào điều kiện trong nhà, nhưng Sở Hạ không ưng ai, cứng đầu muốn tìm đối tượng yêu đương. Tìm rồi lại tìm, tìm cũng thật nhiều năm.
Người trong nhà sầu não muốn chết.
Đột nhiên nhận được điện thoại của con trai nói rằng kỳ dễ cảm đã đến, sợ ảnh hưởng công ty nên không thể đi được, nhờ bố sang trông giúp công ty một chút. Dù không nói bao nhiêu câu nhưng tin tức lộ ra trong câu khiến cả bố mẹ Sở đều mừng rỡ.
Người có thể khiến Sở Hạ tình nguyện cùng nhau vượt qua kỳ dễ cảm, đúng là Bồ Tát sống luôn đấy.
Sau khi dò hỏi một chút, liền nghe được về Kỳ Nhạc Ngôn.
Đã định hướng được mục tiêu thì hỏi thăm càng được nhiều tin tức. Chẳng hạn như con trai của ông ngày nào cũng tìm người ta ăn trưa, hay là người ta hôm nào cũng đến văn phòng tìm Sở Hạ, mỗi lần đến là ở cả một buổi trưa.
Nghe có vẻ tình cảm đặc biệt tốt lại còn hơi nhão nhão dính dính nữa.
Đại gia trưởng Sở gia biết được chuyện này liền vui vẻ, đem tin đi chiêu cáo thiên hạ, vậy nên bạn bè ai cũng biết chuyện.
Sau khi kỳ mẫn cảm kết thúc, Sở Hạ mở di động lên thì nhận được không ít lời trêu chọc. Trong lòng hắn cũng có chút cao hứng, muốn đưa Kỳ Nhạc Ngôn đến gặp bố mẹ và bạn bè.
“Em cần chuẩn bị cái gì đây?” Kỳ Nhạc Ngôn có hơi căng thẳng hỏi.
Sở Hạ: “Em ghé sang là tốt rồi.”
Kỳ Nhạc Ngôn đột nhiên không vui: “Ở đâu ra chuyện có lệ như vậy.”
“Bọn họ thích em còn không kịp, sao có thể bắt bẻ em, đừng căng thẳng.” Sở Hạ trấn an nói.
Kỳ Nhạc Ngôn không phải căng thẳng về vấn đề đó, “Điều em muốn không phải là gặp phụ huynh một cách qua loa, mà là một cách hoàn hảo cơ!”
Giọng điệu của cậu đầy tự tin còn mang theo sự đáng yêu.
Sở Hạ bật cười, nghĩ thầm Kỳ Nhạc Ngôn quá đáng yêu rồi. Đối với việc Kỳ Nhạc Ngôn coi trọng như vậy, Sở Hạ cũng cảm thấy mình được đối phương coi trọng, đột nhiên trong lòng thấy được an ủi quá chừng. Thế nên hắn và Kỳ Nhạc Ngôn dựa vào nhau, bàn bạc về những món quà sẽ mang theo khi gặp mặt.
Vào ngày mua quà, đã xảy ra một chuyện thú vị.
Kỳ Nhạc Ngôn chọn mua cho mẹ của Sở Hạ một cái túi xách và một cái khăn lụa, bất chợt cậu lại muốn đi WC nên không đợi cho Sở Hạ phát biểu ý kiến gì hết, cứ thế mà đem tất cả đồ đều nhét vào trong tay Sở Hạ, “Anh ở chỗ này nhìn trước đi, em phải đi WC.”
“……”
Sở Hạ còn chưa kịp nói gì, Kỳ Nhạc Ngôn đã chạy đi mất.
Sao em ấy tràn đầy sức sống thế nhỉ?
Sở Hạ nhìn theo bóng dáng của cậu, lắc đầu cười cười.
Thu hồi sự chú ý, Sở Hạ tiếp nghiên cứu nước hoa tại quầy.
Tuy Sở Hạ bổn phận là con trai nhưng có hơi thất trách, suy nghĩ nửa ngày cũng chưa nghĩ ra mẹ mình thích gì, Kỳ Nhạc Ngôn đau lòng mà nhìn hắn, đưa ra đề nghị lần này nên mua nhiều lễ vật để đền bù cho mẹ Sở. Đồ vật phụ nữ thích đa số đơn giản chỉ mấy thứ, nếu không biết mẹ Sở thích gì thì thôi cứ mua hết là được.
Sở Hạ đương nhiên không nói gì.
Chỉ là Sở Hạ không thành thạo về mấy thứ này, nhân viên của quầy bán thì cứ ba hoa chích choè, Sở Hạ nghe đến nhàm chán, lại do Kỳ Nhạc Ngôn không ở đây nên vẻ mặt của Sở Hạ cũng lãnh đạm vô cùng.
“Sở Hạ?” Giọng nói mang theo sự kinh ngạc truyền đến từ phía sau.
Sở Hạ lãnh đạm quay đầu lại, gật gật đầu rồi quay lại.
Vị trước mắt này là vị Omega mà trước kia Bùi Thịnh đã giới thiệu, cậu ta nhìn Sở Hạ, ánh mắt lại rơi vào quầy trước mặt Sở Hạ, trên quầy này không ít loại nước hoa phiên bản giới hạn, tuy là bản thân động lòng trước chúng nhưng giá cả của chúng khiến cậu ta phải chùn bước.
Omega cắn môi dưới, thật nhanh có ý tưởng.
Kỳ Nhạc Ngôn lúc trở về vẫn còn nhìn ngó xung quanh, nhưng vẻ mặt thoải mái và nhàn nhã này lập tức biến thành cảnh giác sau khi nhìn thấy omega quen thuộc bên cạnh Sở Hạ.
Cậu biết người này!
Trước mặt một kiểu sau lưng lại một kiểu khác.
Kỳ Nhạc Ngôn đã được chiêm ngưỡng miệng lưỡi lợi hại của Omega này, trong lòng tự dưng thấy hơi khủng hoảng, đẩy nhanh tốc độ đi đến.
“Chồng ơi, em trở lại rồi nè.”
Giọng nói vui vẻ thoải mái cắt ngang cuộc trò chuyện của bọn họ, Kỳ Nhạc Ngôn bước tới nắm lấy cánh tay của Sở Hạ, “Anh chọn nước hoa chưa?”
Sở Hạ sững sờ, đầu tiên là do bị tiếng gọi ‘chồng ơi’ kia gọi tới chấn động cả người, sau đó thì hắn mới hiểu được ý tứ trong hành động của Nhạc Ngôn. Hắn rất phối hợp mà xoa xoa đầu cậu, thể hiện sự thân mật trong động tác. Hắn cũng không cố ý thay đổi ngữ điệu của mình, dù sao thì bình thường hắn cũng đã rất dịu dàng khi nói chuyện với Kỳ Nhạc Ngôn rồi.
“Anh nghĩ mấy chai này đều hợp với em.” Sở Hạ cười nói, “Nếu không thì mua hết đi.”
“…”
Trái tim Kỳ Nhạc Ngôn lại rung động.
Cậu vốn dĩ đã thích Sở Hạ, hiện tại lại bị thái độ bình tĩnh hào phóng của hắn hấp dẫn, nên cậu lập tức quên mất tình địch của mình, trước mắt hay trong lòng đều là hình bóng của Sở Hạ.
Sở Hạ cúi đầu nhìn Kỳ Nhạc Ngôn, tay ngứa nhịn không được véo véo cậu. Hắn vẫn nhớ kỹ đây là nơi công cộng nên không làm ra những hành động thân mật hơn, đối với nhân viên ở quầy, nghiêm túc nói, “Giúp tôi gói hết lại.”
Vị Omega không ai để ý kia thấy nhàm chán, đã sớm xám mặt mà đi rồi.
Kỳ Nhạc Ngôn không để ý, thấy chung quanh chỉ có hai người bọn họ, tiến đến bên tai Sở Hạ nói, “Anh thật sự định mua hết ạ? Quá đắt, chọn một chai cho dì là tốt rồi.”
Sở Hạ trên mặt nghiêm trang, khi cùng Kỳ Nhạc Ngôn thì thầm thì giọng điệu lại đùa cợt: “Chồng em có tiền mà.”
“……”
Kỳ Nhạc Ngôn đấm hắn một chút, không nghĩ để ý tới nữa.
Ngày kế, Sở Hạ cùng Kỳ Nhạc Ngôn đi dạo phố, tâm tình vẫn luôn vui vẻ.
Không biết có phải tin đồn hai người đi mua sắm ở đây lan ra hay không, lúc đi mua sắm, Sở Hạ thật sự nhìn thấy không ít người quen. Chỉ là người quen này đã gợi lại rất nhiều ký ức xấu cho Sở Hạ.
Mấy năm trước, Sở Hạ thường bị mấy người trong vòng omega chế giễu vì chuyện pheromone, sau này lớn hơn thì có người làm mai mối, Sở Hạ cũng gặp vài Omega, có người bên ngoài không lộ ra vẻ chán ghét, nhưng sau lưng thì dùng hắn làm đề tài câu chuyện, cũng có người tại chỗ liền lộ ra vẻ chán ghét.
Đối với đủ loại hồi ức không mấy đẹp đẽ này, Sở Hạ vẫn duy trì giáo dưỡng tốt đẹp, cũng không trở mặt.
Cứ tưởng kiếp này hắn sẽ không bao giờ tìm được một omega nào có thể hiểu mình và không chán ghét pheromone của bản thân, nhưng hắn không ngờ rằng quanh đi quẩn lại cuối cùng lại có được em người yêu tuyệt vời như Kỳ Nhạc Ngôn.
Khi Kỳ Nhạc Ngôn và Sở Hạ đang chọn bộ ấm trà, một omega xa lạ đi tới.
Vừa thấy đã biết người này là một minh tinh được nuông chiều mà lớn, quen thói kiêu ngạo, giáo dưỡng cũng không tốt lắm, vừa đi đến liền đánh giá Kỳ Nhạc Ngôn, cuối cùng nói với Sở Hạ. “Đây là Omega mà anh thích? Tôi nghe nói hình như là tiểu minh tinh nhỉ?” Nói đến đây, omega này lộ vẻ cao ngạo cùng với thương hại.
Sở Hạ theo bản năng nhíu mày.
Kỳ Nhạc Ngôn đặt chén trà trong tay xuống, ra vẻ tùy ý hỏi Sở Hạ, “Chồng ơi, đây cũng là người ái mộ anh sao? So với người trước còn tệ hơn, cậu này thậm chí giáo dưỡng cơ bản cũng chả có.”
Sở Hạ không nhịn được liền bật cười. Sao hắn không biết Kỳ Nhạc Ngôn còn có một mặt như vậy.
Omega bên cạnh nhướng mày: “Nói bậy gì đó!”
“Sở Hạ nhà tôi chuẩn cao phú soái, kim cương vương lão ngũ, nhiều người theo đuổi thì có gì mà kỳ quái?” Kỳ Nhạc Ngôn liếc mắt nhìn hắn, cũng lộ ra chút khinh thường, “Tôi theo đuổi anh ấy cũng lâu rồi, còn có, cái gì mà tiểu minh tinh cơ, weibo của tôi có hàng chục triệu người thích tôi, còn cậu ấy à, nói ra chắc chỉ có trăm người thích nhỉ?”
Đây là trần trụi khinh thường khiến cho vị Omega này thiếu chút nữa hộc máu, cậu ta nhìn về phía Sở Hạ, lại thấy Sở Hạ trước sau mặt đầy ý cười mà nhìn Kỳ Nhạc Ngôn, giống như trong mắt chỉ có cậu, còn người khác đều là vô hình.
Cậu ta tức giận đến muốn hộc máu.
Chờ đến khi Omega đi rồi, Sở Hạ liền muốn giải thích một chút chuyện quá khứ. Hắn cùng vị Omega này cũng không có quan hệ gì, nhiều lắm là cùng nhau ăn bữa cơm. Ai ngờ còn chưa nói lời giải thích, Kỳ Nhạc Ngôn đã đối với hắn lộ ra vẻ đau lòng, “Trước đây anh vất vả rồi.”
Nói xong, sờ sờ hắn đầu, “Về sau em thương anh!”
Sở Hạ cúi đầu cười cười, ngữ điệu mang theo dịu dàng: “Ừm, về sau hãy thương anh.”
Về sau chuyện mua sắm truyền đến nhà cũ, bố mẹ Sở lần lượt tán thưởng. Bọn họ rộng lượng không muốn so đo, nhưng lại không thể dung túng người khác coi thường nhà mình như thế này.
Kỳ Nhạc Ngôn thật đúng là trút hết giận cho bọn họ mà!
Mà chính Kỳ Nhạc Ngôn cũng không biết, cậu còn chưa tới cửa, cũng quét được một loạt hảo cảm của nhà họ Sở.