Sở Hạ vừa dứt lời, Kỳ Nhạc Ngôn liền đột nhiên ngẩng đầu lên. Cậu cẩn thận quan sát vẻ mặt Sở Hạ, sợ rằng đây chỉ là lời nói dối thiện ý. Sở Hạ hiểu được suy nghĩ của Kỳ Nhạc Ngôn, lúc này cũng không tránh né, thản nhiên để Kỳ Nhạc Ngôn tùy ý đánh giá.
Sau khi quan sát một lúc lâu, Kỳ Nhạc Ngôn có chút chịu không nổi ánh mắt nóng bỏng của Sở Hạ, đành phải chuyển tầm mắt. Sở Hạ trầm thấp cười một tiếng, ngay sau đó cúi đầu, tinh tế hôn lên mặt Kỳ Nhạc Ngôn.
Trước đây Kỳ Nhạc Ngôn chưa bao giờ được nâng niu như vậy, trái tim hơi rung động, nhanh chóng chìm đắm trong nụ hôn của Sở Hạ.
Ngọn lửa nhỏ trong lòng đột nhiên được nuôi dưỡng, nhất thời vọt lên cao, thế lửa lan tràn, không bao lâu liền tiếp tục lớn lên. Kỳ Nhạc Ngôn bị cái nóng vây quanh như thiêu như đốt, cả người sắp bị tan chảy, nhưng cậu không muốn trốn.
——Cho đến khi cậu bị đẩy ra.
Sở Hạ rít lên một tiếng rõ ràng, trên mặt có chút đau đớn không kiềm chế được: “Bé con, em có thể phải tránh xa anh một chút.”
Kỳ Nhạc Ngôn hồi phục tinh thần, lúc này mới nhận ra phòng nghỉ toàn là vị pheromone của Sở Hạ. Kỳ Nhạc Ngôn lần đầu tiên ngửi thấy mùi pheromone nồng nặc như vậy, ập vào mặt như thể thân cậu đang ở trong cửa hàng gà rán, với hàng trăm con gà rán bên cạnh, hấp dẫn cậu từ mọi góc độ.
Kỳ Nhạc Ngôn không nhịn được, yên lặng hít một hơi, lộ ra vẻ hưởng thụ.
Hít sâu một hơi, đột nhiên đứng dậy, đi tới bên cửa sổ mở cửa thông gió.
Nhưng cơn gió nhỏ này làm sao có thể xoa dịu được Sở Hạ, hắn có thể cảm nhận rõ ràng nỗi đau do không thể kiềm nén được mà pheromone mang lại, nhất là khi có tiểu O trong lòng ở bên, nỗi đau càng nhân đôi, còn phải lý trí đấu tranh với bản năng.
Hắn không dám nhìn Kỳ Nhạc Ngôn, cảnh cậu lén lút hít pheromone khiến hắn vô cùng phấn khích.
“Bé con, em đi ra ngoài trước đi …”
Sở Hạ đang muốn nói điều gì đó, đột nhiên chóp mũi nhạy bén ngửi thấy mùi pheromone của Kỳ Nhạc Ngôn. Nắm tay của hắn bóp chặt, mu bàn tay gân xanh phồng cả lên, thậm chí cơ bắp cánh tay cũng căng ra.
Đây chắc chắn là một sự kích thích quá lớn đối với hắn.
Alpha của cậu có thể chất rất mạnh.
Kỳ Nhạc Ngôn trong đầu hiện lên ý nghĩ như vậy, thực mau áp xuống, đi qua dò hỏi: “Có phải kỳ dễ cảm của anh sắp đến rồi không?”
“Không phải.” Sở Hạ rõ ràng rất thống khổ, còn để tâm trấn an cậu, “Tiêm thuốc ức chế rồi sẽ tốt thôi, ngoan, người yêu của anh, em đi tham gia hoạt động đi.”
“Anh cho rằng em không học khóa dạy sinh lý à.” Kỳ Nhạc Ngôn nhịn không được phản bác hắn.
Hai người cách nhau rất gần, tin tức tố của cả hai hòa vào nhau một cách tự nhiên, khỏi cần nói cũng biết có biết bao nhiêu ái muội. Kỳ Nhạc Ngôn chịu đựng cảm giác thẹn thùng, chủ động đi đến nắm tay Sở Hạ: “Em có thể mà.”
Sở Hạ có chút né tránh, thậm chí còn lùi lại mấy bước. Thấy phản ứng hắn như vậy, Kỳ Nhạc Ngôn lập tức thả lỏng không ít, thẹn thùng gì đó cũng bị vứt ra sau đầu, cậu theo sát bước lên, “Làm bạn trai dự bị của anh lâu như vậy, còn không định cho em chuyển chính thức ư?”
“……”
Sở Hạ khó khăn nuốt một ngụm nước bọt, động tác này mang ý vị có chút háo sắc, nhưng đặt ở trên người Sở Hạ cũng không khiến người khác phản cảm. Đặc biệt giờ phút này hắn còn gắt gao áp chế bản năng của mình đến nỗi đuôi mắt đều đỏ lên, cả người khẽ run vì đau đớn, nhưng vẫn kiềm chế không ép buộc Kỳ Nhạc Ngôn.
“Em nghĩ kỹ rồi?” Hắn hỏi, giọng nghẹn đến gần như khó mà nghe được.
“Vâng.” Kỳ Nhạc Ngôn đến gần hắn, “Em sẽ giúp anh.”
——Vừa đi một bước, hắn liền nhét vào trong tay cậu một tấm thẻ.
“Không thể ở đây, đi phòng riêng, trên tầng cao nhất, nhanh lên nhé bé con.” Sở Hạ luôn đè nén bản năng, hắn muốn đánh dấu omega của mình ngay tại đây nhưng tính chiếm hữu của alpha khắc sâu trong xương không cho phép hắn làm ra chuyện đánh dấu ở một nơi xa lạ thế này.
Kỳ Nhạc Ngôn cũng hiểu được, bèn cầm thẻ đi ra ngoài.
Phòng nghỉ chung quy cũng không phải nơi để phóng túng.
Cũng may ban tổ chức không có bao trọn khách sạn nên khi Kỳ Nhạc Ngôn cầm thẻ của Sở Hạ, thành công mở được phòng tổng thống. Cậu vội vã lên tầng cao nhất bằng thang máy. Cửa thang máy vừa mở ra, vừa nhìn thấy Sở Hạ, cậu còn chưa kịp nói chuyện thì đã cảm thấy trời đất quay cuồng.
——Cậu được Sở Hạ bế lên.
Sở Hạ bước chân nặng nề lại gấp gáp, trên tay cầm thẻ phòng. Hắn mở cửa phòng với tốc độ nhanh nhất, ngay khi cánh cửa đóng lại, hắn không kìm được mà để Kỳ Nhạc Ngôn xuống, cúi người hôn lên.
Kỳ Nhạc Ngôn cũng không từ chối, phối hợp ôm lấy Sở Hạ.
Sở Hạ dùng thuốc ức chế đã nhiều năm, hắn thường nghe người ta nói chỉ phòng mà không trị,nguy hại cực lớn. Sở Hạ luôn tin vào khả năng tự chủ của mình nên đối với những lời lẽ thế này đều khịt mũi coi thường. Cho đến hiện tại, pheromone của hắn tuôn ra, mạnh mẽ độc đoán bao phủ lấy omega của hắn, chỉ ôm lấy em ấy thôi mà thân thể đã hưng phấn đến run rẩy, hai tay ôm eo cậu, lý trí dần dần biến mất.
Cho đến khi Kỳ Nhạc Ngôn cắn vai hắn một cái, giọng điệu vừa mềm mại lại có chút hung dữ: “Cầm thú, khiến em đau lưng quá đi.”
Sở Hạ đau lòng hôn hôn cậu, trực tiếp bế người đến giường lớn trong phòng ngủ. Sóng tình rất nhanh ập đến khiến cả gian phòng ngập tràn mùi vị tình ái, vào lúc đỉnh điểm, hàm răng của Sở Hạ đè lên tuyến sau cổ của Kỳ Nhạc Ngôn, cắn mạnh không chút do dự.
Đau đớn xen lẫn khoái cảm, pheromone của cả hai thật sự hòa quyện vào nhau.
Kỳ mẫn cảm kéo dài trong bảy ngày.
Kỳ Nhạc Ngôn gần như quên mất mình là ai, việc đầu tiên mỗi ngày thức dậy là đáp ứng nhu cầu của Sở Hạ. Do Sở Hạ đè nén quá lâu nên khi được thả cửa khiến cho Kỳ Nhạc Ngôn có chút chịu không nổi.
Sở Hạ cũng không phải không để ý Kỳ Nhạc Ngôn, vì vậy hắn chịu đựng rồi lại kiềm chế, ngược lại là Kỳ Nhạc Ngôn không đành lòng, cuối cùng không biết thế nào mà lộn xộn hết cả lên.
Thể lực Sở Hạ so với Kỳ Nhạc Ngôn tốt hơn, trong lúc Kỳ Nhạc Ngôn mệt đến thiếp đi, hắn còn tranh thủ thời gian xin nghỉ cho cả hai, gọi cơm, bổ sung thể lực. Sau đó liền ôm Omega của mình cùng nhau ngủ bù.
Vào đêm thứ bảy của kỳ mẫn cảm, pheromone xao động gần như dịu lại, nói lên kỳ mẫn cảm sắp kết thúc. Kỳ Nhạc Ngôn mệt đến mức không muốn xuống giường, liền chỉ huy alpha của mình chạy tới chạy lui. Lúc ăn cơm cậu còn chả nhấc tay, toàn do Sở Hạ đút vào miệng từng cái một.
Bỏ qua sự suy kiệt của thân thể, cuộc sống như thế này thật sự quá toẹt zời.
Do tình huống đặc biệt nên Kỳ Nhạc Ngôn chỉ có thể ăn đồ thanh đạm, điều này khiến cậu lơ đãng xúc động nói một câu: “Em rất muốn ăn gà rán.”
Sở Hạ bên cạnh chỉ cảm thấy ngứa tay, bóp mặt Kỳ Nhạc Ngôn, “Đừng dụ dỗ anh, em không mệt sao? “
“…”
Kỳ Nhạc Ngôn thấp giọng lẩm bẩm vài câu. Sở Hạ không quan tâm, sau khi ăn xong thì cùng cậu xem TV một chút, rồi cùng nhau lên giường đi ngủ.
Sau khi ngủ say đến trưa ngày hôm sau, Kỳ Nhạc Ngôn mới từ từ tỉnh dậy.
Lúc tỉnh cậu vẫn còn có chút bối rối, còn chưa kịp phản ứng thì Sở Hạ đã nhẹ nhàng hôn lên mặt cậu, hôn được một lúc thì cậu mới hết mơ màng. Phản ứng đầu tiên của cậu tất nhiên là cười cười, sau đó đặc biệt nũng nịu mà ôm lấy Sở Hạ.
Sở Hạ chưa bao giờ được yêu say đắm như vậy, Kỳ Nhạc Ngôn cũng chưa bao giờ được ai trân trọng đến như vậy, từ lúc gặp mặt đến lúc bên nhau, bọn họ quả thực là trời sinh một đôi.
Sau khi yên lặng ôm một hồi, Kỳ Nhạc Ngôn hỏi Sở Hạ: “Đang suy nghĩ gì vậy?”
Giọng của Sở Hạ do vừa tỉnh ngủ nên có chút khàn khàn lại mang theo gợi cảm. Hắn dùng tay vỗ nhẹ lên lưng Kỳ Nhạc Ngôn, rồi chậm rãi nói: “Suy nghĩ đến việc khi nào thì anh sẽ thêm em vào sổ hộ khẩu.”