Có giọng nói phát ra từ bên cạnh.
"Triển Quyển, xóa bàn cờ đi, Lăng Đam thua rồi."
Là giọng nói của Kỳ Thức.
Trình Lê vội vàng cố gắng nhìn xuống phía dưới qua tầng tầng lớp lớp hoa lê.
Một chiếc bàn thấp cổ kính được đặt dưới tàng cây, trên bàn là một bàn cờ được phủ đầy bởi các quân cờ đen trắng, có ba người ngồi quanh bàn.
Cả ba đều là người cô quen.
Lăng Đam mặc một kiện trang phục có họa tiết trăn hoa vàng sáng như thường lệ, ngay cả áo choàng bên ngoài cũng không thua kém, có màu đỏ rực, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm vào bàn cờ.
Ngồi đối diện với anh ta chính là Nhạc Ương, một tay ôm đầu tỏ vẻ chán nản, tóc dài phiêu phiêu, trên người mặc trường sam màu đỏ tươi, nếu như anh ta không mở miệng thì khi nhìn mặt anh ta, người khác nhất định cho rằng đó là tiên nga của một cung nào đó.
Kỳ Thức thì ngược lại, một thân là áo bào trắng, cũng giống như dáng vẻ bình thường của anh, tuấn mi tu mục, mái tóc đen dài buông thõng sau lưng.
Triển Quyển ôm ấm trà đứng bên cạnh Kỳ Thức, cũng đang lén lút nhìn vào bàn cờ, cách đó không xa là Lệ Phong mà ngày đó cô đã gặp qua, lưng đeo bảo kiếm nhưng thật ra rất quy củ.
Hai người hình như là tiên hầu của Kỳ Thức.
Trình Lê thầm nghĩ: Giấc mơ này càng ngày càng kỳ quái, bên trong ngày càng xuất hiện nhiều người quen.
"Ai nói ta thua?" Lăng Đam không chịu thừa nhận mình đã thua, vẫn tiếp tục nghiên cứu ván cờ.
"Từ trước đến nay huynh chưa từng hạ được Nhạc Ương, thôi dừng lại đi."
Kỳ Thức đả kích anh không chút lưu tình.
"Nói như thể đệ có thể thắng được đệ ấy.
Nếu không đệ thử chơi với đệ ấy một ván đi?"
Nhạc Ương cười nói: "Cho dù hai người các huynh có thời gian rảnh rỗi thì đệ cũng không rảnh, chơi cờ nửa ngày rồi, lát nữa đệ còn có việc."
Lăng Đam kiên trì: "Vậy thì đệ với Kỳ Thức, thi xem thử ai đoán đúng hơn đi."
Lăng Đam dường như không muốn bị thua một mình, nhìn trái nhìn phải: "Không bằng thế này, hai người các đệ hãy đánh cuộc xem thử những cánh hoa lê của cái cây này cộng lại sẽ là số lẻ hay số chẵn, như vậy được không?"
Nhạc Ương nhanh chóng đồng ý: "Cái này được.
Vậy đệ chọn số chẵn."
Kỳ Thức thản nhiên nói: "Là số lẻ."
Lăng Đam cười một tiếng: "Nhạc Ương, lần này đệ thua.
Ta mới dùng thần thức quét qua một lần, cái cây này tổng cộng có 3321 bông hoa lê."
Kỳ Thức mỉm cười bổ sung: "Đúng vậy, ta cũng đếm được 3321 bông, mỗi bông có năm cánh, như vậy tổng cộng có 16605 cánh hoa, là số lẻ."
Nhạc Ương hỏi: "Nếu như thật sự là ta thua, huynh muốn ta làm gì cho huynh?"
Kỳ Thức suy nghĩ một chút: "Mới đây Thiên Đế đã cho ta nghỉ phép, ta ở (**) trấn thủ tư mãi cũng chán, hay mỗi ngày đệ hãy tới (**) trấn thủ tư của ta quét sàn đi?"
(**) Emm chưa edit được TvT
Nhạc Ương nghiêm túc nói: "Được.
Vậy nếu như huynh thua thì sao?"
Lăng Đam tiếp lời: "Không phải nhân gian đang thiếu người nối tơ hồng sao? Nếu như đệ ấy thua, cũng không cần thấy chán nữa, lúc nghỉ phép thì xuống nhân gian để nối tơ hồng, thấy thế nào?"
Kỳ Thức sảng khoái đồng ý: "Được.
Vậy là chúng ta sẽ đếm lại lần nữa?"
Nhạc Ương nở nụ cười: "Không cần, đệ cũng đếm được 3321 bông hoa.
Chỉ là...."
Nhạc Ương đứng lên, bỗng nhiên đi về phía Trình Lê.
Tay anh xuyên qua tầng tầng lớp lớp hoa lê, kéo xuống cành cây mà Trình Lê đang ngồi xổm ở trên.
Đột nhiên bị anh ta lôi xuống như vậy, Trình Lê sợ đến mức muốn chạy trốn, nhưng không biết vì sao lại không thể cử động được, chỉ có thể cố gắng thu người lại.
Kỳ Thức: "Hửm?" một tiếng, rồi bước nhanh tới.
Anh đưa tay cầm lấy cành cây mà Nhạc Ương đã kéo xuống, nghiêm túc nhìn xem.
Trình Lê cảm thấy ánh mắt trong suốt của anh dừng ở trên người mình.
Khuôn mặt của anh rất gần, đến nỗi có thể đếm được lông mi trên mắt anh.
"Thực sự là sáu cánh."
Anh cười chết lặng, rồi buông tay.
"Được rồi.
Vậy thì huynh thu xếp đi, xuống nhân gian nối tơ hồng đi.
Ta còn có chuyện." Nhạc Ương đắc ý kéo Lăng Đam rời đi.
Triển Quyển và Lệ Phong thu dọn bàn cờ, Kỳ Thức cũng xoay người muốn rời đi, nhưng không biết vì sao lại quay trở lại.
Kỳ Thức lại kéo xuống cành cây vừa nãy đến trước mặt mình một lần nữa.
Anh ta muốn làm gì? Không phải là do cô làm hại khiến anh ta thua cược nên mới định trả thù cô đi?
Trình Lê có chút sợ hãi.
Kỳ Thức đột nhiên vươn tay ra, dùng đầu ngón tay gõ nhẹ lên Trình Lê.
"Những bông kia đều là năm cánh, ngươi lại cố tình muốn sáu cánh, sao lại nghịch ngợm như thế, hửm? Vì muốn xinh đẹp hơn sao?"
Giọng điệu của anh ôn nhu như nước, giọng nói trầm thấp dễ nghe, anh cười với Trình Lê.
Mặt Trình Lê đỏ bừng.
Lăng Đam đi trước vài bước, nhưng vẫn nghe thấy lời Kỳ Thức nói, anh cười nói với Nhạc Ương: "Có chuyện gì với đệ ấy vậy? Đối với nhiều tiên nga xinh đẹp kia thì hờ hững, nhưng lại muốn đi đùa giỡn một đóa hoa nhỏ."
Ngày hôm sau, Kỳ Thức bận rộn cả ngày, gần tối mới đến đây, trước khi ăn tối thì ngồi sắp xếp lại vài sợi tơ hồng.
Anh làm việc anh, Trình Lê làm việc của cô, hai người ngồi cách xa nhau, lúc sau Trình Lê cũng hết việc làm, liền liếc nhìn anh nhiều hơn.
Kỳ Thức lập tức nhận ra: "Nhìn tôi mãi làm gì? Trên mặt tôi có hoa sao?"
Trình Lê ăn ngay nói thật: "Tôi đang suy nghĩ xem anh sẽ trông như thế nào với mái tóc dài."
Kỳ thức cúi đầu tiếp tục nghiên cứu gậy gỗ, hồi lâu sau, anh đột nhiên nói một câu: "Lần sau có cơ hội tôi sẽ cho em xem."
Anh ta thực sự để tóc dài sao? Mắt Trình Lê sáng lên.
"Chúng ta ăn tối đi?" Kỳ Thức hỏi Trình Lê.
Nói còn chưa xong thì điện thoại của Trình Lê vang lên, là Nhiếp Duẫn Sơ.
Trình Lê nói vài câu thì đồng ý, cô cúp điện thoại: "Bác sĩ Nhiếp đang ở dưới sảnh, anh ấy mang theo quyển sách mà anh ấy đã nói lần trước đến đây."
Kỳ Thức đặt Tiểu Mộc Côn trong tay xuống: "Được, chúng ta xuống dưới lấy."
Trình Lê:?
Lấy có quyển sách thôi mà cần đến hai người luôn sao?
Trình Lê bất giác liếc nhìn vòng tròn đỏ trên tay anh, hôm nay vòng tròn đỏ kia đã mờ đi nhiều, nhưng ảnh hưởng của nó có vẻ vẫn còn.
Nhiếp Duẫn Sơ thật sự chờ ở đại sảnh, trong tay anh là ba quyển sách, khi thấy Trình Lê và Kỳ Thức cùng nhau đi xuống, anh chỉ cười mà không nói một lời.
Kỳ Thức người cao chân dài, đi nhanh hơn Trình Lê khoảng hai bước, anh tiến lại đây, thuận tay cầm lấy những quyển sách trong tay Nhiếp Duẫn Sơ.
Nhiếp Duẫn Sơ ngẩn ra một chút, anh vòng qua Kỳ Thức, hỏi Trình Lê: "Ngoài sách ra còn có chuyện khác, lần trước khi cùng cô nói chuyện về buổi hòa nhạc của (*) Anne-Sophie Mutter, tôi đã nhờ một người bạn lấy được hai vé, đêm nay cô có muốn đi cùng với tôi không?"
(*)Anne-Sophie Mutter: là một nữ nhạc sĩ violin người Đức.
Được dẫn dắt bởi nhạc trưởng nổi tiếng Herbert von Karajan vào thời gian đầu trong sự nghiệp, cô đã đạt được nhiều tiếng tăm đến nỗi những nhà soạn nhạc hiện thời như Henri Dutilleux, Krzysztof Penderecki, Witold Lutosławski, Wolfgang Rihm, và Sofia Gubaidulina đã viết những bản nhạc đặc biệt dành riêng cho cô.
(Nguồn: wikipedia)
Khi nói chuyện với Nhiếp Duẫn Sơ lần trước, Trình Lê đã nói Anne-Sophie Mutter là nghệ sĩ violin yêu thích của cô, mấy ngày nay bà ấy có mở buổi hòa nhạc ở trong nước, quả thực đây là một cơ hội hiếm có.
"Có, tôi muốn đi!" Trình Lê trả lời ngay lập tức, trả lời xong cô mới nhìn qua Kỳ Thức, ngập ngừng hỏi: "Tôi có thể đi được không?"
Bản thân Trình Lê cũng có chút buồn bực, rõ ràng hiện tại đã là giờ tan tầm, không còn liên quan gì đến ông chủ nữa, vậy tại sao cô lại đi hỏi anh ta chứ?
Nhưng Kỳ Thức lại lập tức nghe ra, cách ăn nói khép nép này không phải của Trình Lê, mà là của Úc Tinh.
Chỉ có Úc Tinh khi muốn ra ngoài chơi mới phải xin phép cẩn thận.
Nhưng anh không phải là Phó Hải Tu, Trình Lê cũng không phải là Úc Tinh.
Trình Lê không cần làm thế.
Kỳ Thức siết chặt ngón tay đang bị tơ hồng trói buộc, khắc chế chính mình: "Em muốn đi thì đi, không cần hỏi tôi."
Trình Lê cũng cảm thấy câu hỏi của mình quá mức tự mình đa tình, nhất thời xấu hổ.
Sau đó thì nghe thấy Kỳ Thức hỏi Nhiếp Duẫn Sơ: "Khi nào thì kết thúc?"
"9 giờ rưỡi."
Kỳ Thức nhàn nhạt nói: "Con gái không thể ở bên ngoài quá muộn, vì lý do an toàn, hãy trở về trước 10 giờ."
Giọng điệu giống như cha mẹ của Trình Lê.
Nhiếp Duẫn Sơ cũng cười: "Đã hiểu, giờ giới nghiêm của phụ huynh là 10 giờ, trước 10 giờ tôi chắc chắn sẽ đưa cô ấy trở về an toàn."
Trình Lê vui vẻ đi theo Nhiếp Duẫn Sơ, Kỳ Thức tự mình trở lại văn phòng tiếp tục sắp xếp tơ hồng.
Cô ấy không có ở đây, cũng không cần lo lắng sợ bị cô ấy nhìn thấy, càng dễ dàng tập chung hơn, nhưng hiệu suất làm việc của Kỳ Thức vẫn không cao.
Nhiếp Duẫn Sơ chẳng qua chỉ gặp cô ấy hai lần, thời gian nói chuyện chỉ khoảng hơn một tiếng, nhưng lại biết rõ sở thích của cô ấy như lòng bàn tay.
Kỳ Thức nghĩ về bản thân.
Cô ấy giống như một con mèo hoang được nhặt về, cho nàng mèo ấy ăn, cho nàng mèo ấy mặc ấm, cho nàng mèo ấy một cái tổ, một lòng bồi bổ cho nàng mèo ấy đến da dẻ mịn màng, nhưng lại không biết nàng mèo ấy thích cái gì, ghét cái gì.
Không biết hai người bọn họ bây giờ đang làm gì, buổi hòa nhạc chắc sẽ không bắt đầu sớm như vậy, có lẽ sẽ đi ăn tối trước.
Kỳ Thức có chút bực bội, ném tơ hồng trong tay xuống.
Loại trạng thái kỳ quái này hẳn là do sợi tơ hồng trên tay, là sự ghen tuông của Phó Hải Tu đang lộng hành.
Kỳ Thức cúi đầu nhìn thoáng qua ngón tay.
Đột nhiên phát hiện, không biết từ lúc nào, tơ hồng đã biến mất.
Khi đồng hồ để bàn ở góc tường chỉ hướng 10 giờ, Trình Lê không sai biệt lắm, cô đi đúng nhịp của kim giây, vừa kịp bước đến cửa.
Trình Lê mở cửa, cởi giày, hưng phấn chạy vào trong, cô bỗng nhiên phát hiện hôm này Kỳ Thức thế nhưng lại không ở trong văn phòng Nguyệt Lão để xử lý tơ hồng trên gậy nhỏ, mà lại ngồi trong phòng khách, trước mặt anh là máy tính, trong tay có một chồng thư mục, đang ngồi làm việc.
"Tôi đã trở lại." Trình Lê không dám chạy loạn nữa, đi lại một cách nhẹ nhàng.
Kỳ Thức không ngẩng đầu, anh ừ một tiếng: "Buổi hòa nhạc hay không?"
"Cực kỳ! Cực kỳ! Tuyệt vời!" Trình Lê kể lại, "Khi còn sống có thể chiêm ngưỡng trực tiếp thần tượng chơi đàn, cuộc sống này thật là đáng giá.
Khi tôi học đàn hồi nhỏ, tôi đã chơi đi chơi lại những bài hát của cô ấy, chỉ có thần tiên mới có thể chơi hay như thế."
Kỳ Thức vẫn không ngẩng đầu lên: "Em đã từng học chơi violin sao?"
"Đúng vậy, từ nhỏ đã học, cũng học rất nhiều năm." Trình Lê hưng phấn vẫn chưa qua đi, nhịn không được ngồi xuống: "Lúc đầu là do ba tôi ép tôi học, sau đó khi tôi vào dàn nhạc của trường, có một nhóm bạn cùng nhau chơi, nên tôi càng ngày càng thích."
Kỳ Thức gật đầu, anh nhìn về phía Trình Lê: "Tôi có thứ muốn đưa cho em."
Trình Lê tò mò: "Thứ gì vậy?"
Không phải anh ta sẽ lại đưa cho cô một món bảo bối như Càn Khôn Châu chứ?
"Nó ở đằng kia, em tự qua đó lấy đi." Kỳ Thức chỉ vào một dãy tủ thấp bên cạnh.
Trình Lê đứng lên, cô nhìn thoáng qua.
Chỉ một cái nhìn lại khiến cả người cô cứng lại.
Trên tủ là một chiếc hộp đựng đàn violin mà cô vô cùng quen thuộc.
Trình Lê nhanh chóng bước qua, mở hộp đàn ra, bên trong có một cây đàn violin.
Trình Lê cố gắng kiểm soát bàn tay đang run rẩy của mình, cô cẩn thận chạm vào, tựa hồ đang sợ đánh thức một đứa trẻ vừa mới ngủ.
Mỗi một họa tiết trên thân đàn, Trình Lê đều vô cùng quen thuộc, tuyệt đối sẽ không có sai sót.
Đây chính là cây đàn của Trình Lê.
Cây đàn được làm thủ công này là ba Trình Lê tặng cho cô năm cô mười hai tuổi, lúc này cô đã đủ cao để đổi đàn.
Cây đàn này được mua từ một nghệ nhân là đàn nguời Đức, dù có tiền cũng vô dụng, người mua cũng phải được thẩm tra lý lịch, lúc ấy phải nhờ người khác mua hộ, tốn rất nhiều tiền, đợi gần hai năm mới có thể cầm nó trong tay.
Đây là một cây đàn tốt, Trình Lê vẫn luôn coi nó như bảo bối mà cẩn thận giữ gìn, nó đã được sử dụng trong nhiều năm.
Cây đàn này đã đồng hành cùng với Trình Lê qua các kỳ thi, cuộc thi, lấy được bao nhiêu giải thưởng.
Đã có rất nhiều ngày luyện đàn, luyện từ ngày này qua ngày khác, từ năm này sang năm khác.
Vốn tưởng rằng sẽ cứ như vậy đến thiên trường địa cửu, mãi cho đến khi già đi, nhưng rồi đàn lại không còn.
Khi đó, chủ nợ xông vào nhà để thu dọn đồ đạc, một đám người đã lấy sạch mọi thứ, máy tính, tủ, giường, thậm chí cả quần áo, đồ trang trí nhỏ trên bàn, tất cả đều bị lấy đi, bất kể họ lấy đi thứ gì, Trình Lê đều rất hờ hững.
Nhưng đến lúc cây đàn bị lấy đi, Trình Lê mới không thể kìm nổi mà khóc.
Ba Trình cũng khóc, ông không ngừng an ủi Trình Lê: "Sau này ba nhất định sẽ mua cho con một cây đàn khác, một cây đàn giống y hệt cây đàn đó."
Trình Lê kiên định đồng ý "Vâng", nhưng lại không thể kìm được những giọt nước mắt.
Kỳ Thức đợi hồi lâu cũng không nghe thấy tiếng Trình Lê, anh ngẩng đầu thấy cô đang ôm hộp đàn, ngồi xổm trước cái tủ.
Cả người đều rụt lại, giống như một đứa trẻ, bả vai gầy không ngừng run rẩy.
Cô cố gắng kiềm chế tiếng khóc của mình, khóc không thành tiếng.
Kỳ Thức bước tới, ôm Trình Lê từ phía sau, bế cô lên như bế một đứa trẻ..