Tôi Cùng Nữ Yêu Ký Tên, Biến Thân Trở Thành Bậc Thầy Huyền Môn

Chương 10: Chương 10




Cô trừng tròn hai mắt đưa tay chỉ vào bóng đen xoay quanh đầu Tống Thần Anh, run rẩy không dám nhúc nhích.

“Quả thật như thế, tên này là một người thông minh".

Minh Kính ở trong thức hải duỗi người, ra lệnh nói: "Theo sau, nhìn xem nó đang giở trò quỷ gì.


“Theo? Theo chỗ nào?" Giang Yến ngốc đứng ở cửa, không chịu di chuyển nửa bước.

Tống Thần An rốt cuộc không ngồi yên nữa, đi tới phía sau Giang Yến nhìn cô gái đứng tại chỗ nghi hoặc nói: "Cô gì ơi? Làm sao vậy?”
“Chậc! Cô sang một bên, để tôi tới!”

Minh Kính còn có một thành linh lực trôi nổi giữa không trung, vân vê một quyết lại tiện tay vẽ một đạo phù, sau khi bảo vệ hồn phách Giang Yến và Tống Thần An xong thì cùng nhau đẩy hai người vào đoàn bóng đen kia.

Ánh sáng trắng chợt lóe, ba người thành công đứng ở trước mặt một trường học.

“Đây ! đây là trường học của Thần Anh".

Tống Thần An phản ứng trước: "Chúng ta đang ở trong mộng của em ấy?”
Tống Thần An nhìn cô gái xinh đẹp đột nhiên xuất hiện trước mặt, lễ phép mà thu hồi ánh mắt lại.

Đây là lần đầu tiên Giang Yến nhìn thấy chân thân của Minh Kính, mái tóc dài dày đen như rong biển phủ lên vai, trên người chỉ có hai tấm sa mỏng quấn ở trên người, có thể che khuất dáng người uyển chuyển của Minh Kính.

Thấy Tống Thần An dường như đang nghi ngờ một người đột nhiên xuất hiện trong phân đội nhỏ của hai người, Giang Yến có lòng tốt giải thích:

“Đây là bà nội thủy tổ của Lăng Tiêu phái chúng ta, cố ý tới giúp tôi một tay.


Giang Yến không nghĩ ra giải thích một thân hai hồn như thế nào, dứt khoát bắt đầu nói nhăng nói cuội.

Chỉ là, sao Minh Kính lại đột nhiên biến thành người thật? Giang Yến không rõ cho nên ghé sát vào len lén hỏi.

“Bà nội thủy tổ?” Minh Kính mỉm cười đáp ứng thân phận mới của mình, lại kéo kéo hai mảnh lụa mỏng trước ngực mình nói: "Ở trong mộng chúng ta đều là trạng thái hồn phách, cho nên đều tự cẩn thận!"
Chính sự quan trọng hơn, Minh Kính hỏi rõ vị trí lớp của Tống Thần Anh, sau đó đi tới đó.

Sân trường bao phủ trong một mảnh sương mù, sương mù mênh mông nhìn không rõ ràng, sắc trời u ám, khắp nơi tiết lộ hơi thở quỷ dị.

Trong mông lung còn có thể nghe thấy tiếng đọc sách của các học sinh xa xa.

“Tư tư - -”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.