Tối Cường Hệ Thống Đế Hoàng

Chương 9: Nhà Đế Vương Truớc Nay Đều Vô Tình!



"Hoàng tử điện hạ, Hoàng tử phi không đi cùng sao?" Bích Liên một bên dọn dẹp hành lí một bên nói.

"Nàng phải về nhà ngoại, nếu như ngươi muốn, có thể ở lại đi cùng với nàng." Tây Môn Hạo nửa nằm nửa ngồi trên giường, thẳng thừng nói.

Hắn nhẹ nhàng thở ra, hiện tại hắn chỉ muốn tạm thời rời xa cái hoàng cung đầy rắn độc này.

Mình bây giờ còn quá nhỏ yếu, ở nơi này, hơi không cẩn thận liền sẽ bị rắn cắn chết. Chỉ có rời khỏi hoàng cung, rời khỏi những con rắn độc kia, đi xa khỏi tầm mắt của Hoàng đế, chính mình mới có khả năng phát triển.

"Phù phù!"

Bích Liên nghe thế liền quỳ sụp xuống đất, sợ hãi nói: "Hoàng tử điện hạ, nô tỳ không phải có ý đó, xin điện hạ thứ tội."

Tây Môn Hạo nhìn thoáng qua tiểu cung nữ đang kinh hoảng, bỗng nhiên vẫy vẫy tay nói: "Ngươi lại đây."

Bích Liên đứng dậy, run lẩy bẩy đi tới.

Tây Môn Hạo đem đối phương kéo vào trong ngực, hít thật sâu một hơi trên cổ nàng, sau đó hắn liền ngửi thấy một hương thơm nhàn nhạt chui vào trong mũi.

Có lẽ là do từ khi tỉnh lại đầu óc vẫn luôn căng như dây đàn, đối mặt với các loại hoàn cảnh nguy nan. Nên hiện tại hắn rất muốn thư giãn, phát tiết một chút.

Bích Liên khuôn mặt đỏ lên, trong lòng có chút thấp thỏm. Làm cung nữ, mệnh đều không phải của mình, huống chi là thân thể.

"Ta hỏi ngươi, là ai phái ngươi tới?"

Tây Môn Hạo biết từ khi mình bệnh nằm liệt giường, cung nữ cùng thái giám trong điện Thái Tử trước kia đều bị đuổi đi hết, chỉ còn lại Bích Liên cùng với hai cung nữ của Phan Ngân Liên.

"Ta… ta… ta… "

Bích Liên có chút thất kinh, vẻ mặt tái nhợt, trong lòng vô cùng hoảng hốt. Đây... đây đã không còn là cái Đại Hoàng tử nằm liệt giường không dậy nổi kia nữa, mà là một ác ma giết người không chớp mắt.

"Nói đi, ta sẽ không giết ngươi. Còn nếu như không nói, ha ha."

Tây Môn Hạo uy hiếp một câu, bàn tay đã men theo vạt áo vào đến bên trong, leo lên tới phía trên hai ngọn đồi nhỏ của đối phương.

Bích Liên thân thể mềm mại run lên, trong lòng vừa khủng hoảng vừa ngượng ngùng.

"Nói!"

Tây Môn Hạo bỗng nhiên quát một tiếng, hai ngón tay nắm lấy tiểu anh đào trên đỉnh đồi, gia tăng sức mạnh.

"A! Không! Đừng a điện hạ! Đau!"

Bích Liên đau đến khuôn mặt trắng bệch, thân thể không ngừng run rẩy. Thế nhưng nàng không dám tránh, mà lại cũng tránh không được.

"Vậy liền nói: Ngươi là người của ai? Thái Tử? Hoàng hậu? Bệ hạ? Hay là của tiện nhân kia?!"

Tây Môn Hạo nói xong, ngón tay bóp mạnh.

Bích Liên lại run lên, cảm giác anh đào của mình đều phải bị Đại Hoàng tử ngắt xuống.

"Nô… nô tỳ là Hoàng hậu phái tới. Bất quá điện hạ, nô tỳ chỉ là phụ trách giám thị cùng báo tin, căn bản chưa từng nghĩ tới chuyện hại ngài!"

Tây Môn Hạo ngừng lại, rút tay ra, hắn nhếch miệng lên, cười lạnh nói: "Giám thị cùng báo tin, ha ha ha, chưa từng nghĩ tới hại ta sao, ha ha. Bất quá, bên cạnh ta đang cần người, trước hết tha cho ngươi một mạng."

"Tạ… Tạ điện hạ."

Bích Liên rốt cục nhẹ nhàng thở ra, hiện tại Đại Hoàng tử quá đáng sợ, quả thực là ma quỷ!

"Đêm nay liền chớ đi, hoặc là nói trước khi thánh chỉ đến, ngươi không được rời khỏi tầm mắt của ta."

Tây Môn Hạo nói xong, chậm rãi nhắm mắt lại, hơi thở gấp gáp dần trở nên đều đều. Hắn thật sự là quá mệt mỏi, đến nỗi có tiểu cung nữ xinh đẹp bên cạnh đều không có tâm tư nghĩ đến phương diện kia.

Bích Liên quỳ gối bên giường Tây Môn Hạo, nhìn Đại Hoàng tử đang ngủ say. Khoan hãy nói, so với lúc trước bị bệnh, Đại Hoàng tử hiện tại thật sự là đẹp trai và nam tính hơn nhiều.

Thế nhưng tiểu anh đào trong ngực còn đang truyền đến cảm giác tê dại, để cho khuôn mặt nàng đỏ lên, thầm nghĩ: Thủ đoạn bức cung của Đại Hoàng tử rất đặc biệt, hết sức biến thái.

...

Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết:

Nay Đại Hoàng tử Tây Môn Hạo, tự tiện giết hộ vệ trong cung! Máu nhuộm đỏ điện Hoàng tử! Niệm tình bệnh mới khỏi, lâm vào ma chứng. Nhưng là, tội chết có thể miễn, tội sống khó tha!

Đặc biệt sung quân Đông Lẫm thành, giúp quan binh chống lại Thú tộc, lập công chuộc tội! Ngay hôm nay lên đường!

Khâm thử!

"Tạ long ân bệ hạ!"

Tây Môn Hạo tạ lễ, tiếp chỉ. Nhìn thoáng qua sắc trời còn chưa có sáng, đoán chừng là Hoàng đế muốn để chính mình rời đi trong âm thầm!

"Điện hạ, Hoàng tử phi đâu? Làm sao chỉ có một cái cung nữ?"

Võ Thánh tuyên chỉ xong, nghi ngờ nhìn thoáng qua Bích Liên lưng đeo một bao quần áo nhỏ, lại không nhìn thấy thân ảnh Hoàng tử phi.

"Ha ha, Hoàng tử phi về nhà ngoại rồi, ta đi Đông Lẫm thành trước, nàng qua sau. Còn cung nữ thái giám… Ai! Võ công công a! Tình huống ta thế nào chẳng lẽ ngươi còn không hiểu rõ? Còn phải đa tạ phụ hoàng cho ta tám tên hộ vệ đây."

Tây Môn Hạo cười có chút đắng chát, nhìn thoáng qua tám tên hộ vệ phía sau Võ công công, ngẫm lại một Đại hoàng tử như mình thật đúng là thảm hại.

Đương nhiên, thánh chỉ nói cho hắn chống lại Thú tộc lập công chuộc tội gì đó cũng chỉ là lừa gạt đại thần. Hắn lần này đi Đông Lẫm thành là để tránh đầu sóng ngọn gió.

Võ công công liếc mắt nhìn Tây Môn Hạo thật sâu, phát hiện Đại Hoàng tử quả thật đã có thay đổi rất lớn.

"Hoàng tử điện hạ, xe ngựa đã đến bên ngoài Huyền Võ môn, thừa dịp trời còn chưa sáng, tranh thủ thời gian lên đường đi."

"Ai! Ta đường đường một Đại Hoàng tử, rời hoàng cung đi ra ngoài cũng phải lén lén lút lút! Thật nhục nhã! Chờ xem, sớm muộn cũng có một ngày, Hạo gia sẽ trở lại!"

Tây Môn Hạo con ngươi thâm thúy lóe lên một đạo lợi mang, quay đầu lại nhìn thoáng qua điện Hoàng tử, sau đó không còn chút lưu luyến nào hướng thẳng đến Huyền Võ môn.

...

"Kẽo kẹt C-K-Í-T..T...T!"

Theo Huyền Võ môn bị kéo ra một cái khe hở, đoàn người lặng yên không tiếng động rời khỏi hoàng cung.

Bên ngoài Huyền Võ môn có một cỗ xe hai con ngựa kéo và một tên phu xe, còn có tám tên hộ vệ đang cưỡi chiến mã theo ở phía sau.

Tây Môn Hạo quay đầu nhìn thoáng qua Huyền Võ môn đang chậm rãi đóng cửa, sau đó hướng mắt lên trên. Chỉ thấy Tây Môn Phá Thiên đang đứng lẳng lặng nhìn mình.

"Ai… đi thôi."

Quay đầu nhìn lại Huyền Võ môn, trong lòng hắn âm thầm quyết định: Chính mình sớm muộn cũng phải trở về, lấy lại hết thảy mọi thứ thuộc về mình.

"Giá!"

Phu xe hất roi lên, bánh xe ngựa chậm rãi chuyển động, phía sau là tám tên hộ vệ đi theo hộ tống, theo đường lớn hướng thẳng đến cửa thành mà đi.

...

"Bệ hạ, Đại Hoàng tử chỉ dẫn theo một cung nữ." Võ Thánh khom người đứng sau lưng Tây Môn Phá Thiên.

"Hắn hết sức thông minh." Tây Môn Phá Thiên nhìn xe ngựa đang dần biến mất, thản nhiên nói.

"Bệ hạ, hộ vệ có phải hay không có chút ít?"

"Ít sao? Không ít! Nếu như hắn không thể sống sót, coi như bị bệnh chết đi. Như thế cũng đỡ một trận lộn xộn. Nếu như trẫm thật muốn bảo vệ hắn, đã sớm cho một đội Kim Y Vệ đi theo, như thế hắn có thể bình an đến Đông Lẫm thành. Nhưng như vậy thì còn gọi gì là lịch luyện?"

Tây Môn Phá Thiên rất rõ ràng thế cục bây giờ, nhưng hắn làm Hoàng đế, có đôi khi phải hết sức vô tình. Đối mặt với lựa chọn lưỡng nan, chỉ có thể nghe theo mệnh trời. Hơn nữa, dọc theo đường đến Đông Lẫm thành, cũng có thể để Đại Hoàng tử chưa từng ra khỏi hoàng cung này lịch luyện một phen.

Võ Thánh khóe mắt run lên, hoàng gia vĩnh viễn tràn đầy sự lãnh khốc vô tình. Bởi vì cái gọi là: Nhà đế vương trước nay đều vô tình!

"Bệ hạ, Hoàng tử phi không đi cùng, Đại Hoàng tử nói là đã về nhà ngoại."

"Nhà ngoại? Hừ!"

Tây Môn Phá Thiên cười lạnh một tiếng, quay đầu nhìn thoáng qua phương hướng điện Hoàng tử, âm u nói: "Phan Thế Mỹ thật là sinh được một nữ nhi tốt. Rất tốt! Võ Thánh, phái người đi phủ Tể tướng báo tang, nói: Hoàng tử phi, thời điểm tắm rửa vô tình chết đuối."

Võ Thánh sắc mặt thay đổi, nghe ý tứ bệ hạ thì Hoàng tử phi đã chết! Hắn không khỏi nhớ tới cái bộ dáng bình thản của Tây Môn Hạo lúc nhắc đến Hoàng tử phi, nhịn không được rùng mình một cái.

"Nô tài tuân mệnh."

"Hừ! Kỳ thật, Đại lang không giết tiểu tiện nhân kia, trẫm cũng sẽ không để nàng sống."

Tây Môn Phá Thiên hai mắt như câu, trên người toát ra một cỗ sát khí nhàn nhạt.

Nếu nói Đại Hoàng tử là trò cười của hoàng cung, thì Phan Ngân Liên là sỉ nhục của hoàng cung! Cho nên, nữ nhân này phải chết!

Võ Thánh nhìn thoáng qua sắc trời, nhỏ giọng nói: "Bệ hạ, đã đến lúc vào triều."

"Đúng vậy a… Đã đến lúc vào triều. Nhưng so với vào triều, trẫm vẫn là muốn ra ngoài, ra khỏi cái hoàng cung ngột ngạt này hơn."

Tây Môn Phá Thiên nhìn bầu trời bắt đầu sáng lên, trên đường cái bắt đầu xuất hiện các cỗ xe ngựa của đại thần. Chỉ một chốc nữa, hắn sẽ phải đối mặt với vô số tấu chương vạch tội Đại Hoàng tử.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.