Tối Cường Hệ Thống

Chương 1002: Dám Giết Ta?



Người dịch: Tài
Biên: Kira123
Team dịch: Vạn Yên Chi Sào

Đám người Lâm Hào Minh buông đũa trong tay xuống, trong lòng bảy đại gia chủ cũng rõ ràng, hiện tại đến lúc tính sổ đám kia rồi.

Giờ khắc này, sắc mặt ba người Ninh Thiết Khôn sợ hãi, nội tâm họ bắt đầu run sợ nhảy lên.

Lâm sư huynh đứng trước mặt bọn họ, một câu cũng chưa nói, nhưng cho bọn họ áp lực rất lớn, áp lực kia vô như đỉnh Thái sơn, khiến người ta run như cầy sấy, tâm thần sợ hãi vạn phần.

- Sư huynh...

Hai người Chu Quân cùng Vương Vân nuốt một ngụm nước bọt, căng thẳng vạn phần.

- Các ngươi nói xem, việc này nên giải quyết như thế nào?

Lâm Phàm mở miệng nói,sau đó cúi đầu nhìn ba người, lửa giận trong lòng hắn đang thiêu đốt, bọn này thật gan nha, phải nói rất có gan mới đúng, dĩ nhiên đến nhà mình diễu võ dương oai.

- Sư huynh, chúng ta thật sự không biết, đều là do tên Ninh Thiết Khôn này kéo chúng ta tới đây, nếu như chúng ta biết đây là nhà huynh, dù chúng ta có mười lá gan cũng không dám làm càn như thế trước mặt người thân của Lâm sư huynh.

Chu Quân cùng Vương Vân khóc lóc kể lể.

Lâm sư huynh, một trong mười ba vị tông chủ dự bị, huynh ấy có giết chết bọn họ, tông môn cũng sẽ không có bất kỳ phản ứng nào, nhiều nhất cũng chỉ nhắc nhở một hồi, hơn nữa, lúc này bọn họ lại là bên sai, Lâm sư huynh có chém giết bọn hắn, tông môn cũng sẽ không nói gì.

Lâm Hào Minh đứng một bên, trong lòng dương dương tự đắc, nhi tử đang lấy lại mặt mũi cho mình nha, lúc trước bị đối phương đùa bỡn rất khó chịu và nhục nhã, nhưng giờ con trai trở về, những nhục nhã khổ cực lúc trước lại tính là cái gì.

Giờ này, gia chủ bảy gia tộc lớn cùng Lâm Hào Minh đều có ý nghĩ giống nhau, tuy Lâm thiếu gia không có bao nhiêu liên hệ với bọn hắn, nhưng Lâm thiếu gia lại chiếu cố cả bảy nhà bọn họ, khiến họ rất vui mừng.

Những tên đệ tử của mấy tông môn cao cao tại thượng kia trong mắt bọn họ lại có thể thế nào?

Nếu Lâm thiếu gia tới, chúng cũng phải quỳ trên mặt đất, bình thường lúc bọn họ ăn cơm, cũng sẽ tìm một số nghệ nhân biểu diễn để tăng thêm không khí vui vẻ cho bữa ăn.

Nhưng hôm nay, mặc dù có chút bất ngờ, nhưng thời điểm dùng cơm lại có mấy âm thanh dập đầu kia vang lên, khiến họ cảm thấy rất mới mẻ và vui vẻ.

- Con trai à, hai sư đệ này của con đúng là không bất kính với chúng ta, nên con có thể xem xét tha cho họ đi.

Lâm Hào Minh biện hộ cho hai người kia, dù sao hai người cũng là sư đệ của con trai mình, bất kể nói thế nào, cũng là người cùng tông môn, nếu như náo động quá căng, sợ sẽ khiến tiểu Phàm rước phiền phức.

Chu Quân cùng Vương Vân vừa nghe thế, trong lòng cảm kích không thôi, quay qua dập đầu về phía Lâm Hào Minh, bọn họ không ngờ phụ thân sư huynh lại nói đỡ cho mình, đồng thời. trong lòng họ càng hận Ninh Thiết Khôn ngất trời.

Tất cả đều là do thằng ngáo này gây ra, nếu không phải hắn, những chuyện này đã không phát sinh rồi.

Đáng ghét!

Chỉ cần tránh được một kiếp trong tay sư huynh, bọn họ nhất định sẽ cố gắng giáo huấn tên Ninh Thiết Khôn này một trận.

- Hai người các ngươi, tội chết có thể miễn nhưng tội sống khó tha, các ngươi hẳn biết phải làm sao rồi đúng không?

Âm thanh Lâm Phàm rất bình tĩnh vang lên.

Nhưng trong phòng lại yên tĩnh.

Lâm Hàm Ngọc kinh hãi nhìn đệ đệ mình, nàng không ngờ đệ đệ đã trưởng thành đến mức độ này, hai người này là đệ tử nội môn của Thiên Địa Tông, so với những môn phái nhỏ như các nàng, địa vị của họ đã rất phi phàm rồi, không phải người như các nàng có thể sánh được.

Ba vị sư tỷ đứng im một chỗ nhìn cảnh này cũng trợn tròn mắt, một câu cũng không dám nói, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh.

Đối với các nàng, tình cảnh trước mắt này đã khiến các nàng kinh hãi, không biết nên nói cái gì cho phải.

Chu Quân và Vương Vân liếc nhau một cái, trong mắt họ không có chút ý tứ phản kháng, mà hiện lên một tia vui mừng, vui mừng vì không phải chết.

Trong tình cảnh hiện tại, đây là sự khoan dung lớn nhất mà Lâm sư huynh cho bọn họ rồi, nếu như họ vẫn chưa thể để Lâm sư huynh hài lòng, họ có chết cũng đáng đời.

Thời khắc này, Chu Quân và Vương Vân đưa hai tay ra sau đó cắn răng, khởi động pháp lực, tự bạo hai tay.

Xoạt xoạt!!

- Để phụ thân của sư huynh rót rượu cho hai người chúng ta, nên đôi tay này phải chém đi.

Hiện trường không có cảnh máu me dầm dề nào như tưởng tượng của mọi người, hai cánh tay kia dưới ảnh hưởng của pháp lực, trong nháy mắt tan thành mây khói.

Nhưng điều này không quá lo lắng, vì thực lực hai người đã đạt đến Viễn Cổ cảnh, nên có thể đoạn chi sống lại.

- Cút sang một bên, sau khi trở về, tự mình đi tới tông môn lãnh phạt đi.

Lâm Phàm lạnh lùng quát, nếu như không lập uy, sau này bọn chúng có thể gây thêm nhiều chuyện nữa.

Những bình dân bên ngoài nhìn thấy tình huống bên trong, nhất thời kinh hãi.

- Thật bá đạo, Lâm thiếu gia thật quá đẹp trai đi, hai người kia dĩ nhiên trực tiếp tự cắt đứt hai tay của mình.

- Ha ha, bá đạo? Nếu không phải Lâm lão gia tử mở miệng biện hộ cho hai người kia, ta sợ hai người khó bảo toàn được tánh mạng của mình ấy chứ.

- Không khoa trương như vậy chứ, bất kể nói thế nào, hai người đó cũng cùng tông môn với Lâm thiếu gia mà.

- Cái này tính là gì, ngươi không thấy Lâm thiếu gia có địa vị gì à, hai người kia vừa nhìn thấy Lâm thiếu gia đã bị doạ cho bối rối rồi, coi như Lâm thiếu gia giết hai người này đi, cũng không có bất kỳ sự tình gì xảy ra đâu.

- Điều này cũng đúng, chỉ là không biết tên còn lại sẽ bị như thế nào, ta nghe nói người kia là công tử của tông môn nào đó thì phải, xem ra địa vị hắn cũng rất cao.

...

Bình dân Thăng Long Thành vẫn thảo luận rất sôi nổi, bọn họ chưa bao giờ nhìn thấy cảnh tượng như thế này, giờ bọn họ quan sát từ đầu đến cuối để mở mang tầm mắt mới được.

- Tạ ơn sư huynh tha chết.

Hai người Chu Quân cảm kích rơi nước mắt, cao giọng nói, nội tâm bọn họ thật bị doạ cho sợ rồi.

Mãi đến khi nghe được lời Lâm sư huynh nói, hai người họ mới khẽ thở phào nhẹ nhõm.

Hai người lui sang một bên, hạ thấp đầu xuống, không dám nói lời nào.

Ba vị sư tỷ Lâm Hàm Ngọc nhìn thấy tình cảnh này, thân thể khẽ run, đặc biệt là hai vị sư tỷ không có tình cảm tốt với Lâm Hàm Ngọc, nhớ tới thái độ của mình trên bàn cơm, càng toát mồ hôi lạnh.

Cũng may, đệ đệ của Hàm Ngọc sư muội cũng không làm gì với các nàng cả.

Đồng thời, các nàng cũng hối hận không thôi, các nàng không nghĩ đến khả năng Hàm Ngọc có một đệ đệ bá như vậy, nếu sớm biết, bọn họ khẳng định sẽ giao hảo cùng Hàm Ngọc, giữ gìn tốt mối quan hệ chứ đâu có lạnh nhạt như bây giừo.

Hối hận, thật sự quá hối hận.

...

Lúc này Lâm Phàm đứng trước mặt Ninh Thiết Khôn.

Mồ hôi trên trán Ninh Thiết Khôn cuồn cuộn chảy xuống, trong lòng hắn căng thẳng, sợ sệt vạn phần.

Hắn lén nhìn Lâm Phàm, liền cảm giác, lòng mình giống như bị hấp dẫn vào trong đó vậy.

- Ta... Ta…

Ninh Thiết Khôn vô cùng sốt sắng, nói chuyện bắt đầu lắp bắp.

Nội tâm hắn thật sự rất sợ, sau cùng, hắn đưa ánh mắt nhìn về phía hai người Chu Quân, hi vọng hai người giúp mình nói chuyện, nhưng hai người kia một mặt hờ hững, không để ý tới hắn chút nào.

- Lâm sư huynh, phụ thân ta là tông chủ Thiết Kiếm Tông, kính xin huynh tha ta một mạng.

Ninh Thiết Khôn lên tiếng van xin.

Lá bài tẩy lớn nhất hiện tại của hắn chính là thân phận phụ thân, hắn hi vọng đối phương có thể xem xét đến phân lượng này mà tha cho mình một mạng.

Xoạt xoạt!

Trong lúc này, Lâm Phàm trực tiếp nâng Ninh Thiết Khôn lên.

- Người nhà Lâm Phàm ta, là thứ mà loại người như ngươi có thể nhục nhã sao?

Lâm Phàm lạnh lùng gân giọng, trong đó đầy rẫy sát ý, bất cứ lúc nào cũng có thể bóp chết Ninh Thiết Khôn.

Ninh Thiết Khôn nghe như thế, sắc mặt trắng bệch.

- Ngươi muốn giết ta sao?

Ninh Thiết Khôn không dám tin, hắn không nghĩ tới đối phương thật sự muốn giết hắn.

Trong lòng hai người Chu Quân cùng Vương Vân run lên, bởi vì bọn họ biết Lâm sư huynh thật sự sẽ chém giết tên Ninh Thiết Khôn này.

- Hừ, nhớ kỹ lấy, người dám làm nhục người nhà ta, kết cục chỉ có một, đó là lấy mạng đến cọ rửa.

Thời khắc này, sát ý của Lâm Phàm đã sôi trào đến đỉnh điểm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.