Lâm Phàm rất muốn nói với ba tên kia một câu, “ Thời điểm chưa hiểu rõ lẫn nha, tuyệt đối không giao phía sau lưng cho người khác”. Bây giờ nói cái gì cũng đã chậm, bởi vì Lâm Phàm đã ra tay, dao găm ngắn nhỏ kia của hắn đã âm chết không biết bao nhiêu người a.
- Ngươi…
Cửu Lê Tổ Tiên không biết gì hơn, không dám tin tưởng những gì đang diễn ra trước mắt, hắn không nghĩ tới tên gia hỏa kia dĩ nhiên sẽ động thủ vào lúc này, khiến hắn vô cùng bất ngờ. Hắn biết đối phương biết bọn họ là ai, giữa song phương không có vạch trần, cũng đều đang đợi thời kì ra tay, nhưng hắn vĩnh viễn không ngờ đối phương ra tay vào lúc này.
Lâm Phàm run vai, vỗ vỗ vai đối phương, lại thêm một đao đâm sau lưng đối phương.
- Nhớ kỹ, đừng giao lưng cho người xa lạ, khi ngươi minh bạch đạo lý này, đã quá muộn rồi.
Lâm Phàm tỏ vẻ tiếc nuối, Cửu Lê Tổ Tiên làm sao nghĩ chuyện sẽ xảy ra như vậy, vô cùng uất ức, thật sự rất oan ức, hắn đường đường là cao thủ Tổ cảnh, nhưng hắn hoảng sợ phát hiện, Tiên chi pháp tắc trong cơ thể đang không ngừng đổ nát, bị hủy diệt dưới luồng vô tận kiếm ý kia, hắn không cam lòng, thật sự không cam lòng, nhưng hết thảy đều đã chậm.
Lâm Phàm giơ tay, năm ngón tay chụp trên mặt Cửu Lê Tổ Tiên, đẩy một cái, khiến Cửu Lê Tổ Tiên ngửa ra sau, thân thể ngã trên mặt đất, run sợ đến chết, hắn cũng không biết tất cả những thứ này đến cùng vì cái gì, mà Lâm Phàm chưa bao giờ thấy thoải mái như vây, thoải mái, thật sự quá thư thái, hắn muốn cái cảm giác này. Giờ khắc này, Mặc Thanh Toàn cũng nhìn trợn tròn, hiện tại nàng đã biết rõ Hắc Ma điện chủ rốt cuộc chết như thế nào, giờ nàng rất muốn ly khai nơi này, nhưng hai chân nàng lại giống như khối thép, không thể động đậy, như bị cố định.
- A... Ngươi lại dám giết sư huynh, ngươi…
Sắc mặt Trịnh Càn Khôn vô cùng kinh hãi, không thể tin chuyện đang xảy ra.
- Khà khà.
Lâm Phàm cười cười, tiếng nhắc nhở của hệ thống nhanh chóng truyền đến.
- Keng, chúc mừng Kí chủ đã chém giết cường giả Tổ cảnh.
- Keng, chúc mừng điểm kinh nghiệm của Kí chủ đã tăng cường...
Nhìn số điểm kinh nghiệm đang gia tăng, Lâm Phàm mừng rỡ trong lòng, nhanh hơn, thật sự nhanh hơn, sau đó hắn đưa ánh mắt nhìn hai người kia, lúc này, sắc mặt Trịnh Càn Khôn cùng Bích Lưu tiên hoàn toàn trắng bệch.
- Chạy.
Sư huynh bị đối phương chém giết dễ dàng như vậy, khiến bọn họ đã không có một tia phản kháng, mặc dù bọn họ là đệ tử của phó tông chủ, nhưng ở trước mặt một cường giả kinh khủng như thế, bọn họ không có một chút sức phản kháng nào, thân hình Lâm Phàm hơi động, chém ra một đao, thu gặt tính mạng của bọ họ.
- Keng, chúc mừng kí chủ đã chém giết một cường giả Kim tiên đại viên mãn.
- Keng, chúc mừng kí chủ đã thu được... kinh nghiệm...
Trong nháy mắt liền thuấn sát, không chút do dự.
- Cứu mạng, cứu mạng…
Bích Lưu tiên tử giờ này kêu la thảm thiết, dung nhan tuyệt mỹ của nàng cũng lộ ra vẻ sợ hãi vô cùng.
Leng keng!
Bích Lưu tiên tử điên cuồng trốn chạy, nhưng nàng lại đụng phải một bóng người.
- A, đừng có giết ta…
Bích Lưu tiên tử nhìn thấy khuôn mặt người trước mắt, sợ hãi hoa dung thất sắc, như gặp phải quỷ, tuy thực lực nàng rất cường hãn, trong tông môn, nàng không úy kỵ bất kỳ người nào, nhưng giờ khắc này, nàng bị dọa gần chết. Người trước mắt này, không phải người mà là ma quỷ, lúc này Lâm Phàm đang ôm Bích Lưu tiên tử, vỗ vỗ sau lưng đối phương, nhẹ nhàng an ủi.
- Đừng sợ...
Thanh âm này tuy ôn nhu, nhưng khi vào tai Bích Lưu tiên tử, lại như ma âm, như muốn lấy mạng nàng, Bích Lưu tiên tử liền khóc sướt mướt, cầu khẩn.
- Đừng giết ta có được hay không? Ta sẽ trở thành người hầu cho ngươi, ngươi để ta làm bất cứ chuyện gì cũng được, ta đều thỏa mãn ngươi, dù cho... Dù cho...
Dần dần, khuôn mặt nàng ửng hồng, như đang nghĩ đến một chuyện rất xấu hổ. Đồng thời, nàng còn ưỡn bộ ngực lên, để thân thể hoàn mỹ của nàng dán sát lên người Lâm Phàm, nàng hy vọng có thể lấy lòng đối phương, để hắn tha nàng một mạng.
- Thực là một mỹ nhân, ta có chút không nở hạ thủ.
Lâm Phàm cảm thán, Bích Lưu tiên tử nhìn Lâm Phàm, yên lặng gật đầu.
-Ừm, ta...
Xì xì!
Trong nháy mắt đó, tiếng chủy thủ xuyên thấu vang lên.
- Đáng tiếc, tuy nàng rất đẹp nhưng ta rất tiếc, chỉ có thể trách nàng tiến vào sai tông môn…
Lâm Phàm tiếc nuối, cường hãn kiếm ý nhanh chóng tràn vào cơ thể Bích Lưu tiên tử, trong nháy mắt phá nát toàn Kim Tiên pháp tắc, đôi mắt tràn ngập vô hạn phong tình của nàng dần dần mờ đi, mất đi phong thái dĩ vãng, Lâm Phàm đẩy Bích Lưu tiên tử ra, nhìn thân thể đang phiêu đãng trong hư không, trong lòng cảm thấy tiếc nuối.
- Ai, thế gian lại mất đi một vị mỹ nữ nữa rồi.
- Keng, chúc mừng Kí chủ đã chém giết cường giả Kim tiên đại viên mãn.
- Keng, chúc mừng Kí chủ đã thu được... kinh nghiệm...
- Keng, tu vi tăng lên.
- Tu vi: Tổ cảnh sơ kỳ
Ầm ầm!
Khí tức Lâm Phàm bạo phát, Tổ cảnh pháp tắc quấn quanh thân hắn, Lâm Phàm mừng rỡ, tu vi hắn đã thăng nữa rồi, cảm giác này thật sự quá thoải mái, giờ hắn cũng lười những bảo bối trên người ba người kia, lúc trong Tam Hoàng thiên khố hắn đã lấy được một số thứ tốt, một món tài sản khổng lồ, sao hắn còn để ý những món đồ lặt vặt kia.
- Tại sao Nngươi lại muốn giết bọn họ?
Mặc Thanh Toàn kinh hãi nói, không dám tin tưởng.
-Tông môn bọn họ muốn giết ta, sao ta lại không thể giết bọn họ?
Lâm Phàm cười nhẹ trả lời, Mặc Thanh Toàn nuốt một ngụm nước bọt, sau đó sốt sắng nói.
- Ngươi cũng muốn giết ta ư?
Lâm Phàm không trả lời, mà nắm tay kéo nàng rời khỏi nơi này, nơi đây không nên ở lâu, đi sớm một chút thì hơn.
….
Vượt qua vô số thời không, mãi đến một địa phương xa lạ.
Mặc Thanh Toàn như mất đi hết sức sống, co quắp ngã trên mặt đất, sau đó ngẩng đầu nhìn phía Lâm Phàm, lại hỏi.
- Ngươi cũng muốn giết ta?
Lâm Phàm cười cợt, từ từ nói.
- Ừ.
Mặc Thanh Toàn kinh hãi.
- Trấn Ma Thiên Phái của ta cũng không chọc giận ngươi, ta tuy muốn Côn Lôn Thần Sơn, nhưng ta chưa từng có ý muốn giết ngươi mà.
Lâm Phàm run vai, bình tĩnh nói.
- Ai biết được.
Mặc Thanh Toàn cảm giác đối phương không tin lời nàng, vô cùng kích động nói.
- Thật sự, ta thật không có muốn giết ngươi mà…
Hện tại nàng rất sợ, thật sự rất sợ, đặc biệt là lúc nhìn thấy đối phương không nương tay chém giết ba tên đệ tử Côn Lôn Thần Tông, trong đó còn có một cô gái, khuôn mặt tuyệt thế, không hề kém nàng, bất kỳ nam tử nào thấy được dung nhan ấy mà không động tâm, chắn chắn tên kia bê đê rồi, nhưng trong ánh mắt tên này, lại không có một tia gợn sóng, nói giết liền giết, vô cùng khủng bố, thật sự quá kinh khủng, nàng đang lo lắng Lâm Phàm thật sự là gay thì đời nàng thảm rồi. Lâm Phàm trầm mặc nhìn Mặc Thanh Toàn, trên mặt lộ thần sắc khó khăn, có chút buồn bực nói.
-Ta cũng không biết nên xử lý như thế nào đây? Ngươi thấy ta nên làm sao?
Mặc Thanh Toàn nghe Lâm Phàm nói thế, tâm thần run lên, thân thể cũng bắt đầu run rẩy. Vừa lúc đó, Mặc Thanh Toàn đột nhiên kinh hoàng hô to.
- Ngươi muốn làm gì ta?
- Ngươi nếu không muốn chết, vậy ngoan ngoãn để ta độ hóa đi.