Nghe tiếng nhắc nhở, Lâm Phàm càng khoan khoái, trời không phụ lòng người, chỉ cần cố gắng, nhất định sẽ có hồi báo.
- Khoan, các sư huynh đệ, mau dừng tay, hình như hắn không chịu được nữa rồi.
Trong lúc Lâm Phàm còn đắm chìm trong khoái lạc, một gã đệ tử ngoại môn kinh hô một tiếng.
- Cái gì?
- Giận quá mất khôn rồi, tất cả đều là đồng môn, tại sao chúng ta có thể làm ra chuyện như vậy chứ.
- Mau đưa đi chữa thương, không thể để xảy ra chuyện lớn được.
Hàn Lục vẫn đứng ở cách đó không xa, nhìn mọi việc trước mắt, khóe miệng lộ ra tươi cười: nếu gã này mà chết thật thì là xứng đáng.
Mà giờ khắc này Lâm Phàm cũng vội vàng cất tiếng, chửi ầm lên:
- Bọn cặn bã các ngươi, chỉ bằng các ngươi cũng mơ tưởng đánh chết ta á, quả thực là tự dát vàng lên mặt mình, ta khinh cả đám các ngươi…
Nụ cười trên mặt Hàn Lục cứng lại, vẻ mặt biến đội, có chút kinh ngạc, cũng có chút khó tin.
Chuyện này quả thực là không thể nào.
- Khốn khiếp, còn dám chửi.
Đám đệ tử ngoại môn đã dừng tay, giờ nghe người này không biết hối cải mà còn tiếp tục chửi bậy thì lại động thủ.
"Đinh, Thái Cấp Ma Thân exp +2000."
"Đinh, Thái Cấp Ma Thân exp +3000."
"Đinh, Thái Cấp Ma Thân exp +1000."
Lâm Phàm hưởng thụ cảm giác thoải mái theo mỗi lần được nhắc nhở exp tăng trưởng. Đám ‘cây kinh nghiệm’ này càng dùng sức thì Lâm Phàm càng vui vẻ, thế nhưng còn một việc khiến hắn tiếc nuối là vẫn còn không ít đệ tử ngoại môn cúi đầu đứng trầm mặc ở vòng ngoài, không chịu tiến lên tặng exp cho mình.
- Tên khốn này, mau xin lỗi bọn ta.
Vương Thiên Phong phẫn nộ quát.
- Để ta cúi đầu trước đám khốn khiếp chỉ biết khi dễ nữ tử như các ngươi sao, nằm mơ đi.
Lâm Phàm vui sướng, phối hợp quát to lên.
- Chúng ta không có khi dễ người, tại sao ngươi lại nhục mạ chúng ta?
Đám đệ tử ngoại môn đang giáo huấn Lâm Phàm nghe thế phẫn nộ phản bác.
Bọn hắn không có làm cái gì, chẳng phải chỉ đứng một bên xem náo nhiệt mà thôi, tự dưng bị sỉ nhục.
- Chửi mắng các ngươi thì làm sao, ta cứ chửi đấy, ngon thì đánh đi.
Lâm Phàm dùng vẻ mặt thích ăn đòn quát to nói.
- Các sư huynh đệ, cùng hắn nói nhảm làm gì, hôm nay chúng ta phải cho hắn biết kết cục của việc nói bậy.
Vương Thiên Phong hổn hển nói.
Từ khi theo Dịch sư huynh đến nay, chưa từng có ai dám nói như thế với hắn, Lâm Phàm xem như người ‘bóc tem’.
....
Lâm Phàm vì để cho bọn hắn có cảm giác thành tựu, cũng cố căng họng mà rên la, thảm thiết đến độ kinh thiên động địa.
Mỗi khi những ‘cây kinh nghiệm’ này chuẩn bị thu tay, Lâm Phong lại mở mồm chọc tức.
"Bốp… Bịch."
Giờ khắc này trong phòng ăn như cái chợ vỡ, rất nhiều ngoại môn đệ tử đều không rõ vì sao vây quanh.
Bọn hắn nhìn từ đầu tới cuối, trong lòng cũng bội phục không thôi đối với vị đồng môn bị quần ẩu đến kêu la thảm thiết mà vẫn không chịu thua này.
Đây gọi là tính khí không chịu thiệt sao? Nhiều người như vậy, đánh không lại, nhận thua không được sao? Đợi sau này tu vi tăng lên, báo thù từng người không được sao?
Hẳn đây là tinh thần không chịu nhục a!
- Có phục hay không…
Vương Thiên Phong giờ phút này mệt đến đứt hơi. Tu vi Hậu Thiên cấp sáu, nội khí hùng hậu, lý ra không thể mệt như vậy mới phải.
Mới bắt đầu, Vương Thiên Phong cũng không dám dùng toàn lực đánh Lâm Phàm, nhưng sau đó lại phát hiện, kẻ này chỉ có rên to chứ không biết tắt thở, bức cho Vương Thiên Phong phát hỏa.
Bởi vậy phần sau Vương Thiên Phong sử dụng toàn bộ khí lực.
- Phục em gái ngươi, Lâm Phàm ta không phục trời, không phục đất, tên cặn bã ngươi có đánh chết ta, ta cũng không phục.
Lâm Phàm chửi đáp lời.
- Ngươi…
Vương Thiên Phong thở phì phò chỉ vào Lâm Phàm, không biết phải nói cái gì.
Chẳng lẽ người này làm bằng sắt sao?
"Đinh, Thái Cấp Ma Thân exp + 800."
"Đinh, Thái Cấp Ma Thân exp + 600."
Giờ phút này Lâm Phàm cả kinh, chuyện gì đây, sao exp lại tăng ít như vậy? Tiếp đó Lâm Phàm ngẩng đầu liếc nhìn quanh, đột nhiên phát hiện đám đệ tử ngoại môn vốn ‘hăng say’ đánh đấm mình, giờ từng người sắc mặt đỏ bừng, giống như là mệt chết.
Cái đệch…
Lâm Phàm cũng bó tay bó chân, chẳng lẽ đám người này đều là ‘thanh niên 1 phút’ sao? Chưa gì đã xong, ca còn chưa cảm nhận được gì đây.
Không được, bản đại gia rên la lớn hơn để kích phát lực lượng của bọn hắn, nếu tốc độ tăng exp chậm như vậy thì đời nào mới có thể thăng cấp a.
- Ái ái, đau chết mất, ta sắp không được rồi.
- Bọn cặn bã các ngươi, ta sẽ không cúi đầu đâu.
- Đám cặn bã chỉ biết khi dễ nữ tử…
....
Phạm Vũ Hân nhìn vị đồng môn đang bị quần ẩu vì mình, trong đôi mắt ôn hòa hiện lên một tia sát ý. Thế nhưng ngay lúc Phạm Vũ Hân định mở miệng thì lại thấy bên ngoài có người đang đến.
- Dừng tay.
Lúc Nghê Minh Dương nghe Doãn sư đệ báo thì sửng sốt, sau đó chạy vội tới đây.
Lâm sư đệ này thật đúng là nghé con không sợ cọp, người nào cũng dám chọc.
Trong tông môn, tuy nói rất hài hòa, nhưng tranh đấu trong đó cũng cực kỳ kịch liệt, không cẩn thận một chút là vạn kiếp bất phục.
Nghê Minh Dương tu vi Hậu Thiên cấp tám, cánh tay giống như ẩn chứa lực lượng vô cùng, đẩy ra toàn bộ người vây quanh Lâm Phàm.
Doãn Mạch Thần nôn nóng bước lên đỡ Lâm sư đệ đang nằm trên mặt đất dậy, sau đó thần sắc khẩn trương kiểm tra một chút. Lâm sư đệ, ngàn vạn lần phải gắng gượng a.
Giờ khắc này, Lâm Phàm ngơ ngẩn người.
Chuyện quái quỷ gì đây, đang làm rất tốt, tại sao lại tan rồi.
- Lâm sư đệ, không có việc gì rồi, Nghê sư huynh đến rồi.
Doãn Mạch Thần thấy Lâm sư đệ ngây ngốc, nghĩ rằng Lâm sư đệ là bị đám người kia đánh đến choáng váng, vội nhỏ giọng an ủi.
Lâm Phàm đờ đẫn nhìn Doãn Mạch Thần. Nếu ánh mắt có thể giết người, giờ phút này Doãn Mạch Thần đã sớm chết mấy trăm ngàn lần.
Hại chết ca rồi…
Chửi bới chọc tức nhiều như vậy, mà tới bây giờ mới phát huy một nửa công hiệu.
Doãn Mạch Thần thấy chỗ Lâm sư đệ vừa nằm là một vũng máu, tức thì giận dữ hét lên với đám đệ tử ngoại môn xung quanh:
- Thân là đồng môn, tại sao các người có thể ra tay ác độc như vậy, có còn tình nghĩa sư huynh đệ đồng môn không?
- Cái này…
Giờ phút này đám đệ tử vừa quần ẩu Lâm Phàm mới nhìn vũng máu trên mặt đất, giật mình, sau đó xấu hổ cúi đầu.
....
- Nghê sư huynh, chuyện này ta nghĩ ngươi hẳn là nên quản tốt vị sư đệ này, nói cũng không thể nói lung tung đâu.
Vương Thiên Phong nhìn Nghê Minh Dương nói.
Tuy rằng tu vi không bằng Nghê Minh Dương, nhưng Vương Thiên Phong lại không hề sợ đối phương. Một phế vật tu luyện mười mấy năm vẫn chỉ có Hậu Thiên cấp tám, hắn căn bản không để vào mắt.
- Hừ, Vương Thiên Phong, chuyện này ta sẽ báo với Mạnh sư huynh, thật muốn nhìn xem chẳng lẽ Dịch sư huynh dạy dỗ một đám toàn là những kẻ chỉ biết cướp đoạt đồ ăn của đồng môn sao?
Nghê Minh Dương nói.
....
Lâm Phàm nhìn rõ tình huống, thầm thở dài. Hôm nay là ngày xui của ca, chọn sai địa chỉ, lần sau nhất định rút kinh nghiệm, tuyệt đối không chọn bừa như hôm nay, bằng không cả bài ‘văn tế’ dài đều uổng phí.
- Sư huynh, đệ có chút khó chịu, đệ muốn trở về nghỉ ngơi.
Giờ phút này Lâm Phàm không còn tâm trí mà ở lại, nội tâm rất khó chịu.
- Sư đệ, đệ gắng lên, để ta đỡ đệ trở về.
Doãn Mạch Thần vội vàng nói.
....
Nghê Minh Dương nhìn Vương Thiên Phong, biết chuyện này là không giải quyết được, cũng chỉ hừ lạnh một tiếng, đỡ Lâm sư đệ rời khỏi nơi này.
Phạm Vũ Hân đứng trong đám người, sau đó yên lặng rời đi.