Lâm Phàm chăm chú lắng nghe, tới chỗ công pháp kia thì cũng há hốc mồm. Thế gian lại có công pháp đặc biệt như vậy sao?
Chuyển sinh bất tử? Đó không phải là chết rồi còn có thể chuyển sang kiếp khác, giữ nguyên ký ức mà tiếp tục trưởng thành? Thật sự là có công pháp như vậy sao?
Giờ khắc này Lâm Phàm nổi giận. Chẳng lẽ Diệt Cùng Kỳ còn chưa được dạy dỗ thành công, lại dám ở trước mặt mình chém gió?
Không khí trong mật thất đột nhiên trở nên áp lực. Diệt Cùng Kỳ cũng phát hiện Lâm Phàm nổi giận, lập tức nói:
- Đệ tử nói tất cả đều là thật, không có một chút giả dối nào. Công pháp này là đệ tử lấy được từ trong một chỗ di tích, nơi đó tông môn cũng ghi chép, là phần sót lại của một đại năng thời kỳ thượng cổ.
- Công pháp kia gọi là gì?
Lâm Phàm hỏi.
- Bất Tử Bất Diệt.
Diệt Cùng Kỳ run run nói.
- Nói ra để ta xem là thật hay giả!
Lâm Phàm nghiêm mặt, thế nhưng trong lòng lại mừng rỡ. Công pháp trâu bò như vậy, nếu mình tu luyện được thì còn không phải một bước lên trời?
Bất Tử Bất Diệt, vừa nghe đã biết khủng vô cùng, hơn nữa còn có hệ thống gia thành khiến nó có thể thăng cấp vô hạn.
- Đệ tử không biết.
Diệt Cùng Kỳ nghĩ nửa ngày, cuối cùng thốt mấy tiếng này, đồng thời ánh mắt sợ hãi nhìn Lâm Phàm.
- Đệ tử thật sự không biết.
Lâm Phàm giận đến độ cười híp mắt nhìn Diệt Cùng Kỳ, cuối cùng là kẻ này vẫn dám dối trá sao? Thật không thể tha thứ.
Lâm Phàm nắm chặt roi da, chuẩn bị tiến hành dạy dỗ lần hai, dự tính dùng thêm chút lực.
Diệt Cùng Kỳ thấy Lâm Phàm đứng lên cầm roi thì toàn thân đều run rẩy.
- Đệ tử thật sự không biết. Lúc ấy có một luồng ý thức tiến vào trong thức hải của đệ tử. Sau khi đệ tử xem rõ công pháp kia thì công pháp đó tức thì hóa thành mơ hồ, không sao thấy rõ lần nữa.
Diệt Cùng Kỳ vội vàng nói, sợ nếu mình chậm chút sẽ lại gặp đòn roi.
Lâm Phàm thấy Diệt Cùng Kỳ sợ hãi như vậy thì mày hơi giãn ra, hẳn là kẻ này không dám nói dối. Vậy đây là có chuyện gì? Chẳng lẽ là do Bất Tử Bất Diệt có bí mật đen tối gì đó nên không thể phục chế?
- Mỗi khi đệ tử nằm mơ sẽ đều mơ thấy một nơi rất kỳ quái. Nơi đó có rất nhiều sinh vật kỳ lạ, cũng có rất nhiều võ giả. Những người này khai thiên lập địa, vươn tay hái trăng sao, không gì không làm được. Thế nhưng đột nhiên tất cả đều chết đi, bầu trời biến thành đỏ như máu, từng thi thể rơi xuống…
Nói đến đây, Diệt Cùng Kỳ giống như nhớ tới chuyện cực kỳ kinh khủng nào đó, tay chân run bần bật.
- Được rồi, câm miệng cho ta.
Lâm Phàm nghe mà đau cả đầu. Thứ tốt trước mắt nhưng không cách nào lấy được, thật sự chỉ biết thở dài.
Mà ngay tại lúc Lâm Phàm chuẩn bị tiếp tục truy hỏi, bên ngoài có tiếng nói vọng vào.
- Trưởng lão, Lâm sư thúc đang ở bên trong trừng phạt Diệt Cùng Kỳ.
Bên ngoài, một gã đệ tử nói.
- Ừ, vào xem xem. Diệt Cùng Kỳ này vô cùng hung ác, không thể để Lâm sư đệ bị thương.
Lâm Phàm trừng mắt liếc Diệt Cùng Kỳ, ý bảo hắn thành thật một chút, sau đó ném roi da trong tay sang một bên, biến đổi về bộ mặt ôn hòa chỉ dạy.
- Ngươi đã biết sai chưa?
....
Người chưởng quản Hình Phạt đường là Thôi trưởng lão. Mỗi khi có đệ tử tông môn bị phạt tới giam cầm nơi này, hắn đều rất đau lòng. Đây đều là tương lai của tông môn a, không ngờ sẽ biến thành như vậy.
Mà kẻ khiến Thôi trưởng lão đau lòng nhất chính là Diệt Cùng Kỳ. Đó là thiên tài trăm năm khó gặp, ai nấy đều cho rằng Thánh Tông sẽ phát dương quang đại trong tay người này, thế nhưng không nghĩ người này lại phát rồ sát hại đồng môn.
Sáu năm hình phạt hoàn toàn là để lưu lại chút hy vọng, chỉ cần người này có một chút hối cải, tông môn cũng sẽ không trách lỗi xưa, một lần nữa trọng dụng.
Thế nhưng, thực tế cho thấy, hy vọng đến bây giờ đã là vô vọng. Diệt Cùng Kỳ này đã hoàn toàn điên rồi.
Hiện giờ Lâm sư đệ muốn cho Diệt Cùng Kỳ cải tà quy chính, tuyệt đối là nằm mơ.
Nhưng khi Thôi trưởng lão đẩy cửa vào, thấy một màn trước mắt thì sắc mặt lập tức biến đổi, bởi xích khóa chân tay Diệt Cùng Kỳ đã được mở ra hết.
Tiếp tục nhìn, lại phát hiện Lâm sư đệ tỉnh bơ ngồi một góc.
- Sư đệ, đệ không sao chứ?
Thôi trưởng lão lập tức tiến lên, quan tâm hỏi, chỉ sợ nghiệt đồ này làm Lâm Phàm bị thương. Thấy Lâm Phàm bình an vô sự, hắn mới thở phào một hơi.
Lâm Phàm cười nhẹ, gật đầu chào rồi khoát tay áo, tỏ vẻ không việc gì.
- Nghiệt đồ, ngươi muốn làm gì?
Thôi trưởng lão nhìn thấy ánh mắt tràn đầy hung ý của Diệt Cùng Kỳ thì cả giận quát. Tu vi đã bị phong ấn mà vẫn dám càn rỡ như thế, quả là hết thuốc chữa.
Tông môn bất hạnh, thật sự là tông môn bất hạnh a.
- Hừ, giết, lão tử liều mạng với ngươi.
Diệt Cùng Kỳ mới ban nãy còn thành thật, giờ lại lên cơn, bật người dậy, mắt trợn trừng toàn tia máu, giống như là muốn liều mạng với đối phương.
Thôi trưởng lão nghiêm mặt lại, tiếc nuối lắc đầu, đã hoàn toàn mất hy vọng ở kẻ này.
Nhưng đúng lúc này, một màn khiến Thôi trưởng lão không thể tin được đã xảy ra.
- Quỳ xuống cho ta.
Lâm Phàm vẫn bình thản ngồi im tại chỗ, mặt không đổi sắc, khẽ nói.
Lâm Phàm đã có một ý tưởng về Diệt Cùng Kỳ. Người này xem như đã bị mình thuần phục, thế nhưng vẫn giữ nguyên hung tính với người khác. Đối với Lâm Phàm thì đây lại hoàn toàn là chuyện tốt.
Câu nói của Lâm Phàm hết sức bình thường, thế nhưng rơi vào trong tai của Diệt Cùng Kỳ thì lại giống như chớp nổ, khiến nội tâm hắn không thể không phục tùng.
"Bịch…"
Trong nháy mắt, Diệt Cùng Kỳ đang hung ác thét gào đột nhiên quỳ rạp xuống đất, cái đầu cao ngạo cúi thật sâu, hung tính vừa xong không còn sót lại chút gì.
- Chuyện này…
Thôi trưởng lão trợn mắt há hốc mồm, không tin nổi chuyện mình đang thấy.
- Điều này sao có thể??
Đám đệ tử đằng sau cũng kinh ngạc nói.
- Diệt Cùng Kỳ này đã đánh mất nhân tính, không để ai vào mắt, sao lại nghe lời như thế?
- Lâm sư thúc tới cùng đã dùng cách gì khiến hắn đầu hàng khuất phục vậy nhỉ? Đến cả tông chủ đại nhân từng tới mà cũng không có cách nào với Diệt Cùng Kỳ này…
....
- Hừ, sao ngươi dám nói chuyện với Thôi trưởng lão như vậy? Còn không mau xin lỗi.
Lâm Phàm không giận tự uy, thản nhiên nói một câu, nhưng lại giống như sấm sét trong tai của mọi người.
Cách nói này bọn họ đều đã từng nghe tông chủ đại nhân nói qua, không hề có tác dụng gì với Diệt Cùng Kỳ.
Mà cảnh tượng hiện giờ, hoàn toàn khiến bọn họ ngây ngẩn rồi.
Diệt Cùng Kỳ ngẩng cái đầu cao ngạo lên, ánh mắt nhìn về phía Thôi trưởng lão và mấy tên đệ tử phía sau đã tràn ngập vẻ sợ hãi.
- Thôi trưởng lão, xin lỗi, đệ tử sai rồi.
Chỉ một câu bình thường ngắn ngủi toát ra từ miệng Diệt Cùng Kỳ, thế nhưng lại làm cho đám Thôi trưởng lão như nghe thấy sấm sét, ngơ ngẩn không dám tin vào tai mình.
Thôi trưởng lão kinh ngạc nhìn sang Lâm Phàm:
- Sư đệ, rốt cuộc là đệ dùng biện pháp gì?
Lâm Phàm chỉ cười khẽ, mặt lộ vẻ tiếc nuối:
- Những đệ tử này đều chỉ là những đứa trẻ lạc lối mà thôi, cần tới chúng ta dẫn dắt chúng nó trở về con đường đúng đắn. Diệt Cùng Kỳ tuy bất hảo, nhưng cũng không phải không thể cứu vớt. Vừa nãy đệ nói chuyện với hắn một hồi, khiến hắn hiểu thêm một số đạo lý, tuy nhiên còn cần phải cố gắng thêm.
Đối với Lâm Phàm, đã có chức nghiệp phụ "Điều Giáo Sư" trâu bò như thế, tuyệt không thể lãng phí đệ tử thiên kiêu này, nhất định phải hảo hảo lợi dụng.
Nếu như có thể dụ Diệt Cùng Kỳ nhập Thánh Ma Tông thì hời lớn rồi.
Nhất là trong mắt Lâm Phàm, Diệt Cùng Kỳ này có liên quan tới công pháp bí ẩn Bất Tử Bất Diệt kia, nhất định là sau này sẽ còn những chuyện hay để hóng.
Thôi trưởng lão nghe Lâm Phàm nói, chỉ biết liên tục thở dài.
Cao tầng tông môn chưa từng dứt ý định khiến Diệt Cùng Kỳ trở lại, thế nhưng Diệt Cùng Kỳ đã sớm hoàn toàn mất đi nhân tính, không để lại chút hy vọng nào.
Thế nhưng giờ Diệt Cùng Kỳ lại nghe lời Lâm Phàm như vậy…