Tối Cường Hệ Thống

Chương 217: Lâm Phàm VS hung thú hình người



Dịch giả: †Ares†

oOo

Đôi mắt to tròn của Gà Con hiện rõ vẻ khinh miệt. Mà dưới ánh nhìn này, đám hung thú đang đi phía trước bỗng run lên, bởi vì chúng nó cảm nhận được một cỗ khí tức bá đạo đang tràn lan tới.

Gà Con nhảy dựng lên, không ngừng kêu to, thân thể tỏa ra hào quang màu đỏ chói mắt.

Một cột sáng màu đỏ phóng lên đến tận trời, trong đó sấm chớp đì đùng, phảng phất có một con phượng hoàng lúc ẩn lúc hiện.

Đám hung thú hoảng sợ mà nhìn, muốn cất bước bỏ chạy, thế nhưng chỉ trong một tích tắc, ánh sáng đỏ kia giống như xuyên qua hư không, xuyên thấu toàn bộ thân thể của đám hung thú.

Đám người trên tường thành nhìn một màn trước mắt mà há hốc mồm, không rõ chuyện gì đang xảy ra.

Ngày hôm nay, có quá nhiều cung bậc cảm xúc xuất hiện trong lòng bọn họ.

- Ò ó o...

Cột sáng tiêu tán, thân hình của Gà Con lại xuất hiện. Gà Con lắc lắc cái đầu, vỗ nhẹ đôi cánh. Giờ khắc này, thời gian giống như ngừng lại. Vô số thi thể hung thú lẳng lằng nằm đó càng làm nổi bật thân hình tí hon đang đứng thẳng ngẩng đầu của nó.

Cũng giờ khắc này, cái bóng kia vẫn rất nhỏ bé, nhưng lại hóa cao lớn vô cùng trong mắt đám người Tiêu Lệ Hải.

Mở cánh ra, vô số hung thú hồn phi phách tán.

Ánh mắt mọi người nhìn về nó, đã giống như nhìn thấy thần linh.

....

- Chúng ta an toàn rồi...

Tiêu Lệ Hải thở phào một hơi thật dài, quay mặt xuống dưới thành mà hô lên. Giọng của ông ta không phải rất lớn, nhưng tất cả mọi người đều hiểu được chuyện gì xảy ra. Một sát na sau, Thanh Lĩnh quận chìm trong tiếng hoan hô ngập trời.

Vô số người rơi lệ đầy mắt, cái cảm giác như được sống lại này thật sự là quá tuyệt vời.

- Ò ó o...

Gà Con ngẩng cao đầu, nhìn về cửa thành đóng chặt, có chút bất mãn kêu to.

- Mau mở cửa thành.

Tiêu Lệ Hải hét lớn, sau đó lập tức đi xuống, cùng mọi người nghênh đón ân nhân cứu mạng.

Khi thấy rõ sinh vật trước mắt, sắc mặt toàn bộ hơi đổi, nhưng rồi lập tức trở về như bình thường.

Tuy sinh vật trước mắt này có hình dáng của một con gà, còn là gà trụi lông, nhưng nhớ đến đây là vật vị đại năng kia lưu lại, nó còn vừa giúp họ thoát hiểm cảnh, thì tất cả lại hoan nghênh nhiệt tình như lửa.

Thế gian nào có gà lợi hại như vậy kia chứ.

- Ò ó o...

Gà Con ngẩng cao đầu kêu to, quay đầu nhìn về phía cánh rừng một cái, cuối cùng giơ cao một chân, bắt đầu bước vào thành, ném Lâm Phàm ra sau đầu.

Giờ phút này, nó hùng dũng bước vào Thanh Lĩnh quận dưới ánh nhìn chăm chú của muôn người.

Chợt, một con gà mái lông bóng mượt chạy qua trước mặt Gà Con. Gà Con dừng bước, mắt sáng lên, thế nhưng trong nháy mắt, ánh sáng ấy lại mờ dần. Nó dùng cái cánh không lông sờ sờ bụng, biểu hiệu mình đang đói.

- Tiêu Liệt, nhanh đi chuẩn bị đồ ăn ngon nhất, chiêu đãi... Chiêu đãi...

Tiêu Lệ Hải cũng không biết nên gọi là cái gì cho đúng.

- Rõ!

....

Tại một nơi trong rừng tậm.

Lâm Phàm đối diện với hung thú hình người, nghe tiếng nhắc nhở của hệ thống, không khỏi cười cười, Gà Con quả nhiên không để cho hắn thất vọng.

Giờ thì phải giải quyết tình huống trước mắt rồi.

- Có gan đến đi.

Lâm Phàm ngoắc ngoắc hung thú hình người.

- Gràooo...

Con hung thú rống lên, lửa trên cơ thể bùng mạnh, đấm mạnh về phía Lâm Phàm.

Lâm Phàm xuất ra Vĩnh Hằng Chi Phủ, chuẩn bị liều mạng với đối phương, bởi hắn rõ thực lực hai bên chênh lệch nhiều thế nào.

Lâm Phàm động thân, tránh một quyền kia, rồi bổ một phủ tới.

Trong một sát na, một cơn lốc cường thế vô cùng đánh úp lại, cái đuôi của con hung thú đã quật trúng người Lâm Phàm.

"Rầm..."

Lâm Phàm bay ra xa giống như một viên đạn.

"Đinh, chúc mừng Bất Diệt Ma Thể gia tăng năm mươi vạn exp."

Lâm Phàm đứng lên, lau đi vết máu ở khóe miệng, thầm cảm thán cảnh giới Tiểu Thiên Vị đại viên mãn quả nhiên không phải là dùng để trưng cho đẹp. Còn may là thân thể hắn có cường độ Tiểu Thiên Vị cao giai.

- Lại đến...

Lâm Phàm nổi giận gầm lên một tiếng, ngón tay chấm vào hư không, không gian nổ tung từng khúc.

Lâm Phàm biết công kích như vậy không thể giết được hung thú này, nhưng hiện giờ có đối thủ tập luyện tốt như vậy, tự nhiên hắn không thể bỏ qua.

Hung thú lại xông tới, tám cái đuôi giống như có ý thức riêng, quất tan hư không.

"Ầm ầm..."

"Đinh, chúc mừng Bất Diệt Ma Thể gia tăng năm mươi vạn exp."

- Trâu thật.

Lâm Phàm hít sâu một hơi, sau đó xuất ra một đống đan dược, bỏ cả vào miệng. Đan dược lập tức hóa thành một dòng nước ấm, chữa trị thương thế cho hắn.

Bỗng hung thú hình người há miệng, phun ra một ngọn lửa có tính hủy diệt về phía Lâm Phàm.

- Tiểu gia muốn từng quyền luyện thịt, chứ không phải ngọn lửa rắm chó này của ngươi.

Lâm Phàm nổi giận gầm lên một tiếng, mạnh mẽ bổ ra một phủ.

"Đinh, chúc mừng Bất Diệt Ma Thể gia tăng một vạn exp."

Ngọn lửa này không tạo bất kỳ ảnh hưởng nào tới Lâm Phàm, exp lại thấp, khiến Lâm Phàm rất khó chịu.

Hung thú hình người hơi sửng sốt, phảng phất là không thể tin được việc đối phương không hề hấn gì trước ngọn lửa của mình. Sau đó, nó nổi giận gầm lên một tiếng, ra một quyền mang theo gió lốc mãnh liệt, hư không chung quanh nắm tay mạnh mẽ nổ tung.

"Ầmmmm..."

"Đinh, chúc mừng Bất Diệt Ma Thể gia tăng bảy mươi vạn exp."

- Thật quá thoải mái...

Lâm Phàm chìm sâu vào mặt đất, phun một ngụm máu tươi, một quyền này còn mạnh hơn ban nãy.

- Lại đến...

Lâm Phàm lắc lắc đầu, lại nuốt một vốc đan dược.

- Gràoooo...

Hung thú hình người triệt để nổi giận, nhân loại nhỏ yếu trước mắt là đang khiêu khích uy nghiêm của nó.

-----oo0oo-----

☼ Mời đọc thêm: [Cổ Tiên Hiệp] Hoàng Đình - tác giả Thân Vẫn Chỉ Tiêm (Đồng tác giả Kiếm Chủng, Huyền Môn Phong Thần, Nhân Đạo Kỷ Nguyên, Bạch Cốt Đạo Cung).

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.