Ngay lúc Lâm Phàm chuẩn bị đánh chết quái vật rực lửa, thì phía trước đột nhiên có động tĩnh.
- Kết trận.
- Giếtttt...
Ở trong một sát na này, đệ tử ba tông xuất hiện, vây lấy quái vật.
Lâm Phàm nhìn tình huống, hiểu rằng con quái vật tu vi Tiểu Thiên Vị trung giai này dữ nhiều lành ít, bởi trong đám đệ tử này không thiếu cường giả.
Thế nhưng, một màn khác thường lại lập tức phát sinh, để hắn phải há hốc miệng.
Quái vật kia đột nhiên ném bảo rương về phía đỉnh đầu đám đệ tử ba tông.
Mà trong đám đệ tử có người lập tức nhảy vọt lên, bắt được bảo rương, rồi khẩn cấp mở ra.
Trong một sát na, một luồng sáng đen lóe lên.
"Xoẹt xoẹt..."
- Sư huynhhhhh...
- Sư đệeeeee....
Từng tiếng kêu thảm thiết vang lên.
Lâm Phàm trợn tròn mắt, điều này sao có thể.
Trong khoảnh khắc bảo rương mở ra, một luồng sáng đen nháy mắt phân ra làm vô số, rồi giống như những thanh kiếm sắc bén, đâm thủng thân thể của đám đệ tử kia.
Ngoại trừ mấy người tu vi cao nhất, khó khăn lắm mới tránh được, còn thì không một ai may mắn thoát khỏi.
Tiếp đó, trên mặt đất phảng phất như có lực hút bí ẩn, hút lấy máu tươi, khiến các thi thể không ngừng khô héo, cuối cùng quắt queo như xác ướp.
Lâm Phàm nhìn những thi thể này, mặt nghiêm lại.
Một màn này thật quen, chính là tình huống trong thần miếu Đà Địa.
- U tà?
Chẳng lẽ cột sáng đen mà mọi người nhìn thấy phóng ra từ cấm địa cũng không phải trọng bảo xuất thế, mà là tên khốn khiếp nấp trong Táng Hải Yêu Địa cố ý làm ra dị tượng, thu hút người tiến vào?
Ngẫm lại lúc trước, mấy đại tông môn muốn đuổi hết tán tu đi, mà trùng hợp là lập tức xuất hiện kẽ nứt trên đất, để đám tán tu có cơ hội vào trong.
Tất cả chuyện này đều là một âm mưu?
Trong lúc Lâm Phàm suy nghĩ, đám đệ tử còn sống sót cũng không may mắn lần nữa, toàn bộ bị quái vật kia dùng một ngón tay xương sắc nhọn đâm thủng ngực, tuyệt khí bỏ mình.
Quái vật đứng nơi đó, khuôn mặt kinh khủng giống như nở một nụ cười, sau đó giơ tay lên, nuốt mấy thi thể đang bị chọc thủng ngực thành xiên ở ngón tay vào trong miệng.
- Thật mạnh...
Giờ khắc này, tim Lâm Phàm đập thình thịch, thực lực của quái vật này tuyệt đối không phải Tiểu Thiên Vị trung giai.
Quái vật ăn thi thể xong, nhặt lại cái bảo rương, đóng lại như cũ, rồi tiếp tục bình thản đi về phía trước.
Trong mắt người không biết chuyện, quái vật này đã hóa thành một cái bảo rương di động. Nhưng trong mắt Lâm Phàm, nó căn bản là một tử thần di động.
* * *
"Bảo tàng di động" tiếp tục đi, và tiếp tục tiêu diệt thêm mấy đám tán tu, giết bằng những kiểu cực kỳ tàn ác, làm cho người ta không rét mà run.
Lâm Phàm nhìn ra được, trên người mỗi tán tu kia đều có một tấm bản đồ.
Bản đồ này chính là địa điểm Táng Hải Yêu Địa trên Thất Thánh Bảo Đồ, đồng thời mặt trên có một hàng chữ viết.
"Bảo tàng của đại năng thượng cổ."
Lâm Phàm thở dài một tiếng, tất cả đều do lòng tham mà ra a. Thế nhưng Táng Hải Yêu Địa này vượt xa Địa Ngục Hỏa Diễm về độ quỷ dị, hẳn không phải là trò quỷ của Thất Thánh. Vậy thì là ai?
"Tử thần di động" kia vẫn từ tốn bước tới, cũng không đi thẳng, mà bắt đầu lòng vòng các ngóc ngách, giống như là ôm cây đợi thỏ.
Tuy nó biểu hiện ra tu vi Tiểu Thiên Vị trung giai, nhưng một đường theo sau, Lâm Phàm rất rõ ràng, sức chiến đấu của nó vượt xa thế.
Sau đó, Lâm Phàm cũng không muốn đánh rắn động cỏ, mà tách ra, tiếp tục đi vào chỗ sâu xuống dưới. Bất kể thế nào, hắn cũng muốn làm rõ, rốt cuộc là có chuyện gì.
....
Theo không ngừng thăm dò, Lâm Phàm cảm nhận được một cỗ khí tức rất mãnh liệt truyền từ chỗ sâu đằng kia, khí tức này có chút quen thuộc, mà lại rất xa lạ.
- Aaaaa...
Ở một sát na này, một tiếng kêu thảm thiết bỗng truyền ra từ chỗ tối đen sâu thẳm kia.
Lâm Phàm cố để tim mình không đập mạnh, đồng thời bước nhanh hơn.
Đập vào mắt hắn là một tòa cung điện nằm dưới đất. Cung điện này cũng không lớn, nhưng lại lơ lửng giữa không trung. Mà ở bên ngoài, một sợi xích sắt có hai đầu móc chặt trên tường quấn quanh lấy cung điện này, trên mỗi mắt xích đều có những đạo ấn ký thần bí lóe lên, phảng phất là đang trấn áp tà vật.
Còn cung điện được xích sắt quấn quanh thì lại giống như là bị nhúng vào trong ao máu, bề mặt loang lổ vết máu. Cũng có rất nhiều phù văn ấn ký tỏa khí tức thần bí trên đó, thế nhưng đã mất đi thần quang.
Mà bên ngoài cung điện có một cái đài cao, bốn phía trên đài có bốn cây cột bằng xương, một bóng người không nhìn rõ mặt đang bị dính chặt lên một trong bốn cây cột xương đó.
Lâm Phàm núp trong bóng tối, ngưng thần nhìn lại thì giật mình, hắn không nghĩ người bị dính chặt trên cột kia là Trâu Đằng Long.
- Ngươi rốt cuộc là ai? Mau trả thần cốt cho bản tọa.
Trâu Đằng Long bị một cái gai xương xuyên thân thể, đóng đinh lên cột, không ngừng gầm thét, nhưng khuôn mặt dữ tợn kia không che giấu được một tia kinh sợ.
Trâu Đằng Long tiến vào Táng Hải Yêu Địa để thực hiện kế hoạch trọng sinh của mình.
Tư chất của cái thể xác này có lẽ là rất tốt với người thường, nhưng trong mắt lão lại chỉ có thể coi là trung đẳng. Nếu muốn trở lại đỉnh cao Thất Thánh ngày xưa, lão nhất định phải tìm được một cái lô đỉnh đủ hoàn mỹ.
Trải qua trăm cay nghìn đắng, lão rốt cuộc tìm thấy động phủ mà mình bày ra lúc trước, nhưng tới khi tìm được, lại bị một màn trước mắt làm kinh hãi không nói ra lời.
Bộ xương trắng như ngọc mà lão lưu lại đã biến mất, mà chỗ lão để bộ xương, lại bị một cái xích sắt ẩn chứa phong ấn khóa lại rồi.
Trong cung điện tối tăm kia truyền đến tiếng hít thở nhè nhẹ. Tiếng hít thở này cực kỳ thong thả, nhưng lại khiến trái tim Lâm Phàm co thắt lại, tựa như bị đè nén và hoảng sợ.
Một luồng sáng đen lóe ra. Một bộ hài cốt đã thối rữa bỗng xuất hiện trên bệ đá.
Trâu Đằng Long vừa nhìn, cả người đều phát mộng. Đây chính là một trong những bộ xương trắng mà lão phân chia ra, nhưng giờ nó lại ảm đạm vô quang, tựa như đã bị phế đi.
Khuôn mặt dữ tợn của Trâu Đằng Long dần dần biến thành vô cảm, lửa giận trong mắt cũng chậm rãi tiêu tán.
Đúng lúc này, ngực Trâu Đằng Long đột nhiên rách toạc ra, máu tươi phun mạnh, một bộ xương trắng như ngọc chui ra từ đó.
- Bản tọa sẽ không bỏ qua cho ngươi.
Bộ xương trắng trôi nổi giữa không trung, không hề mở miệng, nhưng lại có âm thanh vang vọng trong không gian.
Giờ phút này, không gian phía sau bộ xương trắng bỗng lan tỏa những gợn sóng như khi ném đá lên mặt hồ, sau đó hư không rách ra, bộ xương bước một chân vào, định rời đi.
Nhưng đúng lúc đó, Lâm Phàm cảm giác được một cỗ lực lượng ngăn cách hư không, khiến phần không gian vừa bị bộ xương xé rách lập tức khép lại.
Bộ xương trắng như ngọc sửng sốt, hiển nhiên không ngờ được chuyện này, mười ngón tay lại xung xăng xé, muốn xé rách hư không lần nữa. Thế nhưng hư không đã bị một cỗ lực lượng thần bí phong bế.
Trong một sát na, một bàn tay khổng lồ do vô số sương mù đen phát ra từ cung điện dính dầy vết máu kia tụ tập lại mà thành, chộp tới bộ xương trắng.
- Đại Nhật Liệt Dương!
Giờ khắc này, mười đầu ngón tay của bộ xương trắng chập lại, phía sau đột nhiên xuất hiện một vầng sáng như là mặt trời.
Thất Thánh Diệu Dương Lục?
Lâm Phàm sửng sốt. Ngay lúc bộ xương trắng xuất hiện, hắn đã biết chuyện gì xảy ra rồi.
Trâu Đằng Long đã bị hắn giết chết, mà hiện giờ sống lại, là do bộ xương này giở trò quỷ.
- Khônggggg...
Bộ xương ngọc phát tuyệt chiêu, thế nhưng chỉ là vô ích, bị bàn tay màu đen khổng lồ kia tóm lấy, không thể phản kháng, sau đó bị nó kéo vào trong cung điện loang lổ vết máu.
Giờ khắc này, hết thảy đều an tĩnh rồi.
Lâm Phàm nhìn thấy tất cả chuyện này, cũng ngừng cả hít thở, có chút không dám tin tưởng, Thất Thánh này có phải là quá nhọ rồi không?
Kế hoạch vốn thiết kế rất hoàn hảo, lại bị một kẻ thần bí phá hủy, hơn nữa nhìn bộ dạng, còn làm đồ cưới cho người ta.
Giờ phút này Lâm Phàm chuẩn bị lui lại, cũng không còn ý định tìm kiếm xem nơi này có bảo tàng không nữa rồi.
So với cái mạng nhỏ, tất cả thứ khác đều chỉ là phù du a.
Thế nhưng ngay lúc hắn xoay người chuẩn bị đi, từ đằng sau lại truyền đến một cảm giác nguy hiểm.
Lâm Phàm cũng không quay đầu lại, lập tức né sang một bên. Khi thấy rõ tình huống, hắn cả kinh, chẳng lẽ đối phương có thể tra xét được hắn trong trạng thái ẩn thân sao?
Điều đó không có khả năng đi, mình ở dưới trạng thái ẩn thân, chỉ cần bất động, cho dù là cường giả cảnh giới Đại Thiên Vị đại viên mãn cũng không thể cảm ứng được chính mình.
Lúc này, từ trong cung điện có vô số cánh tay màu đen vươn ra, đánh úp tới Lâm Phàm.
Lâm Phàm nháy mắt vận chuyển thân pháp tránh né.
Lâm Phàm muốn rời đi theo đường cũ, thế nhưng tại trong một sát na này, vô số bàn tay màu đen đã ngăn ở lối ra, sau đó đan vào nhau, bịt kín con đường duy nhất này.
- Huynh đệ, chuyện gì cũng từ từ.
Lâm Phàm hô to, chỉ hy vọng kẻ ở trong cung điện có thể cho mình một cơ hội.
Đương nhiên, chuyện này chỉ là ảo tưởng của hắn...
-----oo0oo-----
☼ Mời đọc thêm: [Cổ Tiên Hiệp] Hoàng Đình - tác giả Thân Vẫn Chỉ Tiêm (Đồng tác giả Kiếm Chủng, Huyền Môn Phong Thần, Nhân Đạo Kỷ Nguyên, Bạch Cốt Đạo Cung).