Lâm Phàm nheo mắt, sau đó nhìn về phía Cửu Tiêu Tông:
- Những người này mang gì tới chúc mừng? Đọc lên cho ta.
Đám tông chủ kia nghe vậy thì mặt biến sắc.
Bọn lão không ngờ đối phương sẽ hỏi chuyện này.
Nhất là tông chủ đưa tới một rương hoàng kim, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.
Nếu biết trước như vậy, coi như cho lão mười lá gan, cũng không dám đưa tới một rương vàng a.
Đối với người phàm tục, vàng rất quý, nhưng đối với tông môn, thứ này không khác gì phế liệu, không có bất kỳ tác dụng gì cả.
Hồ tông chủ đỡ hơn một chút, ít nhiều gì cũng tặng được một Chu Quả mười năm.
Lúc này, một đệ tử Cửu Tiêu Tông tiến lên, vẻ mặt hưng phấn, nhìn thẳng đám người ba mươi tám tông môn đã trở nên ngoan ngoãn như cún con, cao giọng hô:
- Hồng Vân Tông, một Chu Quả mười năm.
- Hỏa Đạo Tông, một rương hoàng kim.
Hồ tông chủ nghe đọc thấy mình xếp thứ nhất, thầm thở phào, nghĩ rằng một Chu Quả mười năm tuy lễ nhẹ, nhưng có lẽ so sánh với các tông môn kia còn cao cấp hơn.
Thế nhưng tiếp theo lão lại sững sờ, bởi vì đệ tử Cửu Tiêu Tông kia chỉ đọc đúng hai lần.
- Lâm sư huynh, báo xong rồi, cũng chỉ có Hồ tông chủ và Lưu tông chủ tặng quà.
Đệ tử Cửu Tiêu Tông kia nói.
Hồ tông chủ nghe thế, nhất thời ngây ngốc, sao có thể chứ? Ban nãy nói chuyện, bọn lão còn khoe nhau xem ai tặng lễ vật "hay ho" hơn, sao lại hóa chỉ có lão và Lưu tông chủ đưa lễ?
- Sao? Các vị nói là đến chúc mừng, sao ngay cả lễ vật cũng không có? Có phải là xem thường Cửu Tiêu Tông không vậy?
Lâm Phàm bình thản nói, nhưng đám người ba mươi tám tông lại cảm thấy ớn lạnh trong lòng, nội tâm hốt hoảng.
- Không phải, không phải, do chúng ta chưa kịp đưa quà mừng thôi. Lễ vật đã chuẩn bị sẵn nơi này, chỉ đợi buổi lễ kết thúc, chúng ta sẽ tự mình đưa cho Tân tông chủ.
Ba mươi sáu tông chủ vội vàng nói, đồng thời bọn lão cũng thở phào một hơi, nguy hiểm thật, may mà còn chưa tặng quà, bằng không bi kịch rồi.
Vốn bọn lão cho rằng Cửu Tiêu Tông đã như cá nằm trên thớt, sao còn phải đưa lễ.
Ban nãy nói ra lễ vật để so sánh với hai người Hồ tông chủ, chẳng qua đều là nói bậy bạ.
Hiện giờ sự tình chuyển biến, bọn lão lại thầm cảm thấy may mắn vô cùng.
Về phần Hồ tông chủ là Lưu tông chủ, trong mắt bọn lão, hai người này muốn bi kịch.
- À, vậy cũng được, thế còn Hồ tông chủ và Lưu tông chủ là thế nào? Một Chu Quả mười năm, một rương hoàng kim? Đây là đang nhục nhã huynh đệ của ta sao? Không bằng như vậy đi, ta thay các ngươi đưa lễ nhé?
Lâm Phàm nhìn thẳng hai người, nói.
Hồ tông chủ biến sắc, sau đó quay đầu về phía các đệ tử phía sau, quát ầm lên:
- Là ai tặng nhầm đồ hả?
Các đệ tử Hồng Vân Tông đưa mắt nhìn nhau, rốt cuộc có một đệ tử tinh ý, lập tức đứng lên khóc lóc kể lể.
- Tông chủ, là ta đưa nhầm. Ngài để ta lấy Chu Quả vạn năm, ta hoa mắt, lại cầm mười năm. Xin tông chủ nguôi giận.
Hồ tông chủ thấy có đệ tử đứng dậy, trong lòng rất vui mừng, đồng thời nhớ kỹ bộ dáng của đệ tử này, chuẩn bị trở về sẽ khen ngợi. Nhưng nghe được nửa câu sau, Hồ tông chủ thiếu chút nữa phụt máu.
Chu Quả vạn năm?
Vạn năm cái đầu ngươi a...
Chu Quả mười năm không đáng, trăm năm trị giá chút tiền, tới ngàn năm thì nhân lên một ngàn lần, còn vạn năm, bán tông môn đi mới đủ.
Hồ tông chủ không ngừng run rẩy thân mình, nhưng cũng không dám nói thẳng ra, chỉ nháy nháy mắt ra hiệu với tên đệ tử kia, để hắn đừng nói là vạn năm.
Đệ tử kia lại không hiểu ý, tưởng nói thiếu, thầm cảm khái một câu, tông chủ thật sự đầu tư a.
- Sai rồi, sai rồi...
Đệ tử này lần nữa hô lên.
Hồ tông chủ nghe vậy, thở phào một cái, không tệ, đủ thông minh.
- Không phải là một Chu Quả vạn năm, là hai.
Hồ tông chủ mới vừa khôi phục bình thường được một chút, nghe được câu này, nhất thời một ngụm máu mạnh mẽ xộc đến miệng, cuối cùng bị lão cố nuốt nuốt.
Hai Chu Quả vạn năm... Cái này...
- Hồ tông chủ thật là khách khí.
Lâm Phàm mở miệng.
Lâm Phàm biết Chu Quả vạn năm, thứ này rất quý, Thánh Tông cũng có, nhưng chỉ có bốn quả.
Giờ phút này, Hồ tông chủ cảm giác mình sắp chết, nhưng cũng chỉ có thể kiên trì trả lời:
- Nào có, nào có, đây là việc phải làm.
Đám tông chủ các tông môn khác, thấy Hồ tông chủ bỏ tiền vốn như vậy thì ai nấy đều bối rối.
Hai Chu Quả vạn năm, cái này không phải chuyện đùa.
Chẳng lẽ Hồng Vân Tông định đập nồi bán sắt sao?
- Lưu tông chủ, một rương hoàng kim của ngươi có lẽ...
Lâm Phàm lại đưa mắt nhìn về phía Lưu tông chủ.
Lúc này Lưu tông chủ cũng hoảng hốt, vội xoay người, nhìn đám đệ tử phía sau.
Đã có một tên đệ tử chủ động đứng dậy. Lưu tông chủ cũng vui mừng gật gật đầu.
- Tông chủ, ta nghe lầm, ngài bảo ta mang tới một rương hoàng tinh chi linh, ta lại nghe thành một rương hoàng kim...
- Phụtttt...
Đệ tử này nói chưa xong, Lưu tông chủ đã phun ra một ngụm máu, nếu không phải có đệ tử nhanh tay đỡ được, có lẽ lão đã ngã xuống ngất trên mặt đất.
Lâm Phàm cười lớn:
- Lưu tông chủ, sao ngài lại hộc máu vậy?
- Ta hộc máu vì vui vẻ, chúc mừng Tân tông chủ lên ngôi.
Lưu tông chủ vội vàng trả lời, trong lòng thì đã mắng đến mười tám đời tổ tông đệ tử kia, chẳng lẽ kẻ này là gian tế đối phương phái tới sao?
Một rương hoàng tinh chi linh, điều này đại biểu cái gì? Nếu đổi ra bảo khố của Hỏa Đạo Tông, đây chính là một phần mười.
- À, vậy thì cảm tạ Lưu tông chủ. Tân Phong huynh hẳn cũng rất biết ơn hai vị tông chủ.
Lâm Phàm cười nói.
- Đúng vậy.
Tân Phong cảm kích nhìn thoáng Lâm Phàm.
Giờ phút này, ba mươi sáu tông chủ còn lại đang điên đầu suy nghĩ nên tặng cái gì. Lễ vật của hai người kia, một cái so với một cái càng nặng, bọn lão nên làm cái gì bây giờ?
Mẹ nó, vốn tới để chia phần, giờ lại phải hộc máu tặng quà... Biến hóa cũng quá lớn rồi.
Thế nhưng cái người Thánh Tông kia khủng bố dị thường, không phải bọn lão có khả năng đối phó a.
-----oo0oo-----
☼ Mời đọc thêm: [Cổ Tiên Hiệp] Hoàng Đình - tác giả Thân Vẫn Chỉ Tiêm (Đồng tác giả Kiếm Chủng, Huyền Môn Phong Thần, Nhân Đạo Kỷ Nguyên, Bạch Cốt Đạo Cung).