Lúc này, trên hư không có năm bóng người lơ lửng. Năm người này mặc trường bào màu sắc khác nhau, trước ngực mỗi người đều có một chữ riêng biệt.
Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ.
Ngũ hành sao?
Mà năm người này tự thân phảng phất có được liên hệ, tương sinh tương sắc, không thể coi thường.
- Ha ha, tông chủ Huyền Kiếm Các đời sau không ngờ lại phát sinh yêu đương với một nam tử, thật khiến người chấn động a.
- Hơn nữa, còn có một nhi tử ẻo lả, chuyện này đúng là vết nhơ ngàn năm của Huyền Kiếm Các.
....
Năm kẻ này giống như không để ai vào mắt, ngươi một lời ta một câu, nói Huyền Kiếm Các không đáng một đồng.
Giờ phút này thấy có kẻ địch không rõ đến, Huyền Kiếm Các cũng cảnh giác vạn phần. Khuôn mặt ôn nhu khi đối diện Lâm Phàm của Huyền Vân Tiên đã khôi phục trạng thái lạnh như băng, lạnh lùng nhìn năm người trên không.
- Chư vị là ai? Không biết đến Huyền Kiếm Các có chuyện gì?
Huyền tông Chủ nhìn năm người trên hư không, kiêng kị thật sâu. Khí tức của mấy người này không hề yếu hơn bà, thậm chí còn nhỉnh hơn.
Nam tử mặc trường bào thuê chữ "Kim" trên ngực mở miệng nói:
- Chúng ta là ai, ngươi còn chưa có tư cách biết. Ngươi chỉ cần biết chúng ta tới đây là muốn lấy một món đồ.
Lai giả bất thiện.
Huyền tông chủ dùng mắt ra hiệu với các thái thượng trưởng lão bên cạnh.
- Là món đồ gì?
- Huyền Kiếm Các căn cơ.
Nam tử kia lạnh giọng nói.
- Không có khả năng...
Huyền tông chủ vừa nghe lập tức biến sắc, bác bỏ.
Căn cơ của Huyền Kiếm Các chính là thanh kiếm khổng lồ này. Người này muốn căn cơ của Huyền Kiếm Các chính là muốn Huyền Kiếm Các từ nay biến mất. Yêu cầu này, bất kể thế nào cũng không thể đáp ứng.
- Có thể hay không, đã không phải ngươi quyết định.
Nam tử mặc áo thêu chữ Kim hừ lạnh một tiếng.
Mà vừa lúc này, mặt đất chấn động, thanh kiếm khổng lồ kia rung lên, vô số kiếm khí từ đó bắn ra, bao phủ lấy Huyền Kiếm Các trong đó.
- Hừ, vốn định lưu lại mấy nữ hài xinh đẹp cho chủ thượng, ai ngờ các ngươi không biết tốt xấu dám phản kháng, vậy thì chết cả đi. Chỉ Thiên Nguyên kiếm trận đã nghĩ ngăn cản bọn ta sao? Quả thực mơ mộng hão huyền. Phá cho ta.
Nam tử mặc trường bào thêu chữ Kim chợt quát một tiếng, hào quang vàng bùng lên, một luồng lực lượng không gì không phá được đập lên Thiên Nguyên kiếm trận.
"Ầm...."
Thiên Nguyên kiếm trận rung lắc kịch liệt.
Đám người Huyền tông chủ luống cuống, đại kiếm trận mạnh nhất của bọn họ có vẻ như không thể chống đỡ bao lâu, sao có thể chứ?
- Ha ha ha ha, để ta xem chịu được mấy đòn.
Năm người trên hư không cười lớn, rồi tiếp tục đánh xuống.
"Ầm...."
"Ầm..."
....
Kiếm trận càng lúc càng nhiều rung lắc mạnh, bắt đầu xuất hiện vết nứt, không biết còn chống đỡ được tới một nén nhang hay không.
- Các sư muội, chuẩn bị tử chiến!
Huyền tông chủ cắn răng, nhìn sang các thái thượng trưởng lão. Kiếm trận vỡ tan, cách duy nhất các bà làm được chỉ có tử chiến, mới đem lại một đường hy vọng cho các đệ tử, cũng là hy vọng cho Huyền Kiếm Các.
Mà Lâm Phàm nhìn một màn này, lại có chút nghi hoặc.
Năm cường giả Đại Thiên Vị đại viên mãn, cô đọng mười hai dây chuyền quy tắc. Nhưng năm người này kết hợp cùng một chỗ, tu vi lại cao hơn mười hai dây chuyền quy tắc. Nói vậy năm người này là có bí pháp gì rồi.
Vào lúc Lâm Phàm đang suy nghĩ, Huyền Vân Tiên đi tới trước mặt hắn, vẻ không muốn nói:
- Ngươi mang theo Phong nhi đi đi.
Huyền Vân Tiên hiện giờ tu vi đã là Đại Thiên Vị sơ giai, cô đọng một dây chuyền quy tắc. Đại chiến sắp phát sinh, nàng sợ là lúc đó không đủ khả năng để bảo vệ hai người.
- Sư phụ, con không đi.
Lưu Lăng Phong mở miệng nói.
- Nghe sư phụ, hai người đi trước, chờ sau khi mọi chuyện kết thúc, con lại trở về.
Huyền Vân Tiên nói.
- Không...
Lưu Lăng Phong lắc lắc đầu, sau đó nhìn về phía Lâm Phàm:
- Cha, người đi đi...
Lâm Phàm vừa nghe tiếng "cha", cả người phát lạnh, phảng phất như một chữ này nói từ miệng Lưu Lăng Phong có mang theo ma lực, có thể làm người ta run rẩy toàn thân.
Lâm Phàm không nói gì với hai người, mà đi tới trước mặt Huyền tông chủ.
- Huyền tông chủ, ta và ngài làm giao dịch. Chỉ cần ngài đưa vật tương tự như vậy cho ta, ta giúp ngài đánh chết năm người này.
Lâm Phàm lấy lệnh bài chí tôn đã được ghép hoàn chỉnh thành một mảnh ra.
Thứ đồ chơi này, không có mấy tông môn tường tận, ngoại trừ những tông môn truyền thừa vạn năm. Bởi vậy khi thấy Lâm Phàm lấy lệnh bài này ra, Huyền tông chủ cũng không có thay đổi gì.
- Thứ này...?
Huyền tông chủ đang căng thẳng, nhìn thấy lệnh bài Lâm Phàm đưa tới thì khẽ cau mày, phảng phất là đang suy nghĩ gì đó.
- Thứ này ta có, có lẽ là bảo bối, nhưng cũng có lẽ là một tà vật có thể hấp thu chân nguyên của người khác.
Huyền tông chủ nói.
Tà vật? Lâm Phàm có chút kinh ngạc. Đúng là thứ này có khả năng hấp thu chân nguyên để xuyên qua hai châu, thậm chí một mảnh trong lệnh bài hoàn chỉnh mà hắn ghép còn hút chân nguyên để dạy cho hắn Nhất Chỉ Tịch Diệt. Thế nhưng Huyền tông chủ là Đại Thiên Vị đại viên mãn, lại biết nó có thể hấp thu chân nguyên, mà vẫn coi nó là tà vật? Chẳng lẽ chân nguyên của bà ta - cao thủ Đại Thiên Vị đại viên mãn cũng chưa đủ để nó hấp thu tới mức kích phát công năng sao?
Nhất định là như vậy, nhớ lại, lần đó Lâm Phàm không biết đã cắn bao nhiêu đan dược, mới khiến một mảnh nhỏ kia xuất hiện bóng người.
Huyền tông chủ tìm kiếm trong nhẫn trữ vạt một hồi, sau đó cầm trong tay một tấm lệnh bài chí tôn hoàn chỉnh.
- Cho ngươi, nhờ ngươi mang theo Vân Tiên và các đệ tử khác rời đi.
Huyền tông chủ nói.
- Năm người này có tu vi giới Đại Thiên Vị đại viên mãn, không biết cô đọng mấy dây chuyền quy tắc, đệ tử bình thường ở chỗ này cũng chỉ chịu chết. Vân Tiên, con dẫn các đệ tử rời đi. Nếu bọn ta không thể sống sót, các con hãy thay thế bọn ta, nhất định phải khiến tông môn tiếp tục truyền thừa.
Huyền tông chủ nói.
- Sư phụ...
Huyền Vân Tiên còn muốn nói thêm cái gì, lại bị Huyền tông chủ cắt đứt, sau đó nhìn thẳng Lâm Phàm:
- Chuyện của ngươi và Vân Tiên, mấy người già chúng ta cũng không ngăn được. Chỉ hy vọng ngươi không làm gì có lỗi với nó.
Lâm Phàm ngẩn ra, tiết tấu này không đúng, chúng ta đang giao dịch, chứ không phải là gửi gắm.
- Không phải, Huyền tông chủ, ngài đưa cho ta lệnh bài này, ta sẽ tiêu diệt năm kẻ bên ngoài, đó là một giao dịch công bằng.
Mà lúc này, năm người bên ngoài kiếm trận không ngừng nứt vỡ đang tiếp tục đánh phá, nghe thế thì cười ầm lên.
- Ha ha, thật sự là chuyện cười lớn nhất thiên hạ. Tiểu tử này lại dám nói muốn tiêu diệt năm người chúng ta kìa, ha ha ha ha...
- Kim, tăng tốc thôi, diệt sạch cái đám không biết sống chết này, tốn thời gian quá rồi.
- Đúng vậy, chủ thượng còn đang chờ chúng ta đấy.
....
Huyền tông chủ lắc lắc đầu, nhét lệnh bài kia vào tay Lâm Phàm:
- Ngươi dẫn Vân Tiên và những người khác đi đi.
- Vân Tiên, nghe sư phụ nói, mang theo các đệ tử rời đi thôi.
Lâm Phàm thở dài một tiếng, nói nhiều như vậy, lại không ai tin tưởng tiểu gia...
Mà lúc này, Thiên Nguyên kiếm trận vang lên một âm thanh chói tai, vỡ tan thành từng mảnh, rồi biến mất.
- Hừ, chết cả đi...
- Các ngươi đi mau, chúng ta ngăn cản...
Huyền tông chủ cùng vài vị thái thượng trưởng lão lập tức tiến lên, mặt hiện vẻ quyết tử.
Có thể phá tan Thiên Nguyên kiếm trận trong thời gian ngắn như vậy, lực lượng bậc này chỉ sợ các bà không ngăn cản nổi. Nhưng dù chỉ còn một hơi cuối cùng, bọn họ cũng muốn níu chân kẻ địch, để Vân Tiên dẫn các đệ tử rời đi.
- Tốt lắm, giao dịch xong, nên thực hiện giao dịch rồi.
Lâm Phàm cất lệnh bài chí tôn vào trong túi chứa đồ, không ngờ mọi việc thuận lợi đến vậy.
Đám người huyền tông chủ cả kinh, hoàn toàn không rõ người này rốt cuộc là muốn làm gì? Chẳng lẽ hắn không biết năm người kia cường đại tới mức nào sao?
Huyền Vân Tiên nhìn Lâm Phàm, trong lòng lo lắng vô cùng.
Lâm Phàm tóc dài phiêu dật, ngẩng đầu nhìn năm người trong hư không, miệng khẽ nở nụ cười, rồi ngoắc ngoắc ngón tay khiêu khích.
- Càn rỡ...
Năm người kia tức giận quát lại. Bọn hắn không ngờ tiểu tử này dám khiêu khích mình. Đợi lát nữa, nhất định phải cho tiểu tử này hiểu cái gì là khủng bố.
- Ngươi định làm gì? Ngươi không phải đối thủ của bọn hắn đâu.
Huyền tông chủ nói.
....
Lâm Phàm không để ý tới lời Huyền tông chủ, bình thản nhìn thẳng hư không, sau đó hờ hững nói:
- Chỉ cần một chưởng, liền tan thành tro bụi.
- Điên rồi... Điên rồi...
Huyền tông chủ nói.
- Tiểu tử, chết đi...
Giờ khắc này, nam tử mặc trường bào chữ Kim mạnh mẽ vọt từ hư không xuống, một quyền quấn quanh kim khí vô tận xé rách cả không gian.
Thế nhưng ngay lúc một quyền kia tưởng chừng sắp đánh Lâm Phàm thành thịt vụn, một màn kinh khủng đã xảy ra.
Nam tử kia biến sắc, gã cảm nhận được một cỗ lực lượng để gã phải kinh hãi. Cỗ lực lượng này giống như không thể ngăn cản.
Không có khả năng... Tuyệt đối không có khả năng.
"Ầmmmm..."
Đúng lúc này, một tầng hào quang che khuất bầu trời, sau đó là một tiếng gầm rú vang vọng thiên địa.
Tất cả mọi người không biết chuyện gì xảy ra...
-----oo0oo-----
☼ Mời đọc thêm: [Cổ Tiên Hiệp] Hoàng Đình - tác giả Thân Vẫn Chỉ Tiêm (Đồng tác giả Kiếm Chủng, Huyền Môn Phong Thần, Nhân Đạo Kỷ Nguyên, Bạch Cốt Đạo Cung).