Tối Cường Hệ Thống

Chương 347: Cha Ta Đến Bao Bọc (1)



- Những đệ tử Huyền Kiếm Các này, quả thật là đẹp đẽ, chỉ sợ sẽ là các nữ sư muội Thiên Địa Tông chúng ta cũng không sánh được những tuyệt sắc nơi này a.?

Một tên thanh niên phong lưu phóng khoáng, nhếch miệng lên nhìn những nữ đệ tử Huyền Kiếm Các lục tục đi ngang qua, trong mắt nhảy lên vẻ vui mừng.

- Hoàng huynh, ngươi chính là Đại sư huynh Thiên Địa Tông, nếu như vừa ý cái nào, ngươi để phụ thân đề thân một cái, thì còn có thể có vấn đề nào là không được

Một tên thanh niên bên cạnh cũng anh tuấn bất phàm, giờ khắc này cũng dò xét cẩn thận những cái nữ đệ tử xung quanh đi ngang qua nơi này.

- Ha ha, Lý huynh, lời này của ngươi nói đúng là rất có đạo lý a, người ta cũng đều đã là thanh niên, việc đề thân hôn nhân, chiêu thiếp là tự nhiên không thành vấn đề.

Hoàng Uyên Long cười nói.

Thân phận của hai người này đều không hề tầm thường, đều là Đại thiếu gia tông môn, dưới một người trên vạn người.

Bởi vì phụ thân bọn họ đều là đương đại Tông chủ.

- Huyền Kiếm Các chính là tông môn nữ tử, nếu như không tìm kiếm chỗ dựa e sợ vẫn đúng là không được a, lần trước nghe nghe Huyền Kiếm Các bị một cái ma đầu tìm tới cửa, ngay cả hộ sơn đại trận đều bị người ta phá hủy, nếu như không phải có một người bí ẩn xuất thủ cứu giúp thì Huyền Kiếm Các này e sợ đã không còn tồn tại nữa rồi.

Hoàng Uyên Long nói ra.

- Hoàng huynh, còn lại có chuyện như vậy à? Bất quá ngẫm lại cũng khó trách, Tông chủ Huyền Kiếm Các tuy tuổi tác đã cao, nhưng cũng không đến mức hiện tại liền phải tuyển Tông chủ đời tiếp theo, ở vi huynh xem ra, tất nhiên là lần đó đã bị trọng thương, không thể không quy ẩn về hậu trường.

Lý Thương Mang nói ra.

Hai người đứng ở ngoài đại điện Huyền Kiếm Các, dường như chỉ điểm giang sơn vậy, ánh mắt đánh giá nữ đệ tử chung quanh, trong mắt bốc cháy lên ngọn lửa hừng hực.

Bên trong cung điện kia, bọn họ cũng không muốn đi bởi vì đối với bọn họ mà nói, sự tình thảo luận ở trong đó thật sự là vô vị, hoặc là nói không đáng để họ lãng phí thời gian.

Chẳng bằng ở ngoài này nhìn mỹ nữ còn tốt hơn.

- Hoàng huynh, ngươi nhìn người bên kia đúng là có chút hung hăng a, xung quanh nhiều mỹ nữ vây quanh như vậy.

Lý Thương Mang giờ khắc này nhìn thấy một màn nơi phương xa kia, ngược lại làm hắn có chút không vui.

Bọn họ đứng ở chỗ này đã được một khoảng thời gian rồi, ngay cả một cái em gái đều không có, mà gia hỏa bên kia thì ngược lại để người ta vô cùng khó chịu, bên người dĩ nhiên được nhiều mỹ nữ vậychung quanh như vậy.

Hoàng Uyên Long tìm theo tiếng nhìn tới, ngược lại đúng là làm hắn hơi nhướng mày, sau đó khóe miệng lộ ra vẻ tươi cười:

- Lý huynh, chúng ta đi qua quen biết một chút, nhìn xem lai lịch thế nào.

...

- Sư huynh, hôm nay là ngày sư thúc đăng cơ, tối hôm qua ngươi cho ta những cái son kia thật sự rất tiện dụng, so với cái ta dùng trước đây còn muốn tốt hơn.

Một tên nữ đệ tử quây chung quanh bên người Lưu Lăng Phong nói ra.

- Đương nhiên, đấy chính là cha ta dạy ta phối trí ra, hắn nói cái này gọi là nước hoa, không phải là son.

Lưu Lăng Phong ngửi mùi trên người một cái, sắc mặt liền vui mừng, bất quá vừa nghĩ tới cái người cha kia của mình đã chết đi, Lưu Lăng Phong chính là bi thương không ngớt.

- Lưu huynh, ngươi thì có cha bao giờ a.

Đệ tử Đạo Chủng Sơn Lôi Hằng Phong một mặt như mơ, trước đây Lưu Lăng Phong là một cái nương nương khang, hắn nhìn đã thấy khó chịu, mẹ còn chưa tính, còn đặc biệt thích giả tinh tướng, chuyện này làm sao có thể chịu được.

Hơn nữa bây giờ còn thêm một cái cha đã chết, càng làm cho Lôi Hằng Phong bất đắc dĩ.

- Lưu sư huynh, cha ngươi thật là lợi hại, nước hoa này quá dễ ngửi.

Tinh Nguyệt Vũ cũng là đệ tử Đạo Chủng Sơn, vẫn luôn là người theo đuôi Lôi Hằng Phong, nhưng mà sau khi dùng nước hoa từ Lưu Lăng Phong, liền muốn làm phản rồi, đã nghĩ cách lấy lòng Lưu Lăng Phong, làm như là tỷ muội chân chính, rồi còn cùng làm ra mấy bình nữa.

- A, đương nhiên Lôi huynh, ta có cha, còn chưa cùng ngươi nói một tiếng a, ngươi quản thật rộng.

Lưu Lăng Phong phủi một chút nhìn Lôi Hằng Phong, âm thanh Nương Nương nói.

Chung quanh một ít các sư muội cũng liền mím môi cười yếu ớt, Lưu sư huynh phảng phất như chính là cùng tám đời Lôi Hằng Phong có cừu oán vậy, vừa thấy mặt là đã nói móc nhau tới tấp.

Lôi Hằng Phong bĩu môi, cũng không muốn nói nhiều.

- Không biết các vị xưng hô như thế nào, ta là Thiếu tông chủ Thiên Địa Tông Hoàng Uyên Long, vị này chính là Thiếu tông chủ Sơn Hải Tông Lý Thương Mang.

Hai người nụ cười uyển chuyển tự tin, ôm quyền nói ra, phảng phất là muốn đánh vào chú ý của mọi người, đồng thời ánh mắt cũng quét về phía nữ đệ tử một bên, trong lòng ngược lại đúng là không ngừng gật đầu.

Không sai, cũng không tệ a.

Lưu Lăng Phong liếc nhìn hai người này một chút, sau đó không thèm nhìn thẳng hai người, tiếp tục cùng các sư muội trò chuyện với nhau, hướng về trong đại điện đi tới.

Hai người Hoàng Uyên Long cùng Lý Thương Mang hơi nhướng mày, trong lòng rất là không thích.

Lôi Hằng Phong nhìn hai người này một chút, sau đó đi theo bên người Lưu Lăng Phong:

- Lưu huynh, ngươi đây là có chút không nể mặt mũi a, hai người này cũng không phải là Thiếu tông chủ tông môn bình thường a, ngươi như vậy sẽ không sợ có phiền phức sao.

- A... Phiền phức? Ta mới không sợ, ta có cha ta bảo bọc, trời đất bao la, ai dám bắt nạt ta, nhìn ngươi này, bộ dạng kinh sợ, sống thật uất ức.

Lưu Lăng Phong nói ra.

Lôi Hằng Phong hiện tại là thật bó tay rồi, mẹ nó thiểu năng trí tuệ, quá ngẫm lại, điều này hẳn cũng không phải là đại sự gì, cũng không để ở trong lòng.

...

- Hoàng huynh, cái tên này có chút làm càn.

Lý Thương Mang sắc mặt không vui nói ra.

- Hừ, một người bên cạnh ta biết, là đại đệ tử Đạo Chủng Sơn Lôi Hằng Phong, còn tên kia thì tu vi bình thường không phải quá cao, không biết là có lai lịch gì, đúng là muốn hỏi một chút.

Trong mắt Hoàng Uyên Long một mảnh mù mịt, hiển nhiên là ghi hận trong lòng, bất quá hắn không vội mà từ từ đi.

...

Nghi thức đăng cơ Tông chủ Huyền Kiếm Các đời tiếp theo được cử hành rất long trọng, dù sao đây là đại sự tông môn, dù cho tông môn có nghèo ở phương diện nào, cũng sẽ tuyệt đối tổ chức rất là long trọng.

Ở ngoài đại điện, nghi thức tế thiên, khẩn cầu vạn phúc.

- Vân Tiên, sau này ngươi chính là Tông chủ Huyền Kiếm Các đời thứ một trăm ba mươi tám, Huyền Kiếm Các sau đó hết thảy đều cần nhờ ngươi.

Tiền nhiệm Tông chủ Huyền Kiếm Các đem bội kiếm tượng trưng cho Tông chủ giao cho Huyền Vân Tiên.

- Vâng.

Huyền Vân Tiên gật gật đầu.

Tiền nhiệm Tông chủ nhìn tất cả những thứ này, trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Một cái nghi thức rất nhanh kết thúc.

Các tông đến đây tham gia nghi thức đăng cơ tông chủ lần này, cũng đều đồng thời gặp nhau nói một ít chuyện.

Lưu Lăng Phong đứng sau lưng Huyền Vân Tiên, vẻ mặt tẻ nhạt, đặc biệt là những cái Tông chủ tông môn khác, ánh mắt thật giống như không quá thân mật nhìn sư phụ mình, điều này làm cho Lưu Lăng Phong càng khó chịu.

- Huyền Tông chủ, chúc mừng đăng cơ, thật đáng mừng, khuyển tử vừa nói với ta một chuyện, ta cảm giác chuyện này đối với quan hệ hai tông chúng ta sau này sẽ có giúp đỡ rất lớn a, chỉ là không biết Huyền Tông chủ có thể thành toàn không.

Tông chủ Thiên Địa Tông giờ khắc này nói ra.

- Mời nói.

Huyền Vân Tiên mang chút nụ cười.

Một cái tông môn có thể hay không trở nên mạnh mẽ, không chỉ do trong tông môn có sinh ra nhân tài mà hơn nữa còn phải cùng các tông môn khác giữ gìn mối quan hệ.

Thiên Địa Tông cách Huyền Kiếm Các không phải quá xa, trong lúc đó các thế hệ trước cũng là đã có chỗ liên hệ.

- Uyên Long, ngươi tự mình cùng Huyền Tông chủ nói ra.

Tông Tông Thiên Địa chủ lạnh nhạt nói.

Giờ khắc này Hoàng Uyên Long đứng sau Tông chủ lưngThiên Địa Tông ôm quyền đối với Huyền Vân Tiên, cung hậu một tiếng.

- Huyền Tông chủ, ta nhìn trúng vị sư muội kia, hy vọng có thể kết làm bầu bạn, hi vọng Huyền Tông chủ chung tay tác thành.

Hoàng Uyên Long chỉ chỉ nữ đệ tử lúc trước nói chuyện cùng Lưu Lăng Phong, đồng thời nói ra.

Lý Thương Mang giờ khắc này nghe thấy Hoàng huynh nói, nhất thời sáng mắt lên, cũng lập tức lên trước:

- Huyền Tông chủ, ta nhìn trúng vị sư muội kia, cũng hi vọng kết làm bầu bạn, hi vọng Huyền Tông chủ chung tay đủ tác thành.

Lưu Lăng Phong một mực đứng sau lưng Huyền Vân Tiên, vừa nghe lời này, nhất thời sững sờ, sau đó sắc mặt giận dữ.

Đặc biệt là lúc nhìn thấy ý cười trong mắt hai người kia càng tức giận đến đỏ bừng cả mặt.

Hai vị nữ đệ tử bị hai người kia điểm danh giờ khắc này cũng đang như trong mơ, các nàng cũng không nghĩ sẽ có chuyện như vậy a.

Huyền Vân Tiên giờ khắc này sững sờ, hiển nhiên là cũng bị việc này làm cho có chút mơ hồ:

- Vân Linh, Vân Yên, các ngươi đi ra.

- Tông chủ...

Hai người đứng dậy, một mặt vô tội, các nàng sao có thể nghĩ đến chuyện như vậy có thể phát sinh, sau đó đều nhìn về Lưu Lăng Phong hi vọng sư huynh hỗ trợ nói chuyện.

Tiền nhiệm Tông chủ Huyền Kiếm Các bất tri bất giác vỗ vỗ mu bàn tay Huyền Vân Tiên.

Huyền Vân Tiên liếc mắt nhìn tiền nhiệm Tông chủ, sau đó mở miệng nói:

- Hai người các ngươi nguyện ý không?

- Chúng ta... Chúng ta...

Hai người giờ khắc này có chút hoảng rồi, các nàng ở trong tông môn tuy rằng không buồn không lo, thế nhưng sự tình trong lòng các nàng cũng tự biết.

Mà tại thời điểm hai người đó không biết nên nói như thế nào cho phải thì Lưu Lăng Phong đứng dậy.

----------------------------------------------------------------------------------------------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.