- Lâm sư huynh, van cầu huynh thả đệ ra, đệ thật sự hối hận rồi, năm đó đệ không nên sợ sệt, huynh....
Lúc này Phương Hàn thật sự sợ hãi.
Bị nghiền ép tuyệt đối, Phương Hàn đã sớm sợ hãi.
Nếu như dù cho chỉ có một chút hi vọng sống, hắn cũng tuyệt đối sẽ không xin tha, thế nhưng bây giờ ngay một chút hi vọng sống đều không nhìn thấy.
Chết như vậy đi, hắn thật sự không phục a.
Ma Đế truyền thừa, đứng đầu vũ nội, miễn là còn sống, hắn nhất định có thể trở thành người xưng bá một giới, làm sao có thể cứ như vậy chết đi a...
- Ngươi nói ta sẽ thả hai người các ngươi sao?
Lâm Phàm đem tro cặn của Ngọc Tịnh Bình ném qua một bên.
Hàn Lục chạy tới, đem mảnh vỡ của Ngọc Tịnh Bình nắm ở trong tay, trong lòng cũng là vạn phần thương xót.
Không còn gì để mình dựa vào...
- Lâm sư huynh, mong huynh niệm tình trước kia chúng ta đã từng là đồng môn, thả đệ đi. Sau này đệ không dám nữa.
Phương Hàn lúc này khóc lóc kể lể thế nhưng trong lòng hắn tức giận đến mức hủy thiên diệt địa.
Hận a...
Vì sao chênh lệch to lớn như thế. Hắn rõ ràng là người nhận được Ma Đế truyền thừa mà.
- Chính vì là đồng môn trước kia, ta mới phí lời với các ngươi nhiều như vậy, bằng không các ngươi đã sớm chết rồi.
Lâm Phàm cười gằn nói.
Báo thù liền phải quyết đoán, có lòng thương hại, liền buông tha, vậy còn báo thù làm gì.
- Không... Không.
Phương Hàn không ngừng lắc đầu:
- Sư huynh, mấy năm nay, đệ nhận được rất nhiều bảo bối, đệ đều có thể cho huynh, chỉ mong huynh tha cho đệ một con đường sống, đệ thật sự không muốn chết...
- Bảo bối? Ngươi nhìn ta thiếu bảo bối à? Năm đó các ngươi coi như là sợ chết rời đi tông môn, ta cũng sẽ không trách các ngươi. Mà các ngươi muốn biểu đạt lòng trung thành mà giết hại Vương sư huynh và các huynh đệ đồng môn, ta đây mới không tha thứ cho các ngươi.
Lâm Phàm cười lạnh. Đối với kết cục của 2 người này, hắn sớm đã có dự định.
- A...
Vừa lúc đó, thân thể Hàn Lục đột nhiên phát sinh biến hóa, một cỗ khí tức trong chớp mắt, bao phủ toàn bộ luyện võ tràng.
Lâm Phàm có chút kinh ngạc nhìn một chút.
Lúc này, Hàn Lục tóc dài tung bay, toàn thân bao phủ một đoàn sương mù màu trắng.
Phương Hàn lúc này cũng là một mặt như mơ. Hắn không biết Hàn Lục làm sao vậy, thế nhưng bây giờ bất kể như thế nào, chỉ cần có thể bảo vệ mạng nhỏ, bắt hắn làm cái gì cũng được.
- A, là đồ chơi kia sao?
Lâm Phàm nhìn về phía một chỗ Ngọc Tịnh Bình bị phá hủy kia, khóe miệng lộ ra một tia cười gằn.
Hàn Lục toàn thân run rẩy. Ánh mắt trước là phẫn nộ, đột nhiên thay đổi thành thương xót.
Khí chất vào đúng lúc này, cũng mờ ảo lên.
Lúc này dị tượng biến mất, Hàn Lục nhìn tình huống xung quanh một chút, lại nhìn một chút cái Ngọc Tịnh Bình kia bị phá rơi đầy đất. Sau đó ngưng thần nhìn phía Lâm Phàm.
- Người này là kẻ ta tuyển chọn. Thả hắn đi thì việc hôm nay ngươi hủy Ngọc Tịnh Bình của ta liền xóa bỏ?
Lời tuy từ trong miệng Hàn Lục nói ra, nhưng Lâm Phàm biết, người nói chuyện không phải là Hàn Lục.
- Há, ngươi là ai?
Lâm Phàm nở nụ cười.
- Ta là ai, ngươi còn không có tư cách đee biết. Ngươi chỉ cần phải hiểu, ngươi bây giờ, còn chưa đủ tư cách biết đến sự tồn tại của ta. Hôm nay kết thiện duyên, ngày sau đối với ngươi cũng có chỗ tốt.
Hàn Lục nói ra.
- Còn rất hung hăng a.
Lâm Phàm vừa nghe, cái tên này là muốn ở trước mặt mình tạo uy hiếp.
Mà Phương Hàn lúc này không nghe được hai người đối thoại. Tuy rằng không biết rõ chuyện gì xảy ra nhưng thấy dáng dấp Hàn Lục lúc này hiển nhiên có gì đó không đúng.
- Không, tuy nói ngươi bây giờ rất mạnh, nhưng chung quy là ếch ngồi đáy giếng, phải tránh không nên mang phiền phức đến cho mình.
Hàn Lục lạnh nhạt đứng ở nơi đó nói ra.
- Ầm ầm...
Vừa lúc đó, ở nơi sâu trong hư không đột nhiên truyền đến một tiếng vang thật lớn.
- Nam Vô Thánh Đế...
Hàn Lục ngẩng đầu lên, khóe miệng hơi lộ ra vẻ tươi cười:
- Thiên đạo.
Lâm Phàm đứng ở nơi đó, trong lòng có một chút tia chấn động, tình huống bây giờ sợ có chút phức tạp.
Gia hỏa dựa vào người Hàn Lục, gọi là Nam Vô Thánh Đế.
Mà cái âm thanh trong hư không truyền đến âm, chẳng lẽ là Thên đạo Thương Linh châu?
- Nam Vô Thánh Đế, năm đó ta cũng đã cảm giác được ngươi đem thần thức giáng lâm nơi đây. Bây giờ thượng giới thế nào rồi?
Trong hư không hào quang bảy màu đại thịnh. Sau đó ngưng tụ thành một bóng mờ già nua.
- Thượng giới làm sao ngươi không cần biết. Bất quá xem ra ngươi bây giờ cũng không dễ chịu nhỉ. Chí Tôn phân liệt ngươi, bây giờ sức mạnh của ngươi e sợ chỉ còn dư lại một phần tư đi.
Hàn Lục nói ra.
- Đúng, ta cùng thiên đạo Đông Linh Châu, đã hoàn toàn chia lìa.
Thiên đạo nói ra.
Lúc này, Phương Hàn một mặt như mơ. Tất cả những thứ này biến hóa thật sự là quá nhanh.
Thế nhưng hắn có một loại cảm giác, hôm nay có thể tránh được một kiếp a.
Lâm Phàm hơi nhướng mày. Hai người này muốn làm gì? Bất quá cũng được, đúng là nghe một chút hai người này muốn nói cái gì.
Khuôn mặt già nua của Thiên đạo nhìn Hàn Lục. Sau đó gật gật đầu rồi đem ánh mắt nhìn về phía Lâm Phàm:
- Ngươi tên là Lâm Phàm.
- Không sai, ta chính là Lâm Phàm.
Lâm Phàm nhìn Thiên đạo mở miệng nói.
Tuy rằng cái này gọi là là Thiên đạo, thế nhưng Lâm Phàm nhưng không sợ hắn.
- Chuyện hôm nay, chỉ như vậy được rồi. Chín đại tông môn không thể không chủ, bằng không sinh linh đồ thán.
Thanh âm uy nghiêm của Thiên đạo truyền đến.
- Ha ha...
Lâm Phàm cười cợt, không nói thêm gì.
Thiên địa hoàn toàn yên tĩnh.
Thiên Hậu một mực đứng ở nơi đó, giờ khắc này mở miệng:
- Lâm Phàm, bây giờ không phải lúc ngươi muốn làm gì thì làm, không thể bỏ lỡ đại sự.
Lâm Phàm liếc mắt nhìn Thiên Hậu, không nói gì. Mà là đem ánh mắt nhìn về phía bốn phía, đồng thời lại nhìn một chút linh vị của hai sư huynh.
- Nữ Đế, không nghĩ tới ngươi cũng đến.
Hàn Lục nhìn về phía Thiên Hậu, trong giọng nói mặc dù từ một tia ngoài ý muốn đồng thời lộ nụ cười ẩn ý.
- Đúng thế.
Thiên Hậu nhìn Nam Vô Thánh Đế, khẽ gật đầu.
Ba vị đại năng, lúc này phảng phất như không đem đám người Lâm Phàm để vào mắt. Mà bắt đầu trò chuyện, tán gẫu với nhau. Đề tài đều là cái gì gọi là thượng giới.
Coi đám người Lâm Phàm chính là ếch ngồi đáy giếng, không đáng để lo.
Lâm Phàm nhìn ba người, sau đó hướng về gà con vẫy vẫy tay.
Gà con liếc mắt nhìn ba người, sau đó đi tới trước mặt Lâm Phàm.
- Gà con, ngươi trước tiến đến, đợi lát nữa ở thả ngươi đi ra.
Lâm Phàm cười nói.
- Ò ó o...
Gà con một mực bên người Lâm Phàm, sao có thể không hiểu muốn chuyện gì xảy ra. Sau đó duỗi cánh ra nắm thành quả đấm, ra hiệu cổ vũ.
Lâm Phàm đem tiểu kê để vào trong túi đeo lưng, lại đem linh vị của hai vị sư huynh cầm trong tay:
- Các sư huynh nhìn là tốt rồi. Hôm nay ai dám ngăn cản, sư đệ liền diệt người đó.
Đem tất cả những thứ này sắp xếp xong, Lâm Phàm đi tới, trước vẻ mặt hoảng sợ của Phương Hàn.
Chân Áo Nghĩa Hủy Diệt Chi Cước, trong nháy mắt bộc phát ra.
Một tiếng kêu thảm thiết nhất thời vang vọng đất trời. Sau đó đem ném tới cột chống trời bên kia.
- Lâm Phàm, được rồi.
Thiên đạo giận quát một tiếng, hiển nhiên có chút không vui.
- Chẳng lẽ lời của bản Thiên đạo ta, ngươi cũng dám vi phạm.
- Lão tạp mao, ngươi đừng ở trước mặt tiểu gia ta phí lời. Những người này tội đáng muôn chết.
Lâm Phàm đối với Thiên đạo trong hư không quát to. Hắn lại có thể làm gì?
- Làm càn...
Thiên đạo giận dữ, vạn giới phá diệt. Lôi đình trong hư không lấp loé, dường như muốn đem Lâm Phàm phá diệt.
- Ha ha, Thiên đạo, xem ra ngươi không được rồi. Sinh mệnh mà ngươi khống chế, đều dám phản kháng ngươi.
Hàn Lục cười nói.
- Lâm Phàm, những chuyện này không phải ngươi có khả năng nắm trong tay.
Ánh mắt Thiên Hậu phức tạp nhìn nói với Lâm Phàm.
- Ngươi câm miệng cho ta.
Lâm Phàm nhìn thẳng Thiên Hậu nói ra. Sau đó từ trong túi đeo lưng, lấy ra một cái đan dược:
- Năm đó ngươi đưa ta đan dược, hôm nay ta sẽ trả lại ngươi gấp mười lần.
Vô Thượng Đan bay tới chỗ Thiên Hậu, sau đó rơi dưới chân.
Bây giờ với trình độ luyện đan của Lâm Phàm, những cái gọi là "Vô Thượng Đan" đã sớm là chuyện dễ như trở bàn tay.
Thiên Hậu nhìn từng viên đan dược dưới chân, cũng là lộ ra vẻ mặt không ngờ.
- Những người này năm đó giết người Thánh Ma Tông ta. Thiên đạo người không ra quản thì bây giờ ta giết bọn họ cũng là báo ứng.
- Muốn bảo vệ cái mạng nhỏ của người này. Trừ phi dẫm lên thi thể của Lâm Phàm ta. Bằng không coi như Thiên Vương lão tử đến, tiểu gia cũng không nhượng bộ.
Thời khắc này, Lâm Phàm đã làm tốt cong tác chuẩn bị cho một trận chiến.