Sau khi rời khỏi Thiên Sơn Thành, trong lòng Lâm Phàm vui như mở hội. Có lẽ do năm xưa lập ra lời hứa với Vương Tiểu Lục, mặc dù năm đó hứa hẹn có thể nói là hứa xuông, không có cảm giác được cái gì. Thế nhưng hiện giờ tu vi không ngừng tăng lên, Lâm Phàm càng ngày càng cảm thấy những lời hứa này ràng buộc ở sâu trong nội tâm, không nghĩ tới không được. Có lẽ chỉ có hoàn thành lời hứa mới có thể tiêu trừ đi những ràng buộc này ở trong lòng.
Sau khi sắp xếp tất cả cho Vương Tiểu Lục, Lâm Phàm cũng thở phào nhẹ nhõm.
Xem ra sau này phải chú ý, cũng không thể tùy tiện hứa hẹn.
Tiểu gia là người biết giữ lời, lời đã nói ra chính là bãi nước bọt đã nhổ ra muốn liếm lại cũng không thể được.
Thương Linh Châu này đã không còn có gì có thể lưu luyến Lâm Phàm nữa.
Mọi thứ của hắn bây giờ đều ở Đông Linh châu. Giờ khắc này phải đi tìm kiếm đám học sinh của mình rồi rời Thương Linh châu trở lại Đông Linh châu.
Mẹ nó, cũng không biết Thú Linh Giới lúc nào xâm lấn nữa. Chí ít cũng phải cho thời gian chuẩn bị a.
Lâm Phàm hiện tại không quan tâm đến bất kì thứ gì ngoài hai chuyện. Đầu tiên chính là Thú Linh Giới, còn một cái còn lại chính là thứ được gọi là Thiên Đạo.
- Oanh...
Vừa lúc đó, Lâm Phàm đột nhiên cảm nhận được ở khoảng không phía xa truyền đến một trận tiếng nổ vang rền.
Một luồng sức mạnh bàng bạc mãnh liệt tứ tán, tinh lực trùng thiên hiển hiện ở phía đó.
- Quái, Ở Thương Linh châu nhỏ bé này làm sao lại có luồng sức mạnh như vậy? Chẳng lẽ là có chuyện gì xảy ra?
Lúc này, Lâm Phàm hơi nghi hoặc một chút.
Đồng thời sắc mặt hắn cũng là biến đổi, cái kia không phải là tín hiệu của Tào Thiên Tiêu phát ra sao?
Lâm Phàm cho Tào Thiên Tiêu một món đồ, chỉ cần bọn họ bóp nát món đồ này thì tự Lâm Phàm có thể cảm nhận được vị trí của bọn họ để đi tìm.
Vậy thì ở bên kia chắc chắn đang có chuyện gì xảy ra.
Mặc dù bọn Tào Thiên Tiêu được mình chỉ điểm một ít, thế nhưng ở trước nguồn sức mạnh này cũng là giống như giun dế a.
Ngay lập tức Lâm Phàm tăng tốc độ thật nhanh...
- Phu Thụ, lão sư lúc nào đến vậy?
Lúc này ở trong một hẻm núi, một đám người đứng tụ tập lại với nhau nhìn hình ảnh trước mắt cũng nhanh chóng bị dọa tè ra quần.
Khi biết lão sư đã trở lại, khỏi phải nói bọn họ cao hứng biết bao nhiêu. Bởi vậy cũng vui vẻ tập hợp ở trong hẻm núi chờ đợi lão sư đến.
Nhưng bây giờ lão sư vẫn chưa có tới mà thứ tới chính là đại BOSS.
Bọn họ ngồi ở đó cùng trò chuyện với nhau. Chia cách đã hai năm, bây giờ gặp lại đương nhiên là có rất nhiều lời muốn nói, bởi vậy trò chuyện rất là rôm rả.
Vừa lúc đó, một vết nứt hư không đột nhiên xuất hiện ở trước mặt bọn họ.
Lúc đó bọn họ còn không biết trong khe nứt hư không này đến cùng xuất hiện cái gì.
Nhưng khi thấy rõ ràng thì đã triệt để choáng váng.
Bọn họ vào nam ra bắc, có loại hung thú nào chưa từng thấy qua, nhưng loại hung thú trước mắt này thì tuyệt nhiên chưa từng thấy qua.
Thân thể cao lớn không biết bao nhiêu mà kể, khí tức hung mãnh, quả thực là vương giả trong các loại ác ma.
Bọn họ vừa định chạy trốn thì hung thú tự xưng là Tâm Ma Đại Đế liền ngăn cản tất cả đường đi của bọn họ khiến cho bọn họ đến cử động đều không được.
- Ta nào có biết.Ta vừa bóp nát món đồ lão sư cho ta, chắc không bao lâu nữa lão sư liền đến đây.
Lúc này Tào Thiên Tiêu cũng sắp khóc, chuyện này làm sao lại bi kịch như vậy.
Tuyệt đối đừng để cho bọn họ không đợi được lão sư đến liền bị cái gọi là Tâm Ma Đại Đế này làm cho chết khô.
- Tiêu ca, bây giờ chúng ta nên làm gì?
Cô gái đứng ở bên cạnh Tiêu Trạch cảnh giác nhìn Tâm Ma Đại Đế đang từ cái khe trong hư không chậm rãi đi ra, trong nội tâm cũng là tràn đầy vẻ hoảng sợ.
Cô gái này chính là Lưu Thủy Thủy. Lúc trước ở trong lớp, Lưu Thủy Thủy đã yêu thích Tiêu Trạch. Sau đó Đại Yến hoàng triều xảy ra chuyện bọn họ cũng trốn thoát, Tiêu Trạch liền cùng Lưu Thủy Thủy ngao du sơn thủy, qua hai năm bồi dưỡng, tình cảm cũng sớm đã nở hoa.
- Chớ hoảng sợ... Chớ hoảng sợ.
Tiêu Trạch nuốt một ngụm nước bọt, trong miệng nói không hoảng hốt thế nhưng nội tâm của hắn lại đang hốt hoảng cực độ.
- Tiêu sư huynh, lát nữa hộ tống các nàng rời đi trước, chúng ta là đại nam nhân ở lại cầm cự?
Lúc này Tang Thiên Hạo mở miệng nói.
- Không được, nếu đi thì cùng đi.
Bên cạnh đó, Hàn Mông Mông mặc xiêm y màu xanh lục thanh tân thoát tục, trong mắt lóe lên vẻ quyết đoán nói. Tuy nói lúc này đã rất sợ sệt, nhưng nàng tuyệt đối sẽ không bỏ lại mọi người mà cứ thế rời đi.
Tang Thiên Hạo cùng Tiêu Trạch hai người chính là địch nhân, sau đó cũng hòa hảo. Dù sao chuyện gì cũng có thể giảng hòa, kỳ thực vấn đề cũng không to tát gì.
- Chu Du, Đại tiểu thư này ngươi tính sao bây giờ?
Tào Thiên Tiêu nhìn Chu Du giờ đã khá mập mạp hỏi.
- Thiên Tiêu, ta không phải tên Chu Du, gọi ta là Chu Địch.
Chu Địch nói.
- Được rồi, mặc kệ ngươi gọi cái gì, khi lão sư đến ngươi vẫn sẽ gọi là Chu Du.
Tào Thiên Tiêu trề môi nói ra.
Chu Du này cũng là ăn mày gặp chiếu manh. Từ khi Đại Yến hoàng triều thoái vị, hắn lang thang dọc đường, ngã xuống đất ngất đi, cuối cùng được tiểu thư của một đại gia tộc cứu giúp, sau đó liền thành thị vệ bên người nàng, tháng ngày cũng coi như là tiêu sái vô cùng.
Khi được Tào Thiên Tiêu thông báo lão sư trở về, Chu Du đương nhiên là không kịp chờ đợi Tào Thiên Tiêu thông báo lần hai, ngay lập tức muốn gặp lão sư.
Mà Đại tiểu thư này cũng nhất định phải theo đến, nàng cũng muốn gặp gỡ lão sư của Chu Du xem ông ta đến cùng là người phương nào.
- Hàn sư muội, Tang ca nói rất đúng, nữ tử các ngươi rời đi trước đi.
Trụy Mặc nãy giờ im lặng, lúc này lại lên tiếng.
Trụy Mặc này là con trai của một trong tứ đại gia tộc của Đại Yến hoàng triều, sau đó Đại Yến hoàng triều xảy ra biến cố, hắn cũng rời gia tộc ra ngoài phiêu lưu. Bởi vì có thể chịu khổ nhọc, nên trong thời gian hai năm này hắn cũng tiến bộ thần tốc.
Tuy nói ở Thương Linh châu không phải cao thủ hàng đầu, thế nhưng ở ở độ tuổi này, có thể có tu vi như thế cũng là thật tốt.
- Chu Địch, làm sao bây giờ?
Cô gái được Chu Địch bảo vệ ở phía sau, tuổi còn trẻ, da trắng như bóc, dung nhan mỹ miều, vừa nhìn đã biết chính là đại tiểu thư. Lúc này nhìn thấy quái vật kinh khủng ở trong vết nứt hư không kia cũng triệt để doạ bối rối.
Nàng thân là tiểu thư đại gia tộc, sống trong nhung lụa, những thứ kì quái này chưa từng thấy quá, bây giờ Tâm Ma Đại Đế ở trước mặt khiến nàng hoảng sợ đến cùng cực.
Cái sức mạnh kia cuồng bạo bao phủ thiên địa, khiến người ta cảm thấy giống như một chiếc thuyền nhỏ ra khơi trong ngày biển động, bất cứ lúc nào đều có thể bị những cơn sóng hung tợn thổi cho lật nhào.
- Đại tiểu thư yên tâm, Chu Địch ta tuyệt đối sẽ bảo vệ người an toàn rời đi.
Chu Địch ngưng trọng nhìn Tâm Ma Đại Đế trong vết nứt hư không kia trong lòng cũng lo lắng không ngớt, không biết có thể trốn ra ngoài được không?
- Ồ, các người nhìn ở chỗ Tâm Ma Đại Đế kìa!
Vừa lúc đó, Trụy Mặc vội vàng chỉ vào vị trí Tâm Ma Đại Đế hô lên.
Mọi người nghe nói, đồng loạt nhìn tới, trong khoảng thời gian ngắn cũng không hiểu. "Trụy ca, huynh có ý gì?"
Trụy Mặc nhìn mọi người, cũng là bất đắc dĩ thở dài. "Các ngươi chẳng lẽ quên lão sư đã từng truyền cho chúng ta môn công pháp gì sao?"
Vào lúc này mọi người đột nhiên phản ứng lại, sau đó kích động nói: - Trụy ca, ý huynh nói là Hầu Tử Thâu Đào?
- Đúng, không phải cái đó còn có thể là cái gì? Trong những năm này, các ngươi vẫn luyện tập chiêu này chứ?
- Có, lão sư truyền cho chúng ta một chiêu này quả thật là rất mạnh.
- Không sai, nhiều lần ta gặp nguy hiểm đều dựa vào chiêu này mà thoát thân.
- Nhưng tên kia, "đào" lớn như vậy, chúng ta có thể "thâu" được không?"
- Được rồi, mặc kệ có được hay không, chúng ta cũng phải thử một lần. Nếu không lát nữa hắn mà thoát hoàn toàn ra khỏi khe nứt thì chúng ta dù có hóa thành tro cũng không thoát được.
Trụy Mặc hít sâu một hơi, trong lòng cũng có chút lo lắng.
- Tốt, vậy thì thử một lần. Các ngươi chú ý an toàn. Chúng ta lên...
Mọi người liếc mắt nhìn nhau, sau đó gật đầu, đột nhiên vọt lên, hướng về phía Tâm Ma Đại Đế đang đi ra một nữa lao đến.