Trong khoảng thời gian này, Lâm Phàm cứu không ít tông môn, cũng cứu không ít hoàng triều, thế nhưng Đông Linh châu to lớn như thế, hắn có cố gắng nữa cũng chỉ như muối bỏ biển, căn bản không có bất kỳ biện pháp nào có thể giải quyết dứt điểm vấn đề.
Lần này Thú Linh Giới tấn công, so với trong tưởng tượng còn nghiêm trọng hơn, căn bản là muốn đem trọn cái Đông Linh châu này phủ trong bóng tối.
Vô số người chết thảm dưới tay hung thú, cũng có nhiều tông môn xuất chinh thảo phạt hung thú, thế nhưng với số lượng hung thú quá nhiều khiến cho việc thảo phạt kia cũng chỉ là chuyện vô ích, đánh được đám hung thú ở chỗ này thì chỗ khác lại bị đám hung thú khác tấn công.
- Lần này Thú Linh Giới vì sao phải xâm lấn Đông Linh châu? Nếu như có thể tìm được nguyên nhân thì hết thảy đều có thể giải quyết.
Dạ Hàm lạnh nhạt nói.
- Lâm Phàm có chuyện gì sao? Ngươi đang nghĩ gì?
Dạ Hàm nhìn thấy Lâm Phàm lông mày ngưng lại, biết là hắn đang suy nghĩ chuyện gì đó.
Lâm Phàm không nói gì, trong đầu chỉ đang nghĩ về chuyện này.
Hắn có tám phần mười nắm chắc, chuyện này có liên quan đến "Tuyên cổ".
Lâm Phàm vẫn chưa luyện hóa "Tuyên Cổ Chi Điếu", chủ yếu là không muốn mượn đồ của người khác để dùng, hơn nữa đây là "Tuyên Cổ Chi Điếu" đương nhiên là có chút kiêng kị. Hắn mới nghĩ tới việc dùng "Tuyên Cổ Chi Điếu " rồi làm cái việc kia với người vợ đoan trang, thùy mị của mình đã rùng mình.
Như vậy, nguyên nhân chủ yếu cho việc này đã có. Nếu sự việc đúng như hắn nghĩ thì có lẽ chuyện này không hề dễ giải quyết.
Cũng không ai biết "Tuyên cổ" mạnh bao nhiêu.
- Ta đang hỏi ngươi đó. Lúc này, sự việc không phải chỉ một mình ngươi có thể giải quyết.
Dạ Hàm gặp Lâm Phàm chết cũng không nói chuyện khiến nàng dần bực mình.
Người này cái gì cũng tốt, lại còn thích đem sự tình giấu ở trong lòng.
- Tiểu Phàm! Dạ Các chủ nói rất đúng, có ý kiến gì cứ nói ra rồi chúng ta cùng nhau bàn bạc một phen.
Yến Tông chủ nói.
Chung quanh các Thái Thượng trưởng lão cũng nói vậy, đồng thời bọn họ cũng thấy tên Lâm Phàm này thật khổ cực, chuyện gì cũng đều ôm lấy một mình.
- Tiểu Phàm, ngươi không phải là thấy chúng ta tuổi già vô dụng nên không nói suy nghĩ cho chúng ta nghe chứ?
Vô Nhai Thái Thượng trưởng lão nói ra.
- Không phải, chỉ là ta không biết nói thế nào.
Lâm Phàm cũng là có chút bất đắc dĩ a, nếu như nói cho bọn họ biết chuyện "Tuyên cổ" không chừng bọn họ bị dọa cho vãi đái mất.
Chỉ mới một cái "Tuyên Cổ Cánh Tay" đã ngang với một trăm sợi quy tắc, không cần phải nói tới các bộ phận khác.
- Không sao, ngươi cứ từ từ nói...
Mọi người trăm miệng như một nói.
Vừa lúc đó, bên ngoài sơn môn Thánh Tông sơn náo động, đám người Tông Hận Thiên vừa trở về, vẻ mặt hoang mang nói:
Lâm Phàm vừa nghe bọn hung thú không biết trên dưới này lại tấn công tới, sắc mặt liền đổi sang giận dữ.
- Lão Đại...
Vừa lúc đó, tại cửa sơn môn, một cái thằng nhóc hấp tấp chạy tới.
Lâm Phàm nghe được thanh âm này, lại nhìn tới bóng người kia, sắc mặt cũng là hơi đổi.
- Mọi người đừng hoảng hốt, những hung thú này không phải đến tấn công tông môn.
- Lão Đại, ta đã tìm được ngươi, tên kia đã xâm lấn Đông Linh châu, hiện tại ta đem con dân trong tộc ta tới.
Hỏa Diễm lãnh chúa nói.
- Tiểu Phàm, đứa bé này là...?
Đám người Yến Tông chủ kinh ngạc hỏi.
- Đây là Hỏa Diễm lãnh chúa, chúa tể một phương của Thú Linh Giới.
Lâm Phàm giải thích qua một chút, cũng mặc kệ vẻ mặt của mọi người, sau đó hỏi:
- Lần này đến bao nhiêu?
- Lão Đại, lần này không phải đùa giỡn, Thú Linh Giới điều động toàn quân, Hỏa Diễm tộc của ta, tuy nói là chúa tể một phương, thế nhưng đem so sánh với toàn bộ Thú Linh Giới, thật sự là bé nhỏ không đáng kể.
Hỏa Diễm lãnh chúa đã bị Lâm Phàm dạy dỗ, bởi vậy đối với Lâm Phàm cực kỳ trung thành, cho dù sự tình không ổn, cũng không hề có một tia sợ hãi trong lòng.
- Hả? Nguy rồi.
Lâm Phàm vò đầu bứt tai, cũng không biết làm như thế nào cho phải.
Thú Linh Giới điều động toàn quân ai có thể đỡ được? Những người nơi này, ngoại trừ Dạ Hàm cùng mình ra, cơ bản không ai có thể sống sót dưới tay đám hung thú này.
Lúc này đám người Yến Tông chủ đang dò xét tiểu tử được giới thiệu là Hỏa Diễm lãnh chúa này, càng dò xét càng nghiêm nghị, hơi thở của tiểu tử này tuy rằng không có chút rung động nào, thế nhưng ẩn giấu trong đó sức mạnh khiến cho người ta phải sợ hãi.
Tiểu tử này làm sao có thể là sinh linh tại Thú Linh Giới? Bề ngoài của hắn làm cho người ta không dám tin tưởng a.
- Các vị, bây giờ tình huống này chúng ta cũng chỉ có liều mạng đánh một trận, có điều nếu đúng như những gì ta suy đoán thì kẻ dẫn dắt Thú Linh Giới xâm lấn Đông Linh châu ít nhất cũng ngưng luyện năm trăm sợi quy tắc.
Lâm Phàm mặc kệ mọi người có thể chịu được hay không, bèn đem suy đoán này nói ra.
- Cái gì? Năm trăm sợi?
Mọi người nghe nói xong bên tai như tiếng sấm nổ, một mặt không dám tin tưởng.
Năm trăm sợ quy tác là khái niệm gì? Chẳng phải chỉ thở một cái bọn họ cũng tan xác hay sao?
Lúc này, bọn họ đã hiểu Tiểu Phàm tại sao không nói cho bọn họ biết, với kẻ địch như vậy bọn họ căn bản không thể đối phó.
Nhưng nếu như vậy, tên Tiểu Phàm này có thể nắm chắc phần thắng sao?
Lúc này, Dạ Hàm trong lòng cũng đã hơi sợ, tuy nói hắn là Thiên Vị cường giả, thế nhưng sợi quy tắc cũng không cô đọng nhiều đến như thế a.
- Nếu như đối phương chỉ ngưng luyện năm trăm sợi quy tắc, ta chắc chắn có thể liều mạng với hắn, nhưng nếu như ngưng luyện nhiều hơn thì sẽ rất khó nói rồi.
Lâm Phàm lo lắng nói ra.
Hơn nữa "Tuyên cổ" còn không phải kẻ địch cuối. Điều khiến Lâm Phàm lo lắng hơn cả là nếu như đem "Tuyên cổ" trấn áp mà bị Thiên Đạo chiếm mất xác thì bi kịch đến chừng nào.
Điều Lâm Phàm vừa nói làm cho mọi người đã sớm há mồm trợn mắt.
Năm trăm sợi quy tắc mà hắn không kém cạnh!
- Tiểu Phàm, ngươi bây giờ mạnh đến mức nào rồi.
Yến Tông chủ đám người trợn mắt nhìn Lâm Phàm, bọn họ không ngờ năm đó cứu sống tên tiểu tử này mà bây giờ hắn đã tiến bộ đến như vậy.
- Tông chủ, lúc này vấn đề mạnh yếu bao nhiêu đã không còn quan trọng nữa, mà quan trọng là nên làm gì để đối phó với toàn quân Thú Linh Giới.
Cái này..." Mọi người Lúc này cũng không biết nên làm thế nào cho phải, điều này cũng là một vấn đề nan giải a.
Mà ngay lúc này, hư không có một cơn chấn động rồi từ đó hai bóng người đi ra.
- Thú Linh Giới, có thể giao cho chúng ta.
- Là các ngươi.
Lâm Phàm nhìn thấy hai người mới xuất hiện này, vẻ mặt cũng là giãn ra.
- Không nghĩ tới sẽ xảy ra đại sự này, ngay cả trong mơ ta cũng chưa bao giờ nghĩ Đông Linh châu lại bị kiếp nạn này ập xuống.
Người tới chính là Hà Vũ Hàm cùng Hạ Du Thiên.
Hơn một năm trước, Hạ Du Thiên này thực lực cũng không cao bao nhiêu, thật không ngờ sau thời gian ngắn lại có thể đạt đến trình độ Đại Thiên Vị cảnh giới đại viên mãn, ngưng luyện 135 sợi quy tắc.
- Bây giờ Thú Linh Giới tấn công, ta và hắn có thể trấn áp Thú Linh Giới.
Hà Vũ Hàm tự tin nói.
Hạ Du Thiên nhìn Hà Vũ Hàm, trong lòng có chút lo lắng, miệng mấp máy muốn gì đó thế nhưng không nói ra được.
Trong khoảng thời gian này, hắn luôn cảm giác Vũ Hàm muội muội sẽ lặng lẽ rời hắn mà đi.
Lâm Phàm nhìn chăm chú Hà Vũ Hàm, Hà Vũ Hàm cũng là nhìn chằm chằm Lâm Phàm:
- Ngươi hãy tin tưởng ta, nơi này dù sao cũng là quê hương của ta.
- Được...
Cuối cùng Lâm Phàm gật gật đầu, tình huống này còn có cách nào giải quyết?
Nếu như chỉ dựa vào một mình hắn có lẽ cũng không nắm chắc có thể đem Thú Linh Giới đánh bại triệt để.
...
- Tiểu Phàm, vậy chúng ta thì sao?
Đám người Yến Tông chủ nhìn Lâm Phàm hỏi.
Lâm Phàm nhìn đám người Yến Tông chủ, vốn muốn nói là các ngươi tìm một chỗ nghỉ ngơi một chút, thế nhưng lời
này không nói ra được.
- Các người hãy phối hợp với hai người bọn họ, đồng thời chống đỡ Thú Linh Giới, còn thủ lĩnh của Thú Linh Giới để
ta lo.
- Lâm Phàm, Dạ Hàm ta cũng có thể cùng ngươi kề vai chiến đấu.
Nghe Lâm Phàm một mình đối kháng thủ lĩnh Thú Linh Giới, Dạ Hàm cũng có chút không phục.
Bất kể nói thế nào, hắn cũng là Thiên Vị cao thủ a.
- Ngươi cùng với bọn họ đồng thời trấn áp Thú Linh Giới là được rồi, thủ lĩnh Thú Linh Giới này không phải đối thủ mà ngươi có thể đối phó, ta sợ trong vòng một chiêu, ngươi liền sẽ bị đối phương chém giết.
Lâm Phàm nói lời này cũng không phải để doạ Dạ Hàm, mà là nói thật tình.
Nếu như "Tuyên cổ" thật sự có năm trăm sơi quy tắc thì dù Dạ Hàm có là Thiên Vị cao thủ cũng chỉ là muỗi đốt cột điện thôi.
- Ngươi đừng khinh người có được hay không?
Dạ Hàm vừa nghe lời nói này, cảm thấy tên Tiểu Phàm này đang khinh nồi rau ra đất ư?
- Dạ Các chủ, chúng ta nên nghe theo Tiểu Phàm a, lúc này không phải là lúc đem khoe ra sức mạnh.
Yến Tông chủ nói.
- Hừ...
Dạ Hàm hừ lạnh một tiếng, quay đầu rời đi không thèm nói với bọn hắn thêm điều gì.
- Quyết định như vậy đi, tất cả mọi người chuẩn bị một chút. Sau ba ngày nữa, thắng thì sống, thua chính là chết.
Lâm Phàm muốn làm bầu không vui vẻ lên một chút, bây giờ tình huống thế này, nếu như có thể vui vẻ thêm giây phút nào thì cũng tốt.