Tối Cường Hệ Thống

Chương 397: Tuyên Cổ Vĩnh Viễn Mất Đi Đồ Vật Dưới Háng



"Yêu Thành."

Trong chớp mắt, khí tức của Lâm Phàm chợt bộc phát ra. Bán thành phẩm ngụy Thần khí luyện chế trôi nổi ở trong hư không. Yêu khí ngập trời bộc phát ra ngưng tụ ở trong hư không.

Bóng của Thượng cổ đại yêu xuất hiện ở bên trong trời đất, ngập trời gào thét. Một quyền xuyên thấu hư không hướng về "Tuyên Cổ" kéo tới.

- Ân, Yêu Hoàng?

Tuyên Cổ hơi sững sờ, sau đó đột nhiên bắt đầu cười lớn:

- Ha ha... Thật là tức cười, Yêu Hoàng chinh chiến vạn cổ lại bị người khác luyện chế thành pháp bảo. Quả thật là vô cùng nhục nhã.

Trong nháy mắt, Tuyên Cổ biến sắc, ngữ khí âm trầm, hơi xem thường. Áo bào đen bay lượn, một quyền phát ra:

- Chỉ bằng ngươi? Còn chưa đủ tư cách.

- Oanh...

Lâm Phàm mặt biến sắc Tuyên Cổ mạnh mẽ vượt quá sự tưởng tượng của hắn. Từ luyện chế bán thành phẩm ngụy Thần khí, căn bản không có bất kỳ sức đánh trả nào. Một quyền phía dưới liền bị Tuyên Cổ oanh suýt nữa vỡ tan tành. Nếu như không phải trong đó có Ngụy Ngũ Linh tương sinh

tương khắc, sợ là sớm đã bị "Tuyên Cổ" cho đánh diệt.

- Nhân loại, đem thân thể của ta giao ra đây, bằng không ngươi sẽ phải chết.

Tuyên Cổ nổi giận gầm lên một tiếng. Thân hình xẹt qua hư không. trong chớp mắt xuất hiện ở trước mặt Lâm Phàm, một quyền hướng về Lâm Phàm oanh tới.

- Hừ, nằm mơ.

Lâm Phàm làm sao có khả năng để "Tuyên Cổ" dung hợp được. Nếu không đến lúc đó, sợ là mình cũng không thể ứng phó được.

- Ầm ầm...

Hai nắm đấm hủy thiên diệt địa đụng vào nhau, bạo phát ra một đạo hào quang óng ánh. Tia sáng này che kín bầu trời, khí lưu cường đại, đem chung quanh hư không đột nhiên xé rách.

Tuyên Cổ cả kinh, không nghĩ đến người này lại có thể tiếp được một quyền này của hắn, cũng có chút ngoài ý muốn.

Lâm Phàm ngón tay run lên, một cổ lực lượng cường đạh đột nhiên xuyên thấu mà tới.

So với cường độ của thân thể thì chính mình so với "Tuyên Cổ" sợ muốn kém hơn một chút.

Một cánh tay này tuyệt đối không phải đơn giản là một trăm sợi quy tắc. "Tuyên Cổ" dung hợp hơn phân nửa thân thể, bộc phát ra thực lực tuyệt đối không phải không phải như mình suy nghĩ như.

Nếu để cho "Tuyên Cổ" dung hợp "Tuyên Cổ Chi Điếu" cùng "Tuyên Cổ Cánh Tay", e rằng không người có thể đối kháng.

- Hừ, nhân loại không nghĩ tới ngươi vậy mà lại mạnh như thế. Bất quá coi như ngươi mạnh như vậy

thì sao? Giết ngươi vẫn giống như đơn giản bóp chết một con kiến bình thường.

Tuyên Cổ nhìn chăm chú Lâm Phàm, không nghĩ tới nhân loại này lại có thể có liều mạng cùng với mình.

Tuy nói thân thể không đầy đủ, bị chia tách vạn năm, thực lực trăm không còn một. Nhưng vẫn như cũ không phải một cái nhân loại nhỏ bé có thể chống đỡ.

Kỳ thực Lâm Phàm cũng không biết là sợi quy tắc dây chuyền đối với "Tuyên Cổ" mà nói, đó là tồn tại thấp nhất.

Nhưng về sau, từ khi bị phanh thây về sau, các bộ phận của thân thể phải tự tu luyện. Chỉ có thể hấp thụ sức mạnh của vùng thế giới này. Bởi vậy mới có thể ngưng luyện ra sợi quy tắc.

Nếu để cho thân thể của "Tuyên Cổ" toàn bộ dung hợp lại cùng nhau, như vậy mới thật sự là thời điểm kinh khủng.

...

Giờ khắc này ở một phương khác.

- Hỏa Diễm lĩnh chúa, ngươi dám phản bội đại nhân.

Một đầu hung thú hình người trước khi bị Hỏa Diễm lĩnh chúa một chưởng vỗ chết, phẫn nộ quát.

- Hừ.

Hỏa Diễm lĩnh chúa lạnh rên một tiếng, không nói thêm gì,. Cái thân thể mênh mông kia trực tiếp đem giao lộ ngăn trở, không cho phép bất kỳ hung thú nào tiến vào.

Gà con giống như là nhìn thủy triều của bầy thú kia trái tim nhỏ cũng là rầm rầm nhảy. Sau đó quay đầu nhìn về phía thế giới đang chấn thương kia. Sau đó cũng là minh kêu một tiếng, dục hỏa trùng sinh biến ảo thành một cái hoả hồng Phượng Hoàng.

Gà con hai cánh vung lên. Cửu thiên chi hỏa bao phủ mà xuống, đem hung thú trước mặt toàn bộ bao trùm.

- Ò ó o...

Giương cánh bay ngang nối liền trời đất. Hồng quang bắn ra che kín những hung thú kia, toàn bộ bị bao phủ ở bên trong. Cuối cùng bị liệt diễm phía dưới hóa thành Hôi Tẫn.

- Tiểu Phàm sủng vật này thật sự là quá lợi hại.

Yến Tông chủ nhìn thấy gà con này oai hùng, cũng là cảm thán nói.

Đám người Tông Hận Thiên thấy mình liền một đầu nhỏ gà cũng không bằng, cũng là nắm một hơi, thẳng hướng bầy thú mà phát tiết.

Hà Vũ Hàm nhìn chiến đấu ở phương xa trong lòng cũng là lo lắng cực kỳ, cuối cùng bất đắc dĩ lắc đầu:

- Chỉ có thể làm hết sức.

...

Lâm Phàm giờ khắc này đã bị "Tuyên Cổ" áp chế toàn bộ.

- Chân Áo Nghĩa Hủy Diệt Chi Cước.

- Ầm...

Ở trong nháy mắt này, Lâm Phàm nắm lấy cơ hội, hướng về đũng quần của"Tuyên Cổ" đột nhiên đá vào. Nhưng trong nháy mắt, Lâm Phàm biến sắc, hắn nhớ tới một chuyện kinh khủng, cái "Tuyên Cổ" ở vị trí kia vẫn còn bên trong ba lô của mình.

- Làm càn...

Tuyên Cổ nổi giận gầm lên một tiếng, một quyền bao phủ sức mạnh hủy thiên diệt địa, đánh về Lâm Phàm.

- Ầm ầm...

Lâm Phàm giống như đạn pháo, bị đánh vào bên trong lòng đất,. Toàn bộ đại địa không chịu nổi đòn đánh này, toàn bộ đổ nát.

- Keng, chúc mừng Tuyên Cổ Bất Diệt kinh nghiệm tăng cường năm trăm triệu.

...

Lâm Phàm phun ra một ngụm máu tươi, lau lau khoé miệng, cũng không thèm để ý. Mà lại phóng thẳng vào mây xanh, cùng cái kia "Tuyên Cổ" bắt đầu đấu.

- Nhân loại, thần phục ta, tha cho ngươi một mạng.

Tuyên Cổ tức giận nói.

- Tha cho em gái ngươi.

Lâm Phàm giờ khắc này thả ra tất cả phòng ngự, hoàn toàn chính là triệt để liều mạng đấu pháp.

- Không biết điều.

Tuyên Cổ lạnh rên một tiếng, trong mắt u quang lấp loé. Trong chớp mắt, một tay cầm lấy cánh tay của Lâm Phàm.

- Cánh tay này của ngươi là của ta, mãi mãi là của ta.

Tuyên Cổ gào thét một tiếng.

- Vậy cánh tay này của ngươi cũng là của ta.

Lâm Phàm nổi giận gầm lên một tiếng, cũng một tay cầm lấy "Tuyên Cổ" cánh tay.

Hai người đột nhiên lôi kéo. Trong chớp mắt, máu thịt tung toé, máu tươi bay lả tả ở bên trong trời đất.

- Tuyên Cổ

cầm lấy cánh tay phải của Lâm Phàm còn Lâm Phàm lại cầm lấy cánh tay trái của "Tuyên Cổ".

Hai người cứ như vậy trôi nổi ở trong hư không, nhìn lẫn nhau.

- Ha ha...

Thời khắc này "Tuyên Cổ" cuồng nở nụ cười: - Nhân loại, ngươi cho rằng như vậy là có thể sao? Thân thể của ta mãi mãi cũng là của ta, ngươi vĩnh viễn cũng không chiếm được.

Thời khắc này "Tuyên Cổ" một cái mở ra, đem cánh tay phải của Lâm Phàm ăn vào trong bụng.

Cái áo bào đen kia trong nháy mắt tung bay ở trong thiên địa, chân thân của "Tuyên Cổ" triệt để bại lộ ở trước mặt Lâm Phàm.

Lâm Phàm phóng tầm mắt nhìn, sắc mặt cũng là ngưng lại. Quả nhiên như chính mình suy nghĩ như vậy.

- Tuyên Cổ thiếu hụt cánh tay phải cùng cái đồ vật dưới khố kia.

Vào lúc này, ở thời điểm "Tuyên Cổ" ăn cánh tay phải của Lâm Phàm, nguyên bản thiếu hụt cánh tay phải đột nhiên mọc ra.

- Sức mạnh trở về...

Trong chớp mắt, thiên địa biến sắc, Tuyên Cổ toàn thân bao phủ ở một cơn bão táp bên trong. Cơn gió lốc này vô cùng mạnh mẽ, thẳng tới thiên địa.

Cánh tay trái bị Lâm Phàm nắm ở trong tay giờ khắc này đột nhiên run lên. Trong nháy mắt tránh thoát khỏi khống chế của Lâm Phàm bay về hướng Tuyên Cổ. Sau đó từ từ dung hợp, khôi phục như lúc ban đầu.

Lâm Phàm nhìn thấy trước mắt tình cảnh này, cũng là cảm thấy không ổn. Sau đó cắn răng, tuyệt đối không thể để cho "Tuyên Cổ" tiếp tục như vậy.

Trong nháy mắt vỗ một cái ba lô, Huyết Chi Thạch Môn trôi nổi ở trong hư không.

- Tế hiến, ba trăm sợi quy tắc.

- Tế hiến, Tuyên Cổ Chi Điếu.

- Huyết Giới giáng lâm, trấn áp.

...

- Tuyên Cổ

Đang từ từ tìm lại sức mạnh của mình. Đột nhiên nhìn thấy cái đồ vật quen thuộc của mình, nhất thời gào thét một tiếng.

- Thứ hỗn trướng, đem thân thể của ta trả lại cho ta.

Tuyên Cổ trong chớp mắt duỗi bàn tay khổng lồ ra muốn đem "Tuyên Cổ Chi Điếu" nắm lấy.

Có thể vừa lúc đó, từ nơi sâu xa, một đạo lực lượng hạ xuống, đem "Tuyên Cổ" đánh văng ra. Sau đó đem đồ vật Lâm Phàm tế hiến toàn bộ tịch thu.

- A...

Tuyên Cổ thấy cảnh này, tê tâm liệt phế rống giận.

- Oanh...

Thiên địa rúng động một mảnh màu máu.

Cái Huyết Chi Thạch Môn kia ầm ầm mở rộng. Bá chủ Huyết Giới không ngừng từ bên trong cái Huyết Chi Thạch Môn kia đi ra.

- Nhân loại, ngươi đáng chết.

Tuyên Cổ gào thét, nguồn sức mạnh trong minh minh kia không phải hắn có thể đối phó. Giờ khắc này cũng là đem tất cả lửa giận đều phát tiết lên thân của Lâm Phàm.

- Chỉ là Huyết Giới, cũng dám ở trước mặt ta làm càn, quả thực liền là muốn chết.

Tuyên Cổ nổi giận gầm lên một tiếng, đấm ra một quyền.

Cái Huyết Chi Thạch Môn kia mở rộng, chấn động mạnh. Trong nháy mắt nứt toác, hóa thành một đoàn tro bụi, tiêu tan ở bên trong đất trời.

- Làm sao có khả năng...

Lâm Phàm thấy cảnh này cũng là cả kinh. Hắn không nghĩ tới chỉ là tìm về cánh tay phải "Tuyên Cổ" vậy mà đã mạnh như thế.

- Tuyệt không thể để ngươi dung hợp.

Vừa lúc đó, hư không rung động, một đạo hàn mang lấp loé.

- A...

Tuyên Cổ nhất thời gào thét một tiếng. Vừa nãy mới khôi phục cánh tay phải, một lần nữa lại bị chém đứt.

- Lâm Phàm, tuyệt đối không thể để cho hắn lại dung hợp thêm một lần nữa.

Một bóng người xuất hiện sau lưng Tuyên Cổ.

Mà cánh tay kia trôi nổi ở trong hư không kia cũng là hướng về Lâm Phàm bên này bay tới.

- Cánh tay của ta...

Tuyên Cổ thấy cảnh này, nhất thời tê tiếng rống giận.

-----------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.