Tối Cường Hệ Thống

Chương 416: Một Mục Tiêu Nho Nhỏ



-Sao cơ? Ta bị bọn cổ tộc truy nã á? Sao có thể như vậy được, làm gì có ai nhìn thấy ta giết hắn.

Lâm Phàm đang nhóm đống lửa, nghe thấy những lời nói này từ Trương Húc,cả thân người đột nhiên thờ thẫn.

Ngoài những tiếng củi khô bị đốt cháy tí tách ra, cảnh vật xung quanh đều tĩnh lặng như tờ.

“Mình lại đang đi theo trào lưu hèn mọn, trước khi thực lực chưa được mạnh lên, tất cả mọi thứ đều phải hết sức cẩn trọng, mà giờ đây Trương Húc lại nói rằng mình đang bị bọn cổ tộc truy nã, sau này biết chơi bời kiểu gì được đây”.

-Đúng vậy, tiếng gầm thét cuối cùng khi nãy của tên Thập phu trưởng của Cổ Tộc là vận dụng thiên ý của Cổ Thánh Giới, lưu lại hình ảnh của huynh và gửi về lãnh địa cổ tộc.

Trương Húc gật đầu nói, cảm giác như đã rất quen với những điều này.

-Chỉ cần giết chết một người trong cổ tộc, thì từ nay về sau sẽ phải chịu cảnh bị truy sát đến cùng, muốn sống chỉ còn cách làm cho mình mạnh hơn.

Hải Lam lặng lẽ ngồi bên cạnh nói.

-Đây chính là thiên ý của Cổ Thánh Giới đã trợ giúp cho bọn Cổ Tộc sao?

Lâm Phàm hỏi.

-Cái này không ai biết cả, nhưng đệ nghĩ hình ảnh của huynh có lẽ đã xuất hiện trong tay bọn cổ tộc gần đây rồi, sau này huynh cần phải cẩn trọng hơn, bởi chỉ khi bọn cổ tộc giết được huynh thì chúng sẽ nhận được sự phản hồi từ thiên ý của Cổ Thánh Giới.

Trương Húc giải thích.

-Có phải là ta giết được càng nhiều tên cổ tộc, thì ta sẽ càng là cục bột ngọt trong mắt chúng không?

Lâm Phàm lại hỏi.

-Đúng vậy.

Trương Húc gật gật đầu, trông dáng vẻ cúi đầu suy tư của Lâm Phàm, ngỡ rằng Lâm Phàm đang lo lắng về điều đó, nhưng tất cả đều bất lực, cuối cùng thở dài rồi nhìn lên hư không,

-Cũng không biết đến lúc nào mới bắt đầu.

Phương pháp cúi đầu suy tư của Lâm Phàm quả không tồi.

Một kẻ thích khoe khoang giống như ta đây, sau này ắt sẽ giết đại thần trong thần cấp, nếu đàn áp được vô số kẻ trong cổ tộc, sau cùng không ai biết đến kỳ thực rất khổ tâm.

Nay giết chết một tên cổ tộc bị ghi hình lại, rồi còn bị truy nã trong giới cổ thánh, quả không tồi, không tồi, chuyện này phải tuyên truyền ra ngoài, để làm phấn chấn lòng người mới được.

-Lâm Huynh, giờ cũng muộn rồi, bọn đệ phải đi đây, sau này nếu cơ hội sẽ gặp lại.

Sau khi nán lại một lúc Trương Húc liền đứng dậy, chắp tay từ biệt.

-Được, sau này nếu có cơ hội sẽ gặp lại.

Lâm Phàm là người thích đơn đánh độc đấu, không thích làm việc theo nhóm, bởi làm việc theo nhóm phải có rất nhiều quy định, không thể muốn gì được nấy.

Một mình xông pha trong Cổ Thánh Giới là việc khiến cho con người ta vô cùng sung sướng.

-Lâm huynh, còn một chuyện nữa huynh cần phải biết, trước khi thực lực của huynh chưa mạnh lên, nếu gặp bọn cổ tộc tốt nhất là lẩn tránh đi, bởi huynh giết càng nhiều thì sẽ càng bị bọn cổ tộc có sức mạnh để mắt tới, ngoài ra cũng phải để phòng những người bên ngoài cổ tộc nữa, cáo từ…..

Trương Húc chân thành nói xong rồi biến mất trong chốc lát cùng với Hải Lam.

-Tạm biệt….

Lâm Phàm vẫy vẫy tay chào lúc hai người họ biến mất.

-Đề phòng cả người bên ngoài cổ tộc nữa?

Lâm Phàm chậm rãi nhớ lại câu nói này, rồi cười cười,

-Đương nhiên rồi, ông đây là cũng một người rất nham hiểm, trong thế giờ đầy nguy hiểm này, làm sao có thể tin tưởng được ai ngoài mình cơ chứ.

Ngay cả Trương Húc và Hải Lam, từ đầu tới cuối cũng không hề tin tưởng Lâm Phàm, luôn giữ khoảng cách với Lâm Phàm, chỉ là nói một số chuyện mà bọn họ đã biết mà thôi.

Lâm Phàm đương nhiên nhận ra điều này, nên cũng không hỏi hai người họ muốn đi về đâu, bởi hỏi điều này cũng vô ích.

……

Ở bên ngoài cách đây hơn chục dặm……

Người Cổ Tộc có rất nhiều doanh địa, bao phủ rộng, thoáng nhìn không thể thấy được biên giới, những kiểu doanh địa như vậy nhiều không đếm xuể trong Cổ Thánh Giới vô biên vô hạn này.

Người trong nhiều thế giới tuy đều phi thăng đến đây, số lượng cũng lớn, nhưng so với Cổ Tộc cũng khác nhau một trời một vực.

Lúc này trong một túp lều trại.

Một tên Cổ Tộc đang sắp xếp đồ đạc, đột nhiên hư không chấn động một vùng, một cuốn sổ bay lượn trên không trung.

Trên khuôn mặt dữ tợn của tên Cổ Tộc, đôi mày hơi nhíu lại, tóm lấy cuốn sách nắm chặt trong tay, đột nhiên một màn ánh sáng xuất hiện giữa không trung.

Hình ảnh trong màn sáng đó chính là cảnh Lâm Phàm giết Cổ Hải.

-Nhân Tộc Lâm Phàm đã giết Thập phu trưởng Cổ Hải của Cổ Tộc.

Một hàng chữ hiện lên trong hư không.

-Là bọn Nhân Tộc…….

Tên Cổ Tộc này nhìn thấy dòng chữ đó, sắc mặt liền thay đổi, trông càng dữ tợn hơn.

-Trong nghìn vạn dặm do ta cai quản này, lại có kẻ dám giết người của tộc ta, mà lại là Thập phu trưởng của tộc ta nữa chứ, thật là quá đáng hết mức.

Tên Cổ Tộc trong lòng căm phẫn vô cùng, cánh tay đen to vung lên, phút chốc hiện ra thêm mấy dòng chữ.

-Xách đầu đến gặp sẽ trở thành người của Cổ Tộc.

-Hìu…….

-Phân công mọi người, truy giết tên Nhân Tộc này.

……

Một luồng ánh sáng bao bọc tiếng nói của tên Cổ Tộc, rồi vụt bay ra từ trong túp lều trại.

Sau khi luồng ánh sáng phát đi, một tên Cổ Tộc khác tiến vào trong lều trại.

-Bẩm đại nhân, Hư Vô Tâm của giới Hư hão đã giết chết cha của hắn,và mang đầu tới rồi ạ.

Tên binh sĩ của Cổ Tộc Giới quỳ gối dưới đất bẩm báo.

-Được rồi, ta đề bạt hắn làm Bách phu trưởng

-Vâng.

……

Lâm Phàm lúc này cũng hơi hơi quan tâm tới việc mình bị truy nã, rồi lặng lẽ tự đặt cho mình một mục tiêu nho nhỏ, đó là giết chết càng nhiều tên Cổ Tộc hơn nữa.

Nhưng với tình hình hiện tại, cần phải cứng hơn một chút mới được.

Lâm Phàm nhìn màn đêm đen kịt xung quanh khu rừng, vuốt vuốt cằm, rồi tự mình nói với mình bốn chữ.

-Tiếp tục cố gắng.

……

Ba ngày sau

-Ta chém…..

-Phù phù….

Máu tươi vung vãi khắp nơi, một con Cổ thú bị Lâm Phàm chém làm đôi một cách tàn ác.

-Keng, chúc mừng đã giết được hung thú Chí Thiên Vị cấp cao.

-Keng, chúc mừng đã tăng thêm 50 điểm kinh nghiệm.

……

-Trời ơi, vừa khổ vừa mệt, chém giết liên tục trong ba ngày liền, cổ tay sắp gãy đến nơi rồi mà chỉ có mấy con gà yếu ớt này.

Lâm Phàm có chút bế tắc, điểm kinh nghiệm được ít đã đành, lũ Cổ thú lại lẩn tránh như đám con cháu, muốn tìm được một con Cổ thú quả không dễ dàng gì.

Lâm Phàm xem mặt bản mà khóc không ra nước mắt.

Họ Tên: Lâm Phàm

Tu vi: Địa Thiên Chí sơ cấp

Điểm kinh nghiệm: (3000/20000)

Sức mạnh thân thể: Địa Thiên Chí sơ cấp

Công pháp thân thể: < Tuyên Cổ bất diệt> tầng 11

Kinh nghiệm thân thể: (600/15000).

Thiên tư: không giới hạn thăng cấp

……

Chân tay chém giết liên tục ba ngày ba đêm, mà cuối cùng cũng chỉ kiếm được 3000 điểm kinh nghiệm, còn cách rất xa so với mức điểm thăng cấp.

Chỉ duy một điều khiến Lâm Phàm được an ủi phần nào đó là xích quy tắc không ngừng được ngưng tụ lại mỗi ngày, sau khi ngưng tụ đều sẽ hòa nhập vào trong cơ thể, điểm kinh nghiệm về thân thể cũng dần dần được tăng lên.

-Hấp thụ…..

Sau khi hấp thụ xong luồng yêu khí, “yêu thành” lại được tu bổ thêm không ít, đối với Lâm Phàm mà nói, đây là thời kỳ khó khăn, đợi đến trung hậu kỳ, sẽ là lúc ông mày bung lụa.

Cổ Thánh Giới tuy là vùng đất đáng sợ trong lòng của nhiều thế giới.

Nhưng Lâm Phàm lại có một mục tiêu nho nhỏ.

Đó là chém tung cả Cổ Thánh Giới.

Để bọn cổ tộc trong Cổ Thánh Giới nghe danh rồi sợ vỡ mật, để tên tuổi của ta lừng danh cả Cổ Thánh Giới.

Ngay chính lúc này, Lâm Phàm chợt nhíu mày, có kẻ lạ đến.

--------------------

Dịch giả: ThanhThuy.

Biên: NgaHoang.

Nhóm dịch: Vạn Yên Chi Sào.

Nguồn:

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.