- Nhân tộc kia, hãy ngoan ngoãn làm mồi cho Phệ Hồn Ma Châu của ta đi.
Cổ Tộc Thiên Phu Trưởng gào rít rồi vỗ mạnh hai tay một luồng khí Thánh Linh hùng hậu bộc phát ra kích hoạt chuỗi “Phệ Hồn Ma Châu”.
Hư không đột nhiên xuất hiện những luồng oán khí, trong luồng oán khí ấy là vô số những khuôn mặt dữ tợn đang gào thét, đó chính là oan hồn của người các giới.
Hắn là Cổ Tộc Thiên Phu Trưởng, sau khi bắt được người các giới liền tra tấn họ một cách dã man khiến những nỗi oán hận trong lòng bộc phát ra, sau cùng sử dụng những thủ thuật đặc biệt để luyện chế chúng thành một bảo bối khủng khiếp dị thường.
Chuỗi tràng hạt đó đột nhiên phồng to, từng hạt từng hạt đen kịt bỗng chốc biến hóa thành những chiếc sọ đầu lâu thâm nhập vào người, đám đầu lâu dày đặc ấy không ngừng giận giữ thét gào.
- Ha ha….Nhân Tộc, ngày chết của ngươi tới rồi.
Cổ Tộc Thiên Phu Trưởng nhìn oán khí đầy trời rồi cười hả hê không ngừng nghỉ.
Vết thương của Lý Thiên Quyền tạm thời khôi phục trở lại, lúc này liền đứng lên, đôi tay dài mảnh khảnh không ngừng biến đổi kết tạo thành những pháp ấn.
- Tinh Thần vỡ vụn!
Trong nháy mắt, Lý Thiên Quyền liền kéo dẫn Tinh Thần Chi Lực, một luồng sức mạnh bộc phát ra rồi đâm vào chuỗi “Phệ Hồn Ma Châu”.
- Nuốt nó cho ta.
Cổ Tộc Thiên Phu Trưởng hét lớn, 999 cái đầu lâu liền gầm thét rầm trời, khói đen bao phủ hư không, 999 cái đầu lâu không ngừng tổ hợp tạo thành một cái đầu lâu khổng lồ.
Ánh lửa đen cháy bập bùng trong chiếc đầu lâu đó, sau cùng há to miệng nuốt chửng luồng Tinh Thần Chi Lực kia.
- Ha ha….
Cổ Tộc Thiên Phu Trưởng cười đầy dữ tợn:
- Châu chấu đá voi, không biết tự lượng sức mình.
- Đây…..
Lý Thiên Quyền nhìn thấy cảnh trước mắt liền phun ra một ngụm máu tươi, vết thương chưa lành hẳn mà đã cưỡng chế sử dụng Tinh Thần Chi Lực nên bị phản phệ.
- Hôm nay, tất cả các ngươi đều phải chết ở đây.
Cổ Tộc Thiên Phu Trưởng gào thét.
……
- Các sư đệ, sư muội mau chạy trước đi.
Lý Thiên Quyền nói.
- Sư huynh, còn huynh thì sao.
- Ta phải ở lại đây, vị sư huynh kia cứu giúp chúng ta, ta không thể bỏ huynh ấy lại một mình được.
Lý Thiên Quyền không hề sợ hại trước luồng oán khí giăng khắp trời kia.
Lần này hắn thực sự nhìn thấy một tia hy vọng, chỉ không cam lòng tại sao Thiên Ý của Cổ Thánh Giới lại che chở cho bọn Cổ Tộc tàn ác.
……
- Đây chính là cái thứ bảo bối mà ngươi nói là chủng tộc các giới không thể luyện chế ra được á?
Lâm Phàm nhìn tất cả những gì đang diễn ra trước mắt rồi nhếch mép cười đầy khinh bỉ.
Tuy không biết thực tế là như thế nào nhưng nếu như cái thứ kia mà được gọi là bảo bối thực thụ thì những gì mà ta đây luyện chế ra được nên gọi là gì đây?
- Sao hả? Ngươi sợ hãi rồi sao?
Cổ Tộc Thiên Phu Trưởng nói đầy khiêu khích.
- Sợ hãi?
Ngay lập tức Lâm Phàm liền cười lớn:
- Trong trời đất này lại còn có cả thứ mà ta đây phải sợ sao? Mở to đôi mắt chó của ngươi ra mà nhìn cái gì mới được gọi là bảo bối thực thụ đây.
- Yêu Thành ra đi….
Lâm Phàm rít lên một tiếng dài, Yêu Thành bay lên rồi lơ lửng trong hư không.
- Sao lại có thể…..
Lý Thiên Quyền nhìn bảo bối bay ra từ người Lâm Phầm vẻ mặt không dám tin.
Người các giới muốn đạt được loại bảo bối này chỉ có thể thể chém giết Cổ Tộc rồi cướp đoạt mà thôi chứ tuyệt đối không thể tự mình luyện chế được.
Yêu Thành to nhỏ chỉ bằng bàn tay toát ra luồng yêu khí hùng hậu đột nhiên phóng to che kín cả trời đất.
- Xé rách nó cho ta.
Rống!
Ở trong giữa “Yêu Thành”, Thượng Cổ Đại Yêu thân hình đầy uy nghiêm sừng sững đứng đó, một cánh tay khổng lồ vươn ra như muốn tóm gọn cả đất trời.
Sức mạnh của Thổ Linh Trường Hà gia cố trong lòng bàn tay yêu dị của Thượng Cổ Đại Yêu.
Bùm!
Đầu lâu khổng lồ dự tợn không ngừng gào thét, khí đen ngập trời bao vây lấy bàn tay của Thượng Cổ Đại Yêu như muốn nuốt chửng nó nhưng với Thượng Cổ Đại Yêu những thứ này chỉ là kiến cỏ.
“Yêu Thành” mặc dù chỉ là Thần Khí bán thành phẩm nhưng qua tay Lâm Phàm luyện chế lại dung hòa thêm cả Thổ Linh Trường Hà cộng thêm việc hấp thu rất nhiều tinh huyết yêu khí của Cổ Thú nên sớm đã khác xưa.
- Một tên Nhân Tộc như ngươi tại sao lại có bảo bối này được.
Cổ Tộc Thiên Phu Trưởng không dám tin vào cảnh tượng trước mắt liền tức giận gào lên.
- Trấn áp cho ta….
Lâm Phàm thét lên một tiếng sắc lạnh, Thổ Linh Trường Hà lao ra từ trong “Yêu Thành” cuồn cuộn ở trên bàn tay khổng lồ của Đại Yêu.
- Bùm.
Một tiếng nổ âm trầm vang lên, Thượng Cổ Đại Yêu bóp nổ cái đầu lâu khổng lồ kia khiến nó hóa thành vô số mảnh vỡ oán niệm rồi lơ lửng trong hư không.
- Không thế nào, Phệ Hồn Ma Châu của ta.
Đôi mắt Cổ Tộc Thiên Phu Trưởng đỏ rực, không dám tin bảo bối của mình lại bị một tên Nhân Tộc phá hủy mất.
- Không thể nào, ngưng tụ.
Những mảnh vỡ oán niệm như muốn kết hợp lại với nhau nhưng đây lại là thức ăn bổ béo của Thượng Cổ Đại Yêu, nên ngay lập tức liền há to miệng một luồng sức hút mạnh mẽ bộc phát ra nuốt chửng luôn những mảnh vỡ đó.
- Không…..
Cổ Tộc Thiên Phu Trưởng vất vả ngưng tụ những mảnh vỡ oán niệm đều đã bị hấp thu sạch, tinh thần liền bị chấn động mạnh.
- Tên Nhân Tộc đáng ghét dám hủy hoại bảo bối của ta, ta liều mạng với ngươi.
Lâm Phàm nhìn tên Cổ Tộc Thiên Phu Trưởng vẻ mặt nhớn nhác trong lòng vô cùng sảng khoái, lúc này hắn chỉ là miếng thịt ngon trong tay của mình tùy ý cắn xé.
Nhưng không thể để hắn chết một cách dễ dàng như vậy được.
- Kiếm Khí tung hoành.
Lâm Phàm vừa lẩm bẩm trong miệng vô số Kiếm Khí liền lao ra tiếp xúc với khí tức của Thổ Linh Trường Hà rồi hòa mình vào lòng đất cùng với “Phi Thiên” cũng đang ẩn nấp ở trong đó.
- Không biết công hiệu của “Phi Thiên” rốt cuộc là như thế nào, đây là lần lâm trận đầu tiên của nó.
- Ta muốn giết chết ngươi.
Cổ Tộc Thiên Phu Trưởng khuôn mặt dữ tợn, một cú đấm ẩn chứa vô vàn uy lực lao về phía Lâm Phàm.
Cú đấm này chất chứa sự tức giận vô biên, trời đất dường như cũng tối sầm lại mà bóng hình của Lâm Phàm cũng đã nằm trong tầm ngắm khó lòng chạy thoát.
Lúc này, Lâm Phàm chợt hiểu ra cái tên Cổ Tộc Vạn Phu Trưởng mà mình nhớ có Tu Vi Hoang Thiên Vị nên vốn không hề để tâm tới tên Cổ Tộc Thiên Phu Trưởng này.
Nhưng nay chợt hiểu ra, tất cả đều do mình nghĩ sai.
Tên Cổ Tộc Thiên Phu Trưởng trước mắt Tu Vi chỉ là Thanh Thiên Vị trung cấp nhưng sức mạnh mà hắn bộc phát ra lại vô cùng phi phàm, nếu như trước đó không phải vì hắn sơ xuất thì cũng phải đấu đá mất mấy hiệp.
- Tiếc là…..giờ đây tất cả đều đã quá muộn.
Lúc này, trong lòng Cổ Tộc Thiên Phu Trưởng chỉ có một suy nghĩ đó là chém giét tên Nhân Tộc kia một cách tàn ác, ăn tươi nuốt sống hắn mới có thể hóa giải được nỗi thù hận trong lòng.
- Ngươi chết đi cho ta….
Lâm Phàm nhìn khí thế hùng hồn của tên Cổ Tộc Thiên Phu Trưởng đột nhiên cười lớn, tâm thức lay động một loạt Kiếm Khí đang ẩn giấu dưới lòng đất bỗng nhiên xông phi lên.
- Phốc phốc!
- Ngươi….
Ngay tức khắc Cổ Tộc Thiên Phu Trưởng bị loạt Kiếm Khí đâm xuyên tua tủa trông giống như một con nhím.
Tên Nhân Tộc bỉ ổi kia, ngươi không giết chết ta được đâu.
Cổ Tộc Thiên Phu Trưởng gào thét rung mình đập tan loạt Kiếm Khí đâm xuyên trên người hắn. Máu đen hôi tanh đột nhiên trào ra tăng thêm khí thế cho hắn.
Cảnh tượng hung thần sát khí trước mắt khiến đám người Tinh Thần Các vô cùng khiếp sợ.
- He he, cẩn thận này…..
Lâm Phàm điềm nhiên nói
- Ử…..
Cổ Tộc Thiên Phu Trưởng nhìn thấy vẻ mặt của Lâm Phàm đột nhiên cảm giác có điều bất ổn.
- Phi Thiên.
- Vèo!
Trong nháy mắt, một dải sáng sắc lạnh dường như đâm xuyên qua tất cả đang xoay tròn với tốc độ nhanh bay vèo lên từ mặt đất rồi đâm thẳng vào mông của Cổ Tộc Thiên Phu Trưởng.
Sắc mặt của Cổ Tộc Thiên Phu Trưởng đột nhiên chững lại rồi kêu lên thảm thiết
- Rốt cuộc là thứ gì vậy….
Chưa kịp dứt lời liền xảy ra một cảnh tượng khiến Lâm Phàm vô cùng kinh ngạc.
Tên Cổ Tộc Thiên Phu Trưởng ngã nhào trong hư không.
Bùm!
Máu thịt tung tóe hóa thành tro bụi.
- Ặc…..khủng khiếp quá.
Lúc này Lâm Phàm vô cùng sửng sốt, hắn không ngờ rằng sự tình lại thành ra như vậy.
“Phi Thiên” xuyên qua mọi thứ, sức mạnh mà nó bộc phát ra khi chui vào trong người của tên Cổ Tộc không ngờ lại mạnh đến vậy.
Vù!
- “Phi Thiên” bay vèo qua rồi sau đó cắm xuống đất ngay trước mặt Lâm Phàm.
Lâm Phàm chợt phát hiện ra một vấn đề đó là mình đã đặt sai tên cho nó.