“Keng, chúc mừng kí chủ đánh chết Hoang Thiên Vị trung kì Hồ tộc Bạch Linh.”
“Keng, chúc mừng kí chủ đánh chết Hoang Thiên Vị sơ kì Ma tộc.”
“Keng, chúc mừng kí chủ thu được công pháp Ma Thần Luân Bàn.”
“Keng, chúc mừng kí chủ thu được thân pháp Chỉ Xích Thiên Nhai.”
...
Sau khi chém chết toàn bộ những người này, hệ thống vang lên tiếng nhắc nhở, chính xác là điên cuồng nhắc nhở.
“Không nghĩ tới còn thu được một bản công pháp cùng một bản thân pháp.” Lâm Phàm lộ ra vẻ tươi cười, vậy thì cũng không lỗ.
“Keng, chúc mừng thăng cấp.”
“Keng, Thanh Thiên Vị hậu kì (150000/400000).”
"Không nghĩ tới những tên này lại có thể mang đến nhiều kinh nghiệm như thế. Không chỉ có thăng cấp, mà kinh nghiệm cũng tăng không ít.
Còn lại hai mươi lăm vạn kinh nghiệm, không tính là quá nhiều, có hi vọng thăng cấp trong thời gian gần.
Bây giờ đối với Lâm Phàm mà nói thì công pháp cũng không phải chủ yếu. Then chốt chính là kinh nghiệm, trong những người này, có kẻ là sinh linh bản thổ, cũng có những người có từ hạ giới phi thăng lên.
Đặc biệt là gia hỏa có Ma Thần Luân Bàn, thực lực bản thân không phải là yếu. Trong khi xuất thủ, ma khí ngập trời, thậm chí đã tiếp xúc đến Ma Thần bản nguyên. Đáng tiếc là gặp phải tên biến thái Lâm Phàm, bởi vậy chỉ có chết ở đây.
“Keng, có hay không tu luyện.”
“Tu luyện.”
Ma Thần Luân Bàn và Chỉ Xích Thiên Nhai đều học. Nhưng mà cần không ngừng luyện tập, sớm một chút đem ngưng tụ thành hạt giống Chân Pháp.
Đang tu luyện Ma Thần Luân Bàn, Lâm Phàm đột nhiên cảm nhận từ nơi sâu xa xuất hiện bóng mờ của một cái luân bài. Trên luân bàn tràn đầy phù văn thần bí, mặt trên điêu khắc rất nhiều hình vẽ ma thân. Phảng phất nếu tu luyện tới cảnh giới nhất định thì có thể gọi được vô thượng Ma thần bên trong Ma Thần Luân Bàn trấn áp vạn giới.
Bất quá đối với Lâm Phàm mà nói thì những cái này vẫn không đủ, hắn phải đem môn công pháp này thăng cấp đến mức tận cùng. Từ từ trở thành Vạn Ma Chi Chủ, triệu hoán vô thượng Ma thần giáng lâm Cổ Thánh Giới.
Cái Luân Bàn này chính là môi giới câu thông đến Ma Giới. Cái tên Ma tộc kia đã tu luyện đến cảnh giới rất cao thâm mới có thể gọi được hình chiếu của Ma thần.
Nếu như không phải Lâm Phàm ngưng luyện hạt giống Chân Pháp nhiều như thế thì đúng là không thể đem đối phương thuấn sát.
“Ồ!”
Đúng lúc này, Lâm Phàm đột nhiên cảm thấy một tia dị dạng, một đạo linh thức đột nhiên từ trên thân thể Bạch Linh nhanh chóng bay ra, muốn muốn thừa cơ rời đi nơi này.
- Nhớ kỹ cho ta, ngươi dám giết ta, Hồ tộc vĩnh viễn không bỏ qua cho ngươi. Bạch Linh gào thét một tiếng, sau đó nhanh chóng trốn vào đến bên trong hư không.
“Nói nghiêm túc như vậy liền muốn chạy ư, ngươi quá xem thường bổn tọa.” Lâm Phàm không nghĩ tới Bạch Linh còn có ngón này, trong chớp mắt đột nhiên mở miệng.
“Côn Bằng Thổ Nạp”
Thiên địa rúng động, vạn vật phảng phất như không bị trọng lực ảnh hưởng, mà bị một luồng sức hút kì bí ảnh hưởng.
“Làm sao có thể như thể...” Linh thức của Bạch Linh lập tức hóa thành một vệt cầu vồng. Nhưng vào lúc này thì không phải chạy đi mà lại bị khống chế bay về hướng Lâm Phàm.
Lâm Phàm lập tức đem linh thức của Bạch Linh thu nạp, sau đó nắm ở trong tay
- Hừ, muốn chạy, ngươi chạy thoát sao?”
- Thả ta ra, tên tặc tử khốn kiếp, ta là Hồ tộc Công chúa, Phụ hoàng mau cứu ta... Bạch Linh kêu thảm, giống như huyết mạch liên kết thức tỉnh, một tấm bùa chú đột nhiên từ linh thức của Bạch Linh bắn ra.
- Xem ra đồ vật bảo vệ linh thức của ngươi bất diệt chính là tấm bùa này. Nhưng mà coi như ngươi gọi tới Thiên Vương lão tử, thì vẫn không hề có tác dụng. Lâm Phàm cười lạnh, sát ý dạt dào, dĩ nhiên đã kết làm tử thù, tự nhiên không thể mềm lòng buông tha.
Tấm bùa này bay đến giữa không trung, sau đó không ngừng xoay tròn. Một đạo sức mạnh thần bí từ bên trong tấm bùa này tản mát ra, hóa thành một cột sáng, rót vào đến trong bầu trời.
- Tiểu hữu, kính xin cho bản vương một phần thể diện, thả con gái của ta. Lúc này một đạo ý chí bị dẫn dắt mà đến, ở trong hư không ngưng tụ thành một hình ảnh.
Lâm Phàm nhìn hình ảnh nam tử trong hư không, sắc mặt cũng hơi hơi ngưng lại.
Thân cao chín thước, uy nghiêm hùng vĩ, đôi mắt lạnh lùng sắc bén, hàn khí bức người, để người không thể nhòm ngó. Một luồng khí tức mình ta vô địch hoàn toàn không xem ai là đối thủ. Âm thanh như thiên lôi cuồn cuộn, phích lịch vạn trượng, để người ta đinh tai nhức óc, lòng sinh sợ hãi.
- Phụ hoàng, cứu ta, hắn muốn giết ta. Bạch Linh nhìn thấy hình ảnh người này thì trong lòng mừng rỡ sau đó liền cầu cứu.
Lâm Phàm nhìn thẳng đối phương, tâm thần chấn động. Mặc dù đây chỉ là một đạo ý chí, thế nhưng luồng khí tức này lại để cho người ta thần phục, nếu như là chân thân đến đây thì chỉ một cái khoát tay liền có thể đem chính mình đập vỡ thành triệu mảnh.
Đáng tiếc, đây không phải chân nhân, mà chỉ là một đạo ý chí ẩn giấu ở bên trong bùa chú mà thôi.
- Ngươi muốn ta thả nàng? Lâm Phàm lâm nguy không sợ, cười yếu ớt hỏi.
- Ân.
- Nhưng con gái ngươi muốn giết ta à, nếu như ta đơn giản thả nàng như vậy thể diện của ta phải bỏ đi đâu đây? Lâm Phàm cười hỏi.
Cái tên này vừa xuất hiện đã muốn mình thả nữ nhi của hắn, thật sự coi tiểu gia dễ ức hiếp đây mà.
Có người ỷ vào hậu trường liền muốn giết tiểu gia, thì tiểu gia không phải không còn địa phương lăn lộn hay sao?
Lông mày nam tử ngưng lại, lạnh rên một tiếng, lộ vẻ rất là không thích. Hiển nhiên hắn không nghĩ tới đối phương dĩ nhiên không nể mặt hắn.
- Nếu như ngươi không tha cho nó. Như vậy sau này ở Cổ Thánh Giới sẽ không bao giờ có đất cho ngươi đặt chân, không tin ngươi có thể thử một lần.
- Uy hiếp... Trần trụi uy hiếp a. Lâm Phàm rất khó chịu, cái tên này có phải là đầu óc có vấn đê. Khuê nữ của ngươi đang ở trong tay ta, vậy mà còn dám uy hiếp tiểu gia, xem tiểu gia là quả hồng mềm ư.
- Vậy ta liền thử xem. Lâm Phàm ghét nhất là bị người khác uy hiếp. Vì vậy tiểu gia liền tác thành cho ngươi.
- Ngươi dám...
- Phụ hoàng, cứu ta... Bạch Linh giờ khắc này kêu thảm một tiếng, trong nháy mắt bị bóp nát, biến thành tro tàn.
- Hừ, sao ta lại không dám? Có gan thì chạy tới đây cùng ta đại chiến ba trăm hiệp. Tiểu gia muốn giết ai thì sẽ giết người đó, ngươi cho rằng ngươi là Thiên Vương lão tử sao? Lâm Phàm hét lớn, nhìn thẳng hư không.
- Thứ hỗn trướng, ta nhất định phải đem ngươi lột da tróc thịt. Hồ Hoàng nổi giận gầm lên một tiếng, bị Lâm Phàm triệt để trọc giận.
- Đem ta lột da tróc thịt, ngươi trước tiên ngẫm lại chính ngươi đi. Nếu đã đến rồi, vậy thì đem đạo ý chí này lưu lại cho tiểu gia. Lâm Phàm nổi giận gầm lên, vươn một tay ra, vồ vào không khí.
- Hừ, chỉ bằng ngươi cũng muốn trấn áp một tia ý chí của bản Hoàng, quả thực là nằm mơ giữa ban ngày. Hồ Hoàng cười lạnh một tiếng, ý chí câu thông với trời đất, hướng về Lâm Phàm giết mà tới.
Đạo ý chí này cũng không cường đại, nhưng đối với cao thủ Hoang Thiên Vị mà nói thì vẫn là sự tồn tại vô địch.
- Yêu Thành, đập hắn cho ta. Lâm Phàm vỗ một cái vào giới chỉ. “Yêu Thành” ngay lập tức trôi nổi trong hư không, thượng cổ đại yêu gào thét liên tục, một chưởng vỗ ra, yêu khí ngập trời, trấn áp tất cả.
- A... Hồ Hoàng bị thượng cổ đại yêu trước mắt làm giật mình.
- Thượng cổ đại yêu làm sao sẽ xuất hiện ở đây!
Ầm!
Thượng cổ đại yêu vỗ một chưởng ra, mãnh liệt đánh vào ý chí Hồ Hoàng. Sau đó một trảo nắm lấy, kéo luồng ý chí đó qua đến bên cạnh, lập tức nuốt lấy.
- Thứ hỗn trướng, Bản Hoàng nhất định chém chết ngươi.
Trong chớp mắt, đạo ý chí này liền bị thượng cổ đại yêu thôn phệ hoàn toàn.
Thượng cổ đại yêu trở lại bên trong “Yêu Thành” tiến hành luyện hóa.
- Ha ha, cái gì là Hồ Hoàng? Nếu như ngươi dám xuất hiện ở trước mặt tiểu gia, tiểu gia lập tức đánh ngươi oa oa kêu to. Lâm Phàm vung ống tay áo, rất là bá khí nói ra.
Hiện tại Lâm Phàm đối với việc “Yêu Thành” cuối cùng sẽ biến thành tồn tại ra sao là rất chờ mong.
Có thượng cổ đại yêu nghịch thiên như vậy tọa trấn, sau này tiềm lực chính là vô cùng vô tận.
Chỉ cần đem thượng cổ đại yêu khôi phục như cũ, như vậy trong thiên hạ còn có ai có thể cùng mình liều mạng đây. Đến lúc đó, tiểu gia có thể dùng đến chiến thuật quần ẩu chơi chết kẻ khác.
Hắn còn có một cái “Tuyên Cổ” nữa. Tam đại chí cao luân phiên quần ẩu một người, ngẫm lại có cảm giác rất là hạnh phúc.
Bất quá bây giờ đã chọc phải một bá chủ, hiển nhiên là một chuyện phiền phức.