Âm thanh uể oải suy sụp của Chúc Long vang lên, nhìn thân ảnh với vết máu loang lổ kia, nội tâm bỗng nhiên đau xót.
Long Huyền là đồ đệ của hắn, cũng là đồ đệ duy nhất của hắn, những năm gần đây, hắn chỉ nhận một mình Long Huyền làm đồ đệ, Long Huyền là đồ đệ hắn thích nhất, cũng là đồ đệ hắn vừa yêu mến vừa thương xót nhất, năm đó sau khi đồ đệ này nương nhờ vào Tuyệt Vọng Hầu, dù tâm có vững vàng bao nhiêu thì vào thời điểm ấy cũng sẽ vỡ vụn.
Từ nay về sau, Chúc Long không còn thu nạp một đồ đệ nào nữa, cũng chưa từng nói qua mình từng có đồ đệ.
Bây giờ nhìn đồ đệ của mình, vì cứu bọn họ, mà gặp kiếp nạn này.
Tâm của hắn rất đau.
Lúc này, Chúc Long nghĩ đến một câu nói, "Thùy năng vô quá".
(谁能无过 trong câu tục ngữ 人非圣贤孰能无过: nhân phi thành hiên thục năng vô quá, nghĩa là con người không phải bậc thánh hiền ai có thể không mắc lỗi?)
Đáng tiếc hết thảy đều đã quá muộn.
Tên đồ đệ này đã từng đi tìm mình để giải thích, nhưng mình lại chưa bao giờ cho hắn cơ hội, một lần lại một lần đánh tên đồ đệ này gần chết, từ đầu đến cuối, chưa từng nghe qua một câu giải thích nào của hắn.
Bây giờ, Chúc Long hối hận rồi, năm đó tại sao không cho hắn cơ hội.
- A!
Lúc này, Tuyệt Vọng Hầu hét dài một tiếng, vẻ mặt vốn không hề có cảm xúc gì, cũng biến thành hoang mang, sau đó hóa thành một vệt cầu vồng, nhào về phía Long Huyền.
...
- Hừ, lòng dạ mềm yếu như vậy, sao xứng với tên gọi Tuyệt Vọng Hầu này, ngươi không động thủ, ta giúp là được.
Cổ Khiếu nhìn những người ở trước mặt, lạnh nhạt nói.
Đối với Cổ Khiếu, những sinh linh của hàng ngàn chủng tộc này ở trong mắt hắn, chính là sâu bọ, ngoại trừ dùng để ăn, hoàn toàn không có tác dụng khác.
Cổ Khiếu luôn yêu thích chém giết những sinh linh của các chủng tộc khác, bởi vì giết được càng nhiều, quà đáp lễ của Thiên Ý Cổ Thánh Giới càng lớn.
Đối với tu vi của bản thân cũng có tác dụng rất kì diệu.
Cổ Khiếu sớm đã thèm thuồng những sinh linh ở bên trong Tuyệt Vọng Thành, Tuyệt Vọng Thành ở gần nơi các chủng tộc phi thăng, cho nên có được nguồn tài nguyên vô tận.
Cổ Khiếu nghĩ, nếu như hắn có thể có được Tuyệt Vọng Thành, đã sớm một bước lên trời, đạt được Thần Thiên Vị.
Trước cảnh giới Thần Thiên Vị, đều là trò đùa trẻ con, chỉ có tiến vào Thần Thiên Vị mới xem như thật sự tiến vào con đường vĩnh hằng.
Tuy Cổ Khiếu muốn giết những sinh linh kia, nhưng cũng không thể làm gì được, Tuyệt Vọng Thành là đại nhân Chí Cao tự mình sắc phong, cho dù hắn là con trai Uy Quân Vương, nhưng muốn chọc vào đại nhân Chí Cao, sống chết chỉ là trong nháy mắt.
Lúc này, Cổ Khiếu đưa mắt nhìn về đám người lục đại Tông Môn, khóe miệng lộ ra nụ cười lạnh.
- Không sai, có nhiều sinh linh như vậy, đủ để ta chém giết rồi.
Những thị vệ sau lưng Cổ Khiếu, nhìn đám người lục đại Tông Môn, giống như đang nhìn đồ ăn, nướt bọt ào ào chảy ra.
Nhiều sinh linh như thế này, nếu có thể giết hết toàn bộ thì thật là tốt biết bao.
- Thiếu gia, chúng ta có thể chiếm lấy một ít không?
- Có thể.
Cổ Khiếu nói.
- Cảm tạ, thiếu gia.
Bọn thị vệ Cổ Tộc vừa nghe, liền lộ ra sắc mặt vui mừng, với bọn họ, thế này thật sự là quá may mắn rồi.
Nhiều sinh linh như thế này, bọn họ đã lâu chưa gặp, loại nghiền ép giết hại hàng loạt này, bọn họ thích nhất.
Đặc biệt là trưởng lão không có chút sức chống cự kia, càng giống như sơn hào hải vị, thế nhưng bọn họ biết, những trưởng lão này đều là của thiếu gia, bọn họ chỉ có thể chọn những tôm tép nhỏ bé kia thôi.
Có điều cho dù như vậy, cũng đủ lắm rồi, bởi vì giết nhiều người như thế sẽ làm cho bọn hắn càng thêm hưng phấn.
- Sư huynh, bọn hắn tới rồi.
Long Nguyệt Nhi sắc mặt trắng bệch, thậm chí run lẩy bẩy, Tuyệt Vọng Hầu đã làm cho các nàng sợ hãi, mà khí tức tản ra của những Cổ Tộc này, cũng là làm cho các nàng sợ hãi.
- Ta thấy rồi.
Mục Long Thiên chưa bao giờ nghĩ tới mình sẽ có bi kịch như hôm nay.
Hắn thừa nhận chính mình không địch lại Tuyệt Vọng Hầu, bây giờ nhìn những Cổ Tộc này, hắn thật sự cảm nhận được sợ hãi.
- Bảo vệ trưởng lão.
Tạ Thăng nhìn những Cổ Tộc cường đại này, tuy rằng nội tâm sợ sệt, thế nhưng vào lúc này, hắn làm sao có thể để những tên Cổ Tộc này xúc phạm tới trưởng lão.
Sắc mặt Chúc Long cứng lại, trong lòng đã biết không ổn, thực lực của những Cổ Tộc này, hắn biết, rất mạnh, thất sự rất mạnh.
Cho dù là thời kỳ bọn họ hưng thịnh nhất, cũng tuyệt đối không phải là đối thủ của bọn hắn.
Danh hiệu Uy Quân Vương ở trong Cổ Tộc không ai không biết, so với Tuyệt Vọng Hầu thù càng thêm khủng bố hơn nhiều, cho dù ở đây chỉ là là con trai của hắn, cũng tuyệt đối không phải là người mà bọn họ có thể đối phó được.
- Cái gọi là lục đại Tông Môn, cũng chỉ là một bầy kiến hôi hợp thành tông môn ở vùng đất xa xôi này mà thôi. Đợi lát nữa có thể hỏi một chút vị trí của tông môn, giết hết toàn bộ những tông môn này, khi đó thì Thần Thiên Vị có hi vọng.
Cổ Khiếu trong lòng cười lạnh.
Những sinh linh này, ở trong mắt hắn, cùng với đám sâu bọ không có gì khác nhau, đều vô cùng nhỏ yếu.
Lúc này, những sinh linh được cứu thoát, dưới uy phong của Cổ Tộc, từng người đều sợ hãi đến mức sắc mặt đều cực kỳ nhợt nhạt, vào thời điềm nguy cấp này, bọn họ bắt đầu tìm kiếm vị cường giả cực kỳ mạnh mẽ kia, vị Nhân tộc đã cứu thoát bọn hắn.
Nhưng để bọn hắn tuyệt vọng chính là, Nhân tộc này ẩn nấu không còn hình bóng, giống như đột nhiên biến mất ở giữa trời đất này.
- Ồ, không nghĩ tới, còn có một nữ tử Long tộc da mịn thịt mềm, vậy trước tiên bắt ngươi súc miệng.
Cổ Khiếu giơ tay lên, năm ngón tay vồ lấy, một cỗ lực hút cường đại đột nhiên bạo phát ra.
- A, sư huynh cứu ta.
Sắc mặt Long Nguyệt Nhi trắng bệch, thân thể đột nhiên không khống chế được bay về hướng Cổ Khiếu.
Mục Long Thiên nhìn thấy cảnh này, mặt biến sắc, hai chân không khỏi run lên, sợ hãi đứng yên không dám nhúc nhích.
Long Nguyệt Nhi nhìn sư huynh thờ ơ không chút động lòng, đứng ở đó run lẩy bẩy, trên mặt lộ ra vẻ tuyệt vọng.
- Thả sư tỷ của ta ra.
Ngay trong chớp mắt, Tạ Thăng chợt quát một tiếng, Long lực bạo phát, trực tiếp bắt được Long Nguyệt Nhi, kéo cô ta ra phía sau, còn chính mình phóng về hướng Cổ Khiếu.
- Hừ, không biết tự lượng sức mình.
Cổ Khiếu lạnh lùng nhìn, vung cánh tay một cái, không hề coi Tạ Thăng là đối thủ, khoảng cách sức mạnh của hai bên giống như trời và đất, vốn không thể nào chống đối được.
Ầm!
Tạ Thăng gặp phải một luồng sức mạnh kinh khủng đập vào người, trong nháy mắt giống như diều đứt dây, ngã nhào trên đất, từng ngụm từng ngụm máu tươi thổ ra.
- Sư đệ.
Long Nguyệt Nhi lập tức lên trước đỡ lấy, nàng không nghĩ tới người cứu mình sẽ là Tạ Thăng, bình thường luôn luôn bị chính mình răn dạy trách mắng, mà sư huynh mình đã từng kính trọng, lại sợ hãi đến động cũng không dám động.
- Nhỏ yếu, thật sự là quá nhỏ yếu, cũng được, vậy thì giờ ta sẽ nuốt sạch toàn bộ các ngươi.
Cổ Khiếu cười lạnh, liền mở miện ra, mạnh mẽ đánh về phía đám người lục đại Tông Môn.
Mà những thị vệ kia của Cổ Khiếu, nhìn thấy thiếu gia họ trực tiếp mở ra đại chiêu thì liền giống như mãnh hổ đánh về phía đệ tử lục đại Tông Môn, nếu như lại chậm một hồi, sợ rằng đến cả canh thừa cũng không có.
Lúc này, đệ tử lục đại Tông Môn nhìn thấy những Cổ Tộc cường hãn này, trong tâm mỗi một người đều thấy sợ hãi, những sinh linh được cứu thoát, giờ phút này cũng tràn đầy tuyệt vọng.
Ai sẽ tới cứu bọn họ...
- Cổ Tộc...
Vừa lúc đó, một đạo thanh âm tràn ngập uy nghiêm, đột nhiên từ xa truyền đến.
Một đạo khí tức hào hùng, bao phủ ở trong không trung, đến áp chế những Cổ Tộc này.
- Ân...
Sắc mặt Cổ Khiếu đông lại, động tác cũng dừng lại, quay đầu nhìn về phương xa.
Còn đối với những sinh linh hoảng hốt lo sợ kia mà nói, âm thanh này giống như nhánh cỏ cứu mạng, đem bọn hắn từ bên trong vực sâu giải cứu ra.
Các đệ tử lục đại Tông Môn, nghi ngờ nhìn qua, không biết chủ nhân của thanh âm này rốt cuộc là ai.
- Là Nhân tộc đại nhân.
- Nhân tộc đại nhân không có rời đi, hắn đến cứu chúng ta.
- Chính là vị đại nhân kia, chém chết tứ đại quân đoàn trưởng, giết chết trăm ngàn Cổ Tộc.
Lúc này sinh linh của các chủng tộc vui mừng reo lên.
Nét mặc các trưởng lão lục đại Tông Môn biến đổi, ánh mắt mang theo một tia nghi hoặc nhìn Lâm Phàm.