Uy Quân Vương nghe được lời của Lâm Phàm thì cười thật to, trong cặp mắt đầy khả ái và chấn động lòng người của hắn lúc này tràn đầy vẻ khinh thường. Giống như là đang nhìn một con giun dế cầu xin sự tha thứ.
Trong lòng của Lâm Phàm chửi thầm một tiếng. Con chó Uy Quân Vương kia, cười cái đầu mày ấy. Ta cứ để cho ngươi cười, chỉ cần ngươi dám chửi tiểu gia một câu, tiểu gia liền để cho ngươi hối hận cả đời.
- Giun dế, hiện tại hãi hối hận cũng đã chậm rồi, thôi để bản Vương tiễn ngươi đi chầu trời nhé.
Uy Quân Vương cười lạnh một tiếng, phong vân biến sắc. Lâm Phàm cũng cảm giác thân thể của mình không thể động đậy được, giống như bị một sức mạnh của Uy Quân Vương phong tỏa, không thể di động.
- Mẹ kiếp, nhất định phải trở nên mạnh mẽ hơn. Nếu như lần này không chết, tiểu gia nhất định phải trở thành cường giả tuyệt thế. Cái cảm giác bị nguời ta khống chế sinh tử quả thực là quá khó chịu.
Lâm Phàm âm thầm thề, cảm giác sinh tử của mình bị người khác khống chế quả thực là không tốt đẹp gì. Lâm Phàm vẫn hiểu nếu giờ tiếp tục giả vờ trâu bò thì rất nguy hiểm. Phải nhẫn nhịn một chút, người biết nhẫn nhịn là vô địch. Nam nhân phải biết co biết duỗi. Ngươi cứ đợi đó, lát nữa tiểu gia cho ngươi biết tay.
- Uy Quân Vương vô địch xin chờ một chút, ta có câu này không biết có nên nói hay không?
Lâm Phàm vội vàng nói. Uy Quân Vương miệt thị nhìn Lâm Phàm một cái, sau đó đáp:
- Giun dế, nói đi, sau khi nói xong, bản vương liền tiễn ngươi lên đường.
- Có hi vọng.
Thấy Uy Quân Vương không hề có ý định động thủ ngay, trong nội tâm của Lâm Phàm liền vui vẻ. Đó chính là tiền đề để lật lại thế cuộc, tất cả cơ hội lội ngược dòng đều xây dựng ở dưới cơ sở là sự tự tin của đối thủ. Coi như Uy Quân Vương có kinh nghiệm phong phú khi chinh chiến vạn cổ, thì mình vẫn có cơ hội. Lấy tu vi của mình là Hoang Thiên Vị đại viên mãn, đối phương tự nhiên sẽ thả lỏng.
- Uy Quân Vương vĩ đại, người nhìn tu vi của ta có cảm giác thế nào?
Lâm Phàm hỏi.
- Giống như giun dế mà thôi.
Uy Quân Vương đáp
Lâm Phàm trợn tròn mắt. Hành động đó làm Uy Quân Vương rất khó chịu, tên giun dế này thật là nhiều chuyện.
- Vậy nếu ta nói ta chỉ dùng hai chiêu liền có thể đánh bại người, người có tin hay không?
Lâm Phàm hỏi.
- Ha ha, buồn cười, buồn cười đến cực điểm. Tên giun dế ngu xuẩn kia, cho dù bản Vương có đứng một chỗ để ngươi đánh cả đời, ngươi cũng không có cách nào phá được phòng ngự của bản Vương.
Uy Quân Vương nở nụ cười khinh thường, cảm giác như nghe được chuyện cười hay nhất thế gian. Mà ở giờ khắc này, Lâm Phàm đã có thể tưởng tượng được kết cục của Uy Quân Vương rồi. Thực lực áp đảo mà không kết thúc đối phương ngay, còn phí
lời dài dòng, đây là hành động ngu xuẩn nhất thế gian
- Uy Quân Vương, ta cho rằng nó không buồn cười, bởi vì ta chắc chắn có thể trong hai chiêu đánh người thành trọng thương.
Lâm Phàm lập tức khiêu khích.
- Hừ, nói khoác không biết ngượng, bản vương không có thời gian phí lời cùng giun dế, mau chết đi.
Uy Quân Vương lập tức quát một tiếng, sau đó muốn đánh ra một chưởng. Lâm Phàm thấy cảnh này thì vội vàng quát lên:
- Uy Quân Vương, ngươi chính là tên nhát gan, trong lòng ngươi đang sợ sệt phải không? Ngươi sợ bị một tên chỉ có tu vi Hoang Thiên Vị đả thương phải không?
- Ha ha, cái gì mà là Cổ Tộc Uy Quân Vương. Dưới cái nhìn của ta, ngươi chính là kẻ nhu nhược mà thôi.
Lâm Phàm cười lớn, ở bên ngoài tỏ vẻ rất tự tin, bên trong thì trái tim lại đập như điên. Trong lòng cầu khẩn:
- Chư vị thần linh, chư vị bồ tát, van cầu các ngươi phù hộ ta, khiến cho chỉ số thông minh của Uy Quân Vương trở về số không nha.
Lâm Phàm đã chuẩn bị sẵn sàng, nếu như Uy Quân Vương vẫn động thủ. Thì hắn tuyệt đối sẽ chết, tuy nói còn có cơ hội tích huyết trọng sinh, thế nhưng hắn cũng không biết cường giả như Uy Quân Vương thì có thể cảm giác được mình còn sống không? Nếu đúng là như vậy, thì cái gì cũng đừng nói, khẳng định xong đời rồi. Trong nội tâm của Lâm Phàm đang tích cực cầu khấn.
- Nhất định phải ngu đột xuất nha, dù chỉ là trong tích tắc thôi cũng được a. Nam mô phật tổ, đức chúa, thánh ala, nói chung là tất cả các thánh thần mau phù hộ tiểu gia nha.
- Chư vị Thần Phật, chỉ mong các người hãy đem chỉ số thông minh của Uy Quân Vương biến thành số 0 đi, vì nó ta đồng ý tiêu hao mười năm tuổi thọ.
Lâm Phàm biết những lời cầu xin kia đều là lừa người dối mình, thế nhưng vào lúc này, hắn cũng chỉ có thể tìm kiếm một nơi để ký thác tinh thần.
- Vù!
Lúc này, Thiên Địa Chân Kinh khắc ở sau lưng Lâm Phàm lại hơi nhúc nhích, tỏa ra một chút ánh sáng, những ánh sáng từ Thiên Địa Chân Kinh rất huyền diệu, phảng phất như trong đó tràn ngập vô thượng thần uy. Lâm Phàm cũng không có cảm giác được sự thay đổi của Thiên Địa Chân Kinh, rất căng thẳng nhìn Uy Quân Vương. Uy Quân Vương xem thường Lâm Phàm, đối với lời nói của cái tên Nhân tộc giun dế kia, hắn căn bản không có để ở trong lòng. Uy Quân Vương chính là cường giả đã từng chinh chiến khắp vạn cổ, làm sao có khả năng bởi vì những câu nói tào lao của Lâm Phàm mà bị khiêu khích. Đối với tên giun dế này, Uy Quân Vương không muốn nói nhiều.
- Hừ, tên Nhân tộc kia, mấy cái trò khôn vặt của ngươi không nên sử dụng ở trước mặt bản vương. Bản Vương không muốn nói nhiều, đi chết đi cho ta.
Uy Quân Vương vừa định ra tay, thế nhưng trong chớp mắt, khuôn mặt hắn lại phát sinh một tia biến hóa. Từ một nơi xa thẳm, phảng phất có một luồng sức mạnh kỳ diệu, rót vào trong cơ thể Uy Quân Vương.
- Tốt, đã như vậy, bản Vương sẽ tác thành ngươi. Để cho cái cái tên giun dế nhà ngươi thấy rõ sự chênh lệch của hai ta.
Uy Quân Vương phảng phất như biến thành một người khác, ngữ khí đột nhiên thay đổi 180 độ.
- Ngạch…
Lâm Phàm đã chuẩn bị chờ chết, thế nhưng sau khi nghe được lời nói của Uy Quân Vương, nội tâm cũng là hơi ngưng lại, có chút phân vân. Vừa rồi sức mạnh của Uy Quân Vương cũng đã bạo phát ra, sao lại đột nhiên thu lại, mà còn đồng ý yêu cầu của mình. Chuyện này thật kì lạ.
Ở thời khắc này, Lâm Phàm lại có xúc động muốn khóc. Hắn đột nhiên phát hiện, ở bên trong Cổ Thánh giới này thì ra vẫn còn tồn tại những Cổ Tộc vừa thông minh vừa nhân từ như vậy.
- Thật sự?
Lâm Phàm có chút không dám tin tưởng hỏi.
- Hừ, đừng nói nhảm, bản Vương chỉ cho ngươi ba hơi thở. Sau ba hơi thở đó, bản Vương tuyệt đối đưa ngươi đi lên bàn thờ ngắm gà khỏa thân.
Uy Quân Vương thô bạo nói.
- Ba hơi thở?
Lâm Phàm hít thở một hơi thật sau, sắc mặt ngưng lại. Vội vàng vọt tới, lập tức không còn do dự.
- Ngươi đứng yên thật à?
Ở trước mặt Uy Quân Vương, Lâm Phàm thật sự rất hồi hộp, đây là áp chế tuyệt đối về mặt thực lực.
- Hừ, hơi thở thứ 2.
Trong con ngươi của Uy Quân Vương có một luồng hung quang lóe lên, phảng phất như muốn chứng minh ta nói được là làm được, tuyệt không dối trá.
Ở Thời khắc này, Lâm Phàm liền hô to một tiếng, nào còn dám do dự, cơ hội như thế này không phải là đúng như mình mong muốn sao?
- Chư vị Thần Phật, tiểu gia cảm tạ cả các ngươi nha.