Người dịch: Toàn Biên: Kira123 Team dịch: Vạn Yên Chi Sào
Thế nhưng, dù có hiểu lầm thì sao? Chả ăn nhầm gì
Cường độ thân thể hắn đã thăng lên đến Thần Thiên Vị tầng tám Thiên Địa Thần Đan kỳ, cảm giác này, quả thực quá thoải mái.
Sau này, gặp thần giết thần gặp Phật giết Phật, một lần nữa quật khởi.
Thời điểm vừa tiến vào Cổ Thánh Giới, Lâm Phàm liền phát hiện, cường giả Cổ Thánh Giới xuất hiện lớp lớp, muốn tỏ ra trâu bò, thật sự rất khó khăn.
Nhưng bây giờ, tình huống khác rồi, cường độ thân thể hắn đã được nâng cao, con đường sau này cũng thoải mái không ít.
Bây giờ hắn ở lại Vân Tông đã không còn tác dụng, chẳng bằng ra ngoài giết mấy cường giả Cổ Tộc để tăng thực lực tự thân.
Coi như hiện tại, nếu gặp phải Uy Quân Vương Cổ Tộc, Lâm Phàm cũng không có chút uý kỵ nào, để xem ai sợ ai.
Vân Tông chủ cùng Mộng Hằng Thiên đi xuống nghỉ ngơi, quãng thời gian này bọn họ đã giúp đỡ Lâm Phàm quá sức, hiện giờ cần phải phục hồi.
Nơi ở của Hồng Vân.
Lâm Phàm chuẩn bị nói lời chào với Hồng Vân tiên tử, sau đó thuận tiện hỏi nàng một chút về nơi Tiên Thiên Ngũ Hành tồn tại.
Tiên Thiên Ngũ Hành đã tụ tập được ba loại, bây giờ chỉ còn lại hai nguyên tố nữa là đủ, lúc đó “Yêu Thành” tăng cấp Ngũ hành đại viên mãn, thì “Yêu Thành” có thể hùng bá tứ phương rồi.
- Ngươi đã đến.
Thanh âm từ trong phòng Hồng Vân tiên tử truyền ra.
- Ân. Lâm Phàm gật đầu nói.
- Ngươi khi nào thì rời đi?
- Lát nữa sẽ đi.
Thanh âm trong phòng ngừng lại, một tiếng cửa kẽo kẹt vang lên, cửa phòng mở ra, Hồng Vân tiên tử từ từ ra ngoài, trong tay cầm theo một miếng da cũ kỹ.
- Đây là vị trí của Tiên Thiên chi mộc cùng Tiên Thiên chi kim, nhưng nơi nguy hiểm trùng trùng, ngươi nhất định phải chú ý.
Hồng Vân tiên tử đem miếng da thú đưa cho Lâm Phàm, dặn dò một tiếng.
Lâm Phàm nhận lấy tấm da thú rồi, sau đó hướng về Hồng Vân tiên tử chắp tay
- Đa tạ!
- Ân.
Hồng Vân tiên tử lạnh nhạt gật đầu, giống như rất không ưa Lâm Phàm.
Giờ khắc này Lâm Phàm có chút lúng túng, sau đó xoay người rời đi.
Hồng Vân tiên tử nhìn bóng lưng Lâm Phàm rời đi, trong ánh mắt có vẻ khác thường, vẻ mặt có chút mất mát.
Trong lòng Lâm Phàm thầm nghĩ, chẳng lẽ dáng dấp của bổn thiếu gia thật sự rất có mị lực sao?
Có lẽ em này nhìn thấy tướng mạo tuyệt thế cùng dáng người hoàn mỹ của bổn thiếu gia nên không thể tự kềm chế mà có tình cảm với tiểu gia ta đi.
- Chờ ta đánh ngã Cổ Tộc rồi sẽ trở về tìm ngươi.
Lâm Phàm không quay đầu lại mà kiên định nói.
- Được.
...
Lâm Phàm vụt lên từ mặt đất, trong nháy mắt biến mất trong tầm mắt của Hồng Vân tiên tử.
Thời điểm hắn xuất hiện lần nữa là đến biên giới của Vân Tông.
Lâm Phàm vừa định lấy pháp lực đặc thù điểm ra một chỉ xé rách hư không, thì đột nhiên có một bóng người xuất hiện trước mặt hắn.
Lâm Phàm nhìn người trước mắt thì khẽ cau mày, hỏi.
- Ngươi là?
Nam tử trước mắt có khuôn mặt trẻ trung phi, thường tuấn tú, khí chất xuất chúng, chỉ là hắn không phải thực thể.
- Tiểu hữu ngươi khoẻ không? ta là Vân Trung Vân.
Thiếu niên cười nhạt một tiếng, lộ ra môi hồng răng trắng giống văn nhược, thế nhưng nụ cười này động thì hắn như cùng thiên địa dung hợp thành một thể.
Lâm Phàm nghe được cái tên này thì sắc mặt biến đổi, chợt nhớ ra.
- Ngươi là Khai Sơn Lão Tổ của Vân Tông.
Lâm Phàm không nghĩ đến, thiếu niên này, dĩ nhiên là khai sơn lão tổ của Vân Tông.
Vân Trung Vân cười nhạt, trong ánh mắt mang theo thần sắc vui mừng, sau đó tay phải hắn hướng về hư không nắm một cái, lập tức có một viên cầu tản ra kim quang phá không mà đến, trong hư không, biến hoá liên tục, lúc như rồng, như xà, như ưng, như thần, như ma.
- Cái này cho ngươi, hi vọng ngươi có thể vận dụng nó thật tốt.
Vân lão tổ, đây là cái gì? Lâm Phàm vội vàng hỏi.
Nhưng ngài ấy chỉ cười nhạt một tiếng rồi dần dần tiêu tan, đất trời lần nữa khôi phục lại sự tên tĩnh như thường, như chưa có chuyện gì xãy ra.
Chỉ có một viên cầu màu vàng chói lọi trôi nổi trong hư không.
Lâm Phàm không rõ được Vân Tông lão tổ muốn làm gì, thế nhưng vật đưa tay tới tay không nhận thì thật có lỗi với bản thân.
“Keng! chúc mừng phát hiện dấu ấn Tiên Thiên Động Thiên, có hấp thu hay không?”
- Ngạch?
Lâm Phàm nghe tiếng nhắc nhở của hệ thống thì sững sờ.
- Con mẹ nó, vừa mới rời đi lại lấy được thứ tốt như thế, ca đúng là main mà, mọi thứ tốt cứ tới mà chả cần lý do, kha kha?
Lâm Phàm không dám tin, thế nhưng hắn không chút do dự, cái này đã được hệ thống kiểm tra qua, tự nhiên là không có nguy hiểm gì.
- Hấp thu.
Trong chớp mắt, ấn dấu này tiến vào thân thể Lâm Phàm, dung nhập vào Động Thiên.
Bên trong Động Thiên, dấu ấn này tản ra từng trận thần uy, vô số ánh sáng như những dây nhỏ từ trên con dấu tản mát ra.
Những sợi ánh sáng này toả ra ngày càng nhiều, sau đó, trong hư không cấu tạo thành các loại, các dạng sinh vật.
Đang lúc này một tiếng long ngâm vang vọng đất trời.
Những sợi dây ánh sáng này như rồng uốn lượn, trong nháy mắt, từng cái từng cái biến ảo thành cự long.
Thời điểm những con cự long được sinh ra thì có một viên cầu có khắc chữ “Long” trôi nổi trong động thiên, viên cầu này dung nhập vào đại đạo Động Thiên.
Mùi hoa thơm tràn ngập bốn phía, hoa linh tung hai cánh trong xuốt bay múa đầy trời, thanh âm vui sướng, ca vang ở mọi nơi trong động thiên.
Sau đó một viên cầu khắc chữ “Hoa” trôi nổi trong động thiên, nó giống như viên cầu có chữ “Long” tự dung nhập vào trong Động Thiên.
Ngay ở thời điểm Lâm Phàm cho rằng còn có biến hóa. Thì hắn lại phát hiện linh khí bên trong Động Thiên không còn sót lại chút gì, đã tiêu hao sạch sẽ.
Lúc này Lâm Phàm cũng phát hiện Động Thiên sinh ra biến hóa to lớn, tinh bích trong Động Thiên lần nữa hoàn thiện, thậm chí Lâm Phàm cảm giác được sức mạnh của mình so với lúc trước tăng lên không ít.
- Đây là Động Thiên dấu ấn, Vân Tông lão tổ đem cái này cho mình, là muốn giúp mình ngày càng hoàn thiện Động Thiên, hướng tiêu chuẩn về một thế giới mà phát triển.
Thế nhưng, tiêu hao thế này thật sự quá mức rồi, Động Thiên của mình đã từng có mấy ngàn đạo lốc xoáy linh khí tồn tại, ẩn chứa linh khí bàng bạc như biển dùng mãi không hết thế, nhưng bây giờ, mới chỉ hình thành thành hai móng sinh linh mà hút hết cmn luôn, quá kinh khủng.
Đặc biệt là thời điểm hình thành sinh linh như “Long” kia, Lâm Phàm phát hiện linh khí bên trong Động Thiên bị rút lấy tám chín phần mười, xem ra sinh linh càng mạnh mẽ thì càng cần nhiều linh khí.
- Ta vẫn còn quá nghèo.
Lâm Phàm bất đắc dĩ vạn phần, nếu như có đầy đủ Thánh Dương Đan rồi đem chúng đập vỡ ra hóa thành dòng sông linh khí thì có thể thừa thế xông lên, luyện hóa dấu ấn này, nếu vậy thì Động Thiên của mình chắc sẽ bá nhất truyện luôn rồi.
Giờ khắc này, dấu ấn kia đã tiến vào thức hải Lâm Phàm, trôi nổi ở đó rồi không còn động tĩnh gì nữa.
Thế nhưng Lâm Phàm chỉ cần một cái ý nghĩ là có thể dẫn động nó, biến hoá ra đủ mọi thủ đoạn thần kỳ.
Đánh cướp!
Chém Cổ Tộc!
Phá sào huyệt của Cổ tộc!
Đây là ba con đường làm giàu nhanh nhất.
Tuy nói Ngô Đồng Thần Thụ có thể cô đọng Thánh Dương Đan khá nhanh, nhưng so với tốc độ tiêu hao như thế này thì vẫn còn chênh lệch nhiều lắm.
Sau khi thu hồi Động Thiên, Lâm Phàm mở ra cấm chế của Vân Tông, rồi biến ngay tại chỗ.
Trên một ngọn núi cao của Vân Tông, Tông chủ nhìn địa phương Lâm Phàm biến mất, rồi thở dài một tiếng.
Viên cầu có dấu ấn này là bảo vật vô giá, dù là Cổ Tộc Chí Cao, nếu nhìn thấy cũng sẽ nổi lòng tham.