Người dịch: Toàn Biên: Kira123 Team dịch: Vạn Yên Chi Sào
Thực lực Lâm Phàm tuy mạnh mẽ nhưng so với Cổ Tộc Chí Cao, như kiến với voi.
Cường giả như Tà Minh Thái Tử cũng bị tiêu hóa thành pháp lực cho hắn, cỗ pháp lực này toả ra sức mạnh bàng bạc, to lớn nhưng đối với Cổ Tộc Chí Cao mà nói thì nó như một giọt nước nhỏ rơi vào đại dương bao la, vì bên trong hắn, pháp lực quá lớn và cô đọng đến mức tận cùng.
Vì lẽ đó, không cần nói đến Lâm Phàm.
Lâm Phàm bất đắc dĩ ngồi trong Thiên Địa Dung Lô, dù bị Cổ Tộc Chí Cao giết thì hắn cũng có thể phục sinh.
Nhưng bị giết dễ như chơi làm nội tâm hắn không phục, nếu không làm chút việc gì đó kinh thiên động địa, hắn không cam tâm.
Hội nghị lần thứ nhất được mở ra.
Lôi Đình Pháp Vương, Tịch Quang, Long Huyền, Thượng Cổ Đại Yêu, Đại Phàm Ca cùng các loại linh khí tụ tập thảo luận tìm đối sách.
Lâm Phàm tin, nhiều người nhiều sức mạnh, ba tên thợ giày vẫn hơn một Gia Cát Lượng.
Tập hợp trí tuệ của mọi người, chẳng lẽ không có cách nào hay sao.
Tuy bình thường, bọn họ không đáng tin, nhưng thời khắc mấu chốt này, nhất định có thể nghĩ ra biện pháp tốt.
Lâm Phàm ký thác tất cả hi vọng lên người bọn họ.
Nhưng kết quả lại làm cho hắn hết chỗ nói, trong lòng có chút thương tâm không hề nhỏ. (^_^)
Thượng Cổ Đại Yêu nói.
- Chủ nhân, theo ta thấy, chúng ta nên ra ngoài đánh một trận, sợ cái gì, cùng lắm thì chết có sao.
Lôi Đình Pháp Vương nói.
- Chủ nhân, ta nghĩ để ta ra ngoài dạy dỗ lại nội tâm của hắn, hắn phải mở lòng dạy dỗ lại Chí Cao.
- Chủ nhân, ta đồng ý lời của Đại Yêu huynh, không phục thì đánh sợ éo gì.
- Long Huyền huynh, ngươi nói xem?
- Mọi người ai nói cũng có lý.
...
Lâm Phàm nghe xong bất đắc dĩ lắc đầu.
Xem ra chỉ có biện pháp này thôi.
Ầm ầm!
Vừa lúc đó, Thiên Địa Dung Lô đột nhiên run lên.
- Xem ra chúng ta đang bị luyện hóa.
Lâm Phàm rất có lòng tin với Thiên Địa Dung Lô.
Bảo bối này không thuộc bất kỳ cấp bậc gì, không ai có thể đánh vỡ phòng ngự của nó.
Dù Cổ Tộc Chí Cao, cũng không làm được.
Cổ Tộc Chí Cao thực lực mạnh mẽ, lực lượng luyện hoá lại càng mạnh mẽ, bất kể là Đạo khí hay chí bảo chỉ cần bị hắn nuốt đều bị luyện hóa ngay không còn sót lại chút nào.
Đây chính là sự bá đạo của Cổ Tộc Chí Cao.
Chỉ cần bị nuốt, không ai có thể sống sót.
Thiên Địa Dung Lô lắc lư mấy lần lại yên tĩnh, hiển nhiên vượt qua được.
Có điều làm Lâm Phàm hơi nghi hoặc, trong cơ thể Cổ Tộc Chí Cao rốt cuộc có cái gì.
Nhìn xuyên qa Thiên Địa Dung Lô ra ngoài, chỉ là một mảnh đen nhánh, trong đó có những ngôi sao lấp loé giống như một phương vũ trụ vậy.
Mà bọn Lâm Phàm trong Thiên Địa Dung Lô càng giống như trong một chiếc phi thuyền, phi thuyền này đã không còn lực đẩy, đang rơi vào vực sâu bóng tối.
Hắc ám dần dần tiêu tan, tinh mang cũng tiêu tán, thay vào đó là thân thể và máu thịt.
Ầm ầm! Ầm ầm!
Từng hồi tiếng tim đập truyền tới.
Lâm Phàm nhìn xung quanh, phát hiện nội tạng của Cổ Tộc Chí Cao.
- Xuống xe, xuống xe.
Lâm Phàm vung tay từ Thiên Địa Dung Lô đi ra, nhìn tình hình chung quanh, sờ cằm một cái.
- Chủ nhân, ngươi xem bên kia, có mấy lão già bị xích kìa.
Lôi Đình Pháp Vương giống như phát hiện ra đại lục mới, hưng phấn rống lên.
Lâm Phàm phóng tầm mắt nhìn theo, sau đó sắc mặt hưng phấn hẳn lên, hắn không phải vì phát hiện ra mấy sinh linh kia mà hưng phấn, mà thấy được xung quanh bọn họ có vô số Thánh Dương Đan, chồng chất như núi.
- Đi, đi xem tình huống gì.
Đám Lâm Phàm thám hiểm trong cơ thể Cổ Tộc Chí Cao, mỗi một chỗ đều tràn đầy kinh hỉ.
Đặc biệt phát hiện lần thứ nhất, làm Lâm Phàm vô cùng sảng khoái.
- Đây là một trận pháp.
Trong lòng Lâm Phàm rõ ràng, mười lão đầu lại xếp thành một vòng tròn hợp thành một trận pháp, trên người đều bị gông xiềng vừa dầy vừa nặng khóa lại, bắt họ không ngừng luyện chế Thánh Dương Đan.
Đống Thánh Dương Đan kia nhiều vô cùng, giống như có một con tiểu long biến ảo từ Thánh Dương đan đang vùng vẫy trong đại dương “Thánh Dương Đan” vậy.
Vẻn vẹn nhìn một chút đã khiến Lâm Phàm không dời nổi mắt.
Chỗ “Thánh Dương Đan” này đếm không hết chắc phải lấy con số “ngàn tỉ” mà tính.
Nhiều “Thánh Dương Đan” như vậy, nếu như bạo phát sẽ khủng bố đến thế nào, hủy thiên diệt địa không phải không được.
Không dám tưởng tượng, không tưởng tượng nổi.
Lâm Phàm đến làm những lão giả này chú ý, những lão giả chưa bao giờ đổi sắc mặt thế nhưng vào lúc này đột nhiên phát sinh biến hóa.
- Có sinh linh vào được, có sinh linh vào được.
Những lão giả này, từng người từng người kêu gào, trên mặt lộ vẻ không dám tin tưởng.
- Cứu chúng ta, mau cứu chúng ta với.
Lâm Phàm chưa hiểu rõ tình huống hiện giờ thế nào, nhưng khi nhìn thấy những người này, hắn chỉ biết câm nín.
- Xích Hồng Ma Tôn, Thần Thiên Vị tầng mười Vĩnh Hằng Thần Vị.
- Vũ Đô Quỷ Đế, Thần Thiên Vị tầng mười Vĩnh Hằng Thần Vị.
Lâm Phàm không còn gì để nói nữa rồi, mười lão đầu này đều là cường giả, tu vi mỗi người rất khủng bố, toàn những nhân vật nghịch thiên.
Hình như, bọn họ đang cô đọng Thánh Dương Đan cho Cổ Tộc Chí Cao.
Không biết bọn họ bị nhốt ở đây bao lâu rồi, nhìn số lượng “Thánh Dương Đan” kia, có thể đoán ra thời gian rất dài.
Các lão chỉ hơi thư giản thôi thì cái khóa trên người bọn họ đột nhiên bạo phát hào quang khiến bọn họ kêu la thảm thiết.
- Không được ngừng lại, tiếp tục cô đọng, nếu không, chết!
Sau đó những lão đầu này lại bắt đầu ngưng luyện, chỉ là ánh mắt nhìn Lâm Phàm lại tràn đầy vui mừng.
Thế nhưng Lâm Phàm không vui sướng đi lấy thứ mình muốn, căn cứ vào hệ thống tra xét, những người này một người so với một người càng thêm bá đạo, vừa nhìn đã biết không phải dạng hiền lành.
- Các ngươi là ai, tại sao lại ở chỗ này?
Lâm Phàm nghi ngờ hỏi.
Mười lão đầu nghe ngữ khí dò xét của Lâm Phàm, liếc nhau một cái rồi đó từng người từng người im lặng, cuối cùng chỉ có Xích Hồng Ma Tôn lên tiếng.
- Tiểu hữu, ta chính là Xích Hồng Vô Thượng Đại Tôn bởi vì tranh đấu với Cổ Tộc Chí Cao nên bị giam ở đây hơn mấy vạn năm rồi.
- Ta chính là Vũ Đô Chí Thần Vũ Đế cũng vì đánh nhau với Cổ Tộc Chí Cao nên bị giam ở đây.
...
Lâm Phàm nghe những lão trâu bò này nói xong, trong lòng cũng bất đắc dĩ.
Đây là chuyện quái gì, sao mỗi một người đều đổi tên hết rồi, nghe một cái so với một cái cảm thấy chính khí.
Nếu không có hệ thống tra xét đúng như bọn họ giới thiệu, không có gì khác biệt.
Nhưng giờ khắc này, nội tâm Lâm Phàm đang nở nụ cười.
Nhân hoạ đắc phúc.
Vô số “Thánh Dương Đan” thật sự rất chói mắt.
Mà bọn họ làm Lâm Phàm đau đầu, nếu như xoạt xoạt hết 10 ẻm (^_^! Giết đó), thì tu vi sẽ đề thăng đến trình độ nào không biết.
Mẹ kiếp, vô vị!
Tu luyện không phải kết quả mà phải đúng quá trình.
Quá trình chưa thể nghiệm qua liền trực tiếp đi đến đỉnh cao thì sau này còn chơi cái rắm gì.
Aiii, đau đầu, đau đầu.
Thời khắc này, Lâm Phàm lại bắt đầu có ý nghĩ kỳ quái.